Suốt hơn ba mươi năm nay, Việt
Dzũng là một cái tên quen thuộc với hầu hết mọi người Việt đang sinh sống ở hải
ngoại, kể cả rất nhiều người dân trong nước cũng biết đến tên anh..Nhưng cho tới
nay vẫn chưa có ai viết cho thật đầy đủ về người nghệ sĩ đa tài này và những
đóng góp to lớn của anh trên nhiều lãnh vực khác nhau, nhứt là trong địa hạt ca
nhạc và truyền thông đại chúng. Bên cạnh đó, anh cũng thường xuyên là đề tài
cho các tờ báo trong nước tấn công từ hơn hai chục năm nay, với những lời vu
cáo, mạ lỵ nhằm dìm anh xuống đáy vực sâu.
Nhưng người nghệ sĩ và chiến
sĩ tranh đấu cho nhân quyền này vẫn mane dạn vượt qua tất cả những khổ nạn chập
chùng, oan khiên chất ngất và càng ngày anh càng được nhiều người yêu mến anh
thêm. Cũng chính biến cố 30 tháng tư năm 1975 cùng với sự sụp đổ của miền Nam
Việt Nam đã đưa Việt Dzũng rời xa quê hương mà cho đến nay chưa một lần nào anh
đặt chân trở lại. Cùng với 36 người chen chúc nhau trên một chiếc tàu nhỏ bé,
mong manh, Việt Dzũng và bà ngoại của anh đã vĩnh viễn rời xa gia đình và đất
nước Việt nam. Sau 22 ngày trên biển khi không còn thức ăn, nước uống, cũng như
phải chứng kiến biết bao nhiêu cảnh đau thương trên biển cả, tàu của họ mới cập
được bến Singapore. Nhưng liền sau đó, tất cả lại bị chuyển qua một chiếc tàu
khác và thẳng đường tới trại tị nạn Subic ở Phi Luật Tân.
Chính những kinh nghiệm
sống trên đường vượt biển tìm tự do này đã khiến cho anh sáng tác rất thành
công các ca khúc để đời sau này, mà tiêu biểu nhất vẫn là “Lời Kinh Đêm” với những
câu ca: … “Thuyền trôi xa … về đâu ai biết ? Thuyền có về …ghé bến tự do ? Trời
cao xanh … hay trời oan nghiệt Trời có buồn … hay trời vẫn làm ngơ ?… … Người
buông xuôi về nơi đáy nước Người có mộng một nấm mồ xanh ? Biển ngây ngô hay biển
man rợ Biển có buồn hay biển chỉ làm ngơ …?” Chưa đầy 17 tuổi mà đã rời xa mái ấm
gia đình, bỏ lại sau lưng tất cả những người thân yêu, bè bạn, mái trường yêu dấu
với những sinh hoạt vui tươi của tuổi học trò.
Chắc chắn là có những khoảnh
khắc anh Nguyễn Ngọc Hùng Dũng chợt nhớ lại quãng đời niên thiếu ngập tràn kỷ
niệm của mình, đã bỏ lại sau lưng tận bên kia bờ Thái Bình Dương. Từ nhỏ anh đã
là một học sinh xuất sắc của trường Lasalle Tabert ở Sài Gòn, cũng như anh trai
và đứa em trai kế của anh. Người chị lớn của anh thì đang du học bên Nhật Bản về
ngành giáo dục. Ba của anh là bác sĩ Nguyễn Ngọc Bảy, cựu Dân Biểu của nền đệ
nhị cộng hoà Việt Nam và cũng là Thiếu Tá Y sĩ trưởng Bộ Tổng Tham Mưu và Sư
đoàn 5 QLVNCH. Mẹ của anh là giáo sư trường nữ trung học Gia Long ở Sài Gòn.
Việt Dũng đã yêu thích âm nhạc
từ khi còn rất trẻ và được các sư huynh ở trường Lasalle Tabert chỉ dạy rất tận
tình. Trong lúc gia đình mong cho anh sau này trở thành Bác sĩ để nối nghiệp
cha, thì Việt Dzũng lại đam mê ca hát, văn nghệ văn gừng. Anh thường cùng các bạn
học trình diễn ca nhạc ở những buổi văn nghệ liên trường. Việt Dzũng đã từng
chiếm giải nhất ở cuộc thi văn nghệ của trường Tabert và đại diện trường đi
tham dự các buổi hát ủy lạo chiến sĩ VNCH, cũng như tham dự vào những đại hội
nhạc trẻ khắp nơi bên cạnh những tên tuổi nổi danh thời bấy giờ như Trường Kỳ,
Nam Lộc, Jo Marcel, Tùng Giang, Đức Huy, Elvis Phương.v.v..
