Người ta không thay đổi khi bạn nói họ nên thay đổi. Con người chỉ thay đổi khi họ nói với bản thân rằng họ phải thay đổi – Michael Mandelbaum.
Dù đã lâu nhưng không hề cũ, lời nói của
chính trị gia Michael Mandelbaum như thông điệp chuyển đến những ai còn
đang vấn vương cùng… “đảng” để suy ngẫm và dứt khoát với tổ chức này sau
nhiều quyết định ly khai của các ông: Lê Hiếu Đằng, Phạm Chí Dũng,
Nguyễn Đắc Diên, cũng như trước đây của các ông: Huỳnh Nhật Hải, Huỳnh
Nhật Tấn, Phạm Đình Trọng, Nguyễn Chí Đức v.v… cùng những hành động mới
nhất của cô Nguyễn Phương Uyên, cựu bộ đội Nguyễn Tường Thụy.
Hãy khích lệ:
Tuy nhiên, đừng tin những ai ráo hoảnh: “Chừng nào trong đảng hết những Trọng Lú, Tư Hèn… bạn Beo sẽ thành khẩn làm đơn xin quay lại với đảng…”,
dù cứ hãy cổ võ khi họ bước ra. Hãy khích lệ thay vì khích bác, vì
những người như thế này rất đông, một khi họ đồng loạt bước ra khỏi
ĐCSVN càng nhanh càng nhiều càng làm cho tổ chức này mau chóng tan rã.
Không nên làm họ e dè hay ngượng ngập.
“Có oằn mình đớn đau mới hiểu đời đá vàng” – Vũ Thành An.
Bao dung không phải lúc nào cũng đồng
nghĩa với không khinh bỉ. Cũng như trong phim hành động, người chính
nghĩa khi chiến thắng, không nỡ ra tay với một kẻ hèn nhát nếu hắn biết
giữ phận. Có lẽ Nguyễn Tuấn Anh – người đàn ông nham nhở giựt trên tay
cô Nguyễn Hoàng Vy tập giấy về tuyên ngôn nhân quyền – chưa thấm, dù
nghe nói ông ta ở Mỹ nhiều năm. Nhiều người bất ngờ khi biết ông ta tốt
nghiệp thạc sĩ tại San Jose, như bất ngờ về hành vi cướp giựt. Một nỗi
hoài nghi về hoạt động của ông thạc sĩ này, có lẽ không gói gọn cho việc
học mà còn dưới vai trò nào đó tham gia vào “sự nghiệp đổi mới” theo
Nghị quyết Trung ương 4, như BBC từng đưa tin. Tất nhiên, tại xứ sở
tự do, những hoạt động dân sự không dính đến bạo lực thì không vi phạm
pháp luật. Có lẽ chính điều đó làm “mê hoặc” Tuấn Anh với “tài năng”
rình mò để “nói xấu” – nó trở nên kỳ cục so với vẻ bề ngoài và giới tính
mà ông ta đang sở hữu cùng mảnh bằng trong tay.
“Nói xấu”, nghe nó thật tồi tàn và tồi…
tội, không hiểu sao người cộng sản rất thích dùng (?) Điều đáng kinh
ngạc, họ dùng ngay trong “bản cáo trạng” – nơi lẽ ra không nên có, bởi
đó là biểu trưng nghiêm minh của pháp luật(!). Trách sao cả hệ thống
pháp luật hiện nay trở nên “bầy hầy” ngoài sức tưởng tượng.
Người ta lại gặp tiếp một sự “nói xấu”
nữa trong bài của báo CAND xấc xược và phi pháp “kết tội” blogger
Trương Duy Nhất (!). Sao mãi người cộng sản không nhận ra, tự họ sỉ nhục
bản thân và chính thể của họ (?). Họ không còn cách gì để trả thù cá
nhân và phe nhóm, ngoài cách “nói xấu”, dù ngay đối với người mong ngóng: “Để thay chuyển tình thế đất nước, Việt Nam cần có một Hồ Chí Minh
2, hay chí ít cũng phải một nhân vật cỡ Lê Duẩn 2″ ?!
