torsdag 15. juli 2010

Tiến Sĩ Việt Cộng Ði Ðường ... Tắt

Tiến Sĩ Việt Cộng Ði Ðường ... Tắt !

Bằng cấp là thước đo trình độ hiểu biết con người. Ở các nước lạc hậu chậm tiến, bằng cấp càng cao thì chức vụ càng lớn và lương bổng cũng không nhỏ. Bởi vậy, ở VN, dưới chế độ bần cố nông biến thái, bằng Tiến Sĩ có khả năng thu hút mọi người như….á phiện. Có bằng TS thì được ăn trên ngồi chốc, kiếm được các chỗ ngồi béo bở để có cơ hội …móc ngoặc làm giàu.

Tháng 11/2006, Nguyễn Thiện Nhân, Bộ Trưởng Giáo Dục và Đào Tạo đưa ra trình lên đề án: “Phấn đấu đào tạo 20,000 TS, hoàn thành vào năm 2015 để cung ứng Giảng viên nòng cốt cho 400 trường Đại học và cao đẳng trên toàn VN. Chi phí cho dự án đào tạo là 700 triêu đô la,”

Góp ý về dự án này báo Saigon Giải Phóng ngày 25/1/10 đã viết: “Chất và Lượng trong đào tạo TS đang là vấn đề nhức nhối đặt ra trước hệ thống giáo dục VN. Được lượng thì mất chất, và được chất thì mất lượng. Điều đáng nói là thời gian gần đây, trước nhu cầu “Tiến sĩ hóa” đã khiến không ít người nhận thức sai lệch rằng: làm luận án TS giống như mua một món đồ trang điểm…..”

Thực vậy, với dự án “dao to búa lớn”, trong khi khả năng “giáo dục và đào tạo” còn quá thô sơ và yếu kém, thì làm sao tránh khỏi tạo thành những ông tiến sĩ giấy. Thêm vào đó, sự ưu dãi của chính quyền đối với các TS lại quá “hậu hĩnh” tạo nên những “cơn sốt”…TS. Người ta đã “đốt giai đoạn”, “đi đường tắt”, hoặc móc ngoặc để kiếm bằng được bằng TS. Cũng vì thế mà sinh ra những câu chuyện cười ra nước mắt.

Thoạt đầu là TS Lê Anh Sắc, thành viên soạn thảo Chiến lược cán bộ, công chức khối chính quyền Hà Nôi đã đưa ra một chỉ tiêu đầy ….hoang tưởng: “Đến năm 2020, Hà Nội phấn đấu có 100% cán bộ diện Thành Ủy quản lý có trình độ TS; 100% cán bộ diện UBND TP quản lý có trình độ trên Đại Học, trong đó một nửa cần đạt trình độ TS, 100% cán bộ chủ chốt xã, phường , thị trấn có trình độ Đại học, trong đó 50% trên đại học”. Cái chỉ tiêu… cao vút tận mây xanh này đưa ra trong lúc các Thành ủy và Tỉnh Ủy, nhiều vị đang chỉ lẹt đẹt có trình độ …văn hóa bổ túc. Điều này đọc lên đã thấy… khôi hài, thiếu thực tế , thế mà lại được Sở Nội vụ thành phố thông qua. Rồi sau một loạt các bài phê bình trên báo chí, thì nó lại đươc…rút vô .

Rồi sau đó là chuyện trình bày luận án TS của ông Trần Trường Sơn ngày 10/8/09 tại trường Đại Học Bách Khoa Hà Nội. Đề tài luận án là “Nghiên cứu các giải pháp kỹ thuật nhằm nâng cao chất lượng và năng suất trong chế biến sản phẩm dạng màng sợi từ gạo.” Nói nôm na là kỹ thuật làm bún và bánh tráng. Hiện trường trình bày luận án được diễn tả là….căng như dây đàn, vì hơn 10 câu hỏi của 7 thành viên Giám khảo, thí sinh chẳng trả lời được câu nào ! Thế mà khi tuyr6n bố kết quả, lại có 5 trên 7 phiếu thuận, trong đó có ông chủ tịch hội đồng. Tuy nhiên, ngay khi tuyên bố kết quả, thì đột nhiên một khán gỉa ngồi bên dưới là Thạc sĩ N.L.Q đứng bật dậy và cao giọng tố cáo là luận án này của ông đã làm và đã được cấp bằng sáng chế. Thạc sĩ N.L.Q cũng hậm hực nói: “ông đã nhiều lần đưa tay xin phát biểu ý kiến nhưng chủ tịch hội đồng cứ… lờ đi.” Tiếp theo đó, một thành viên khác tố cáo luận án của ông Trần Trường Sơn viết đầy lỗi chính tả, trình bày thiếu hợp lý, tính toán mơ hồ. Ngày 28/10/09, Đại Học Bách Khoa ra công văn “hủy bỏ kết quả đánh gía của Hội đồng chấm Luận Án cấp nhà nước ngày 10/8/09 của Trần Trường Sơn”.

Theo TS Trần Thu Hà, Vụ Trưởng vụ Đại Học và Hậu Đại Học thì khi Bộ Giáo Dục và Đào tạo thẩm định lại 17 bài thi môn Anh Văn đạt tiêu chuẩn của các thí sinh Thái Nguyên dự kỳ thi tuyển nghiên cứu sinh Tiến sĩ năm 2005 của Viện Khoa Học Nông Nghiệp VN, thì phát hiện rằng chỉ có….2 bài đạt điểm trung bình.

Về luận án TS, thì Giáo Sư Phạm Đức Chính thuộc Viện Cơ Học than phiền là đa số các thí sinh TS thường núp bóng, tức là chọn bảo trợ là các nhà khoa học đang giữ công tác lãnh đạo hoặc các Giáo sư đầu ngành để các thành viên xét duyệt vị nể mà thông qua. Còn đề tài luận án, thì phần lớn là chọn những đề tài sao chép, không có sự nghiên cứu, không có lợi ích thực dụng. Nói chung là những đề tài vô thưởng vô phạt.

Một chế độ xếp trí thức vào thành phần chót trong bực thang xã hội (Nông, Công, Trí), coi rẻ trình độ chuyên môn hơn chính trị( hồng trên chuyên), thì hậu quả tồi tệ về giáo dục là lẽ đương nhiên! Một TS không có khả năng, không có trình độ, không có kiến thức, nhưng lại có văn bằng do nhà nước cấp, và được chỉ định vào những nhiệm vụ lãnh đạo thì quả là…nguy hiểm..

Một trường hợp khác mới đây là ông Nguyễn Ngọc Ân, giám đốc sở Văn hóa Thể thao và Du lịch tỉnh Phú Thọ, không hề biết tiếng Anh, nhưng lại có bằng TS “kinh tế quản trị kinh doanh” ở một trường Đại Học bên Mỹ. Trả lời báo chí, ông Ân cho biết trường này là do Viện Kinh Tế của bộ Tài Chánh giới thiệu ông ghi tên học. Học phí 17,000 đô la do sự hỗ trợ của Ban lãnh Đạo tỉnh Phú Thọ. Trong chương trình học 2 năm, ông đã sang Mỹ 2 lần, mỗi lần 1 tuần lễ. ông Ẩn cũng cho biết ở VN đã có 10 người lấy bằng TS theo lối này rồi. Viết đến đây không khỏi nhớ đến hai câu thơ của cụ Tam Nguyên Yên đổ vịnh ông tiến sĩ giấy đồ chơi của thợ hàng mã, làm đồ chơi cho mấy đưá con nít nhà quê thời đó, làm cách nay hơn nửa thế kỷ:

“Rõ chú hoa man khéo vẽ trò
Bỡn ông mà lại dứ thằng cu”.

Trương Vĩnh Khôi

“Ðỉnh Cao Trí Tuệ Loài Người”

“Ðỉnh Cao Trí Tuệ Loài Người”

Sau khi chiếm được miền Nam Việt Nam, các lãnh đạo Cộng Sản đã ngông nghênh tự đắc coi thành công này là do sự thông thái siêu việt của các “đỉnh cao trí tuệ loài khỉ”. Họ đã ca tụng công trạng nhau lên tới trời và tự cho nhau cái vai trò lịch sử không thể thay thế, biểu hiện ra bằng quyền sinh sát dân tộc thời toàn trị quá khứ, bằng sự sâu xé tài sản quốc gia và chiếm đoạt tài sản người dân thời biến thái hiện nay. Các doanh nghiệp đua nhau xuất hiện dưới các lọng dù bảo kê của các cấp lãnh đạo từ trên Bộ Chính Trị trở xuống tới các cấp UBND tỉnh, huyện, xã. Các cơ sở công nghệ, các khu doanh nghiệp, các cao tầng nguy nga, được xây dựng một cách vô tội vạ, không theo một kế hoạch đồng bộ nào để bảo vệ sự phát triển chung của đất nước, và không quan tâm tới đời sống và sức khỏe của người dân. Kết quả là người dân dưới chế độ trong suốt 35năm qua đã lãnh đủ các hệ quả lên các mặt sinh hoạt của họ. Từ suy dinh dưỡng, tới ngộ độc hàng loạt; từ các bệnh do môi sinh ô nhiễm tới các yếu đau vì mê tín dị đoan.

Tạm kể một ví dụ chẳng hạn, vào cuối tháng 10-2009, do hít khí thải từ khu công nghiệp Quán Toan Hải Phòng mà 72 học sinh và 1 giáo viên của Trường THCS Quán Toan phải đi cấp cứu. Tại Sài gòn sự xây cất bừa bãi của các tập thể cao tầng hay khu doanh nghiệp, chặn đường thoát nước, đã khiến mỗi khi mưa đến, là xẩy ra ngập lụt thường xuyên của đường phố. Người dân đen phải cám cảnh viết ra đoạn thơ:

Sài Gòn mùa này lắm những cơn mưa,
Phố xá ngoài kia đi đâu cũng thấy nước ngập!
Anh chở em đi, đôi ta cùng hè nhau đẩy!
Đường ngập như sông, toàn là nước đen thùi!

