torsdag 27. november 2014

Trả Lại Cho Chúng Tôi Một Ðất Nước Yên Bình !


Thấm thoát mà đã gần 40 nằm người dân miền Nam phải rên siết dưới gông cùm của CS ! Bao nhiêu triệu người đã chết, bao nhiêu gia đình đã ly tan, bao nhiêu người Việt phải sống lưu lạc nơi xứ người, và đau thương nhất là nước VN có thể bị mất vào tay Tàu Cộng, để lại nỗi đớn đau nhục nhằn cho người Việt muôn thế hệ: HẬU QUẢ CỦA HIỆP ĐỊNH HÒA BÌNH BA LÊ 1973 ! Nó tiếp nối hậu quả của hiệp định đình chiến Genève 1954 chia đôi đất nước VN theo vĩ tuyến 17 ! Các nước tham gia ký kết các hiệp định này, không biết họ có còn để mắt đến sự đau thương của dân tộc chúng tôi hay không ?

Từ trong bản chất, người VN vốn thích sống gắn liền với quê cha đất tổ, và luôn mong gia đình sum họp. Từ khi có CS xuất hiện trên đất nước VN, quê hương thân yêu này đã trở thành một “miền đất phân ly” giữa kẻ đi người ở, chứ không phải là nơi quần tụ của những người cùng thôn làng, tỉnh thành, nhất là cảnh gia đình bị chia cách, vì điều kiện sống và sự an ninh nó đòi buộc !

Việc đi ra nước ngoài để du học, làm việc hay du lịch, đều mang một nét tươi sáng và tích cực, nhưng sự ra đi của người Việt xa quê hương tổ quốc bây giờ, là cả một sự nhục nhằn khổ ải và bi thương ! Nó mang tính chất biệt xứ lưu vong đối với những người muốn tránh xa CS, hay manh tính tha phương cầu thực của những người đi lao động xuất khẩu, mà trước thời CS không hề có ở VN ! Khi miền Bắc rơi vào tay CS, một cuộc di cư lánh nạn CS của gần 2 triệu dân từ Bắc vào Nam, nhiều gia đình chồng Nam vợ Bắc, cha mẹ con cái chia lìa! Cũng như khi miền Nam bị CS cưỡng chiếm vào ngày 30 tháng tư năm 1975, nhiều người đã phải ra đi, rời xa nơi chôn nhau cắt rốn, quê cha đất tổ, bỏ lại người thân, bỏ mồ mả tổ tiên, vứt lại hết tài sản, sự nghiệp, cuộc sống bình an, để vượt biển, vượt rừng đi tìm tự do ! Cuộc ra đi mang màu sắc vô cùng tang thương chứ không hề vinh dự, vì trên mình kẻ lữ thứ chỉ còn bộ quần áo đơn gọn và tấm thân đọa đày, với một tâm hồn tan nát ! Không chỉ thế, mà còn hàng triệu người đã bỏ xác nơi rừng sâu núi thẳm, hay vùi thân dưới lòng biển, hoặc thịt nát xương tan vì cướp biển, vì làm mồi cho cá ! Ngày nay một số người Việt tị nạn CS đã vùng lên từ nhọc nhằn đau khổ, nhưng vẫn còn mang một tấm lòng rách nát, một tâm trạng tơi bời với một quá khứ khó quên, và tương lai u ám vì e mất hẳn quê hương, không còn nơi trở về ! Đó là người ra đi, còn kẻ ở lại càng tang thương gấp bội với tù đày, chết chóc, mất của mất người, nhà tan cửa nát do tay bọn CS không còn tính người chứ đừng nói tới tình người hay nghĩa đồng bào ruột thịt! Có thể nhận xét chung: gia đình nào cũng ly tán, không cách nọ thì cách kia !

Khi chiếm được miền Bắc, với chủ nghĩa TAM VÔ, CS đã là một nỗi sợ hãi khủng khiếp cho những người có gia đình, yêu tổ quốc và có tôn giáo ! Rồi cuộc “cải cách ruộng đất” ở miền Bắc từ năm 1954 đến 1956, CS đã giết hại hàng trăm ngàn người dân vô tội, làm tan nát gia đình của họ ! Và để chiếm trọn quyền hành hầu áp đặt một chế độ phi nhân lên VN, VC đã thủ tiêu biết bao nhiêu người yêu nước, người trí thức của miền Bắc ! Đến khi đất nước chia đôi, được CS quốc tế viện trợ vũ khí, VC lại tiến hành cuộc xâm lăng miền Nam tự do với khẩu hiệu: “Đánh cho Mỹ cút, Ngụy nhào!”, “Ta đánh Mỹ là đánh cho Liên Xô, Trung Quốc”, khiến hàng triệu thanh niên “Sinh Bắc Tử Nam”, và hàng triệu gia đình bị cảnh tang tóc ! CS còn đưa bàn tay nối dài vào miền Nam để đánh phá, qua các tên VC nằm vùng và các cán binh xâm nhập ! Bản án bán nước này của bọn chúng còn được khắc sẵn trước mồ của tên tội đồ Lê Duẩn, tổng bí thư đảng CSVN.

Sau khi bắt tay với Trung Cộng, đầu tiên là người Mỹ gián tiếp mở cửa cho Trung Cộng chiếm đảo Hoàng Sa của VNCH năm 1974. Nếu ngày đó người Mỹ nghĩ có ngày hôm nay Trung Cộng chiếm biển VN, làm trở ngại cho việc đi lại trên biển Đông, đe dọa các nước nhỏ ở vùng Đông Nam Á và ngành hàng hải quốc tế, trong đó có cả quyền lợi của người Mỹ; nếu người Mỹ biết rằng Trung Cộng sẽ là sự đe dọa an ninh của cả thế giới; nếu người Mỹ biết ngày nay họ phải hao công tốn của để kềm chế một loài thú dữ, kẻ thù chống lại nhân loại là Trung Cộng, khiến họ muốn có VN như một tiền đồn của thế giới tự do, trong khi VN đã bị CS thống trị, liệu ngày ấy họ có phản bội đồng minh tử tế của họ là VNCH không ? Có lẽ là không, vì chẳng có ai đổ ly nước xuống đất rồi lại cố hốt lên! Nhưng nếu người Mỹ không nhìn thấy vị trí chiến lược quan trọng của VN, thì đã không đổ quân vào VN khi mà Tổng Thống Ngô Đình Diệm không muốn, không phải để họ chiếm đất như thời thực dân Pháp, nhưng là để bảo vệ thế giới tự do! Và họ đã rất sai lầm khi gián tiếp giết TT Diệm là người chiến sĩ của tự do, và là người đã sớm nhận ra manh tâm của CS quốc tế khi tạo nên kẻ tay sai là CS Bắc Việt, nên ông đã quyết tâm bảo vệ đất nước khỏi CS ! Nhưng chính trị thật là kinh khiếp…! Ôi ! Chúng tôi còn nói được gì ? Chỉ khổ đau vì nước sẽ có thể mất vào tay bọn CS Tàu ! Đúng như một nhà chính trị hàng đầu của Hoa Kỳ lúc đó đã nói: “Ngưng chiến ở VN không đơn giản là Mỹ rút quân về, nhưng sau đó sẽ là nhiều thế hệ người Việt phải rên siết dưới ách CS” ! Người Mỹ còn bị một sai lầm khủng khiếp nữa, là đã nuôi dưỡng một con quái vật TC, để bây giờ nó to lớn khỏe mạnh, vùng lên đi giết hại cả thế giới, và muốn nuốt trôi đất nước nhỏ bé của chúng tôi, như Nga-Putin đang muốn nuốt trửng Ukraine !

Vì những bất ổn và hiểm nguy như vậy, càng thúc đẩy người VN bỏ nước ra đi, trong đó có sự trà trộn của rất nhiều người CS hoặc thân Cộng, họ đã sở hữu được những tài sản rất lớn chiếm được của người dân và của công trong nước, nay thấy nguy cơ bất an, họ đem của cùng người thoát đi ! Sự ra đi này chẳng mang một vinh dự hay niềm vui nào, mà nó có thể là cuộc ra đi không về, nếu VN rơi vào tay Tàu cộng như đã được dự đoán vào năm 2020, theo bản ký kết của VC và TC tại Thành Đô năm 1990, và cả trước đó theo kế hoạch của HCM, một tay CS đang được dần phát hiện là tên tình báo của Hoa Nam mà Mao Trạch Đông gài vào, với dụng ý thôn tính VN ! Cuộc ra đi lần này của người Việt khác với việc chọn cuộc sống ở nước khác của nhiều người dân các nước tự do, cũng như trước năm 1975 nhiều người miền Nam đi ngoại quốc, họ đi trong tự do, tự nguyện, được sự đón nhận và tôn trọng của người bản xứ, khi không thích thì họ về, muốn đi muốn ở lúc nào tùy ý.

Những người già chúng tôi cần sống bên con cái, nhưng đã bị chia lìa, bị mất con cháu, hoặc mất quê cha đất tổ nếu rời xa quê ! Mai đây có thể một số người chúng tôi cũng sẽ phải ra đi theo con cháu, nhưng trong buồn tủi hận sầu, và biết chắc sẽ bỏ thân nơi xứ người khi tuổi đã về chiều, mà ngày đất nước thanh bình tự do thì vẫn chưa nhìn thấy! Thử nhìn xem bao nhiêu người cao tuổi VN đi “đoàn tụ” với con cái, hỏi họ có vui không ? Tại sao lại “đoàn tụ” ở xứ người mà không phải ở nhà mình, quê mình, nước mình ? Ôi tủi nhục ! Chúng tôi không muốn mang thân phận lưu vong, mà muốn quê hương của mình được dân chủ tự do, ai thích thì đi, ai nhớ thì về, trẻ đi học, học xong sẽ về xây dựng quê hương, chứ không muốn bao người trẻ ra đi không về, dù vẫn luôn cảm ơn những xứ sở đã cưu mang đùm bọc người dân tôi. Sự tự trọng sẽ không cho phép chúng tôi đến ăn nhờ ở đậu một nước mà chúng tôi không hề đóng góp gì cho họ, và như thế, việc ra đi sẽ làm cho tuổi già của chúng tôi nhuốm buồn tủi !

Hồi tưởng lại thân phận người VN như chúng tôi, đã hai lần chia tay và “tái hợp” với CS ! Chia tay trong sự ngu ngơ của một đứa trẻ theo gia đình di cư vào Nam, tái hợp trong ê chề đớn đau khi chúng tôi đã hiểu và quá ghê sợ CS ! Nếu đợi khi nước mất, là 3 lần chúng tôi phải chạm trán với kẻ vô thần, vô tổ quốc, nhưng lần sau thì còn kinh khủng hơn nữa, vì đó là tên CS Tàu gian manh tàn bạo, và chúng tôi với thân phận kẻ nô lệ ! Ôi ! Chúng tôi sẽ sống ra sao với kẻ thù mà từ nhỏ đã in sâu trong tim sự căm ghét, ghê tởm những tên “ác quỷ đuôi sam, 2 nanh vảnh ngược”, từng in trong trí não mình ?  Bây giờ chúng không có đuôi sam, không có 2 nanh vảnh ngược, nhưng chúng còn tàn ác hơn gấp bội, với ý tưởng muốn tiêu giệt dòng giống Việt, để nuốt trôi tổ quốc của chúng tôi ! Chúng giết người không bằng giáo mác súng đạn, nhưng bằng chất độc, hoặc moi lấy lục phủ ngũ tạng của nạn nhân để ăn và bán cho người cần, như chúng từng thực hiện với người Tân Cương, người Duy Ngô Nhĩ, người Mông Cổ !