Đó là khoảng thời gian
từ năm 1971 cho tới tháng tư năm 1975. Giờ đây (tháng 6-1975), tại trại tạm cư
Subic, chàng thanh niên trẻ Việt Dzũng tạm quên đi những kỷ niệm thật đẹp ở quê
nhà mà bắt tay ngay vào đời sống mới. Với số vốn Anh ngữ học được ở trung học
và tính tình hoạt bát, Việt Dzũng liền tham gia hoạt động trong ban tổ chức và
điều hành trại, đón tiếp và giúp đở nhiều chuyến tàu tị nạn lần lượt cặp bến
Subic cho đến khi trại này đóng cửa. Rời trại tị nạn này, Việt Dzũng cùng bà
ngoại được đưa sang đảo Guam, rồi chuyển sang trại Ft. Chaffee ở tiểu bang
Arkansas.
Trong thời gian này Việt
Dzũng hoạt động không ngừng nghỉ, từ việc đón tiếp đồng bào tị nạn mới tới,
sinh hoạt trong hội Hồng Thập Tự, hội USCC, cộng tác với tờ báo của trại,
chương trình phát thanh của trại, làm thông dịch viên giúp đỡ rất nhiều người
chung quanh. Ở lại trại gần đến ngày cuối cùng trước khi trại đóng cửa, anh được
Đức cha Bernard Law, Giám Mục địa phận Springfield, Missouri, bảo trợ và gởi đến
tạm trú trong một gia đình người Mỹ. Năm 1976, Việt Dzũng tiếp tục học lớp 11 ở
trường trung học St. Agnes, Missouri và tự trau dồi thêm về âm nhạc theo như sở
thích và đam mê từ nhỏ của anh. Tại đây, anh bắt đầu sinh hoạt ca hát với các
anh chị em thuộc cộng đồng Việt Nam. Anh cũng từng xuất hiện trên đài truyền
hình KOZK21 ở Springfield.
Một năm sau (1977), Việt
Dzũng được đoàn tụ với gia đình ở Wood River, tiểu bang Nebraska. Năm đó anh tốt
nghiệp trung học tại trường Wood River. Năm 1978, Việt Dzũng chính thức bước
vào lãnh vực âm nhạc khi cùng một người bạn học chung trường tên là Vernon
Larsen lập ban song ca để hát theo lối du ca (troubrador) của Mỹ, tên
“Firebirds” (Chim Lửa). Đôi song ca này chuyên hát nhạc đồng quê của Hoa Kỳ
(American country music). Việt Dzũng sử dụng tây ban cầm và cùng người bạn Mỹ
đi trình diễn khắp nơi ở vùng Trung Mỹ, kể cả các club nhạc của dân địa phương.
Nhiều người Mỹ đã tỏ ra rất ngạc nhiên khi thấy một thanh niên Á châu hát nhạc
đồng quê rất thành thạo, trôi chảy nên đã dành cho anh thật nhiều thiện cảm.
Cũng năm 1978 này, Việt Dzũng
đoạt giải nhất về sáng tác nhạc country music tại cuộc thi Iowa Grand Old
Orphy. Thật ngạc nhiên khi anh là người Việt Nam đầu tiên, mà cũng là người Á
châu đầu tiên chiếm giải nhất về bộ môn sáng tác country music với bài hát hoàn
toàn bằng Anh ngữ. Ngay sau đó, một hãng dĩa về country music đã mời anh cộng
tác để thực hiện một Album nhạc đồng quê, nhưng anh đã từ chối vì muốn tiếp tục
học ở Đại học theo ý muốn của song thân. Cũng trong năm này, Việt Dzũng bắt đầu
sáng tác nhạc Việt với bài hát đầu tiên là “ Sau Ba Năm Tỵ Nạn Tại Hoa Kỳ”, viết
về thân phận người dân xa xứ với những đau đớn chia lìa. Bài hát thứ hai là “Một
Chút Quà Cho Quê Hương” đã trở thành một ca khúc lẫy lừng nhất của Việt Dzũng, được
mọi người yêu thích cho đến tận hôm nay.