Tại Hà nội, vào đầu tháng sáu 2010, báo chí loan tin nguyên nhân nước dâng cao ứ đọng nhiều ngày ở sân trường Tiểu học Cầu Diễn khiến thầy cô, phụ huynh và con em phải “bơi” trong mưa, là do hệ thống thoát nước của trường dẫn vào hệ thống cống ngầm quốc lộ đã bị ứ lại không thoát được, sau khi UBND thị trấn khởi công xây dựng trụ sở.

Tình trạng này đã được những người kể là “chuyên gia” hay “nhà khảo cứu” của chế độ, mô tả một cách “mỹ miều” là “phát triển bề mặt” trong nỗ lực thi đua nâng số gia tăng sản lượng giữa các vùng, các điạ phương. Cái lối dùng ngôn từ chiêu bài để giải thích che dấu những sự kiện tồi tệ này, lại mới được xử dụng cho tình trạng Sài gòn ngập lụt thường xuyên sau mỗi cơn mưa.

Báo điện tử VNexpress, ngày 3 tháng 6 năm 2010, trong bài “Muốn tiến ra biển, TP Saigon phải chấp nhận ngập nặng” đã viết “Muốn phát triển hướng biển Đông, TP Saigon phải “can đảm” tiến về phía Nam - vùng trũng, mà hệ quả sẽ gia tăng ngập lụt trong nội thị”. Bài báo trích lời các chuyên gia thuộc Sở Quy hoạch kiến trúc TP Saigon rằng “Chuyện ngập nước được xem là thách thức thật sự cho TP Saigon, vì hiện nay chính quy hoạch phát triển về vùng trũng phía Nam đang là thủ phạm chính khiến thành phố ngày một ngập nặng hơn.” Và “vấn đề đặt ra là hằng năm số điểm ngập mới cứ tăng lên theo, người dân vẫn chưa thoát khỏi cảnh sống chung với ngập lụt, các dự án chống ngập thì chưa phát huy tác dụng.” Và “Khu vực này chủ yếu đất ngập mặn giá quá rẻ nên có điều kiện làm các dự án quy mô lớn như Phú Mỹ Hưng. Hiện nay, xu hướng các dự án chung cư cao tầng vẫn phát triển rầm rộ ở vùng đất thấp". Vùng phiá nam này là vùng Nhà Bè, Cần Giờ, quận 2, một phần quận 8 và Bình Chánh.

Nói gì thì nói, người dân không ngu đến độ không biết. Chỉ có điều là biết mà để bụng. Dư luận này người phóng viên đã tóm tắt đưa lên như sau: “Có vẻ như là ai dính vào nhà đất cũng giàu, vì thế quí vị quan viên chia nhau mua đất ở những vùng xa xôi rồi vẽ lên một bản đồ qui hoạch, đưa đất của mình vào những vùng trọng điểm, thế là thắng to, tiền lại đẻ ra tiền.”

Ai cũng hiểu rằng nói ra như vậy chỉ có tác dụng nhất thời một phần rất nhỏ. Cho nên nhà nước còn đóng trò quan tâm nghiêm chỉnh đến những khó khăn bằng cách ví Sài gòn với thành phố Rotterdam của Hoà Lan. Đem tình trạng ngập nước Sài gòn vì xây dựng bừa bãi vô trách nhiệm với tình trạng đất thấp của Hoà Lan thì chỉ có các đỉnh cao trí tuệ mới làm nổi, qua xử dụng câu nói của ông Arnoud Molenaar, Giám đốc phụ trách ứng phó biến đổi khí hậu của thành phố Rottredam, “Tiến ra biển, TP Saigon nên biến nguy cơ thành cơ hội cho mình”. Sự so sánh này dĩ nhiên chỉ có thể làm yên lòng và suôi tai những con người xã hội chủ nghĩa do bác Hồ và đảng quang vinh dầy công đào tạo từ mấy chục năm nay. Tư tưởng và cung cách suy nghĩ của những con người này lộ ra trong những bài thi tốt nghiệp của học sinh sinh viên mà các báo đảng đưa tin rộng rãi. Đọc lên mà thấy chơi vơi, choáng váng.

Tuệ Vân.

Đảng Chia Hai Sức Mạnh Quyền Lực Nhân Ðôi ?

Đảng Chia Hai Sức Mạnh Quyền Lực Nhân Ðôi ?

Đọc bài viết “Chia hai là nhân đôi” của ông Nguyễn Thanh Giang, mô tả và ca ngợi quan điểm chính trị của ông Luật sư Trần Lâm làm tôi ngạc nhiên và bối rối quá.

Hai ông đều thừa nhận sự tha hoá, tồi tệ của Đảng Cộng sản ở Việt Nam. Điều đó ai cũng thấy rõ, nhưng mức độ hiểu biết vấn đề thì có lẽ ở mỗi người khác nhau.

Theo ông Nguyễn Thanh Giang, “ông Trần Lâm cho rằng Đảng suy thoái là do lãnh đạo suy thoái và không xứng tầm”, “cha truyền con nối”; còn ông Nguyễn Thanh Giang thì nhận định “ không phải là thiếu sót của một ai. Đó là những vấn đề của lịch sử”.

Theo tôi hiểu, suy thoái nghĩa là trước đây tốt đẹp, còn giờ trở nên xấu xa. Tôi không cho rằng Đảng suy thoái. Bản chất của Đảng từ trước tới nay vẫn vậy, hoàn toàn không thay đổi. Trong quá khứ, Đảng đã là tác giả của bao nhiêu chuyện tày đình với nhân dân đó thôi? Nào là Cải cách ruộng đất nồi da nấu thịt, làm băng hoại đạo đức xã hội; Nào là đánh Tư sản mại bản: triệt tiêu mọi quyền tư hữu và động lực phát triển; Rồi Nhân văn Giai phẩm: bóp chết trí thức, văn nghệ sĩ có tư tưởng khoáng đạt và coi rẻ chất xám của nhân dân; Tiêu thổ kháng chiến: hy sinh tài sản của người dân cho mục đích riêng của Đảng; Thảm sát Mậu Thân: “ Bài ca của những xác người” (Trịnh Công Sơn). Ngay cả cuộc chiến tranh “Đánh cho Mỹ cút, Ngụy nhào” mà nhiều người cho rằng chẳng khác một cuộc nội chiến đẫm máu, Đảng cũng đã dùng sinh mạng của hàng triệu người dân hai miền Nam- Bắc để phục vụ cho tham vọng thống trị quyền lực tuyệt đối của Đảng đấy thôi? Ít ra, sau khi hiệp định Paris được ký kết, Mỹ rút khỏi miền Nam, Đảng có bao giờ đưa ra ý định tổng tuyển cử, hoà hợp thống nhất hai miền trong dân chủ và hoà bình đâu?

Vậy thì giờ đây, những hành động, quyết định của Đảng vẫn thể hiện bản chất coi thường dân tộc như trước đây mà thôi, vì tôn chỉ mục đích của Đảng thực chất là đặt quyền lợi thống trị của mình lên trên quyền lợi nhân dân mất rồi.

Đó hoàn toàn không phải là vấn đề của lịch sử như ông Nguyễn Thanh Giang nói. Lịch sử là cái gì khi con người là nhân vật trung tâm, bởi chính con người đã làm nên các sự kiện tạo thành lịch sử? Lịch sử không phải mơ hồ và càng không thể đổ tại lịch sử được. Nói như vậy là lảng tránh sự thật, không nhìn thẳng vào nỗi đau của dân tộc, không nhìn thẳng vào tội ác của kẻ đã gây ra nỗi đau ấy.

Mọi “tiêu cực”, “tham nhũng” mà hai ông Nguyễn Thanh Giang và Trần Lâm nêu ra đều xuất phát từ sự độc quyền thống trị của Đảng. Thiết nghĩ, không riêng gì Đảng Cộng sản, bất cứ đảng nào nắm giữ vị trí độc quyền cũng vậy cả. Muốn có một môi trường quyền lực chính trị lành mạnh cho Việt Nam phát triển trong tương lai thì sự độc quyền ấy bắt buộc phải bị xoá bỏ bằng mọi giá.

Cho nên, phỏng có ích gì khi tách Đảng hiện nay ra làm hai đảng khi mà tôn chỉ mục đích và bản chất của cả hai Đảng ấy vẫn chỉ là một và không thay đổi? Tách một Đảng ra làm hai chỉ làm cho nó thêm sức mạnh và tạo ra một môi trường chính trị dân chủ giả tạo. Liệu có gì đảm bảo sẽ không xảy ra khả năng hai Đảng có cùng một tư tưởng ấy hoặc sẽ tranh ăn với nhau, hoặc sẽ bắt tay nhau tạo thành một liên minh, tham nhũng nhiều hơn, đàn áp và bóp nghẹt sự hoạt động của các đảng phái khác dã man hơn và củng cố quyền lực vững chắc hơn? Không thể có dân chủ thực sự khi không có nhiều luồng tư tưởng chính trị hoàn toàn khác biệt, nhiều đảng phái chính trị với những tôn chỉ mục đích khác nhau song song cùng tồn tại trong một xã hội.

Tại sao ông Trần Lâm lại cho rằng không có đảng nào khác đủ thực lực? Nhận định đó có chủ quan quá không khi mà từ trước đến nay, bất cứ một ý tưởng chính trị tiến bộ nào ở Việt Nam đều bị diệt từ trong trứng nước? Tôi tin rằng, nếu cho Việt Nam một môi trường tự do, cởi mở, dân chủ thì ắt sẽ có những bộ óc đủ sức kêu gọi, thành lập và lãnh đạo những đảng chính trị, phục vụ quyền lợi người dân tốt hơn nhiều cái Đảng cầm quyền hiện thời.

