Điểm lại tình hình chính trị – xã hội hai năm qua:
Đầu năm 2012, Nguyễn Phú Trọng, đảng
trưởng csVN, ký ban hành nghị quyết TW-4, nhằm mục đích chỉnh đốn đảng,
đề phòng đảng tan rã. Bấy giờ, trong đảng csVN thực chất đã hình thành
hai phe: phe của Nguyễn Phú Trọng, Trương Tấn Sang nắm những chức vụ
quan trọng nhất trên danh nghĩa, và phe Nguyễn Tấn Dũng nắm thực quyền
thao túng kinh tế. Các lực lượng mạnh là quân đội và công an cũng bị
chia thành hai phái theo hai phe nói trên.
Tiếp sau đó, xảy ra các vụ phe này đánh
phá hệ thống chân rết của phe kia. Tuy nhiên, thất bại nặng hơn thuộc về
phe Nguyễn Tấn Dũng: những kẻ bị bắt như Bầu Kiên, Dương Chí Dũng…
chính là đám tay chân thực thi những ý đồ biến ngân sách, tài nguyên
quốc gia và các nguồn viện trợ, đầu tư nước ngoài thành của riêng của
các thành viên trong ‘nhóm lợi ích’. Trong hội nghị bộ chính trị csVN
trước hội nghị TW-6, Nguyễn Tấn Dũng đã phải đối mặt với nguy cơ bị kỷ
luật và bị tước hết quyền lực, thậm chí có người còn suy đoán rằng ông
ta sẽ bị truy tố.
Tuy nhiên, Nguyễn Tấn Dũng đã thoát hiểm
một cách kỳ lạ. Hội nghị TW-6 đã không thể xử lý kỷ luật ông ta, thậm
chí không dám nêu tên người mắc sai phạm là ai. Những danh từ “đồng chí
X” hay thành ngữ “kỷ luật sinh thù oán” xuất hiện, nói lên thất bại ê
chề của Trương Tấn Sang, Nguyễn Phú Trọng. Người ngoài khó biết được
chính xác nguyên nhân thất bại của phe Trọng-Sang. Người ta chỉ phỏng
đoán việc đó có liên quan với sự kiện Nguyễn Tấn Dũng sang triều kiến
Tập Cận Bình ngay trước thềm HNTW-6.
Giữa HNTW-6 và HNTW-7, Nguyễn Tấn Dũng đã
ráo riết củng cố và tăng cường vị thế. Ông ta phong một loạt thiếu
tướng, đi nhiều tỉnh để ban ơn bằng các dự án, đi úy lạo và kiểm tra các
đơn vị quân đội chủ lực, v.v. Trong khi đó, phe Nguyễn Phú Trọng đã kéo
ông Nguyễn Bá Thanh từ Đà Nẵng ra làm trưởng ban nội chính TW, ông
Vương Đình Huệ từ bộ tài chính lên làm trưởng ban kinh tế TW, để tăng
cường lực lượng giám sát các hoạt động của phe Nguyễn Tấn Dũng. Nguyễn
Phú Trọng cũng chính thức nắm chức vụ chủ tịch ủy ban chống tham nhũng,
đưa ông Bá Thanh vào làm phó chủ tịch. Để trả đũa, Nguyễn Tấn Dũng cho
thanh tra chính phủ tìm ra những sai phạm của Đà Nẵng thời ông Bá Thanh.
Tuy nhiên, việc đó không gây ra được ảnh hưởng đáng kể đối với ông này.
Trong HNTW-7, Nguyễn Tấn Dũng tiếp tục
lấn lướt Nguyễn Phú Trọng, cản phá thành công việc Nguyễn Phú Trọng đưa
Nguyễn Bá Thanh và Vương Đình Huệ vào bộ chính trị; hơn thế, hai kẻ thân
cận của Nguyễn Tấn Dũng là Nguyễn Thiện Nhân và Nguyễn Thị Kim Ngân còn
lọt vào được đội quan chức chóp bu này.
Trước nguy cơ hoàn toàn mất kiểm soát và
nguyên tắc đảng không còn được tôn trọng, phe Nguyễn Phú Trọng đã buộc
phải lên gân cốt, yêu cầu trong đảng cấp dưới phải phục tùng cấp trên.