Nếu còn Quân Đội VNCH, thì trách nhiệm đó là của họ, họ sẽ đánh giặc đến người lính cuối cùng để bảo vệ non sông, tổ quốc, đồng bào, và họ sẽ lấy làm vinh dự mà lãnh nhận nhiệm vụ ấy, như khẩu hiệu họ đã chọn: TỔ QUỐC – DANH DỰ – TRÁCH NHIỆM, và họ cũng đã chứng tỏ điều ấy! Trước năm 1975 ở miền Nam này, chỉ cần người dân lên tiếng, chỉ cần một lá thư của con, em, của người vợ hay mẹ gửi cho chiến sĩ, là đủ đẩy cao tinh thần chiến đấu của họ, và sẽ được hồi đáp bằng những chiến công họ mang về. Miền Bắc không bao giờ có được cái cảm nhận tình quân-dân như cá với nước, như tay với chân, như ở miền Nam mà nhiều bài thơ, bài nhạc đã mô tả một cách chân thành, trung thực chứ không gượng gạo giả tạo. Người dân đón các chiến sĩ về thành phố bằng tất cả niềm thương mến: “Anh về thủ đô chúng tôi chờ mong, với vạn niềm tin với muôn tình thương…”, và người lính khi trở lại chiến trường thì hẹn với người dân: “ngày gặp nhau, ngày vui khắp quê hương, ấm no làng thôn”. Những người lính miền Nam là những người sẵn lòng dâng hiến đời mình cho Tổ Quốc, cho đồng bào. Những tình cảm thiêng liêng như tình mẫu tử, tình yêu lứa đôi tuy nồng nàn, nhưng vẫn đặt sau tình yêu nước. Vì thế đã tạo nên sự khăng khít giữa người dân và người lính, vừa thiêng liêng, vừa đậm đà, vì người lính là con, là em, là chồng, là cha của đồng bào mình. Họ có tinh thần trách nhiệm và lòng hy sinh phụng sự rất cao. Nếu đem so sánh BĐCS với QĐVNCH, chúng tôi e sẽ làm buồn lòng và bẽ mặt BĐCS quá ! Những hành vi vô cảm trước sự khổ đau, bị áp bức, bị bóc lột mà người dân phải chịu bởi nhà cầm quyền CS, hầu như BĐCS đều bịt mắt bịt tai, không nghe-không thấy-không biết, lại còn hè với tà quyền để hại dân, cướp đoạt tài sản, ruộng vườn và cả sinh mạng của dân ! BĐCS bây giờ với người dân như hai kẻ thù, dù họ cũng từ dân mà ra. Niềm yêu mến của người dân không dành cho CACS, BĐCS, vì những hành vi vụ lợi, lạm quyền, và nhất là tiếp tay với giặc cướp, bán nước ! Nếu là với Quân đội VNCH, thì ắt hẳn không thể xảy ra tình trạng này ! Tuy bận rộn chiến đấu ngoài chiến trường chống giặc, họ cũng sẵn sàng mang gươm súng về hài tội những kẻ cầm quyền, sẵn sàng dội bom trên danh thự của kẻ lãnh đạo, nếu những kẻ này phản lại Tổ Quốc, đồng bào ! Tuyệt đối QĐVNCH không ươn hèn, thủ lợi, bán nước hại dân, vì nếu có ai dám manh nha những việc tồi tệ ấy, thì nhà tù và pháp trường cũng sẵn sàng và nhanh chóng đón họ ! Còn tà quyền và BĐCS bây giờ thì dù không ưa, không hợp nhau, nhưng QUYỀN LỢI đã biến cả hai thành cặp sam biển đực-cái quấn lấy nhau, nên dân đành chịu cảnh khổ đau, nhà tan nước mất ! BĐCS dư biết một phần giang sơn phía Bắc và một phần lãnh hải VN đã bị tà quyền CSVN cắt dâng cho Tàu, Thác Bản Giốc và Ải Nam Quan của VN nay đã nằm sâu trong đất của Tàu, mà BĐCS thì im lặng mất tăm một cách đáng nhục, trong khi lương bổng của dân họ vẫn lãnh đủ, ngân quỹ quốc gia đã tốn biết bao nhiêu để trang bị vũ khí cho BĐCS, thay vì để kiến thiết đất nước, chăm lo cho dân nghèo ! Những trận tắm máu dân lành của CSVN như trận Mậu Thân 1968, hay Mùa hè đỏ lửa 1972, từng giết hàng trăm ngàn dân lành chưa kể cũng hàng trăm ngàn bộ đội bị bỏ mạng, những tội ác đó CS thực hiện được, cũng là do BĐCSVN !

Chúng tôi, người dân rất bất mãn và lo âu, trong khi đất nước lâm nguy thì không có BĐCS, người dân tay không làm sao mà giữ nước ? Không biết BĐCSVN có còn nhận Tổ Quốc VN không ? BĐCSVN khác hẳn với QĐVNCH, khiến nhiều người tiếc nuối. Hỡi ôi ! Giờ đây những người con yêu ấy của Tổ Quốc VN đã nằm xuống để biến thân mình thành đất Việt, hay bôn ba xứ người, và hậu duệ của họ thì làm lính bảo vệ hòa bình cho thế giới, cho nhân loại thay vì cho đồng bào ! Những người con xa xứ thì không biết bao giờ mới tìm được đường về tổ ấm quê hương, còn một số ở lại là những phế binh đã dâng một phần thân thể cho đất nước, nhưng bị chế độ CS coi như những kẻ thù và đầy ải họ !
Bây giờ còn lại là BĐND ! Nhưng thực tế lực lượng này đã vắng bóng, đã đào nhiệm ! Một số trở thành “doanh nhân”, số khác là “ban bảo vệ đảng” để kiếm ăn, kiếm lợi, trong khi đất nước càng ngày càng xuất hiện nhiều bóng quân thù ! Những điểm trọng yếu về an ninh quốc phòng thì nhà cầm quyền CSVN đã giao cho giặc: Vùng Tây Nguyên, cảng Vũng Áng, cảng Cam Ranh, Đà Nẵng… quân thù đã nằm vùng sẵn dưới dạng khai thác bô xít, đầu tư nuôi thủy sản hay du lịch. Trên đèo Hải Vân đã có một khu du lịch lớn của Tàu mang tên khu nghỉ dưỡng Bãi Chuối, mai đây thêm khu du lịch World Shine với 200 hecta đất nữa, tha hồ cho chúng ém quân, nghỉ ngơi, hội họp, giả danh khách du lịch, quá thuận tiện, chờ ngày chúng nổi dậy tóm cổ dân Việt để cướp đất nước ! Đâu đó đã dấy lên những tiếng cảnh báo của một số tướng lãnh về hưu cũng như tại vị, là nhà cầm quyền CSVN đang “GIAO TRỨNG CHO ÁC !”, “RƯỚC GIẶC VÀO NHÀ !”. Quân đội thì không thấy bóng dáng, chỉ thấy các tướng nô lệ lũ lượt kéo nhau sang Tàu triều cống, và tuyên bố nhận giặc xâm lăng là gia đình, bè bạn ! BĐCS không có mắt nên không nhìn thấy những phụ nữ, những người vợ, người mẹ VN già yếu và nghèo nàn khốn khổ, hàng ngày lang thang khắp miền đất nước với những khẩu hiệu trên tay kêu oan đòi đất, đòi tài sản đã bị cướp mất bởi nhà cầm quyền CSVN gian ác ! Và trong thời buổi không chiến tranh, không chiến trường, BĐCS đi kinh doanh thủ lợi riêng, thế mà số “tướng lãnh” tăng từ bốn chục lên trên 400, lương đâu mà trả ? Tướng mà không ra chiến trường, không chiến tích, không chiến kế, không chiến công, chỉ thấy chiếm đất và giết dân trong những trận ra quân cưỡng chiếm đất đai làng mạc, cầy xới cả mồ mả ông cha của người dân, vậy đây chỉ là lũ TƯỚNG… CƯỚP, một đội quân BÁO HẠI, hẳn nhiên rồi ! Phùng Quang Thanh chiếm đất của 2 phi trường Tân Sơn Nhất và Gia Lâm làm sân golf, xây khách sạn, khu giải trí, phân lô bán thu lợi riêng; đất của BĐCS đâu đâu cũng thấy bạt ngàn, doanh trại mênh mông nhưng không người lính ! Nhà băng, khách sạn, câu lạc bộ, nhà hàng, khu vui chơi của BĐCS đâu cũng có, đâu cũng hoành tráng ! Nếu không cướp chiếm thì ở đâu mà có, trong khi dân thiếu ruộng cày, thiếu nhà ở ? BĐND bây giờ đã bị bọn CS biến thành một “công ty bảo vệ đảng”, và nghiễm nhiên trở thành nghịch thù với dân, đồng thời là một QĐ lố bịch nhất thế giới !
Chúng tôi, những người dân VN, kêu gọi những thành phần, những người sau đây, hãy có trách nhiệm trả lại đất nước VN thanh bình cho chúng tôi:

- Nhà cầm quyền CSVN với trách nhiệm điều hành đất nước, nhưng đã bán nước cho Trung Cộng.