Ông Trần Lâm và ông Nguyễn Thanh Giang đưa ra ý định tách Đảng để “giữ được ổn định xã hội. Luật pháp giữ nguyên, bộ máy giữ nguyên, mọi hoạt động vẫn bình thường”, “Hai Đảng cùng kết nạp thêm người mới, đó là sự thay máu làm cho Đảng khỏe khoắn, tươi trẻ, bừng bừng sức sống”.

Tôi không nghĩ cái xã hội Việt Nam hiện tại đang ổn định, đó chỉ là cái vỏ bề ngoài. Bên trong nó là một sự hỗn loạn, bất ổn bởi mọi giá trị bị đảo lộn, nhân phẩm con người bị chà đạp. Một xã hội với những cuộc biểu tình, đình công bị đàn áp và không được đưa tin trên các phương tiện thông tin đại chúng thì không thể gọi là ổn định được. Một xã hội mà sự bất mãn ngày càng tăng, nỗi oan ức và căm phẫn của người dân không được đáp trả bằng công lý mà bằng sự đe dọa và tù ngục thì không thể gọi là ổn định được. Cái vẻ ổn định giả tạo ấy không đáng để giữ nữa. Mặt khác, có cuộc cách mạng thật sự nào mà không có thiệt hại, không làm biến đổi mạnh mẽ cuộc sống xã hội đâu?

Chính ông Trần Lâm cũng nhận xét “Nhà dột từ nóc”. Vậy cái nóc dột nát, mục ruỗng ấy thì còn giữ lại làm gì? Sao không vứt bỏ nó và xây một cái nóc mới? Hai ông Nguyễn Thanh Giang và Trần Lâm vẫn muốn duy trì sự thống trị quyền lực của Đảng và điều 4 Hiến pháp để làm gì? Pháp luật ở Việt Nam hiện nay chỉ là công cụ thống trị của Đảng mà thôi. Không những điều 4 Hiến pháp mà cả cái Hiến pháp lẫn hệ thống Pháp luật ở Việt Nam đều đáng bị đào thải. Hiến pháp cần được viết lại toàn bộ. Hệ thống hoạt động Pháp luật từ Quốc hội đến Toà án cũng phải bị xoá sổ để xây dựng một hệ thống Pháp luật mới, hoàn toàn độc lập với hệ thống chính trị. Bất kể đảng phái nào lên nắm chính quyền cũng phải tôn trọng nó.

Ông Trần Lâm mong muốn Quốc hội sẽ trở thành đối trọng với Đảng, đó là điều phi logic. Một Quốc hội dân chủ có nhiệm vụ đưa tiếng nói của người dân vào các quyết định lớn của đất nước và hoạt động Lập pháp. Nó hoàn toàn không có tính chất và vai trò chính trị tương đương với Đảng. Đối trọng với một đảng phái này phải là một hay nhiều đảng phái khác. Quốc hội phải có vai trò và vị trí độc lập riêng của mình.

Còn vấn đề “thay máu” cho Đảng mà ông Trần Lâm nêu ra thì chỉ là sự tưởng tượng khôi hài. Từ bao năm nay, Đảng vẫn kết nạp Đảng viên mới mà có “thay máu” được đâu? Bởi tư tưởng đứng trên dân tộc của Đảng vẫn được duy trì, lý thuyết Marcist của Đảng vẫn được dùng làm lá chắn cho lũ Đảng viên sâu bọ. Đảng chẳng thể nào tự “thay máu” được mình khi không có động lực nào để làm vậy. Chỉ có sự cạnh tranh khốc liệt với những đảng phái khác mới có thể làm cho Đảng Cộng sản phải thay đổi- tất nhiên cũng chỉ là hình thức- mà thôi.

Trong vấn đề đối ngoại, hai ông Trần Lâm và Nguyễn Thanh Giang cho rằng cần bắt tay với cả Trung Quốc và Mỹ để Việt Nam được độc lập bởi “ Người Mỹ thì rõ ràng, thẳng thắn, họ biết hàn gắn quá khứ, họ biết tranh thủ cả một dân tộc”. Tôi lại nghĩ Mỹ hay Trung Quốc cũng đều là ngoại bang cả. Vận mệnh và quyền lợi của nhân dân Việt Nam phải do chính người Việt Nam tự quyết định và tạo dựng. Không thể dựa dẫm hay trông chờ vào bất cứ thế lực bên ngoài nào, cho dù Mỹ có nền dân chủ tiên tiến hay ông anh láng giềng Trung Quốc phát triển kinh tế hùng mạnh. Chiêu bài “dân chủ’ của Mỹ đang áp dụng cho Việt Nam chẳng qua để làm suy yếu Đảng cầm quyền, từ đó nuôi dưỡng những đảng phái chính trị khác thân Mỹ hơn. Giả sử Đảng Cộng sản đổi tên khác và chấp nhận cúi đầu làm chư hầu cho Mỹ để Mỹ được lợi về chính trị và kinh tế thì chắc gì Mỹ đã kêu gào “dân chủ” cho Việt Nam nữa? Hay Mỹ lại dung túng cho một chế độ độc tài, nhằm đem cả dân tộc Việt Nam phục vụ cho quyền lợi nước Mỹ? Hãy nhìn vào Trung Đông để thấy vấn đề này. Mỹ sẵn sàng làm ngơ trước thể chế chính trị độc tài một đảng ở các quốc gia Ả Rập, miễn sao vẫn được khai thác dầu với giá rẻ đấy thôi?

Tôi cho rằng, Việt Nam chỉ độc lập thật sự khi coi cả Mỹ và Trung Quốc là người đem lại cơ hội cho mình- chứ không phải đồng minh- trong đường lối ngoại giao. Lịch sử đã chứng minh, không có ai là bạn mãi mãi và không có ai là kẻ thù mãi mãi. Điều gì sẽ xảy ra nếu đến thế kỷ 22, Mỹ và Trung Quốc không còn là cường quốc trên thế giới nữa? Khi ấy, Việt Nam sẽ “nắm tay” ai?

Giấc Mơ Xanh.

Xác Ướp Hồ Chí Minh

Số phận huyền thoại và xác ướp Hồ Chí Minh.

Hoàng Giang, một lãnh đạo cao cấp đảng CSVN hồi hưu, trong bài viết “Sự im lặng lịch sử và món nợ hậu thế” ngày 15 tháng 6/2010 trên trang điện tử bauxite đã nói một điều nhiều người đã nói, rằng các lãnh đạo CS năm 1975 vì say men chiến thắng nên đã bỏ lỡ cơ hội ngàn vàng để xây dựng đất nước. Điều đáng chú ý là Hoàng Giang đã nguỵ luận khoả lấp rằng thái độ đó là đã “bỏ giai đoạn cách mạng dân chủ nhân dân”, đã “thách thức vị trí và vai trò lịch sử của Hồ chí Minh”. Tức là Hoàng Giang đã đề cao cái lý tưởng đảng và mang ra tô vẽ lại cái huyền thoại đã rách nát của Hồ, tương tự như là chuyện xây lăng Ba đình để cả đảng núp sau cái xác ướp có nhiều dấu hỏi này.

Hiện nay trên thế giới chỉ còn xác ướp của 3 lãnh tụ CS: Lenin, Mao Trạch Đông và Hồ Chí Minh. Stalin là người đầu tiên thực hiện việc ướp xác. Xác Lenin được Stalin cho ướp và đăt trong lăng Lenin tại Công Trường Đỏ để mọi người chiêm ngưỡng,. Khi Stalin chết, các đàn em cũng ướp xác và để gần xác Lenin. Nhưng xác Stalin chỉ nằm đó được 3 năm. Khi Krushchev họp Đại Hội CS lần thứ 20 vào năm 1956, thì đem công và tội của Stalin ra…cân đo, và sau đó trục xuất xác Stalin ra khỏi Công Trường Đỏ.

Xác ướp của HCM nằm trong lăng Ba Đình cho đến nay đã gần nửa thế kỷ. Nhiều dư luận trong và ngoài nước cả quyết rằng đây chỉ là xác làm bằng sáp, cho mặc quần áo, chứ không phải là người thật. Trong lăng, xác Hồ Chí Minh được đặt nằm trong lồng kính, để trên cao. Người vào thăm viếng phải bước đi liên tục, không được phép dừng lại quan sát ngắm nghía. Điều này đã làm nhiều người thắc mắc.

Cuộc đời của HCM khi sống, đã có nhiều điều uẩn khúc. Khi chết, lại có nhiều chuyện thiếu minh bạch tạo nhiều nghi vấn.

Tin chính thức loan báo Hồ chí Minh chết ngày 3 tháng 9/1969. Sau đó thì được biết rằng Hồ đã từ trần ngày 2 tháng 9, nhưng bộ Chính trị CSVN loan đi trễ một ngày vì sợ ảnh hưởng không tốt lên ngày quốc khánh CHXHCNVN.

Di chúc của HCM chính thức được công bố ngày 5/10/69. Trong bản di chúc này không đề cập gì tới chuyện chôn cất.

Nhưng dựa trên di chúc viết ngày 15/5/65 của HCM giao cho Vũ Kỳ, Bí thư, có chữ ký của HCM cũng như chữ ký “chứng kiến” của Lê Duẫn thì có đoạn: ” Tôi yêu cầu thi hài tôi được đốt đi, nói chữ là hỏa táng. Tro xương thì tìm một quả đồi mà chôn. Trên mộ nên xây một căn nhà gỉan đơn, rộng rãi, chắc chắn, mát mẻ để những người đến thăm viếng có chỗ nghỉ ngơi….”