Lợi dụng tâm lý các quan chức vẫn chưa dám từ bỏ đảng, phe Nguyễn Phú
Trọng buộc một số thành viên chính phủ phải tuân theo sự chỉ đạo của ban
bí thư và cá nhân tổng bí thư. Đặc biệt, Phạm Bình Minh bộ trưởng ngoại
giao đã phải đứng ra đấu mối cho Nguyễn Phú Trọng và Trương Tấn Sang đi
thăm một số nước để ký những hiệp ước quan trọng, trong khi Nguyễn Tấn
Dũng chỉ được đi vài nơi để ký kết những hiệp ước không thật quan trọng.
Nguyễn Phú Trọng, với sự trợ giúp khá đắc lực của Nguyễn Bá Thanh cũng
đã và đang đưa được những vụ tham nhũng lớn ra xét xử, đe dọa nghiêm
trọng sinh mạng chính trị của Nguyễn Tấn Dũng. Một thắng lợi nữa của
Nguyễn Phú Trọng là đã đẩy được Nguyễn Thiện Nhân sang ‘mặt trận’, ép
Nguyễn Tấn Dũng phải ra trước quốc hội đề cử hai phó thủ tướng mới là
Phạm Bình Minh và Vũ Đức Đam.
Trong khi những quan chức chóp bu đấu đá
tranh giành quyền lực, xã hội ngày càng náo loạn, đời sống các tầng lớp
lao động ngày càng cực khổ. Những tiếng nói phản kháng ngày một nhiều,
một mạnh mẽ. Các phong trào dân sự ngày càng phát triển rộng rãi. Sự oán
giận của dân nghèo và các tầng lớp lao động đối với tầng lớp thống trị
đang tích tụ, chờ ngày bùng nổ.
Dự đoán tình hình 2014:
Những vụ triệt hạ lẫn nhau trong nội bộ
giới chóp bu csVN mà một số nhà phân tích thời cuộc dự đoán là diễn ra
vào nửa sau của năm 2013 đã bị trì hoãn. Lý do là vì chủ trương ‘bảo vệ
đảng’, một chủ trương do Hồ Chí Minh (Hồ Tập Chương) đưa ra vào thời ký
‘sửa sai’ sau cải cách ruộng đất 1954-56. Chủ trương này có bao hàm một
sự hiểu ngầm rằng các ủy viên bộ chính trị không thể bị đấu tố công
khai, bởi việc công khai hóa sự sa đọa của ‘cán bộ’ ở tầng này sẽ có tác
động thảm họa đến lòng tin của toàn xã hội vào đảng. (Trừ trường hợp
chính ủy viên đó công khai chống lại bộ chính trị hoặc cá nhân tổng bí
thư, như ông Hoàng Văn Hoan vào thời Lê Duẩn.)
Tuy nhiên, mâu thuẫn nội bộ – phần nào
bộc lộ trong vụ án Dương Chí Dũng và các vụ tiếp theo – đã gần lên đến
đỉnh điểm. Hai phe trong bộ chính trị csVN sẽ không thể tiếp tục bưng
bít sự thối nát ở tầng chóp bu này. Vì vậy, trong năm 2014 dứt khoát sẽ
xảy ra các vụ thanh trừng ở cấp bộ chính trị, do tính chất sống còn của
cuộc chiến phe phái. Ít nhất một trong 4 nhân vật ‘tứ trụ’ (Trọng, Sang,
Dũng, Hùng) sẽ phải ra đi. Nhiều khả năng nhất, đó sẽ là Nguyễn Tấn
Dũng.
Diễn biến tình hình và các mâu thuẫn xã
hội đã dồn tụ ở Việt Nam hiện nay giống hệt như ở Liên Xô năm 1990 hay
Đông Âu năm 1988, tức là một năm trước sự sụp đổ của chính thể cộng sản.
Do đó, chúng ta có quyền hy vọng rằng chỉ 1-2 năm nữa, đảng csVN sẽ mất
vai trò độc quyền thống trị, và xã hội sẽ bước vào thời kỳ phát triển
dân chủ đa đảng.
Như nói rõ ở tiêu đề, bài viết này dành để nhìn nhận lại diễn biến của
tình hình chính trị – xã hội hai năm 2012, 2013 và dự đoán về tình hình
năm 2014.
Tạ Nhất Linh.
Ingen kommentarer:
Legg inn en kommentar