- BĐND, những người từ dân mà ra, ăn lương của dân, và mang trách nhiệm bảo vệ Tổ Quốc: hãy đứng lên, khoác chiến y vào, hãy cầm súng nhắm thẳng quân thù mà bắn, và chấm dứt vai trò làm nô lệ cho kẻ thù của dân, cũng là kẻ thù của BĐND, vì đã lừa dối, đã lợi dụng sinh mạng của QĐ để phục vụ cho quyền lợi bất chính của họ ! Những vị tướng tá còn tâm lòng với Tổ Quốc, hãy lãnh đạo cuộc sinh tử này !
- Nước Mỹ đã có chính sách sai lầm cũ, đã vì quyền lợi kinh tế hay chính trị mà giao đất nước chúng tôi cho CSVN ! Quý vị là những người đứng đầu thế giới tự do, bảo vệ nhân quyền, và các vị cũng đã ép VNCH ký vào hiệp định Paris, nay hãy giúp chúng tôi tái lập cái hội nghị ấy để đòi lại công bằng và những quyền hạn của chúng tôi được xác nhận trong bản hiệp định ấy, và quyền làm người được Quốc Tế công nhận. Vả lại quý vị bảo vệ cho chúng tôi, cũng là bảo vệ cho quyền lợi của quý vị tại biển Đông, tại vùng Đông Nam Á, là bảo vệ cho thế giới tự do trước con ác thú Trung Cộng mà các vị đã nuôi cho lớn !
- Các nước dân chủ tự do trên thế giới, đặc biệt các nước đã cùng ký vào Hiệp Định Paris 1973, nhất là các nước Châu Âu, vì tình nhân loại và nhân đạo, cũng như quyền lợi của KHỐI TỰ DO, quý vị đã tham gia bảo vệ cho Ukraine trước kẻ xâm lăng Nga-Putin, thì nay cũng giúp chúng tôi khỏi lọt vào tay tên thực dân tàn bạo Trung Cộng, đã xuất hiện như một hiện tượng quái dị giữ thế kỷ 21 này !
- Và lời cuối nhưng tha thiết nhất, chúng tôi, những đồng bào trong nước, xin gửi đến đồng bào đang sống tự do ở hải ngoại: anh chị em hãy dùng tình yêu nước cộng với khả năng và lợi điểm sẵn có, để tranh đấu cho quê hương VN được trường tồn, để làm tròn nhiệm vụ thiêng liêng của người con VN đối với Tổ Quốc của mình, để không hổ thẹn và mắc lỗi với tiền nhân, vì thế hệ chúng ta đã để mất nước, là di sản được tạo bằng máu xương của bao đời để lại cho chúng ta !
- Hỡi những người LÍNH TRẺ GỐC VIỆT trên khắp thế giới, đang hiên ngang bảo vệ chính nghĩa và nền hòa bình của nhân loại, xin đừng quên Tổ Quốc VN, vì không có Tổ Quốc ấy, sẽ không có chúng ta !
Một điều cụ thể mà đồng bào hải ngoại có thể làm, phối hợp với người trong nước, là kiện nhà nước Trung Cộng và Việt Cộng ra tòa án quốc tế, vì hai kẻ này đã vi phạm trắng trợn Hiệp đình hòa bình Paris, và Định Ước Quốc Tế ký kết ngày 1/3/1973, trong đó có điều khoản ghi rõ: Tôn trọng độc lập, chủ quyền, sự thống nhất và toàn vẹn lãnh thổ của VN. Quy định không bên nào được trả thù, xâm lấn hay thôn tính bên kia ! Phải tôn trọng đầy đủ các quyền tự do tín ngưỡng, ngôn luận, tự do cư trú, đi lại, quyền tự do tư hữu, đặc biệt là quyền thiêng liêng tối thượng của người dân VN trong việc tự do chọn lựa thể chế chính trị, chọn lựa người cầm quyền, bằng cuộc bầu cử tự do, có liên hiệp quốc chứng giám.
Như vậy gần 40 năm nay CSVN đã vi phạm tất cả mọi điều quy định trên, mà Lê Đức Thọ đại diện cho CS miền Bắc đã ký. Và Trung Cộng cũng đã vi phạm điều chúng ký kết, vì chúng đã xâm phạm quyền độc lập và toàn vẹn lãnh thổ của VN, từ việc chiếm Hoàng Sa, Trường Sa và nhiều phần lãnh thổ, lãnh hải khác của VN bằng nhiều lần xua quân và tàu bè xâm chiếm. Trong bản ký kết cũng ghi rõ nếu một bên vi phạm, thì bên kia có thể yêu cầu triệu tập lại hội nghị này để cho quốc tế xét xử. Xin quý vị có điều kiện thuận tiện, hãy nghiên cứu kỹ Hiệp Định Ba Lê 1973, và vận động với 12 nước đã cùng ký kết đưa 2 kẻ vi phạm này ra tòa quốc tế, để yêu cầu thực hiện nghiêm túc quy định trên mà mọi bên đã ký và cam kết thi hành, hầu đòi lại đất nước và giải phóng người dân VN đã chịu quá nhiều oan khiên do CS gây nên trong gần nửa thế kỷ qua ! Tranh đấu với CS thật vô cùng cam go, thiệt hại cả người lẫn của, tại sao việc này đơn giản, hợp lý hợp pháp và hợp với lòng mong mỏi của mọi người chúng ta lại không làm ?

Chúng tôi không muốn thù hằn, chúng tôi cũng không muốn tách các người đang phục vụ cho chế độ Cộng Sản Việt Nam hiện nay ra khỏi cái tên là NGƯỜI VN, cùng dòng máu với chúng tôi ! Nhưng các người hãy hồi tâm, hãy ngừng say máu, say của tiền, nhìn lại những tội ác mà các người đã gieo rắc trên quê hương, cho đồng bào của mình: đất nước đã tan tành, máu dân Việt đã chảy thành sông, xương chất thành núi, oán than đang vang khắp trời VN ! Của cải các người cũng đã thu đầy túi tham, đất nước cũng đã tan tành xơ xác, nợ đã chất đầy không còn gì đáng để vơ vét nữa ! Chúng tôi cũng không muốn hành xử với các người như kẻ thù, như tội đồ để đòi lại món nợ xương máu mà các người đã làm cho dân tộc này, vì máu xương đã đổ quá nhiều trên mảnh đất hình chữ S, không cần phải đổ thêm nữa ! Vậy, lời cuối chúng tôi nói với các người, là HÃY NGƯNG LÀM TỘI ÁC, ĐỂ CÁC NGƯỜI TRÁNH BỚT ĐƯỢC TAI HỌA CHO CÁC NGƯỜI. Điều ấy sẽ không thể tránh nổi, và nó đang đến gần, lưới trời đang úp xuống trên đầu các người, vì những tội trời không thể dung, đất không thể tha, con người không thể bỏ qua, là TỘI BÁN NƯỚC VÀ TIÊU GIỆT CẢ MỘT DÂN TỘC.

Khi đất nước thanh bình, thì tiền của cần để xây dựng phát triển, như thực hiện các cây cầu qua sông qua suối cho học sinh ở miền xa, để cứu những đồng bào đói khổ, những trẻ thơ vô tội, những em bé thất học, và sửa chữa uốn nắn những tâm hồn trẻ đã sa đọa bệnh hoạn vì bị tiêm nhiễm bởi một nền giáo dục giả trá bất nhân đã áp đặt trên con dân Việt từ khi có CS, chứ không ai muốn phải dùng tiền đó để nuôi báo cô các kẻ ác nằm trong nhà tù như các người ! Hãy trở về với dân tộc trước khi quá trễ, hỡi những người CSVN ! Chỉ cần các người buông tay, thì người dân Việt sẽ thoát khỏi oan khiên, đất nước sẽ không mất, dân tộc sẽ không phải nô lệ bọn Tàu cộng gian ác. Những gì các người lén dân ký kết với kẻ thù sẽ bị xé bỏ và vô hiệu, kẻ cướp sẽ phải hoàn trả tài sản, đất nước cho dân Việt, và bản thân các người cũng đỡ tang thương, vì bọn Tàu chắc chắn chẳng ưa, chẳng tin gì các người, khi mà các người đã dám bán cả nước các người, thì chúng nó có đáng gì với các người, mà dám tin dùng các người ? “Vật cùng tắc biến, vật cực tắc phản”, MỌI SỰ GIAN ÁC SẼ PHẢI TIÊU TAN, BỌN CS TÀU CŨNG ĐANG TRÊN BỜ VỰC THẲM DIỆT VONG ! 
Còn nơi nào cho các người trú ẩn ngoài lòng nhân từ của Thượng Đế và lòng khoan dung của đồng bào, nhưng với điều kiện các người phải cải tà quy chánh kịp thời. Thượng Đế hỡi ! Dân Việt đâu làm gì nên tội, tại sao chúng con phải mất nước ? Mất nước rồi chúng con ở đâu ? Xin hãy dẫn kẻ lầm đường lạc lối về đường ngay nẻo chính, vì Ngài là Thượng Đế của lòng yêu thương, Ngài đâu có muốn địa ngục chen chúc đầy những linh hồn tội lỗi xấu xa ? Xin trả lại cho chúng con một đất nước thanh bình, tự do no ấm mà Ngài đã ban cho dân Việt. Xin cho chúng con cũng được như những dân tộc khác, được sống yên ấm trên quê hương thân yêu của chúng con.

Nhóm Nhà Giáo Miền Nam.






Tự Do Báo Chí: Mơ Giữa Ban Ngày


Thông tin về nhà báo Nguyễn Công Khế đăng một bài viết về Tự Do Báo Chí cho Việt Nam trên trang của báo International New York Times khiến nhiều người tò mò và tìm đọc. Những điều mà Nguyễn Công Khế, nguyên Tổng Biên Tập báo Thanh niên viết thực ra không có gì mới và thậm chí còn chưa lột tả được ý chính của một nền tự do báo chí và trong bài viết của Nguyễn Công Khế người ta không tìm thấy nội dung tại sao Việt Nam không có tự do báo chí.

Không chỉ riêng Việt Nam, tất cả các nước cộng sản và độc tài đều không có tự do báo chí, kể cả đất nước vừa thoát nạn cộng sản do Putin đang lãnh đạo.

Nguyễn Công Khế là một công thần trong lĩnh vực báo chí chính thống. Tờ Thanh Niên do Nguyễn Công Khế dẫn dắt đôi lúc cũng có những bài viết nổi bật, tuy nhiên điều mà Thanh Niên được yêu thích thật ra không phải do nội dung những bài viết ấy mà do thái độ của lãnh đạo tờ báo đối với phóng viên của mình.
Cho tới trước ngày Nguyễn Công Khế thôi giữ chức Tổng Biên Tập, phóng viên của Thanh Niên luôn được bênh vực, bảo vệ và sẵn sàng đương đầu với Ban Tuyên Giáo nếu có vẩn đề gì với các tác giả bài viết. Tuy nhiên thành công trong nỗ lực này không mấy hào hứng vì dù sao một mình Nguyễn Công Khế không làm cho bữa tiệc báo chí đậm đà hơn vì các món khác bày biện dày đặc trên chiếc bàn báo chí: lãnh địa đâm, giết hiếp, cởi đã thay toàn bộ các bài viết ý nghĩa và cần thiết cho xã hội.

Nguyễn Công Khế thuyết phục nhà cầm quyền Việt Nam rằng tự do báo chí chỉ có lợi cho nhà nước và vì vậy đừng ngăn cản hay cấm đoán nó.

Nguyễn Công Khế đang một mình cô đơn trên con đường thiên lý mang tên tự do báo chí.
Nhiều người cho rằng lời của Nguyễn Công Khế là chân thành, hiếm hoi tuy pha chút hài hước. Nguyễn Công Khế là người trong cuộc và Nguyễn Công Khế biết rất rõ tại sao nhà cầm quyền Việt Nam không bao giờ chấp nhận một nền báo chí tự do, vì nếu báo chí được thả lỏng muốn viết hay đề xuất khai thác bất cứ lãnh vực nào thì chỉ trong một thời gian ngắn, chế độ sẽ sụp đổ không ai có thể cứu vãn.