Tới năm 1968, HCM sửa lại di chúc: “….Tôị yêu cầu thi hài tôi được đốt đi, tức là hỏa táng. Tro thì chia làm 3 phần, bỏ vào 3 cái hộp sành: một hộp cho miền Bắc, một hộp cho miền Trung, một hộp cho miền Nam. Đồng bào mỗi miền nên chọn một quả đồi mà chôn hộp tro đó. Trên mả không nên có bia đá tượng đồng mà nên xây một ngôi nhà giản đơn,….”

Tuy nhiên, vào tháng 8/1967, theo tài liệu của Liên Xô thì Viện Lăng Lenin được thông báo là tình trạng sức khỏe của HCM đang suy dần. Bộ Chính trị Liên Xô chỉ thị chuẩn bị ướp xác HCM. Ngày 14/9/67, 3 B/S VN là Nguyễn Gia Quyền, chủ nhiệm khoa Gỉai Phẫu Quân Y Viện 108, Lê Ngọc Mẫn, Chủ Nhiệm Khoa Nội Tiết, BV Bạch Mai, và Lê Điểu, Chủ Nhiệm Khoa Ngoại BV Việt Xô lên đường đi Moscow. Các B/S này ở lại Moscow 7 tháng để học cách ướp xác và bảo vệ xác ướp trong giai đoạn đầu từ 15 tới 20 ngày. Giai đoạn kế tiếp sẽ do các chuyên gia Liên Xô đảm trách. Tổ ướp xác VN được chính thức thành lâp vào tháng 8/1968 do B/S Nguyễn Gia Quyền đứng đầu.

Như vậy, việc ướp xác được sửa soạn chu đáo này, HCM phải biết. Thế thì phải chăng Hồ chì Minh đã chỉ đóng kịch viết di chúc trao cho Vũ Kỳ, với lời lẽ làm mọi người phải cảm phục. Biết đâu đây chẳng là đòn phép chót của Hồ chí Minh để tô điểm cho cái huyền thoại mà chính ông ta tự dựng lên từ cuốn “Những mẩu chuyện về đời hoạt động của Hồ chủ tịch”, dưới bút danh Trần dân Tiên ? Nhưng mà thực sự thì Hồ muốn xác mình được lưu giữ như là xác ông Lênin, ông Xít, ông Mao, mà Hồ tôn thờ?

Đó là những dữ kiện quanh chuyện Hồ chí Minh có muốn ướp xác hay không. Còn quá trình ướp xác như thế nào thì cũng có nhiều điều khác nhau nữa.

Theo tài liệu của Liên Xô, thì ngày 28/8/69, một đòan chuyên viên Y khoa Liên Xô gồm 5 người GS Debov, Polukhin, Michaelov, Kharascov, và Saterov tới Hà Nội. Ngày 2/9/69, họ tới Quân Y Viện 108 để khám nghiệm và mổ xác HCM với sự có mặt của Nguyễn Lương Bằng, Lê Quang Đạo, và Phùng Thế Tài. Hai B/S Polukhin và Michaelov mổ xác HCM với sự phụ tá của 2 B/S VN. Tối ngày 5/9, thi hài HCM được chuyển tới Ba Đình để cử hành lễ thăm viếng. Lại có tin nói rằng chuyên gia Liên Xô muốn đưa xác Hồ về Liên xô để ướp nhưng lê Duẩn không đồng ý. Rồi còn tin cho rằng xác Hồ phải đưa đi trốn tránh bom Mỹ ở các hang động sông Đà, do đó khó tránh khỏi hư thối. Gần 3 tháng sau khi HCM qua đời, trong phiên họp ngày 29/11/1969, Bộ Chính trị mới ra thông báo quyết định ướp xác HCM và xây lăng tại Quảng Trường Ba Đình. Đồ án của lăng do Liên Xô vẽ kiểu, na ná như lăng Lenin ở Công Trường Đỏ. Tất cả những tin này để dẫn đến kết luận rằng xác Hồ trong lăng chỉ là xác giả, bằng sáp. Rồi lại có tin xác Hồ mỗi năm phải đem sang Liên xô sang sửa vá víu cho tươm tất để khách tới thăm viếng.

Tóm tắt thì tất cả những tin này cũng chỉ là khó tin và mâu thuẫn như các chuyện khác quanh Hồ chí Minh. Nhưng dù mâu thuẫn thì cũng vẫn không nhiều thì ít có người nghe và có người sùng bái Hồ chí Minh. Và như thế thì lăng Hồ và xác Hồ vẫn là cái dù để núp cho những lãnh đạo CSVN đã biến thái thành tài phiệt hết rồi. Cho nên, việc xây cất cũng như việc bảo tồn trông nom tốn kém, bộ chính trị đảng VC vẫn còn có gắng duy trì và củng cố bằng những bài viết kiểu Dương Thu Hương, Hoàng Giang tô vẽ huyền thoại Hồ, hay những bài viết khác đổ tội của Hồ cho những đồ đệ như Lê đức Thọ, Lê Duẩn đã chết, và giải thích rằng Hồ lúc già bị cô lập bởi bọn này.

Cái huyền thoại đã rách và cái xác ướp mà nhiều người cho là giả này có lẽ vì thế sẽ không thể dùng được lâu.

Hoàng Thế Hiển

Giấc Mơ Xanh

Giấc Mơ Xanh.

Trên net có bài viết “Đảng chia hai, sức mạnh nhân đôi” của Giấc Mơ Xanh đã đưa đến cho người đọc những cảm nhận ngạc nhiên trân trọng. Ngạc nhiên vì những nhận xét chính trị của Giấc Mơ Xanh rất chính xác. Trân trọng vì tư thái độc lập của GMX trên quan điểm vì dân tộc, vì đất nước.

Bài viết của GMX đã trình bầy những gì?

Trước hết GMX cho biết tác giả đã “bối rối” khi đọc các bài viết của hai ông Trần Lâm và Nguyễn Thanh Giang. “Theo ông Nguyễn Thanh Giang, “ông Trần Lâm cho rằng Đảng suy thoái là do lãnh đạo suy thoái và không xứng tầm”, “cha truyền con nối”; còn ông Nguyễn Thanh Giang thì nhận định “không phải là thiếu sót của một ai. Đó là những vấn đề của lịch sử”.

GMX viết: “suy thoái nghĩa là trước đây tốt đẹp, còn giờ trở nên xấu xa.” Và GMX chỉ rõ là đảng CSVN đã không suy thoái. Bản chất của Đảng CS từ trước tới nay vẫn vậy, hoàn toàn không thay đổi. Chính sách thâm hiểm, xây dựng chuyên chính vô sản để nắm giữ quyền lực cai trị của Đảng từ khởi đầu đã hủy hoại toàn bộ đạo đức xã hội, đã tiêu diệt nhân tài, phá tan mọi động lực xây dựng đất nước, đã gây nên cuộc nội chiến thảm khốc giữa hai miền Nam-Bắc. Sau khi chiếm được miền Nam đảng CS đã thi hành chinh sách “tiến nhanh tiến mạnh tiến vững chắc lên chủ nghĩa xã hội” do Hồ chì Minh vạch ra từ thập niên 60 và tiếp tục phạm tội ác.

Sự sai trái của Đảng CS theo GMX cũng không phải là vấn đề của lịch sử như ông Nguyễn Thanh Giang đã nói. Bởi chính con người đã làm nên các sự kiện tạo thành lịch sử. Đổ tại lịch sử là đã không “nhìn thẳng vào nỗi đau của dân tộc, không nhìn thẳng vào tội ác của kẻ đã gây ra nỗi đau ấy.” Sự độc quyền thống trị của Đảng CSVN chính là nguyên nhân của mọi tha hóa trên đất nước như “tiêu cực”, như “tham nhũng”. Ông Trần Lâm và ông Nguyễn Thanh Giang đưa ra ý định tách Đảng để “giữ được ổn định xã hội. Luật pháp giữ nguyên, bộ máy giữ nguyên, mọi hoạt động vẫn bình thường”, “Hai Đảng cùng kết nạp thêm người mới, đó là sự thay máu làm cho Đảng khỏe khoắn, tươi trẻ, bừng bừng sức sống”. Đề nghị tách Đảng hiện nay ra làm hai đảng khi mà tôn chỉ mục đích và bản chất của cả hai Đảng ấy vẫn chỉ là một, theo GMX chỉ tạo ra cho đảng một môi trường chính trị dân chủ giả tạo và làm cho đảng thêm sức mạnh. “Còn vấn đề “thay máu” cho Đảng mà ông Trần Lâm nêu ra thì chỉ là sự tưởng tượng khôi hài. Từ bao năm nay, Đảng vẫn kết nạp Đảng viên mới mà có “thay máu” được đâu? Bởi tư tưởng đứng trên dân tộc của Đảng vẫn được duy trì, lý thuyết Marxist của Đảng vẫn được dùng làm lá chắn cho lũ Đảng viên sâu bọ. Đảng chẳng thể nào tự “thay máu” được mình khi không có động lực nào để làm vậy. Chỉ có sự cạnh tranh khốc liệt với những đảng phái khác mới có thể làm cho Đảng Cộng sản phải thay đổi- tất nhiên cũng chỉ là hình thức- mà thôi.”

Theo nhận định của GMX, Việt Nam nhìn từ ngoài là một xã hội ổn định. Thực tế bên trong nó là một sự hỗn loạn, bất ổn bởi mọi giá trị bị đảo lộn, nhân phẩm con người bị chà đạp, nỗi oan ức và căm phẫn của người dân không được đáp trả bằng công lý mà bằng sự đe dọa và tù ngục. Một xã hội với cái ổn định giả tạo đó theo GMX không đáng để giữ nữa.

