Hôm nay một con dấu mới đóng xuống số phận của hàng triệu người Việt Nam. Một chương nô lệ mới trong sách lịch sử Việt Nam bắt đầu. Đối với nhiều người còn ấp ủ chút ảo tưởng trong lòng ánh sáng hy vọng cuối cùng đã tắt cuối đường hầm ảo vọng. Hiến pháp được thông qua hôm nay là dải khăn tang mới thay thế cho dải khăn tang cũ đã hoen ố và nặng mùi quấn quanh những mái đầu xanh vô tội của thế hệ trẻ hôm nay và ngày mai.
Thử hình dung tương lai bắt đầu từ ngày
mai. Điều tốt nhất là thực trạng ngày càng tệ hơn. Điều xấu nhất là Việt
Nam bị Hán hóa nhanh hơn và toàn diện hơn để cuối cùng cả nước là hồn
Trung Quốc da Việt Nam. Hay nói một cách hình ảnh, “nếu ta muốn hình
dung tương lai, hãy tưởng tượng chiếc giày ống đạp vào mặt người – mãi
mãi.”. Cách đây không lâu cảnh đạp mặt như thế đã xảy ra đối với một
người yêu nước. Vì vậy tương lai là điều ta có thể hình dung được.
Họ bám vào quyền lực bằng mọi giá dưới
lớp son phấn nhòe nhoẹt của một hiến pháp viết bằng nước, dưới mùi mốc
meo của một ý thức hệ xa xưa như những mẩu xương còn sót lại của loài
khủng long, và dưới bóng lăng của một tử thi nằm ngay giữa thủ đô-phòng
khách của quốc gia.
Nhà văn Anh George Orwell cho rằng quyền
lực của người này được khẳng định qua sự đau khổ của người khác. Nỗi đau
khổ của nhiều tầng lớp dân chúng tăng lên theo tỷ lệ thuận với quyền
lực của đảng. Và quyền lực ấy hôm nay được họ tự ý gia hạn lần nữa trên
lưng của người Việt Nam.
Lời đáp để thoát ra cái bẩy của tương lai
luôn luôn xuất phát từ chúng ta - những người run rẩy không có quyền
lực ở dưới đáy. Chúng ta còn tệ hơn những kẻ hèn nhát vì hèn nhát hôm
nay có thể thăng hoa thành can đảm ngày mai. Nhưng thái độ và tâm hồn nô
lệ trong nhiều người chúng ta là những xiềng xích vô hình nặng nề nhất
ghìm chặc ta trong cảnh nô lệ tinh thần qua nhiều thế hệ.
Chúng ta phải nối kết với nhau để giúp
nhau chặt đứt những mắt xích ấy trong lòng những cá nhân chúng ta. Được
như thế, từ đấy hy vọng hồi sinh, tuyệt vọng biến mất, can đảm tăng lên
trong lòng mỗi người còn tha thiết với tương lai của quê hương.
Chỉ có chúng ta mới chọn lựa được tương
lai cho mình. Tương lai của những chiếc giày thi nhau đạp vào mặt người
hay tương lai của những nụ cười tươi trên môi, trên mắt, và trong lòng
của những người con nước Việt?
Trần Quốc Việt.
Ingen kommentarer:
Legg inn en kommentar