Ý tốt của Nguyễn Công Khế đề xuất với nhà cầm quyền trong niềm tin rằng khi báo chí khui những sự thật như trường hợp Tổng thanh tra Trần Văn Truyền thì nhà cầm quyền sẽ có cơ hội biết và sửa sai, do đó báo chí sẽ là cánh tay đắc lực làm cho đảng và nhà cầm quyền ngày một hoàn thiện hơn trong chính sách chống tham ô ngay trong nội bộ.
Nghe qua thì hợp logic và rõ ràng đây là điểm then chốt mà báo chí được cho là sức mạnh thứ tư bổ trợ cho ba ngành Lập pháp, Tư pháp và Hành pháp.
Nhưng nhà cầm quyền Việt Nam không có ba nhánh Lập pháp, Tư pháp và Hành pháp vì vậy câu hỏi đặt ra: tại sao phải cần cái sức mạnh thứ tư này ? và nếu Nguyễn Công Khế chịu khó lật vài trang Hiến Pháp ra sẽ thấy rằng điều 4 hiến pháp quy định cái gì trong đó ?

Tư pháp Việt Nam không cần báo chí vì nó đã có những bản án bỏ túi cùng những quan tòa không hề biết luật là gì. Là Tổng Biên Tập một tờ báo lớn Nguyễn Công Khế thừa biết Viện Kiểm Sát, công an cùng tòa án là một sợi chỉ đỏ xuyên suốt với mục đích duy nhất: xem xét tội lệ của người có công với cách mạng, với bọn phản động và nhất là bọn tuyên truyền lật đổ chế độ.
Bản án không dựa trên diễn tiến và bằng chứng mà nó dựa trên hồ sơ lý lịch lẫn hiện tượng quan ngại của các nước có mối bang giao mà CSVN Việt Nam cần gìn giữ. Bản án nghe ngóng các trang mạng xã hội cũng như các tuyên bố của những cơ quan nhân quyền rồi nhận quyết định sau cùng từ Đảng Ủy. Báo chí Việt Nam không có thói quen điều tra độc lập vì nó được cung cấp tin từ công an, do đó để cho báo chí tự do là cách tốt nhất tiêu diệt tòa án, nơi công khai gìn giữ sự độc tài chuyên chính một cách hợp pháp trước mắt thế giới cho chế độ hiện nay.

Hành pháp Việt Nam lại càng không cần đến sự truyền thông trung thực của báo chí. Mọi chính sách nếu bị báo chí phanh phui thì miếng ăn của các cấp lãnh đạo sẽ vuột ra khỏi mồm và từ đó kéo theo hệ lụy rất lớn là bè cánh không có cơ hội được thành lập. Thiếu bè cánh sức mạnh của lãnh đạo sẽ chỉ còn một phần trăm và từ đó họ bị buộc phải làm việc nhiều hơn, bổng lộc ít hơn và nhất là số tiền tham nhũng sẽ không thể kiếm ra một cách dễ dàng. Nguyễn Công Khế nói nhà cầm quyền có lợi hơn nhưng người đứng đầu cái nhà cầm quyền ấy bất lợi trăm bề thì thử hỏi họ có nghe không ?

Lập pháp Việt Nam từ lâu được mọi người xem là cánh tay của Đảng và vì vậy đảng nói điều gì thì quốc hội sẽ bỏ phiếu cho điều ấy. Đảng bảo im thì 500 đảng cử ấy im, đảng bảo nói thì lai rai vài người sẽ nói. Vở diễn cứ lập đi lập lại mỗi năm và báo chí chạy theo những phát biểu hơn là nội dung cuộc họp. Báo chí không lười biếng và thiểu năng nhưng họ nhìn thật kỹ vào từng bài phát biểu và thấy rằng đại biểu chỉ nói vòng quanh, khơi mào, nhấn nhá và cuối cùng lúc nào cũng mong rằng được quốc hội quan tâm.
Cái quan tâm ấy rơi xuống từ lâu nhưng họ vẫn kiên trì cầm diễn văn mà đọc.
Quốc hội có cần tới báo chí không ? Câu trả lời là Không.

Họ, các nhà báo ngồi bệt dưới đất trong cái tòa nhà đồ sộ mới toanh ấy. Quốc hội công khai cấm báo chí không đưa tin về biểu quyết tín nhiệm. Quốc hội phàn nàn báo chí đưa tin quá lời…. Quốc hội nhìn báo chí với đôi mắt bực dọc, dò xét… tất cả những sự việc ấy cho thấy đề xuất mở tung báo chí là có lợi của Nguyễn Công Khế xem ra hơi bị lạc quan. Nếu Quốc hội chấp nhận thì không khác chi bảo họ đuổi hết mấy trăm tên nghị gật về lại nhiệm sở cũ. Lấy ai biểu quyết tín nhiệm cho nhà cầm quyền được nhờ ?

Tự do báo chí cho Việt Nam sẽ chỉ có lợi cho nhà cầm quyền khi nào điều 4 bị vất đi. Khi mà tam quyền phân lập được hình thành và nhất là khi người dân tự do với lá phiếu của mình, kể cả bầu người cao nhất nước là Tổng thống hay Thủ tướng.

Đòi hỏi tự do báo chí trong một guồng máy cộng sản chỉ là một bó hoa hồng gửi tới một đám tang. Hoa không được nhận thì chớ, thân nhân của người chết còn sẽ không tiếc lời thóa mạ cho sự ác ý này.

Bó hoa tự do báo chí ấy liệu có làm thơm hơn cái thây ma báo chí cần được tẩy rửa hay không ?

Cánh Cò.

Đi tìm “Thần Công Lý”


Lúc này thời sự về nhà nước XHCNVN thật phong phú tin tức, mà toàn những tin… tức ngực bể đầu, đủ biết xã hội nhiễu loạn, và người dân khốn khổ đến đâu! Nào là tin “Quốc hội tâm thần”, nào là “Giàn trụ cột nhà nước nên nghỉ hưu tất!”, nào là “Phải kiểm tra thần kinh những người ứng cử vào quốc hội”…, giờ lại đến tin “Thần Công Lý là… danh hài”, nói lên thực trạng luật pháp tại VN hiện nay!


Trong các bài viết về chủ đề này mà tôi được đọc, tôi thấy nghiêm túc và chính xác nhất là bài của Luật Sư Ngô Ngọc Trai, Giám Đốc công ty Luật Công Chính ở Hà Nội, đăng trên báo BBC ngày 18/11/2014, nên tôi xin phép tóm lược để gửi đến quý vị như mục “đọc báo giùm”.

Theo nội dung bài viết, trước hết LS Trai mô tả hình bìa cuốn sách về luật pháp hiện hành của VN mới được nhà xuất bản Lao Động-Xã Hội phát hành lần đầu với 1000 bản, có tên là: “Bộ Luật Dân Sự và Văn Bản Hướng Dẫn Thi Hành 2014”. Trên bìa sách có hình “minh họa”, là một người đàn ông có dáng “đô vật”, hai tay cầm 2 đĩa cân, biểu tượng cho “công lý” của pháp luật VN XHCN, nhưng nó không bình thường! Những điểm không bình thường đó ai cũng dễ nhận ra, và đó chính là nguồn khơi lên các bài viết trên nhiều mặt báo hiện nay. Chúng ta thấy:

1. Trước hết, nói về hình tượng, thì đó không phải là “NỮ THẦN CÔNG LÝ’ như biểu tượng cả thế giới hay dùng, với tay trái cầm cán cân ở mức tuyệt đối quân bình không nghiêng lệch, tay mặt cầm thanh kiếm uy lực, một dãi băng che mắt để không bị dao động bởi “con mắt”, để mà vô tư khi xét xử. Nhưng “thần công lý” của VN là một người đàn ông vạm vỡ, vai u thịt bắp biểu lộ sức mạnh cơ bắp, hai tay giang ra cầm 2 dĩa cân để có thể đưa lên hạ xuống tùy tiện, chứ không thể ngay thẳng như cán cân! Biểu tượng này khiến ta dễ liên tưởng đến những lời phát biểu của các kẻ có quyền hiện nay thường hay nói khi họ đi cướp đất, cướp tài sản, hay trấn áp hành hung dân: “Tao là luật, luật là tao!”, để dân khỏi phải mất công kêu ca oán trách!

2. “Thần công lý” của VN có sức mạnh cơ bắt như đô vật làm người ta phải sợ hãi, và khi cần sẽ dùng nó để trấn áp “nạn nhân”, chứ không cần dùng kiếm! Tóm lại, nhìn “thần công lý” này thì mọi người nghĩ ngay đến bạo lực, đến lực lượng CA thường giết người dân một cách táo tợn bất nhân, hay những tay côn đồ khỏe mạnh thường bảo kê cho CA, hay xông vào đánh dân trong các cuộc cưỡng chiếm đất đai mà nhà nước VN gọi là “quần chúng tự phát”!

3. “Thần công lý” của VN… hở hang chỉ có một mảnh “khố” nhỏ che thân, phô ra cả một thân mình trần trụi! Tại sao vậy? Hay đây nói lên cái sự trần trụi không giấu giếm của sự bất công, phi công lý trong những phiên tòa, những cuộc cướp phá tài sản của dân, của nước tại VN?

4. “Thần công lý” VN đứng trên quả cầu lửa, không biết ý nghĩa là “thần” từ địa ngục lên, mang lửa đi thiêu đốt loài người, hay ý nói “thần” sẽ bị lửa địa ngục thiêu đốt khi “hồi hương” về nơi xuất phát là địa ngục?
Tóm lại nhìn “thần công lý” của VN CS, thì không thể tìm ra điểm nào là Công Lý cả, mà chỉ thấy ác quỷ giỡn đùa với Công Lý, coi Công Lý là trò hề của nó!

Về hình tượng thì thế, nhưng không thể suy diễn từ hình tượng mà bảo là thực tế. Hãy nghe LS Trai chứng minh bằng kinh nghiệm 9 năm làm việc trong ngành luật pháp của ông: LS Trai xác nhận ông đã nghiên cứu hàng trăm bản án, hàng trăm bản cáo trạng của viện Kiểm sát nhân dân, hàng trăm bản văn về luật pháp, cụ thể là các văn bản luật quan trọng như Bộ luật tố tụng hình sự, Bộ luật tố tụng dân sự, Bộ luật tố tụng hành chánh, tất cả những văn bản đó của nước CHXHCNVN, KHÔNG HỀ CÓ CHỮ “CÔNG LÝ”! Các thẩm phán, các điều tra viên, các kiểm sát viên, và cả các nhân viên, cán bộ CS, mà LS Trai đã tiếp xúc, làm việc, cũng không bao giờ dùng từ “Công Lý”: một điều hết sức kỳ lạ! Qua việc liên kết giữa các văn bản luật, người thi hành luật với thực tế, ông kết luận: như vậy từ các luật lệ cho đến các tổ chức tư pháp, tòa án, đều là PHI CÔNG LÝ! Ông cũng nói sở dĩ họ không nhắc đến chữ Công Lý vì mặc cảm (tội lỗi), là họ KHÔNG ÁP DỤNG CÔNG LÝ! Trên báo chí hay trong xã hội đôi khi có nhắc đến chữ Công Lý là để cảm thán, để oán than rằng KHÔNG CÓ CÔNG LÝ trong vụ việc, trong phiên xử, như trường hợp tòa xử những nhà yêu nước Bùi Thị Minh Hằng, Trần Huỳnh Duy Thức, Lê Quốc Quân… và những tù nhân lương tâm, tù nhân chính trị khác, kể cả những vụ án tranh chấp dân sự! LS Trai cũng phân tích: phi Công Lý ở chỗ xử án oan, án bỏ túi, quan tòa nhận hối lộ, chạy án, khiến nguyên đơn cũng thua (dù là người bị hại, hay có đầy đủ lẽ phải), bị đơn cũng thua, chỉ có chánh án, kiểm sát viên, điều tra viên là thắng, thắng cả bên tội phạm lẫn bên bị hại, vì được ăn tiền của cả đôi bên.