Cũng theo GMX, sự mong muốn của ông Trần Lâm rằng “Quốc hội sẽ trở thành đối trọng với Đảng, đó là điều phi logic. Một Quốc hội dân chủ có nhiệm vụ đưa tiếng nói của người dân vào các quyết định lớn của đất nước và hoạt động Lập pháp. Nó hoàn toàn không có tính chất và vai trò chính trị tương đương với Đảng. Đối trọng với một đảng phái này phải là một hay nhiều đảng phái khác.” Trong vấn đề đối ngoại, hai ông Trần Lâm và Nguyễn Thanh Giang đã cho rằng cần bắt tay với cả Trung Quốc và Mỹ để Việt Nam được độc lập. GMX thì khẳng định Mỹ hay Trung Quốc cũng đều là ngoại bang. Vận mệnh và quyền lợi của nhân dân Việt Nam phải do chính người Việt Nam tự quyết định và tạo dựng. Việt Nam chỉ độc lập thật sự khi coi cả Mỹ và Trung Quốc là người đem lại cơ hội cho mình- chứ không phải đồng minh- trong đường lối ngoại giao.

Với lối hành văn rõ ràng chính xác, bài viết của GMX đã chỉ thẳng vào vấn đề của dân tộc. Vấn nạn của Việt Nam chỉ có thể giải quyết khi chế độ độc tài độc đảng CS chấm dứt. Một chế độ dân chủ tự do và đa nguyên đa đảng sẽ đem lại sự cạnh tranh lành mạnh để phục vụ đất nước, tạo nền tảng phát triển một Việt Nam phồn thịnh hạnh phúc phú cường.

Tuệ Vân.

Khẩn Xin ! Khẩn Xin !

Kính Thưa Qúy Vị!

Chúng tôi rất cần một danh sách tất cả các SQ/QLVNCH đã bị sát hại nơi các trại tù CSVN nơi quê nhà để đệ trình lên:

1.- Tổng Thống Hoa Kỳ,

2.- Luỡng Viện Quốc Hội HK,

3.- Văn Phòng Liên Hiệp Quốc,

4.- Tất cả các Cơ Quan hiện đã và đang giúp chúng ta trong vấn đề nhân quyền, tự do cho đất nước VN.

5.- Những cơ quan truyền thông ngôn luận Quốc Tế.

Chúng tôi biết rằng đây là việc rất khó vì làm sao có đuợc một danh sách đầy đủ. Tuy nhiên nếu qúy vị cùng chung tay tiếp sức với chúng tôi bằng cách phổ biến lời khẩn xin này của chúng tôi đến với những nguời đã từng bị trong chốn lao tù nơi các trại cải tạo, dù rằng chỉ biết đuợc một vị Sĩ Quan đã bị sát hại hay nhiều hơn càng tốt, xin vui lòng gửi cho chúng tôi với những chi tiết như sau:

a/- Cấp bậc và tên họ đầy đủ của vị SQ đó.

b/- Đơn vị phục vụ sau cùng,

c/- Ngày vào trại cải tạo, tên trại đó và những trại chuyển tiếp nếu có,

d/- Ngày bị sát hại và tên trại đã sát hại vị SQ này.

Tất cả những chi tiết này, cúi xin qúy vị gởi về địa chỉ email của chúng tôi:

tonytv1@msn. com

Chúng tôi cũng cúi xin tất cả qúy diễn đàn, qúy cơ quan truyền thông ngôn luận nơi mỗi địa phương cùng qúy thân hữu của qúy vị, vui lòng phổ biến rộng rãi lời van xin này của chúng tôi đến mọi nguời.

Chân thành cảm ơn sự cộng tác của Qúy Vị.

Nguyễn Vân Tùng

Máy Bắt Trộm

Máy Bắt Trộm.

Nhà khoa học Mỹ đã phát minh ra máy bắt trộm rất hiện đại họ mang qua mỹ thử nghiệm 30phút, máy bắt được 500 tên đem qua Trung Quốc, trong vòng 10 phút máy bắt được 6000 tên.
Cuối cùng là đến VN, các nhà khoa học chờ mãi ko thấy tín hiệu 5, 10, 30 phút, họ đi ra kiểm tra thì...cái máy đã bị trộm mất.

Cười cho vui vui hén.

Màu Cờ Tôi Yêu ( Thơ )

Màu Cờ Tôi Yêu

Lại nhớ hôm nao dưới bóng cờ
Có đàn em nhỏ hát say sưa
Thượng kỳ mồi sáng sân trường cũ
Tưởng đến công ai giữ cõi bờ

Thê' rôì chinh chiến mãi tràn lan
Khói lửa dong thiêu khắp xóm làng
Trai tráng từng đoàn đi cứu nước
Nơi nơi máu đổ với xương tan

Hòm gỗ phủ lên lá Quốc Kỳ
Tiễn người chiến sĩ đã ra đi
Vào lòng đất mẹ, ôi thương tiếc!
Bao đấng hùng anh đã một thì

Ngàn người ngã xuống triệu vùng lên
Chiến đấu hào hùng đã mấy phen
Thắng lợi vẻ vang bao chiến tích
Cổ Thành Quảng Trị pha^t' cờ lên

Từ dạo quê hương vắng bóng cờ
Lòng người Dân Việt vẫn hằng mơ
Vượt sông vượt biển đi muôn hướng
Tô lại vàng son một sắc cờ

Cờ lại tung bay Sọc Đỏ Vàng
Rộn ràng mơ ước buổi vinh quang
Đường về quê mẹ muôn hoa nở
Rực rỡ cờ tươi thắm sắc Vàng

Kim Anh

Tưởng Niệm 35 năm Mất Nước

Tưởng Niệm 35 năm Mất Nước.

35 năm qua cộng đồng Việt nam chúng ta đã định cư, thành công trên xứ người rạng rỡ tông môn, nhưng cũng không kém phần chua xót khi nghĩ về Quê Hương Việt Nam thì không ít người trong chúng ta, phải gục đầu tủi hổ cho thân phận nước Việt Nam yêu dấu đang trong tay loài qủy đỏ cộng nô.

35 năm mất Nước Người Việt Quốc Gia chỉ chấm dứt một trận chiến 30/04/1975, nhưng cuộc chiến vẫn chưa chấm dứt mà chỉ chuyển biến sang một cục diện mới, là sự đấu tranh toàn diện cho chính nghĩa cho dân chủ và nền độc lập tự do thật sự của Dân Tộc Việt Nam.

35 năm dòng lịch sử Việt Nam bị hoen ố vẩn đục, Dân Tộc Việt Nam bị chà đạp ô nhục ! Quốc nhục cũng bỡi bọn phản Quốc cộng sản Việt nam cõng rắn cắn gà nhà cam tâm làm chư hầu cho Trung cộng, và chính điều này đã cho ta thấy Nước Việt Nam chưa có độc lập, không có dân chủ và tự do.

Việt Cộng là bọn hèn hạ ác độc như quái thú ! Chúng đã giết chết biết bao nhiêu thế hệ thanh thiếu niên Việt Nam, chúng vắt cạn kiệt hết tất cả năng lực của con dân Việt Nam, bằng những màn buôn bán nô lệ với chiêu bài ‘xuất khẩu nhân công’ đi lao động nước ngoài, buôn bán trẻ em và phụ nữ,Nước Việt Nam bị ô nhục, chỉ có lấy cây rừng làm bút và nước biển làm mực mới viết lên được hết tội ác của cộng sản Việt Nam.

Hôm nay tưởng niệm 35 Quốc hận, nơi đất khách quê người, đã trở thành quê hương thứ hai của chúng ta những người Việt Quốc Gia, chúng ta đã có được 4 thế hệ hiện diện nơi đây ( thế hệ thứ nhất, một rưỡi, thứ hai và thứ ba), chỉ mong sao 4 thế hệ hiện tại này chúng ta có thể nào nắm tay nhau tạo nên một thành trì vững chắc, để bảo vệ cộng đồng người Việt Tự Do tại hải ngoại không để cho nghị quyết 36 xâm nhập, sự đoàn kết của chúng ta sẽ chống lại sự đánh phá của Việt cộng, và sự phá rối của Việt gian gây xáo trộn trong hàng ngũ những người Việt Quốc Gia không cộng sản.

Nếu trong chúng ta những ai có còn sự dị biệt còn câu nệ ‘cái tôi’ của chính mình , không bỏ đi được bản ngã ích kỷ nhỏ nhen, hơn thua nhau bỡi câu nói việc làm,thì chắc rằng chúng ta sẽ lại giận hờn nhau, xa cách nhau và tự mình chia rẽ mình, Việt cộng không lo chống mà chống Cộng Đồng để rồi chính mình ‘bỏ ngỏ’ cho đảng cộng sản Việt Nam và tay sai của chúng, lúc ấy Việt cộng sẽ đánh thẳng vào cộng đồng Người Việt Quốc Gia của chúng ta ở hải ngoại và phá nát Cộng Đồng Người Việt Tự Do của chúng ta.

Kính thưa qúy Ông Bà cô bác anh chị em, trước khi nhà cầm quyền cộng sản Việt Nam có thể “ngư ông đắc lợi” thì chúng con những người con nhỏ bé của thế hệ thứ hai thứ ba này, xin tha thiết kêu gọi sự đoàn kết, cảm thông và chia sẽ của tất cả đồng bào, những người Việt Nam Quốc Gia không cộng sản; hãy để một bên những “áo mão cân đai” “những bằng cấp” hay ‘giai cấp’, ‘giàu hay nghèo’,hoặc kinh nghiệm xương máu nhiều hay ít, hiểu Việt cộng ít hay nhiều..tất cả những điều đó rất đáng qúy nhưng xin hãy để một bên, mà chỉ xin nhìn nhau qua lá cờ Vàng Ba sọc đỏ lá cờ Quốc Gia Không Cộng sản, màu cờ như da vàng máu đỏ..và Mẹ Việt Nam ơi ..chúng con vẫn còn đây .. và chúng con cùng nhau nắm chặt tay nhau, không phân biệt tuổi tác chỉ biết vì chính nghĩa và vì bảo tồn dân tộc Việt Nam, cho dù sanh đẻ trên xứ người nơi đâu , dòng máu chúng con đang chảy vẫn là dòng máu Việt Nam muôn đời bất khuất. Nếu có chăng sự khác biệt duy nhất ở đây là “Tôi là người Quốc Gia không cộng sản, và anh là tên Việt cộng thì tôi sẽ chống”, chúng ta chống đảng cộng sản chứ không chống Dân Tộc Việt Nam.