Tháo chạy trong sợ hãi:
Ngoài việc Nguyễn Tuấn Anh bỏ chạy theo nghĩa đen, những dấu hiệu “phi tang chính trị” đang diễn ra.
“…Tôi, chỉ cần cho một đàn muỗi chích
con tôi thôi, tôi sẽ khai tất, bảo chào cờ gì cũng chào và thề trung
thành với chế độ nào, tôi thề ngay tắp lự…”. Có lẽ để một mai, “vật
đổi sao dời”, một chính thể dân chủ ra đời, không một vị nguyên thủ quốc
gia nào lại đủ đê hèn để bắt tội những phần số “rằng tôi chút dạ đàn
bà”. Cách bào chữa này xứng đáng để nhận lòng bao dung, như người ta đã
từng thấy thương hại, khi bà Nguyễn Thị Kim Ngân ca cẩm để chạy tội: “Tôi
rất ân hận vì khi còn làm bộ trưởng Bộ LĐ-TB-XH, tôi đã ký vào bằng
khen cho những nhà ngoại cảm. Sau khi có tấm giấy đó, họ về phóng to để
thành lập trung tâm tìm mộ liệt sĩ”.
Nếu người phụ nữ có cách biểu đạt riêng,
thì người đàn ông cũng thế. Hãy nghe đài BBC phỏng vấn một giáo sư,
khi tượng Lê Nin bị giựt đổ trong cuộc biểu tình mới đây, tại Ukraine:
“Lenin dù sao cũng gắn liền với thể
chế Liên Xô trước đây [...] Người Ukraine ít nhiều chịu ơn của Liên Xô
vì dù chế độ nào hay học thuyết nào cũng thấy chủ nghĩa phát xít là quái
thai của lịch sử.” Lời kêu gọi “uống nước nhớ nguồn” xuất phát từ
“bệnh tim to”, rất đáng được lắng nghe từng tiếng tim đập thất nhịp
trong lo âu. Phải chăng khi đạo lý lên tiếng là lúc lương tri tỉnh giấc?
Thậm chí, nếu đó là “phép ngụy biện” hay “hội chứng stockholm” cũng là
điều có thể hiểu được của những bộ não sống quá lâu trong tù ngục, bởi “ngày sau sỏi đá cũng cần có nhau” là vậy. Trịnh Công Sơn trở thành chân lý với lời nhạc bất hủ.
Hàng loạt trang báo tại Việt Nam đã gỡ bỏ
bài viết thông tin về tượng Lê Nin bị giựt sập. Đứng trước nguy khốn
cận kề, người cộng sản đã thấm giá trị “bỏ của chạy lấy người”? Kinh
khủng hơn, những dấu hiệu tháo chạy trong tan tác cờ quạt trên hầu hết
các lĩnh vực: bất động sản, chứng khoán, ngân hàng v.v… ngày càng mồn
một, trong đó không loại trừ “…những hoài nghi về việc phát hành
trái phiếu dễ dãi, thậm chí “lặng lẽ” in tiền là những điều tối kỵ của
nền kinh tế”, khi đặt trong tình trạng ngân sách cạn kiệt, chỉ “vay để
ăn và trả nợ” .
Có lẽ giờ đây cộng sản Việt Nam dần hiểu ra uy lực của kinh tế thị trường, khi họ phải nói: “Nợ xấu của DNNN: Chỉ mua với giá 10-20% giá trị” ?.
Cụt vốn và nợ đầy đầu là điều khó tránh
khỏi trong năm 2014. Người cộng sản chỉ còn hai cách: Một, in thêm tiền.
Hai, nhận gói cứu trợ như Hy Lạp (hơn 130 tỉ Euro) hay Cộng Hòa Síp
(10 tỉ Euro).