Trong tư cách chuyên môn, tiếp cận thường xuyên với tòa án, viện kiểm sát, điều tra viên, LS Trai còn nói rõ: “Tại các nước tự do, văn minh, khi tòa tuyên án thì câu mở đầu thường xuyên là: “Nhân danh Công Lý, tòa tuyên án…”, nhưng riêng ở VN thì lời tuyên đó là: “Nhân danh nước CNXHCN VN, tòa tuyên án…”, như vậy cái nhà nước nhiều khi độc quyền, độc tài, sai trái, có chủ đích, làm sao bản án bảo đảm có công lý? Nó chỉ bảo đảm quyền lợi cho đảng (CS), cho tập thể cai trị, cho đảng viên và đồng bọn thì chính xác. Và do đó án oan sai, bất công, phi công lý là điều “hằng hữu” trong chế độ CS, trừ một vài vụ án vớ vẩn nhỏ nhoi, ăn tiền không được hay không đáng, mà vẫn còn xử bậy! Thật khốn thay cho người dân VN thời bây giờ!
Và một thành phần hưởng lợi nữa là các luật sư có mồi, trung gian móc nối!

Để minh chứng cho những điều trên, tôi sẽ kể lại vài vụ án mà tôi biết rõ, nó là sự thật 100%, vì nó có liên quan đến những người thân của tôi, nhưng xin bạn đọc chỉ nên “giải trí”, chứ đừng “bức xúc” mà tổn thọ:

1. Khi CS vừa chiếm xong Sài Gòn, hơn một năm sau đó, một nhóm bạn của tôi bị thất nghiệp, có hùn nhau đóng một tàu cào cá để đi làm ăn, giao cho một người trong nhóm đứng tên đăng ký. Theo đúng thủ tục luật pháp, bạn tôi có đăng ký hành nghề tại sở thủy sản Tp Sài Gòn và được cấp phép đóng tàu, phép hành nghề đánh cá. Khi chiếc tàu vừa đóng xong tại một ụ tàu ở quận 8, thì được hạ thủy. Trong khi đó nhà người này có tang. Một tuần lễ chịu tang mẹ xong, người bạn tôi xuống kiểm tra tàu thì không còn, vì chủ ụ đã bán cho một người Tàu ở Chợ Lớn, được biết với giá gấp 3 lần giá đóng, vì tàu chắc chắn, và người mua cần ngay để tổ chức vượt biên. Vụ việc được ông Bí thư huyện Nhà Bè khuyến khích đưa ra tòa án. Tòa án huyện Nhà Bè lúc đó khép tội chủ ụ là “lừa đảo, cướp đoạt tài sản công dân”, bị bồi thường tàu như đã đóng, cùng với khoản tiền thiệt hại mà chủ tàu phải chịu trong thời gian chờ được nhận tàu đền. Bị đơn kháng cáo lên tòa án Tp Sài Gòn và chạy tiền 6 lượng vàng cho 3 người trong ban xử án, nhưng không chạy cho chánh án là bà Cao Thị Phượng. Phiên xử diễn ra lúc đầu rất bình thường, và chánh án rất bức xúc, giữ y án, và còn đòi bắt nhốt ngay vợ chồng chủ ụ vì dám cãi chày cãi cối! Lúc này chánh án còn “trong sáng” vì chưa nhận tiền chạy án. Đến sau khi vào nghị án thì bà được “thương lượng chia chác” ngay tại “hậu trường”, và trở ra thì bà… không tuyên án, chỉ nói “tạm đình lại chờ xem xét thêm”, rồi im luôn, không mời xử thêm lần nào! Đương nhiên chiếc tàu bị “chìm” ngay tại tòa án! Lúc đó mới “giải phóng”, mọi người chẳng hiểu mô tê gì về “tà án CS”, nên các bạn tôi tới lui nhắc nhở mãi hàng năm sau không thấy xử, đành… tự giải tán về tìm công việc khác làm ăn!

2. Hai vụ xử án… dẹo khác, là trường hợp của 2 người thân của tôi đi mua nhà, cách nay cũng cả chục năm, một ở Tp Sài Gòn, một ở Long Hải-Bà Rịa, cả 2 trường hợp giấy tờ nhà đều hợp lệ. Theo bản thương lượng, sau khi nhận cọc số tiền lớn, chủ nhà có trách nhiệm hoàn thành thủ tục sang tên cho người mua, nhưng chủ nhà ì ra không làm giấy cũng không giao nhà, lại đi nhận tiền bán tiếp cho người khác là công an và người làm trong chính quyền. Khi người mua đi kiện thì bị thua với lý do: nhà không được quyền mua bán, nhưng người khác mua làm giấy tờ được !

3. Một vụ “hề công lý” nữa, cũng liên quan đến người thân của tôi, là trường hợp cho thuê nhà làm trường học, sau một đợt thanh toán tiền nhà, thì người thuê không trả tiền thuê nhà nữa mà vẫn sử dụng nhà cả năm trời. Theo hợp đồng được nhà nước công chứng thì trường hợp vi phạm như vậy, khi đưa ra pháp luật người vi phạm sẽ phải mất số tiền cọc, và vẫn phải trả tiền đủ tiền thuê những tháng còn sử dụng. Nhưng sau hơn một năm thưa kiện, người thuê chỉ phải trả 3 tháng tiền nhà, còn tiền cọc thì bên cho thuê phải trả lại, và số tiền này được bên chánh án và bên bị đơn… chia đôi! Đúng là “luật là tao”, nhà nước công chứng chẳng có giá trị gì !

4. Trường hợp của một vụ án khác mà tôi chứng kiến khi đi với một luật sư vào gặp một chánh án ở tòa Sài Gòn, để trao đổi về một vụ kiện khác. Ngay trong “căn tin” của tòa án, chúng tôi được nghe cuộc trao đổi giữa một chánh án với người đàn bà được một LS đưa đến gặp để nhờ việc. Bà này là vợ một ông giám đốc một công ty lớn. Qua những gì họ nói, rất tự do thoải mái với nhau, ông chánh án hướng dẫn cho bà này nộp đơn ly dị chồng và yêu cầu được chia đôi tài sản, lấy lý do là người chồng “bội phản”! Thực ra trường hợp này bà vợ mới là kẻ phản bội, nhưng muốn ly dị để lấy người tình mới, mà lại muốn được chia đôi tài sản của chồng. Bà lo là không có bằng chứng chồng bội phản, thì ông chánh án thẳng thừng nói: “không có thì tạo ra!”, và ông chánh án nhận làm việc này với điều kiện lại “chia đôi” với bà số tài sản bà “cướp” được của chồng! Bà còn e ngại về bằng chứng giả, thì ông chánh án nhận bảo đảm điều ấy, vì ông là người xử vụ án. Đúng là “luật là tao, tao là luật”!

5. Tôi kể thêm một vụ khác: đó là người nhà tôi đang có ngôi nhà và vườn ở Long Thành, thuộc TP. Biên Hòa, tỉnh Đồng Nai. Bà chủ nhà này sau khi mua xong toàn khu đất của 4 chủ, và làm giấy chủ quyền cũng như đóng thuế nhà đất đầy đủ, đã cho một trong những người chủ đất cũ ở nhờ tạm lại nhà để coi sóc nhà và vườn giùm trong thời gian bà đi dạy học ở Sài Gòn. Bà còn giúp đỡ cho gia đình người ở nhờ bằng cách giúp vốn, và tạo công ăn việc làm. Nhưng làm ơn mắc oán, lợi dụng lúc chủ vắng nhà lâu, người ở nhờ đã chiếm đoạt nhà và đất của chủ, phần thì cho thuê, phần thì xây nhà, lại còn cắt đất bán cho người khác không cần giấy tờ. Sự việc được đưa ra pháp luật từ xã đến TP Biên Hòa, từ năm 2008 tới nay, vẫn chưa được “pháp luật” giải quyết. Công An hình sự vào cuộc điều tra đã cho kết quả: công nhận sự lừa đảo, chiếm đoạt tài sản và bán nhà đất trái phép” của người ở nhờ, có 2 văn bản báo cho chủ nhà đàng hoàng, và nói sẽ giải quyết sớm trong vài tháng. Nhưng CA lại nhờ người trung gian đến gặp chủ nhà, yêu cầu phải “cưa đôi” tài sản tranh chấp thì sẽ được giải quyết. Chủ nhà quá bức xúc vì mình người thật việc thật, bị kẻ gian hãm hại, nay lại bị chính quyền ép chế, nên chỉ đồng ý chi tiền “đền ơn đáp nghĩa” sau khi được xử, vì thời gian đã dài, bà chịu nhiều thiệt thòi và phí tốn cho ban điều tra đi lại! Thế là vụ án bị bỏ lửng hàng năm không gọi xử. Khi người bị hại làm hàng chục đơn kêu cứu thì CA đá qua tòa án, dù trước đó đã xác định vụ việc có tính hình sự vì chiếm đoạt, lừa đảo và đe dọa hành hung chủ nhà, nay lại báo là “không có chức năng giải quyết, trả cho dân sự”! Đơn từ quá nhiều, kêu tới kêu lui, nhân chứng bằng chứng đã quá đầy đủ, và báo Pháp Luật của nhà nước cũng có đăng thuật vụ việc, mà đến nay đã sáu năm vụ án vẫn không được đưa ra xét xử, dù LS đã đưa đơn ra tòa án Biên Hòa cả hơn một năm, hỏi thì ông ta trả lời là “đã nhắc tòa, nhưng vì hồ sơ bị… xếp ở dưới, nay mới moi lên”, nhưng moi lên cũng cả hơn nửa năm mà vẫn chưa xử, có lẽ lại rơi vào trường hợp “chưa được bôi trơn” nên nó bị “rít lại”!

Còn rất nhiều chuyện “trò hề công lý” khác không thể kể hết, mà rất nhiều người dân phải gánh chịu oan ức, chưa kể đến những vụ tòa xử người yêu nước bằng án bỏ túi! Không biết tại VN bây giờ “thần Công Lý đang ở đâu, có còn hay đã mất?”! Có bà con nào biết làm ơn chỉ giùm, xin cảm ơn. Nếu không, chắc là tôi phải đi tìm anh diễn viên… HÀI CÔNG LÝ, để anh đưa lên GALA CƯỜI mà “xử” giùm một phen cho bà con… giải trí, cho đúng như biểu tượng trên “Bộ luật dân sự và văn bản hướng dẫn thi hành 2014” của NXB Lao Động-Xã Hội, mà bà con đang được “chiêm ngắm” hề Công Lý đang trần truồng cười hả hê trên sự đau xót của muôn người !