Hỡi các bạn trẻ của thế hệ tương lai hãy đứng lên gánh vác cộng đồng hỡi đồng bào yêu dấu hãy nắm chặt tay nhau xây dựng cộng đồng Việt Nam bền vững, Một Cộng Đồng Người Việt Tự Do Quốc Gia Không Cộng Sản, đầy chính nghĩa để mỗi chúng ta không hổ thẹn với hồn thiêng sông núi, với Những người anh hùng đã nằm xuống cho hai chữ Dân chủ cho hai chữ Tự Do !!

Nguyễn Lê Thanh Trúc

Bạn Trẻ Chúng Ta Làm Gì Cho Tổ Quốc Việt Nam ?

Bạn Trẻ Chúng Ta Làm Gì Cho Tổ Quốc Việt Nam ?

Kính gởi lời tri ân đến các bậc tiền bối: các ông, các bác, các cô chú đã chiến đấu cho độc lập, tự do, chủ quyền và vẹn toàn lãnh thổ của Tổ quốc Việt Nam, chống lại bè lũ độc tài toàn trị mệnh danh là CSVN, thực chất chỉ là một bọn Mafia đỏ bán nước “hèn với giặc ác với dân”, đã và đang từ từ dâng cúng đất biển của đất nước cho thiên triều phương bắc của chúng. Chúng con cũng không quên những chiến sĩ QLVNCH, hiện đang sống tại hải ngoại, hoặc còn tại quê nhà: các ông, các bác, các chú thương phế binh đã hy sinh rất nhiều, ngay cả chính một phần thân thể của họ cho lý tưởng tự do, hiện nay đang bị đám cầm quyền CSVN ngược đãi, phải sống lây lất trên mảnh đất quê hương mình, xin cho chúng con nghiêng mình cám ơn họ.

Thế hệ trẻ chúng con hôm nay, tuy sống lưu vong nơi xứ người nhưng trái tim và tâm trí luôn luôn hướng về quê hương Việt Nam đặc biệt trước mối hiểm hoạ mất nước, trước dã tâm của bọn bá quyền Bắc Kinh và trước thái độ ươn hèn của cái gọi là nhà nước CSVN. Vì lý do này chúng con cùng tất cả người dân VN trong & ngoài nước càng cảm nhận ngày tưởng niệm 30/4 mang một ý nghĩa vô cùng quan trọng và khẩn thiết hơn bao giờ hết.

Thế kỷ này là thế kỷ của chúng con vì vậy xin quý vị cho chúng con đôi lời với các bạn trẻ VN:

Các bạn trẻ hỡi, xin hãy can đảm đứng lên làm lịch sử, vì đây là một phần trách nhiệm của chúng ta, chỉ có chính chúng ta phải chủ động và vận động các bạn trẻ, sinh viên khác để nâng cao tinh thần và sức mạnh cho các bạn trẻ trong nước, cổ võ họ giành lại tiếng nói của mình. Tháo bỏ cái hàng rào bưng bít thông tin, đòi lại quyền tự do, dân chủ, nhân quyền mà đáng lẽ các bạn và người dân đã phải được hưởng từ lâu. Quyền tự do thành lập nhóm, gia nhập hội đoàn sinh viên trí thức, hội đoàn tôn giáo, học hỏi, trao dồi, chia sẻ và tiếp thu kiến thức mới, tự do thành lập nghiệp đoàn, công đoàn thực sự bảo vệ quyền lợi công nhân, tự do ngôn luận trên diễn đàn, báo chí, các phương tiện truyền thông trong nước, thông tin tức trên mạng v.v… Hãy cùng nhau vượt qua nỗi sợ hãi và nói lên sự thật. Quyết tâm hướng về tương lai tốt đẹp hơn, đoàn kết và yêu thương, cùng nhau xây dựng một nước VN độc lập, tự do, dân chủ và nhân quyền.

Cũng chính vì lý do này, một lần nữa xin các bạn trẻ đầy nhiệt huyết và bằng lương tâm của chính mình, hãy cùng tiếp tay, đóng góp thêm một phần tiếng nói, hành động trong tầm tay của mình cùng với các bậc ông bà, các bác, các cô chú cùng toàn thể anh chị em trong khối 8406 giúp thúc đẩy sự thay đổi cho một VN tươi sáng thêm mau chóng và mạnh mẽ hơn.

Các nhà đấu tranh cho dân chủ trong nước với 2 tấm gương tiêu biểu là Linh mục Nguyễn Văn Lý và Luật sư Lê Thị Công Nhân, là những người rất can đảm chấp nhận hy sinh chính bản thân mình để đòi lại những quyền căn bản cho toàn thể dân tộc. Cô LTCN lúc vừa mới ra tù đã nhắn nhủ lại với chúng ta: ‘Tôi chỉ có thể làm được cái nhiệm vụ bé nhỏ của tôi, tôi không thể làm nhiệm vụ của 90 triệu người dân VN, kể cả 3 triệu người Việt hải ngoại’. Đây là lời nhắn nhủ rất quan trọng và đầy trách nhiệm trên mỗi người con Việt Nam, đặc biệt cho thế hệ trẻ. Chúng ta hãy tiếp tay với cô vận động và kêu gọi các bạn trẻ trong nước hãy can đảm đứng lên bằng mọi cách phù hợp và thích ứng với điều kiện và tình huống của mỗi người.

Nguy cơ mất nước vào tay bọn bành trưóng Bắc Kinh đã gần kề. Những sự kiện xảy ra trong hơn 60 năm qua, kể từ khi có đảng CSVN từ việc dâng hiến biển đảo, đất đai cho quan thầy phương Bắc, đến việc cho bọn chúng tự do đem người của chúng khai thác bừa bãi bô xít ở Tây Nguyên, mà thực chất bọn công nhân này chính là những tên lính giả dạng, những tay súng sẵn sàng xâm chiếm VN khi thời cơ chín mùi. Tất cả những nguy cơ này cũng chỉ vì chúng ta đã thờ ơ với đất nước để cho một nhóm lãnh đạo CSVN tác oai tác quái trên quê hương, coi đất nước VN là của riêng của chúng, dân tộc VN là nô lệ của bọn chúng. Đã đến lúc chúng ta không thể ngoảnh mặt làm ngơ nếu không muốn một đất nước nô lệ.

Dân tộc Việt Nam ta nghìn năm lịch sử oai hùng, chúng ta sẽ không cúi đầu trước bất cứ thế lực nào đe doạ từ bên ngoài.

Có thể các bạn chỉ nghĩ đây là giấc mơ nhưng nếu chúng ta nuôi nấng và nung nóng nó, với cùng chung một ý chí và sức mạnh, giấc mơ sẽ thành hiện thực.

Khối 8406 trong và ngoài nước đang phát động và thúc đẩy một cao trào dấy lên lòng yêu nước để biến đổi giấc mơ thành sự thật. Với một phương thức đấu tranh bất bạo động, sức mạnh không có từ bạo lực. Sức mạnh đến từ sự can đảm và niềm tin, lòng quyết tâm cùng với sự đoàn kết, do đó Khối 8406 trong nước rất cần sự ủng hộ của toàn thể dân tộc, dư luận toàn thế giới, đặc biệt sự yểm trợ của người Việt hải ngoại cả về tinh thần lẫn vật chất. Vì thế nhu cầu phát triển của Khối tại các địa phương hải ngoại là một điều cần thiết.

Đây cũng là lý do chính để Khối 8406 Victoria được thành lập và phát triển. Sau đây, tôi xin giới thiệu sơ lược về Khối 8406 – Victoria:

Khối 8406 Victoria là một nhóm độc lập, sinh họat song song với Cộng Đồng, tuyệt đối tôn trọng nội quy của CĐNVTD Úc Châu. Khối đang phát triển để mời gọi quí vị tham gia. Sự tham gia của chúng ta sẽ chia sẻ gánh nặng đấu tranh cho tự do tại quê nhà mà Ban Chấp Hành Cộng Đồng đang gánh vác. Chúng ta sẽ thực hiện các đêm cầu nguyện hay thắp nến cho tự do. Một buổi lễ lớn có đông người vận động và cổ võ, sẽ chùn bước bọn csvn và nâng cao tinh thần cho người dân trong và ngòai nước. Chúng ta sẽ vận động chính giới Úc và đồng bào yểm trợ Phong trào đấu tranh cho dân chủ, rút ngắn ngày Tự Do cho dân tộc chúng ta. Một con én không làm nên mùa xuân, nhóm anh chị em chúng tôi tiếp tục kêu gọi quí vị, đặc biệt các bạn trẻ hãy bỏ chút thì giờ để quan tâm đến tình hình đất nước và dấn thân cho Tổ Quốc Việt Nam.