Đó là thời gian người Việt tỵ
nạn bắt đầu gửi quà về cho thân nhân ở quê nhà, chia sẻ những khổ đau chất ngất,
đọa đày dưới chế độ mới như những lời ca sau đây: “Em gởi về cho anh dăm bao
thuốc lá Anh đốt cuộc đời cháy mòn trên ngón tay … Gởi về cho mẹ dăm chiếc kim
may Mẹ may hộ con tim gan quá đoạ đày … Gởi về cho chị hộp diêm nhóm lửa Chị đốt
cuộc đời trong hoang lạnh mù sương Gởi về cho mẹ dăm gói trà xanh Mẹ pha hộ con
nước mắt đã khô cằn …. Con gởi về cho cha một manh áo trắng Cha mặc một lần khi
ra pháp trường phơi thây Gởi về Việt Nam nước mắt đong đầy Mơ ước một ngày quê
hương sẽ thanh bình …”
Nhớ lại những ngày đầu tiên
làm quen với sinh hoạt văn nghệ của người Việt tha hương, khi Việt Dzũng theo
người chú họ về San Antonio, Texas thăm gia đình người bạn nhân dịp tết Nguyên
Đán 1979. Tại Hội Chợ Tết nơi đây, anh đã lên sân khấu, ôm đàn guitar trình bày
hai ca khúc mà anh vừa sáng tác. Hát xong, nhìn xuống khán giả thì mọi người đã
đầm đìa nước mắt và túa ra ôm ấy anh khi anh rời sân khấu.
Việt Dzũng đã chinh phục
bà con đồng hương nơi đây kể từ lúc này. Năm sau 1980, Việt Dũng trình diễn tại
một đại nhạc hội ở Omaha, Nebraska với Sĩ Phú và Mai Lệ Huyền. Sau đó anh đã
hát với Khánh Ly, Hoàng Oanh, Trung Chỉnh ở Denver, Colorado những bài hát do
anh sáng tác. Ngay lúc đó, Khánh Ly đã chọn ba bài hát của anh là: “Lời Kinh
Đêm, Mời Em Về, Một Chút Quà Cho Quê Hương” đem về California thâu vào băng nhạc
“Một Bông Hồng Cho Người Ngã Ngựa” (nhà văn Mai Thảo viết lời giới thiệu). Ba
bài hát này đã là những bài hát nằm lòng của hàng triệu người Việt nhiều năm
sau đó (kể cả ở trong nước).
Năm 1980, là năm mà số người
Việt bỏ nước ra đi cao nhất, Việt Dzũng đã cho ra mắt cuồn băng nhạc đầu tay
“Kinh Tỵ Nạn” do Trung Tâm Nhã Nhạc tại Houston, Texas thực hiện. Ngay tuần lễ
đầu băng nhạc này đã được đón nhận nhiệt liệt từ California đến tận Canada, số
bán sau đó đã lên đến cả trăm ngàn ấn bản. Lúc đó, Việt Dzũng đã quyết định
chính thức di chuyển qua California sinh sống và sinh hoạt văn nghệ để có thể phát
triển tài năng của anh nhiều hơn. Đầu tiên, anh được nhạc sĩ Ngọc Chánh mời hát
cho đại nhạc hội ở Orange County và tiếp tục lưu diễn khắp nơi.
Anh cũng đã hoàn thành
cuồn băng nhạc thứ nhì tên là “Lưu Vong Khúc” vào giai đoạn này. Trước đó, vào
năm 1978 anh đã gặp ca nhạc sĩ Nguyệt Ánh tại Đại Hội Thanh Niên Cách Mạng Việt
tại thủ đô Washington DC và hai người liền kết nghĩa chị em. Cả hai cùng sáng
tác chung một đường lối và họ đã kết hợp thành một đôi song ca trình diễn khắp
nơi trên thế giới, chỉ trừ các nước cộng sản mà thôi. Tại Mỹ, họ đã lưu diễn hầu
hết 50 tiểu bang, kể cả những tiểu bang có rất ít người Việt sinh sống.
Tại Á châu, họ đã hát ở
Nhật hơn ba lần, hát cho các phái đoàn ngoại giao, tòa tổng lãnh sự, sứ quán Mỹ
ở nhiều nước như Thái Lan, Mã Lai, Nam Dương, Phi Luật Tân, v.v…Nhưng chuyến
lưu diễn ở Âu Châu của Việt Dzũng và Nguyệt Ánh phải coi là một chuyến lưu diễn
lịch sử. Đã có hàng ngàn người Việt từ khắp nơi đón xe lửa đến gần địa điểm
trình diễn, cắm trại nằm chờ trước hai ba ngày khai mạc để gặp hai thần tượng của
họ. Ở Úc Châu khán giả cũng nhiệt liệt đón chào Việt Dũng và Nguyệt Ánh. Họ đã
đi hết những thành phố có người Việt cư trú kể cả những nơi hẻo lánh như Perth
và Darwin.
VÔ CÙNG THƯƠNG TIẾC !
Nguyện cầu cho linh hồn Việt Dzũng vĩnh viễn bình an ở Nước Trời cùng Thiên Chúa, các Thánh, và các Anh Hùng Dân Tộc Việt Nam muôn thuở.
Thông Tin.
Ingen kommentarer:
Legg inn en kommentar