Hồi mới vào trại giam cải tạo, Tiến cán
bộ kêu toán tôi đi vác gạo, Tiến kề tai nói nhỏ, giọng trịnh trọng: “Vác
xong anh em sẽ được bồi dưỡng 2 ký gạo!” Tôi ngạc nhiên tới cực độ, bởi
đã gọi bồi dưỡng, thì tối thiểu phải hủ tíu mì, hay phở, chớ gạo mốc mà
bồi dưỡng cái đếch gì kìa? Nhưng chỉ mấy tháng sau, mới ý thức được gạo
dưới thời XHCN là hạt ngọc của Thượng Đế!
Thời học lớp 8, hay 9 gì đó, trong sách
Công Dân Giáo Dục, có bài học về Tuyên Ngôn Quốc Tế Nhân Quyền, được
thầy cô giảng cũng tỉ mỉ lắm, có điều tuổi mới lớn, học đòi theo cái nết
của Đinh Hùng, mơ mơ màng màng “Làm học trò không có sách cầm tay, có
tâm sự đi nói cùng cây cỏ.” Có nghe gì đâu, trong học đường đã vậy,
ngoài xã hội, người lớn cũng không đếm xỉa, tới Quốc Tế Nhân Quyền, bởi
cái quyền của người dân, hiển nhiên chính quyền phải tôn trọng. Điều này
xin quý huynh trưởng Huỳnh Tấn Mẫm, Lê Hiếu Đằng, cùng những anh chị
Sinh Viên tranh đấu, thời trước 1975, của miền Nam, vui lòng xác nhận
cho.
Bỗng nhiên cái thừa mứa, của một thời đất
nước, trước ngày “giải phóng”, hôm nay trở thành khát vọng của toàn
dân. Việt Nam vừa được bầu vào thành viên Hội Đồng Nhân Quyền, tưởng
rằng lòng dạ Cộng Sản bớt dã man, hoặc bị kèm chế bớt hung tàn, nên
nhiều người mừng vui, đón chào ngày Tuyên Ngôn QTNQ, nhưng thật thất
vọng, khi nhìn thấy cảnh các bạn bị đánh đập, bị vùi dập, xin lỗi như
một con thú vật, ở xứ sở bán khai, gỗ đá cũng bùi ngùi, xúc động, xót
đau chen lẫn căm hận.
Năm 2011 Nguyễn Chí Đức, đi đấu tranh
chống giặc Tàu xâm lược, bị Công An đạp vào mặt, mới đây công dân Trịnh
Xuân Tình, bị cả bọn Trật Tự đánh đập, bóp đến méo miệng, vài việc trong
ngàn vụ, chính quyền hống hách, coi rẻ nhân phẩm con người, ngoài ra
tòa án, nhận lệnh từ Bộ Chính Trị, ngang ngược khép án những nhà đấu
tranh yêu nước.
Những sự việc này, ai đứng ra lên tiếng bênh vực, cho người lương dân?
Báo chí, và tất cả: Hành Pháp – Lập Pháp – Tư Pháp, đều trong tay đảng CS, tất nhiên không ai dám hó hé, đứng về kẻ cô thế.
Tháng 8 năm nay, Trương Tấn San kêu gọi
“phải biết hổ thẹn với tiền nhân,” nhìn cảnh người dân vô tội bị bọn
Cộng Sản đánh đập, có khi tới mất mạng, bị đánh hà rầm, triền miên, bị
đánh bất cứ ở đâu, bất cứ lúc nào. Thiết tưởng với sự thật này, người
còn chút lòng tự trọng, đều cảm thấy tủi hổ, cho thân phận một dân tộc. E
rằng đảng CS, không khái niệm được, thế nào là tiền nhân, mong ông
Trương Tấn Sang, hổ thẹn ngay với một con chó, trong câu chuyện dưới
đây:
Chief hy sinh để cứu chủ mình khi cố cắn chết con rắn hổ mang.
Ngày thứ 2, 12/2/2007, khoảng 2h chiều.
Chú chó Chief giống American Pit Bull Terrier, đã cứu bà cụ 87 tuổi
Liberata la Victoria, và cháu của bà là Maria Victoria Fronteras, thoát
chết khỏi một con rắn hổ mang, chui vào nhà qua một lối cửa mở ở dưới
bếp.
Liberata la Victoria và Chief đang xem TV
thì bỗng nhiên Chief nhảy dựng lên và báo động cho bà cụ biết về sự
xuất hiện của một con rắn hổ mang cách đó độ 3 thước. Maria Victoria vội
vàng chạy tới và đẩy bà cụ vào một căn phòng và hy vọng con rắn sẽ bỏ
đi.
Nhưng khi Victoria quay lại thì cô hoảng
sợ nhìn thấy con rắn chỉ còn cách khoảng chưa đầy 1 thước, nó bạnh mang
ra và chuẩn bị tấn công. Cô hét lên để cầu cứu.
Đúng lúc đó thì Chief lao vào giữa con
rắn và 2 người phụ nữ, lấy thân mình để che chở 2 người khỏi cú mổ chết
người của con rắn. Sau đó nó cắn cổ con rắn, quật ra sàn và giết chết
nó.
Nhưng chiến thắng của Chief đã phải trả
một cái giá quá đắt. Nó đã bị con rắn mổ vài nhát vào mõm và không lâu
sau đó, nó đã trút hơi thở cuối cùng.
Gia đình Fronteras đã cố gọi BS Thú Y,
nhưng người ta đã không thể làm được gì để cứu Chief. Vết rắn cắn quá
gần não và nọc độc đã phát tán quá nhanh.
Ian De la Rama, một người bạn của gia
đình Fronteras đã kể lại: “Chỉ chưa đầy 30 phút từ khi bị con rắn cắn,
Chief đã bất tỉnh và mất khả năng kiểm soát cơ thể của nó, nhưng nó vẫn
cố chống trả lại Thần Chết để được nhìn thấy chủ nó một lần cuối.”
Chồng của Victoria, tên là Marlone, đã
vội vã cấp tốc trở về nhà khi nghe hung tin từ vợ anh. Điều cuối cùng mà
Chief làm là đưa ánh mắt nhìn lên Marlone và vẫy đuôi. Nó thở dài lần
cuối và vĩnh viễn từ giã cõi đời.
Nếu được tự do chọn, tin rằng chín mươi
triệu dân chọn Chief, thay cho 498 vị “đương kim đại biểu quốc hội,”
chắc có lý và hữu ích hơn nhiều, đặc biệt rất ít tốn kém, so với chi phí
nuôi một đàn quốc hội.
Ông Bút.
Ingen kommentarer:
Legg inn en kommentar