Các anh chị trong Khối sẽ chuyển tờ leaflet có đăng các thông tin cần thiết, và nếu quí vị, các bạn trẻ nào muốn tham gia xin liên lạc qua các thành viên trong khối: Liên Vũ (maytrang2020@hotmail.com); Phùng Mai (phungmai871@yahoo.com.au)

Xin nhấn mạnh với quí vị cùng các bạn trẻ rằng: Xin đừng lo lắng hoặc sợ hãi về kiến thức chính trị. Không ai dám tự hào mình có đầy đủ kiến thức đâu. Vả lại thời cuộc ngày nay biến đổi rất nhanh, do đó tình hình chính trị cũng biến đổi từng ngày. Người làm chính trị phải biết tuỳ cơ ứng biến. Nhưng chúng ta có làm chính trị đâu. Có thể nói chúng ta đang làm nghĩa vụ của một người VN. Nghĩa vụ khi mình cảm thấy có trách nhiệm phải làm một cái gì cho đất nước. Như thế cần tấm lòng là đủ. (Chính anh Phương Duy cùng các anh chị trong nhóm đã khuyên & nhắn nhủ tôi câu nói này, rất cảm động & đầy ý nghĩa cho nên hôm nay tôi cũng xin mạn phép gởi lại câu nói này đến các bạn trẻ chúng ta).

Xin chân thành cám ơn quý vị và kính chúc tất cả qui vị sống khoẻ mạnh và tràn đầy nghị lực để tiếp tục yểm trợ cho công cuộc đấu tranh giành lại tự do, dân chủ và nhân quyền cho người dân Viêt Nam.

Liên Vũ

35 Năm Đối Kháng

35 Năm Đối Kháng.

Với lịch sử giai đọan 35 năm vừa qua (1975-2010) dù ngắn nhưng là một giai đọan cực suy của dân tộc Việt Nam, một giai đọan mà người Việt phải đối kháng với thể chế độc quyền tòan trị cộng sản, lúc theo Liên Sô lúc theo Trung Quốc.

Tại sao lại không phải là đối lập ?

Đối lập chỉ tồn tại và phát triển dưới thể chế tự do. Cả người cầm quyền, người đối lập và người dân đều phải dựa trên Hiến pháp để dòm chừng, để lên tiếng, để kiểm sóat và cạnh tranh lẫn nhau. Có đối lập các chính sách cũ sẽ được hòan chỉnh hơn, hay dựa trên nền tảng Hiến Pháp để đề ra những chính sách mới ưu việt hơn. Nhờ đối lập những thành qủa của thể chế dân chủ được tối ưu trong hòan cảnh và điều kiện của từng quốc gia. Nói tóm lại đối lập đưa xã hội, dân tộc, đất nước ngày một thăng tiến.

Thể chế cộng sản ngược lại đề ra việc tiêu diệt cái cũ để xây dựng cái mới. Mới và cũ bao gồm từ văn hóa, văn học, nghệ thuật, kinh tế, xã hội, … đến con ngừơi. Cái mới lẽ ra phải tốt đẹp hơn cái cũ, thực tế đã chứng minh ngược lại và kết quả là sự sụp đổ của hầu hết các quốc gia bị cộng sản chiếm đóng.

Dưới chế độ cộng sản mọi quyết định trọng đại lại đều đến từ một cá nhân hay một nhóm cầm quyền. Không có đối lập, không dân chủ, người dân bắt buộc phải tuân theo các nghị quyết các quyết định do đảng đề ra. Thậm chí người dân còn phải tuân theo các lệ làng do cán bộ địa phương đề ra. Không tuân theo sẽ bị khép vào thành phần phản động, phản cách mạng và bị đẩy về phía đối kháng.

Dưới thể chế cộng sản Việt Nam , cái mới gồm tư tưởng, phương cách suy nghĩ và hành động lúc thì theo Trung Quốc lúc lại theo Liên Sô . 35 năm đối kháng có thể được chia làm 2 giai đọan: giai đọan ĐCSVN theo Liên Sô (1975-89) và giai đọan theo Trung Quốc (1989-2010).

Giai đọan ĐCSVN theo Liên Sô (1975-89).

Trước 1975, Việt Nam Cộng Hòa là một chiến trường cho hai khối tự do và cộng sản thử bom đạn. Trong khi Hoa Kỳ rút chạy thì Liên Sô, Trung Quốc cùng tòan Khối Cộng sản lại quyết tâm tài trợ cộng sản Bắc Việt xâm lấn miền Nam. Cộng sản Bắc Việt thì bất chấp mọi hiệp định quốc tế đã ký trước đây vượt vĩ tuyến 17 thôn tính miền Nam . Dẫn đến ngày 30/4/1975.

Để xây dựng một thể chế mới gồm những con người mới, dân miền Nam bị khép là ngụy quân, ngụy quyền, ngụy dân. Các trại tù được dựng lên khắp nơi nhằm “cải tạo” xã hội ngụy. Các khu kinh tế mới được dựng lên để đẩy ngụy dân khỏi các thành phố, dành chỗ cho cán bộ từ Bắc vào. Các tà sách ngăn sông cấm chợ, đánh tư sản mại bản, quốc doanh hóa, hợp tác hóa công nông nghiệp nhằm biến miền Nam thành miền Bắc rập theo khuôn khổ mô hình kinh tế và chính trị Liên Sô .

Về văn học, văn nghệ, nghệ thuật và hình thức bề ngòai xã hội miền Bắc trước 1975 lại giống như một xã hội Trung Hoa thu nhỏ. Chỉ cần xem lại sách báo, báo chí hay phim ảnh trước đây bạn sẽ thấy ngay từ cách ăn mặc, cách hành xử, lời ca, điệu nhạc, đến phong cách hành văn đều xuất phát từ hay bị ảnh hưởng nặng nề của Trung Quốc . Do hai đảng cộng sản Việt Nam - Trung Quốc sau 1975 đã trở thành kẻ thù không đội trời chung . ĐCSVN vì thế muốn thóat khỏi ảnh hưởng của văn hóa cách mạng kiểu Trung cộng. Nhưng vẫn mang tính chất cưỡng bức áp đặt nhằm phục vụ tuyên truyền cho đảng cộng sản. Vì thế trong nước vẫn tồn tại nền văn học nghệ thuật đối kháng chống lại sự áp đặt của ĐCSVN lên nền văn học nước nhà.

Vừa thóat ra khỏi chiến tranh, ĐCS lại tiếp tục sử dụng bạo lực cách mạng, dùng chuyên chính vô sản để đàn áp mọi suy nghĩ, mọi tiếng nói khác biệt. Việt Nam từ Bắc xuống Nam trở thành một nhà tù. Một vài cán bộ cấp dưới bất đồng phải lén núp “xé rào” nhà tù làm ngược lại các sách lược của đảng. Xé rào là cụm từ do chính những đảng viên xé rào đặt ra.

Trong giai đọan này, ĐCSVN nhận một nguồn viện trợ dồi dào từ Liên Sô để biến Việt Nam thành một chư hầu thực hiện vai trò quốc tế tại Á Châu . Từ 1979 đến 1989, ĐCSVN đã đưa đất nước vào 2 cuộc chiến tranh nội bộ các đảng cộng sản: xâm lấn Cam Bốt ở miền Nam và chiến tranh biên giới với Trung Quốc tại miền Bắc. Hằng trăm ngàn thanh niên đã bỏ mình trong hai cuộc chiến. Hằng trăm ngàn người khác đã trở thành những thương binh tàn phế một phần cơ thể. Ảnh hương đến tinh thần hàng triệu gia đình Việt Nam , ảnh hưởng này vẫn còn tồn tại đến ngày nay. Nhiều phần đất, phần biển do ông cha để lại hiện nay vẫn còn bị Trung cộng chiếm đóng và được ĐCSVN chính thức công nhận sự chiếm đóng.

Sự phản kháng rõ nét nhất là hàng triệu người trên con thuyền nhỏ hay bằng mọi phương tiện rời miền Bắc sau 1954 và sau 1975 đã bỏ nước ra đi. Đa số những người bỏ nước ra đi vẫn tiếp tục đối kháng với ĐCS một cách mạnh mẽ trên mảnh đất tái cư. Cũng có người từ hải ngọai trở về chiến đấu cho tự do. Để đương đầu với chuyên chính, giai đọan này những người chống cộng phải chọn gắn liền giữa đấu tranh chính trị và vũ trang.

Vì thể chế cộng sản đi ngược với chiều tiến hóa của nhân lọai và đi ngược với lòng người, nên dân tộc các quốc gia Đông Âu và Liên Sô đã lần lượt đứng lên giành lại quyền tự quyết dân tộc. Các lực lượng đối kháng Việt Nam phần bị đàn áp, phần không tiên đóan trước sự sụp đổ của chế độ cộng sản Âu châu, phần thiếu thông tin, thiếu liên kết nên gần như đứng ngòai cuộc thay đổi tòan cầu, không thể hướng dẫn quần chúng đẩy mạnh tiến trình dân chủ cho Việt Nam.

Giai đọan ĐCSVN theo Trung Quốc (1989-2010).

Đứng trứơc khủng hỏang và lo sợ sự sụp đổ, Đại Hội lần thứ VI ĐCS Việt Nam đã phải chấp nhận đổi mới thay vì chết. ĐCS một mặt phải cởi trói kinh tế, giao thương với các quốc gia tự do, mặt khác phải vội vàng thần phục Trung Quốc lấy chỗ dựa tiếp tục đàn áp mọi nỗ lực đối kháng.

Nhờ cởi trói kinh tế, một phần người Việt đã nhanh chóng thoát khỏi cảnh đói nghèo. Nhưng để hướng đến một đời sống vật chất cũng như tinh thần cao hơn thì giáo dục và huấn luyện kỹ năng là hai yếu tố quan trọng lại không được ĐCS để ý tới. Đa số lao động Việt Nam vẫn chỉ dựa vào nông nghiệp, vào kỹ nghệ đơn thuần, du lịch và vào việc tận dụng tài nguyên thiên nhiên.