Hỡi Thần Công Lý, ngài ở đâu hãy mau về với dân Việt !

Người Ði Tìm Công Lý.

onsdag 26. november 2014

Vì Sao Dối Trá ?


Trước những vấn nạn của đất nước, của dân tộc ngày hôm nay, những người Việt Nam nào còn một chút lương tri, còn có trách nhiệm và còn suy nghĩ đều tự đặt câu hỏi: « vì sao chúng ta đến nông nỗi này ? ». Và đã có không ít người đi tìm nguyên nhân trong căn tính của dân tộc.

Thế nhưng, nhiều nhà nghiên cứu trong lĩnh vực khoa học xã hội và nhân văn của Phương Tây mà tôi từng có dịp tiếp xúc, trò chuyện và trao đổi, nói với tôi, với những cách diễn đạt có thể khác nhau, nhưng ý tưởng đều rất thống nhất : Đừng tìm nguyên nhân trong truyền thống dân tộc của các bạn. Vấn nạn của các bạn hiện nay đến từ một mô hình chính trị mà các bạn đã nhập khẩu hoàn toàn từ Phương Tây.

Dĩ nhiên, mô hình nhập khẩu đó chính là chủ nghĩa cộng sản.
Theo tôi, điều này rất đáng để chúng ta cùng nhau suy nghĩ một cách thấu đáo.
Ở đây, tôi đưa ra một vấn nạn thôi : sự dối trá.
Chúng ta không phủ nhận được một thực tế là dối trá đang trở thành một hiện tượng phổ biến trong toàn xã hội. Ta có thể tìm thấy sự nhận xét đồng thuận về thực tế này trên báo chí cả lề phải và lề trái, hay lề đảng và lề dân, muốn gọi cách nào thì tùy.

Vậy dối trá có phải là truyền thống của người Việt Nam không, có bắt nguồn từ truyền thống của chúng ta không ? Câu trả lời của tôi là : KHÔNG !

Chúng ta hãy đọc câu này: « … cách mạng cộng sản luôn luôn là một sự tình cờ có tính lịch sử và một sự lừa dối vĩ đại (tôi nhấn mạnh – NTTH). Theo một nghĩa nào đó thì lí do như sau: không có cuộc cách mạng nào lại đòi hỏi những hoàn cảnh đặc biệt đến như thế và cũng không có cuộc cách mạng nào hứa nhiều như thế mà lại làm ít đến như thế.
Thói mị dân, những lời nói quanh co, không nhất quán là đặc trưng của các lãnh tụ cộng sản, nhất là khi họ buộc phải hứa hẹn một xã hội siêu lí tưởng và “thủ tiêu tất cả áp bức, bóc lột”.”

Người viết đoạn văn này là một lãnh tụ cộng sản cao cấp, đã phải vào tù vì chống lại chính chủ nghĩa cộng sản, vì đã sớm nhận thức được tính phi nhân và sự sụp đổ tất yếu của mô hình cộng sản chủ nghĩa. Đó là Milovan Djilas, cựu phó tổng thống Nam Tư, mà tôi từng nhắc đến vài lần.
Tôi dùng trích dẫn này để chúng ta thấy rằng chính những người cộng sản nói về chủ nghĩa cộng sản như vậy, chính những người cộng sản đã nhìn ra rằng chủ nghĩa cộng sản và sự dối trá là một ; và để chúng ta thấy rằng dối trá là hiện tượng thuộc về bản chất của các xã hội cộng sản trên toàn thế giới. Sự dối trá ấy hoàn toàn không liên quan gì đến truyền thống dân tộc của chúng ta. Trái lại sự dối trá nhập khẩu này đang làm biến dạng tính cách dân tộc của chúng ta. Chúng ta cần cứu lấy dân tộc tính và truyền thống của mình, trước khi quá muộn.

Nếu theo dõi các phân tích mà Djilas tiến hành trong cuốn « Giai cấp mới » ( mà tôi khuyến nghị là chúng ta nên đọc, đặc biệt là Hội đồng Lý luận Trung Ương và những người làm khoa học xã hội ở Việt Nam nên đọc, để hiểu thực chất của xã hội chúng ta) thì ta sẽ không ngạc nhiên trước những biểu hiện « lừa dối vĩ đại » (tôi dùng lại chữ của Djilas) của các lãnh đạo cao cấp.

Dối trá trở thành nguyên lý vận hành của toàn xã hội. Các lãnh đạo, dĩ nhiên, theo phân tích của Djilas, không còn cảm thấy xấu hổ khi nói dối. Lâu dần, không chỉ có các lãnh đạo, mà đến người dân bình thường cũng bị lôi vào và thích ứng với sự dối trá. Các quan hệ xã hội được xây dựng trên sự dối trá. Thậm chí các hiện tượng xã hội cũng được xây dựng trên nguyên lý dối trá này. Các khái niệm không cần phải trùng hợp với nội dung thực tế, nhưng điều đáng nói là tất cả mọi người đều thấy chuyện đó là bình thường. Mỗi người đều thấy việc người khác nói dối là bình thường, việc mình nói dối cũng là bình thường, việc tất cả tham gia vào tấn kịch dối trá của toàn xã hội cũng là bình thường.

Một trong những cách thức để bình thường hóa cái nguyên lý dối trá này là người ta cấp cho mọi sự dối trá cái nhãn hiệu : « kiểu Việt Nam ». Ví dụ nhan nhản, ai cũng có thể cung cấp ngay lập tức. Ở đây tôi chỉ lấy một sự việc : Quốc hội kiểu Việt Nam. Quốc hội có đấy, nhưng không phải do dân chọn (đảng đâu có giấu diếm việc « đảng cử dân bầu »), không làm việc vì lợi ích của dân, cũng không làm việc vì lợi ích của đất nước (hẳn chưa ai quên được rằng trong những ngày dàn khoan Trung Quốc cắm sâu vào lòng mẹ Biển Đông của chúng ta thì Quốc hội Việt Nam không ra nổi một nghị quyết về Biển Đông, họ nhường việc đó cho Quốc hội Mỹ). Rồi bây giờ Quốc hội lại chuyển sang họp kín !!! Vậy thì còn lý do gì cho sự tồn tại của Quốc hội ? Trên thực tế chỉ có cái xác chữ « Quốc hội » tồn tại, cái xác chữ đó không có nội dung. Hàng mấy trăm « đại biểu » ấy không làm nên một Quốc hội thực sự, họ cũng chẳng cần quan tâm xem thế nào là một quốc hội thực sự. Một sự dối trá như vậy được hầu như toàn xã hội chấp nhận một cách bình thường.

Sự dối trá mà chúng ta đang phải chịu đựng hiện nay chính là bản chất của mô hình chính trị mà chúng ta nhập khẩu từ Phương Tây : mô hình chính trị độc đảng cộng sản chủ nghĩa. Mô hình này đã bị chính phương Tây loại bỏ sau khi đã chứng kiến bao nhiêu tội ác, bao nhiêu sự trì trệ, đình đốn và phản tiến bộ do nó gây ra.
Nếu không quyết liệt chống lại sự dối trá đang trở thành phổ biến hiện nay, chúng ta sẽ đánh mất dân tộc tính, đánh mất bản sắc, đánh mất truyền thống, và mất nhiều thứ khác nữa. Và muốn chống lại sự dối trá trên phạm vi toàn xã hội, thì mỗi cá nhân phải có khả năng chống lại sự dối trá đã dần dần định hình trong tính cách của mình.

Chúng ta có làm được điều đó không ?
 
Paris, 23/11/2014.
Nguyễn Thị Từ Huy.

Công Lý Trần Truồng


Bìa cuốn sách màu đỏ thiết kế một anh hề mặc quần lót đứng trên một quả cầu lửa giang tay cầm hai cán cân nhằm minh họa cho Thần công lý. Tên cuốn sách là “Bộ luật dân sự và văn bản hướng dẫn thi hành 2014″ do nhà xuất bản Lao Động – Xã hội in ấn và phát hành.

Đừng tưởng đây là trò đùa Photoshop của cư dân mạng, nó có thật 100% và đang khiến ít nhất ba người mất ngủ.

Người thứ nhất là anh diễn viên hài Công Lý.

Cái tên Công Lý do anh chọn làm nghệ danh bỗng chốc nổi tiếng nhờ vào cái bìa sách này. Mặc dù anh không được thông báo hay hỏi han một lời nhưng cái thân hình trần truồng của ai đó được ghép vào khuôn mặt anh đã làm người xem vỗ tay rần rần. Không vỗ tay sao được khi danh hài được hân hạnh làm biểu tượng cho công lý của xứ sở vốn mang tiếng là nơi chà đạp công lý nhất nhì thế giới.
Nhưng anh danh hài này lại nhảy choi choi lên và la làng rằng cái nhà xuất bản kia đã tự tiện làm một việc xâm phạm đến pháp luật: bôi bẩn tên tuổi anh trên hình bìa một cuốn sách nói về công lý. Cách chơi khăm của nhà xuất bản đã làm anh nổi tiếng… xấu và anh đòi… công lý.

Công lý của danh hài có lẽ không làm cho nhà xuất bản Lao Động – Xã hội nao núng. Điều mà công nhân tại đây lo là sắp phải đối diện với tình trạng … “thất nghiệp treo” trong thời gian tới. Ông giám đốc thì lo nặn óc xem ai là người quen trong hệ thống Tòa án, Viện kiểm sát. Ông biên tập viên thì chuẩn bị một tờ giấy  xác nhận trong thời gian sách được in ra ông đang nằm nhà thương hay công tác đâu đó, chỉ có anh họa sĩ thiết kế cái hình bìa này là chuẩn bị khăn gói quả mướp vào nhà giam…đếm lịch.

Nhưng khổ nỗi đây không phải là một vụ án hình sự, không có người bị hại, không có ai đứng ra tố cáo và nhất là không định nghĩa được sự nguy hại của trang bìa cuốn sách này nguy hiểm tới đâu.
Diễn viên Công Lý có thể sẽ đưa vụ này ra tòa nhưng phần thắng chưa chắc gì cầm trong tay. Anh chàng có thể nói khuôn mặt là khuôn mặt của anh, đã bị họa sĩ Photoshop và lắp ráp với ý đồ bất minh. Tòa sẽ hỏi làm sao chứng minh được cái mặt ấy là của diễn viên hài Công Lý chứ không phải là khuôn mặt của công lý Việt Nam?

Công Lý là một danh hài, là người của công chúng nên nếu có lấy hình của anh thì cũng được tòa cho phép huống chi đây là ý tưởng rất sáng tạo, lấy Công Lý để minh họa một nền công lý hài hước không phải là điều nên làm hay sao?

Việc thần công lý mặc quần lót thì có gì mà ầm ỉ? Chẳng qua họa sĩ muốn đồng hành cùng thời đại Ngọc Trinh, vốn đang được hàng chục triệu thanh niên Việt Nam rất ngưỡng mộ những cái quần lót của nàng, vậy thì Công lý mặc quần lót để hấp dẫn thanh nữ cả nước không phải là điều tốt hay sao?