Hết chịu nổi?:
Đại sứ Mỹ David Shear cho biết : “Chỉ
ít tháng sau cuộc họp giữa Tổng thống và Chủ tịch của hai nước chúng
ta, Việt Nam đã ký Công ước Liên Hiệp Quốc về Chống Tra tấn và đã chủ
động liên lạc với Báo cáo viên Đặc biệt về Tự do Tôn giáo và Tín ngưỡng
để thu xếp một chuyến thăm Việt Nam vào mùa thu”. Phát ngôn này diễn ra đồng thời trong ngày Mạng Lưới Blogger Việt Nam ra mắt và bị đàn áp.
Vâng, cũng “chỉ ít tháng sau”, người ta gọi “máu đã đổ trong ngày Quốc tế Nhân quyền” . Cũng “chỉ ít tháng sau”, trang Diễn Đàn Xã Hội Dân Sự nhận định: “Điều
nghi ngại càng tăng lên khi có tin mới tuần trước, tân Phó Thủ tướng
Phạm Bình Minh đã triệu tập một cuộc họp với đại diện của 8 cơ quan.
Trong nội dung họp, ông có cho biết về mối lo ngại khả năng Dự luật 1897
– Nhân quyền Việt Nam 2013 sẽ được thông qua, mà trong đó, một lý do
theo ông, tại Thượng viện Mỹ nay không còn hy vọng 2 lá phiếu thường
xuyên phủ quyết là John Kerry và John McCain nữa. Dường như ông PTT còn
khuyến nghị các ngành cần nỗ lực tham gia vận động để nếu không thể chặn
được ở Thượng viện, thì còn hy vọng ở cánh hành pháp, tức Tổng thống”.
Người cộng sản đang rất lúng túng và sợ
hãi. Họ sẽ trả lời thế nào trong cuộc gặp Ngoại trưởng John Kerry thông
qua chuyến viếng thăm chuẩn bị diễn ra, khi 47 dân biểu Hoa Kỳ đồng ký
tên đòi Việt Nam cải thiện tình trạng nhân quyền?
Bà J. W. E Spies, cựu Chủ Tịch Đảng
Christian Democratic Appeal và dân biểu Quốc Hội Hà Lan, khi được hỏi về
vấn đề vận động quốc tế cho tự do dân chủ ở Việt Nam, đã nói:
“Người Việt Nam trước tiên phải hy sinh, phải tranh đấu cụ thể cho đất
nước của chính mình trước khi mong đợi người ngoài giúp đỡ”. Tuyệt đối
đúng. Tuy nhiên, thử hình dung, bao nhiêu người Việt Nam đưa đầu, gánh
lưng, nắm chặt tay nhau làm hàng rào che chắn cho “hạt mầm dân chủ” nảy
nở và lớn mạnh, trong khi đó, những người gọi là ủng hộ nhân quyền lại
tiếp tục “nuôi nấng” cả “bầy sâu” sinh sôi nảy nở, thông qua hàng loạt
chính sách kinh tế, những gói viện trợ, những khoản đầu tư khổng lồ như
chất kích thích tăng trưởng hữu hiệu, biến “bầy sâu” thành những “siêu
quái vật”, dùng sức mạnh kinh hồn để nghiền nát tất cả những con người
nhỏ bé đang cùng nhau ra sức bảo vệ mầm non yếu ớt kia. Đó là hành vi vô
nhân đạo. Nó không được phép tiếp tục như đã diễn ra trong quá khứ với
BTA, với WTO, với CAT, với ICCPR v.v…
Kết:
Hãy lắng nghe những tiếng khóc than và những cơn phẫn nộ xé lòng của người Việt Nam ngay trong hôm nay.
Đừng đòi hỏi lượng người bình thường đủ
lớn để tiến hành một cuộc tổng xuống đường, một khi “siêu quái vật” chưa
thấm đòn trước các “phép thuật” hữu hiệu cần có.
Sau khi “siêu quái vật” được khuất phục,
lòng vị tha ắt sẽ đến, bởi đó là phẩm chất người Việt Nam vẫn còn giữ
được từ hồng phúc tổ tiên ban cho.
Nguyễn Ngọc Già.
Ingen kommentarer:
Legg inn en kommentar