Trong thời gian gần đây do trình độ quản lý kinh tế yếu kém, Việt Nam đang quay lại thời kỳ với mức lạm phát phi mã, nhiều lần phải phá giá đồng tiền, đầu tư và xuất cảng sút giảm, nạn thất nghiệp gia tăng, nợ quốc tế càng ngày càng chồng chất… đa phần dân chúng đã nghèo lại nghèo thêm. Thiếu quyền lực chính trị, quyền lợi kinh tế của dân chúng gần như không được quan tâm. Việc tận dụng tài nguyên quốc gia và lệ thuộc vay mượn thế giới là một cách ăn cướp của các thế hệ con cháu chúng ta.

Trong khi ấy để kiểm sóat chính trị, nhiều xí nghiệp quốc doanh được cổ phần hoá đã lọt vào tay của một số đảng viên cao cấp hay gia đình, tạo nên một tầng lớp đại gia tư bản đỏ. Tầng lớp này nắm cả độc quyền kinh tế lẫn chính trị nên càng ngày càng trở nên giàu có và quyền thế. Hố ngăn cách giữa thiểu số này và đa số dân chúng nghèo khổ đang ngày một sâu hơn. Chênh lệch giàu nghèo, sự bất bình đẳng đang đào sâu các tiềm ẩn đối kháng, đến mức độ không kềm hãm được sẽ là nguyên nhân cho mọi biến động xã hội - chính trị.

Thiếu quyền lực chính trị dân Việt cũng trở thành nạn nhân của quốc nạn tham nhũng. Thêm vào đó một cuộc khủng hỏang tòan diện đang càng ngày càng lan rộng trên mọi lãnh vực đến mọi tầng lớp xã hội. Sự bất mãn càng ngày càng bộc phát để đến một lúc nào sẽ phải bùng nổ.

Đảng cộng sản còn luôn phải đối đầu với hàng loạt các cuộc đình công đòi tăng lương đòi bảo đảm quyền lao động. Những cuộc biểu tình chống tham nhũng, chống bất công trong việc qủan lý đất đai và một cao trào đòi đất của giáo hội Công giáo và các tôn giáo khác đã bị đảng cộng sản cướp đi sau khi chiếm được chính quyền. Nhiều cuộc biểu tình đòi tự do tôn giáo hay của đồng bào sắc tộc chống lại áp bức bất công. Dẹp được cuộc biểu tình này thì xẩy ra cuộc biểu tình khác. Các cuộc biểu tình thì càng ngày càng thu hút được nhiều người hơn, có tổ chức hơn và xẩy ra gần thủ đô Hà Nội hơn. Chuyện gì sẽ xảy ra khi mọi người đồng tâm đứng lên đòi lại quyền tự quyết dân tộc.

Khi mức độ đối kháng của các tầng lớp dân chúng càng ngày càng nâng cao, ĐCS lại phải lộ rõ bản chất buôn dân bán nước. Nhiều phần lãnh thổ, lãnh hải do ông cha ta để lại đã được ĐCS chính thức trao cho Trung Quốc . Nhà cầm quyền Việt Nam đã để mặc cho Quân Đội Trung Quốc bắn, bắt, cướp tàu, đòi tiền chuộc khi các ngư dân Việt Nam đánh bắt trên vùng lãnh hải Việt Nam. Khi các anh chị sinh viên biểu tình xác định “Hòang Sa Trường Sa Biển Đông là của Việt Nam ” lại bị công an cộng sản xuống tay đàn áp. Người dân đã mất cả quyền được yêu nước được chống xâm lăng .

Đảng CS còn chủ trương để Trung Quốc tiến hành khai thác bauxite Tây Nguyên dù đã gặp phản đối mạnh mẽ cả trong lẫn ngoài đảng. Việc này đã tạo ra một cao trào phản kháng từ tầng lớp trí thức trong nước. Lần đầu tiên hằng ngàn trí thức đã công khai ký tên phản kháng một chủ trương đã được Bộ Chính Trị ĐCS thông qua.

Gần đây lại đến việc các nhà cầm quyền địa phương cho Trung Quốc mứơn rừng Việt Nam mà quên đi quyền lợi của dân tộc luôn bị nước này nhòm ngó. Việc này tạo thêm một khoảng cách giữa những người yêu nước chân chính và tập đòan lãnh đạo cộng sản buôn dân bán nước.

Sự kiện Viện Nghiên cứu Phát triển (IDS) tự gỉai thể là thí dụ đối kháng mạnh mẽ nhất của tầng lớp trí thức Việt Nam . Viện được xem là một bầu trí tuệ của Việt Nam . Đa số các thành viên của Viện đã tích cực đóng góp trong quá trình đổi mới kinh tế sau Đại Hội VI . Viện tập trung nghiên cứu về kinh tế, giáo dục, y tế, xã hội… khổ nỗi dưới sự cầm quyền của đảng Cộng sản, Việt Nam càng ngày càng lâm vào khủng hoảng toàn diện, đời sống dân chúng thì mỗi ngày một tệ hại hơn. Kết quả những công trình nghiên cứu thường phơi bày sự thật rất trái ngược với luận điệu tuyên truyền của đảng. Để họ phải ra Quyết Định 97 bịt miệng các thành viên trong Viện. Phản kháng lại các thành viên Viện đã quyết định tự giải thể, nhưng tuyên bố cá nhân sẽ tiếp tục phản biện các chính sách sai trái của nhà cầm quyền Việt Nam .

Báo chí một công cụ của đảng cộng sản, thế mà trong thời gian qua nhiều nhà báo bị tạm giam, bị bắt hay mất việc, nhiều Tổng biên tập bị thay đổi, nhiều tờ báo bị đóng cửa cũng chỉ vì thông tin trung thực khách quan và toàn diện phản lại các tuyên truyền chính thống do ĐCS đề ra.

Trong thời gian gần đây các cụm từ “diễn tiến hoà bình”, “tự diễn biến”, “tự chuyển hoá” càng ngày càng được nhà cầm quyền cộng sản sử dụng một cách thường xuyên hơn trên các Nghị Quyết, các cơ quan truyền thông báo chí. Việc làm này tự nó cho thấy ĐCS đang lo sợ những thách thức độc quyền cai trị từ bên trong hệ thống.

Trong khi các lực lượng đấu tranh cho dân chủ đã công khai từ bỏ đấu tranh vũ trang thì ĐCS lại lo sợ quân đội sẽ đứng về phiá người dân để giành lại các quyền tự do cho dân tộc. ĐCS lo sợ vì đa số cán bộ trung và cao cấp trong quân đội đều trưởng thành trong cuộc chiến tại Cam Bốt và cuộc chiến chống bá quyền Trung Quốc. Trưởng thành trong chiến tranh họ có cách nhìn và suy nghĩ rất khác với thiểu số cầm quyền cộng sản. Trong khi tập đòan lãnh đạo lại càng ngày càng cấu kết với Trung Quốc đi ngược quyền lợi dân tộc.

Về phong trào Cách Mạng, thêm vào các tổ chức đảng phái chính trị thành lập từ trước, ngày 8-4-2006 Khối 8406 được thành lập. Khối là một tổ chức quần chúng đấu tranh với “mục tiêu giải thể chế độ cộng sản độc tài toàn trị, giành lại các quyền tự do dân chủ cho dân tộc Việt Nam bằng đường lối bất bạo động”. Từ chỉ gồm 118 thành viên ban đầu, nay đã tăng lên hàng chục ngàn thành viên gồm đủ mọi tầng lớp, mọi tổ chức đấu tranh ở khắp nơi trong và ngòai nước. Khối đã được nhiều quốc gia và tổ chức quốc tế công nhận. Lo sợ trước sự phát triển của lực lượng đối kháng nhiều thành viên trong Khối đã cộng sản bắt bớ, tù đày, cô lập.

Trong thời đại thông tin tòan cầu, mạng lưới thông tin hải ngọai không phải chỉ thực hiện vai trò thông tin đại chúng, còn tạo một môi trường để những cá nhân, những lực lượng đối kháng trong và ngòai nước tìm hiểu và tôn trọng sự khác biệt nhằm hướng đến việc kết hợp đẩy mạnh cuộc đấu tranh cho tự do và dân chủ tại Việt Nam.

35 năm là một giai đọan đủ dài để các tổ chức đối kháng trửơng thành và chủ động hướng dẫn quần chúng đấu tranh. Sắp tới Cộng Đồng Người Việt Tự Do tại Úc châu sẽ tổ chức một Nghị Hội Người Việt Tự Do Trên Toàn Thế Giới. Mục đích của Nghị Hội là để kết hợp các cá nhân, các hội đòan, đòan thể, các đảng phái trong cộng đồng người Việt trên tòan thế giới, tạo thế liên kết, đồng nhất phương cách đấu tranh và phân công tác. Để từ đó mọi người Việt yêu chuộng tự do trên tòan thế giới chủ động dồn tổng lực tấn công đánh đổ chế độ độc tài cộng sản.

Bài viết này sẽ được trình bày trong “Đêm thắp nến tri ân các chiến sỹ Quân Lực Việt Nam Cộng Hòa 30-4-2010” tại Victoria (Úc châu). 35 năm là một khỏang thời gian thật dài trong một đời người. Nhiều người chào đời sau 1975 ngày nay đã trở thành người đại diện cho Phong trào Dân chủ như luật sư Lê Thị Công Nhân, hay đại diện cho Cộng đồng như ông Nguyễn văn Bon, chủ tịch Cộng đồng tại Victoria, trưởng ban tổ chức đêm nay. Được biết “Đêm Thắp Nến” sẽ có sự hiện diện của nhiều bạn trẻ và sinh viên tại Victoria, nhiều bạn sau đó sẽ nhập đòan người hướng về Canberra cho “Đêm Tâm Tình Tuổi Trẻ”. Tương lai cộng đồng và đất nước thuộc về các bạn.

Nguyễn Quang Duy