Công Lý nói với báo chí rằng anh không hiểu ban biên tập cuốn sách, nhà xuất bản nghĩ gì mà lựa chọn hình ảnh như vậy để làm bìa, nó giống như một sự hài hước và phỉ báng vào nền tư pháp Việt Nam.
Hình như anh quá lời khi khước từ hiệu quả mà người dân đang mừng hộ cho anh. Nếu không có cái bìa sách thì anh chỉ là danh hài trên sân khấu giải trí, nay nhờ cái bìa mà anh đạt tới sự nổi tiếng trên sân khấu chính trị, chẳng những trong nước mà còn lây lan ra nước ngoài.

Ở phạm vi luật pháp, có thể hình ảnh chiếc quần lót của anh sẽ được các đại học Luật nổi tiếng quốc tế mua bản quyền để thay thế cho bà đầm bịt mắt, đã đứng quá lâu trong các trường luật. Sinh viên sẽ thư giãn và thoải mái tranh luận về các khía cạnh của công lý mà các giáo sư khả kính của họ chưa từng biết trước đây. Quan trọng hơn nữa, nếu sách vở, báo chí dám đưa hình ảnh minh họa cho một nền công lý ở truồng thì mọi cáo buộc tự do ngôn luận của Việt Nam đều bị xô ngã.

Cuốn sách xuất hiện trong lúc Quốc hội đang họp là một ý niệm cần soi sáng. Phát biểu của các ông bà trong cái nghị trường hàng ngàn tỷ ấy có vượt qua giới hạn của chiếc quần lót mà Công Lý mặc hay không? Sự hài hước từ các phát biểu ấy nào thua kém danh hài Công Lý khi người xem vai diễn của anh thuộc lòng những câu chữ ngây ngô, gây cười và đôi khi đần độn đã khiến anh nổi tiếng là một danh hài của tầng lớp nông dân.

Người ta nói nhiều đến việc viết lách, nhưng hình bìa cuốn sách này không cần lách. Người họa sĩ đã lựa chọn cho mình một chỗ nằm để mỉm cười trong bóng tối khi bị bắt, bị gán tội xuyên tạc chống phá nền tư pháp chí công vô tư của Việt Nam. Anh sẽ có một quãng thời gian nhất định để tận hưởng sự nổi tiếng của mình vì không chóng thì chày thuật ngữ “Công lý trần truồng” sẽ vào tự điển luật Việt Nam.
Ông thẩm phán Phạm Công Hùng thuộc TAND tối cao nói với báo chí:  Liệu đây có phải Nhà Xuất Bản muốn nói đến hình ảnh mới của công lý, công bằng và tư pháp Việt Nam? Rằng cả nền tư pháp, tố tụng của 

Việt Nam chỉ là nụ cười hài hước trên một thân hình được lắp ghép?
Ông này lại tiếp tay với Nhà Xuất Bản gợi ý cho người hiểu chuyện một cách ẩn dụ chỉ cần nhìn cái hình bìa mà không cần phải mua sách.

Vì không đọc người ta cũng biết sự trần truồng đáng thương của công lý Việt Nam như thế nào.
 
Cánh Cò.


mandag 24. november 2014

LỚN LÊN MỚI BIẾT


Hồi nhỏ tưởng học lịch sử để biết về tổ tiên nòi giống
Lớn lên mới biết là láu cá nhồi sọ
Hồi nhỏ tưởng ráng học thành tài để phục vụ đất nước
Lớn lên mới biết thành tài chỉ được phục vụ nước khác
Hồi nhỏ tưởng công an bắt cướp
Lớn lên mới biết công an ăn cướp
Hồi nhỏ tưởng cờ đỏ sao vàng là cờ tổ quốc
Lớn lên mới biết đó là cờ Phúc Kiến Trung Quốc
Hồi nhỏ tưởng Mỹ-Nguỵ là ác
Lớn lên mới biết CS quá ác
Hồi nhỏ tưởng bán vàng giàu nhất
Lớn lên mới biết bán nước giàu hơn
Hồi nhỏ tưởng đánh trận lập công lớn mới được lên tướng
Lớn lên mới biết lòn cúi hèn hạ với giặc cũng lên tướng
Hồi nhỏ tưởng chống TQ là yêu nước
Lớn lên mới biết chống TQ là phản quốc
Hồi nhỏ tưởng Đảng giải phóng miền Nam đói rách
Lớn lên mới biết là cướp miền nam giàu có
Hồi nhỏ tưởng bác Hồ là người Việt Nam
Lớn lên mới biết là người TQ
Hồi nhỏ tưởng cán bộ là đầy tớ lo cho dân ấm no
Lớn lên mới biết dân là đầy tớ lo cho cán bộ ấm no
Hồi nhỏ tưởng yêu nước là yêu tổ quốc
Lớn lên mới biết yêu nước là yêu Đảng
Hồi nhỏ tưởng những người lưu vong là Việt Gian
Lớn lên mới biết đó là khúc ruột ngàn năm
Hồi nhỏ tưởng hy sinh xương máu đánh Mỹ là đánh cho dân tộc
Lớn lên mới biết đánh cho Liên Sô và TQ
Hồi nhỏ tưởng Lê Văn Tám, Tô Vĩnh Diện, Hồ Thị Kỷ là anh hùng
Lớn lên mới biết đó là sản phẫm tuyên truyền bố láo
Hồi nhỏ tưởng thác Bản Giốc, Ải Nam Quan, Đảo Gạc Ma là của Việt Nam
Lớn lên mới biết của TQ
Hồi nhỏ tưởng muốn thành tiên thành thánh phải tu thân tích đức
Lớn lên mới biết gian manh xảo trá độc ác giết vài triệu người mới được thành tiên thành thánh
Hồi nhỏ tưởng tiền cứu trợ thiên tai dành cho dân
Lớn lên mới biết dành cho cán bộ
Hồi nhỏ tưởng Cờ Vàng là của Ngụy
Lớn lên mới biết Cờ Vàng có từ thời Vua Thành Thái.


(Tác giả unkown).

Thuốc Chữa GOUT ( Thống Phong )




Bệnh Gout ( Thống Phong ) còn có tên là bệnh Ðau Ðầu Voi.

Tôi đọc mãi bệnh Gout  trên các trang net rồi tưởng tượng chứ chưa thấy hư thực ra sao, cách đây cũng hơn nửa năm tôi nghe tin người bạn của tôi lúc nầy bệnh quá nặng không đi đứng được, chúng tôi mấy người rủ nhau đến nhà thăm.

Lần thứ nhất trong đời mới thấy tận mắt bệnh gout.Thật là khủng khiếp, hai bàn tay của anh ta trông  giống như nải chuối mật mốc chín, vỏ đen, năm khớp xương trên mu hai bàn tay và  các khớp của các ngón tay, nó (U) lên giống như các mụt nhọt bóng lưởng, các ngon tay sưng no tròn cứ tưởng tượng nó sắp bung nở, màu tím bầm đen. Hai bàn chân sưng tấy, tím ngắt, thấy thật dễ sợ. 

Anh ta cho biết: Ðã uống hằng chục bài thuốc lượm lặt trên net, khi chịu hết nổi thì đến bác sĩ chích thuốc trực tiếp vào các khớp bị sưng. Đỡ một vài tháng rồi tái lại, cứ như vậy kéo dài mãi, nhưng năm nay thì quá nặng như các anh đang thấy.

Chúa Nhật tuần rồi thấy anhtươi rói đến thăm và cho tôi mấy gói cà phê, anh rất vui báo tin là hơn 6 tháng nay bệnh của anh nằm im, không thấy tái lại, còn lâu dài thì chưa biết ra sao ? Vì người cho anh bài thuốc nầy nói thỉnh thoảng uống nó sẽ chấm dứt không tái lại nữa bởi người nhà của họ đã trị dứt bệnh Gout mấy năm nay không tái lại ( Cũng có thể tùy thể trạng của người bệnh hạp chăng ) bài thuốc chẳng có chi đặc biệt chỉ có 2 món như sau:

1 -  Khoảng 1 kg trái ( khổ qua ) mướp đắng.
2 -  Khoảng 0.8 gram trái bưởi.

Cả hai để nguyên vỏ ruột, hột, không bỏ thứ gì. Vằm chung lại cho vào nồi nấu, nước đổ vừa xấp trên mặt, nấu cạn còn lại 1/2 đổ ra ly.  

Nấu lại lần thứ 2 cũng như vậy, hai lần hòa chung cho vô tủ lạnh uống như nước trà, cố gắng uống trong ngày cho hết, rồi ngày mai làm lại như thế, khoảng 3 bữa là chổ sưng sẽ xẹp không đau nhức, rồi làm tiếp lâu mau tùy mình.( Đã 6 tháng nay anh bạn tôi không bị tái lại )

Xin  quý bạn hữu xa gần ghi lại để giúp cho mọi người.

Ngôn Nguyễn.

Bệnh Gan Do Thuốc Bắc - Đông Y


Theo cơ quan Sở Y Tế (US Food and Drug Adminitration) tuần vừa qua thì  20% Bệnh Gan ở Mỹ là do thuốc giãm cân tác hại, còn lại 80% là thuốc bổ nhập từ China  ( loại thuốc bổ này gồm: trừ mỡ xấu, bổ gan, trị ung thư, tăng cường sinh lực, trị lão hóa, trị đau khớp, làm đẹp da, trừ ung bứu …)

Hiểm họa vô hình cho lá gan của bạn: thuốc giảm cân và thuốc trị bệnh tim mạch và trị ung bứu,  tất cả thuốc ngoài luồng đều nhập từ phân xưởng tại China. Khảo sát cho biết thuốc giảm cân là nguyên nhân cho 20% hồ sơ bệnh gan tại các bệnh viện Hoa Kỳ. Còn lại 80% là thuốc bổ Made in China.

Báo The New York Times có bài viết nghiên cứu về hiện tượng này, và cho thấy con số này là tăng từ 7% so với một thập niên trước, và con số này chỉ bao gồm những hồ sơ bệnh gan nặng nề nhất.


Hiện thời dân Mỹ tiêu xài tới 32 tỷ đôla cho thuốc giảm cân mỗi năm, và trong khi các bác sĩ nói rằng đại đa số thuốc phụ trợ bổ túc (supplements) đa số là làm từ China, rồi đem sang Hoa Kỳ đóng gói vào bao bì. Được các tay lang băm tung lên hệ thống truyền thông. Nào Tivi, Radio, nhật báo. Họ mời các tay quảng cáo lừng danh như các tay MC của các Trung Tâm, thế là người xem hay đọc đều tin tưởng là thần dược. Mua về uống thấy rất hưng phấn, nhưng thật ra là do thành phần  “cortisone “, kích thích trung tâm thần kinh. Nhưng về sau thì di hại đến gan, thận không thể trị được. 
Tạo sự nhiễm độc gan lâu dài mà người tiêu thụ vô tình không biết. Khi biết thì quá trể để cứu gan. Với thuốc dược thảo được quảng cáo là tiêu mỡ, tăng lực, giảm cân và săn chắc bắp thịt, trị ung thư, làm đẹp cho da… đang tới mức báo động.

Một  vài bác sĩ nói, "Khi một sản phẩm được giám sát, bạn biết lợi ích và sự rủi ro, và bạn có thể có một quyết định với đủ thông tin về việc nên dùng thuốc đó hay không. Nhưng với thuốc phụ trợ bổ túc (supplements)... đó chỉ là một hộp đen đầy chất độc không được cơ quan FDA kiểm soát, khi bác sỉ khám chẩn thì quá trể mà thôi."
Thuốc nhập theo đạng viên ( từng thùng box, mỗi box hàng vạn viên nan thuốc ), rồi được vào chai plastic, dán nhãn tiêu dùng đọc rất hứng khởi. Tạo người đọc một cảm giác như thần dược vừa được các phòng y dược sáng chế tại Hoa Kỳ.
 
Nhưng tất cả đều không có sự kiểm nhiệm của cơ quan U.S.FDA ( tạm gọi là Bộ Y tế Hoa Kỳ ). Hầu hết đều bán tại các tiệm của người Hoa tại địa phương, chớ không được bán tại các Pharmacy Hoa Kỳ ( US Durg Stores ). Vì luật của Hoa Kỳ, khi thuốc được bày bán tại các Pharmacy Hoa Kỳ ( US Drug Stores ) thì sẽ bị kiểm soát bởi cơ quan US FDA đến khám xét thường xuyên, định kỳ. Những nhân viên bán thuốc tại các US Drug Stores đều phải thi đậu kỳ thi sát hạch về dược liệu, đó là chưa kể các Dược sĩ phải có bằng hành nghề chuyên môn.

Còn tại các tiệm thuốc Bắc, thì chỉ cần các bác sĩ học lực 6 tháng, nghành nghề châm cứu rồi kê toa thuốc bổ ngoài luồng cho thân chủ. Thật sự những bác sĩ 6 tháng ấy,  trình độ học vấn không đủ viết nổi một công thức hóa học về dược liệu. Người Việt chúng ta hiện nay tại các địa phương có đông dân cư, rất nhiều người bị viêm gan mà không biết. Khi khám bệnh thì được báo là ngày xưa có lẽ hút thuốc, hay uống nhiều rượu độc từ Việt nam … nay bị ảnh hưởng từ đó.
Thật sự họ đã bị thuốc bổ ngoài luồng bày bán nhan nhản tại các tiệm thuốc Bắc, hay từ các nơi châm cứu của các bác sĩ 6 tháng ấy. 


Nếu những thần dược ấy trị bệnh như chai thuốc in ấn bên ngoài...  nào trị dứt ung thư, tăng cường sinh lực, làm đẹp da, hồi sinh sức khỏe… thì chúng ta sẽ thấy hàng nghìn bệnh nhân người Mỹ sẽ xếp hàng rồng rắn bên ngoài tiệm thuốc Bắc ấy mà mua uống từ lâu, khỏi đến phiên bạn từ Việt Nam định cư sang Hoa kỳ mà mua thuốc ấy.


Như vậy chẵng lẽ các bác sĩ học lực trên 7 năm tại đại học Y Khoa Hoa Kỳ đều là những kẻ đáng vứt thùng rác, còn các bác sĩ 6 tháng trường rễ cây, rễ cỏ, châm cứu… thì tất cả đều là thần y hay chăng ?

Ðất Tổ.

Thấy ghê quá bà con ơi !  
 
 

Tàu Hủ Ky (Váng Ðậu) Trung Quốc Gây Ung Thư


Tàu Hủ Ky (Váng Ðậu) là một món ăn được nhiều người yêu thích, nhất là khi ăn lẩu thì váng đậu là món không thể thiếu. Vừa qua, cảnh sát Sơn Đông triệt phá một đường dây sản xuất và cung cấp váng đậu gia công phi pháp, đồng thời tiết lộ sự thật về  đằng sau những miếng váng đậu ngon lành, khiến nhiều người kinh hãi.


Nhìn bề ngoài, những miếng váng đậu này đều vàng óng, mỡ màng, sạch sẽ nhưng trên thực tế, khi biết quy trình sản xuất, chắc hẳn không ai còn dám động vào nó nữa. Những ngày đầu tháng 11 vừa qua, đằng sau cánh cửa đóng kín chốn thôn quê, những công nhân trong phân xương sản xuất váng đậu độc làm việc không kể ngày đêm. Không chỉ môi trường sản xuất ô nhiễm, bẩn thỉu, những cảnh sát tham gia vào lần kiểm tra này còn choáng váng trước số chất phụ gia độc hại bị cấm bày la liệt như sodium formaldehyde sulfoxylate, Auramine O, bột gelatin công nghiệp cùng nhiều hóa chất có khả năng gây ung thư khác.
Quy mô xưởng sản xuất chứa tầm 10 tấn váng đậu độc, theo báo cáo, hiện có khoảng hơn 3000 kg váng đậu độc đã tuồn ra thị trường và lưu hành trên khắp Trung Quốc.
 
Tụ điểm này sử dụng các chất độc gây ung thư loại 1 như sodium formaldehyde sulfoxylate, formaldehyde. Các chất này sẽ gây ung thư ở nhiệt độ 60 độ C. Thông thường, sodium formaldehyde sulfoxylate được sử dụng trong công nghiệp tẩy trắng. Khi thêm chất này vào thực phẩm, thực phẩm sẽ bắt mắt và ngon miệng hơn. Trong trường hợp này, váng đậu trở nên sáng hơn, giòn dai hơn và bảo quản được lâu. Sulfoxylate là chất gây ung thư cực mạnh, có khả năng ăn mòn hệ thống men tiêu hóa, đảo lộn quá trình trao đổi chất của cơ thể, gây hiện tượng nhiễm độc ở gan, thận, phổi. 10 g sulfoxylate đã đủ giết chết một người, trong trường hợp nhẹ hơn, người đó sẽ bị dị tật hoặc ung thư. 
Ngoài sulfoxylate, những nhà sản xuất vô lương còn sử dụng hàn the. Hàn the là một chất phụ gia cấm, khá quen mặt ở Việt Nam. Chất này dùng chủ yếu để khử trùng, bảo quản men, gốm và các vật liệu thủy tinh... Độc tính của hàn the lớn, nếu sử dụng dài ngày, độc tích lũy trong cơ thể sẽ gây ra hiện tượng ngộ độc mãn tính, lục phũ ngũ tạng đều bị tổn thương. Liều lượng 1 đến 3 gam hàn the sẽ gây ngộ độ ở người lớn, nồng độ gây chết người là 15 gam với người lớn và 2 đến 3 gam với trẻ em. Chính bởi thế, Trung Quốc và Việt Nam đều cấm sử dụng loại chất này. Tuy nhiên, vì lợi nhuận, chủ xưởng sử dụng hàn the để váng đậu dẻo dai, hấp dẫn hơn. 
Ngoài hai chất kể trên, cơ quan điều tra phát hiện, chủ xưởng sản xuất váng đậu " đen" còn cho thêm sulfur dioxide và formaldehyde vào sản phẩm. Nhờ hai chất này, váng đậu trở nên ngon mắt hơn. Tất nhiên, hai chất này cũng sẽ tặng thêm cho người tiêu dùng
 vài căn bệnh về mắt và đường hô hấp sau một thời gian sử dụng.

Tuy đã triệt phá và bắt giữ được đường dây sản xuất chính, nhưng trên thị trường hiện vẫn còn tới 3000 cân váng đậu độc hại đang trôi nổi, gây nghi ngại cho người tiêu dùng. Giới chuyên gia đã chỉ cho người tiêu dùng cách chọn váng đậu an toàn và chính xác nhất.
 
Váng đậu thật có màu vàng sáng, giòn và dễ bẻ vụn, lớp bên trong rỗng, trong khi váng đậu độc, do tẩm qua các chất phụ gia, nên có màu vàng óng, dẻo dai, rất khó bẻ gẫy và phải tốn nhiều thời gian mới chín. Khác với váng đậu sạch, váng đậu độc dẻo và đàn hồi hơn hẳn. 
Chuyên gia khuyên người tiêu dùng khi ra chợ, nên chọn mua loại váng đậu nhìn rõ những thớ gân, ngâm vào nước màu vẫn sáng. Còn loại váng đậu không có đường gân, ngâm vào nước chuyển màu vẩn, đục thì tuyệt đối không được mua.

SHANGHAI (Reuters). 

fredag 21. november 2014

Những Dấu Hiệu Cảnh Báo Bệnh Ung Thư Nam Giới


Hãy cẩn thận với những cơn đau thắt ngực kèm với vã mồ hôi và khó thở. 
Mỗi năm có hơn 120.000 người bị tai biến tim mạch.

Khó thở:
Khó thở, thở khò khè có thể là do béo phì, bệnh hen suyễn và bệnh tim. Nhưng nó cũng báo hiệu bệnh tắc nghẽn phổi mãn tính (COPD) - nguyên nhân thứ năm gây tử vong ở nam giới. Nguyên nhân chính của COPD là do hút thuốc lá, khói thuốc, khí hóa học, ô nhiễm không khí và bụi.
 
Đau ngực:
Hãy cẩn thận với những cơn đau thắt ngực kèm với vã mồ hôi và khó thở. Mỗi năm có hơn 120.000 người bị tai biến tim mạch, nhưng không phải tất cả các triệu chứng đều có thể nhận biết dễ dàng.
 
Ho dai dẳng:
Loại trừ ho do cảm lạnh, cúm, và các bệnh dị ứng, ho kéo dài hơn ba hoặc bốn tuần - hoặc có thay đổi về ho thì không nên bỏ qua. Chúng có thể là một triệu chứng của bệnh ung thư, hoặc có thể là các bệnh khác như viêm phế quản mãn tính hoặc trào ngược axit.

Lõm da ở ngực:
Biểu hiện này xuất hiện ở vùng da xung quanh vú một cách bất thường, có thể là triệu chứng sớm báo hiệu ung thư vú. Vùng da xung quanh vú bị lõm vào trong như núm đồng tiền hoặc bị tụt vào trong là dấu hiệu bất bình thường.

Và tình trạng 'trên bảo, dưới không nghe' là lời cảnh báo sớm rằng quý ông đang có nguy cơ có nồng độ cholesterol cao trong máu, bệnh tim mạch và đột quỵ.




8 Dấu Hiệu Cảnh Báo Bệnh Nguy Hiểm

 
Có nhiều dấu hiệu bất thường trên gương mặt chúng ta cần chú ý để tránh những bệnh nguy hiểm.
 
Môi nứt nẻ:
Nghe có vẻ như đây là triệu chứng do thời tiết, nhưng nứt môi, đặc biệt là ở 2 bên mép thường là dấu hiệu cho thấy bạn bị thiết hụt vitamin B12. Thiếu vitamin này có thể gây ra vấn đề về sức khỏe, đặc biệt là bệnh thiếu máu. Vì vậy khi bị nứt môi, hãy chú ý bổ sung ầy đủ chất dinh dưỡng, ăn các loại thực phẩm chứa nhiều vitamin B12, hoặc tham khảo ý kiến bác sĩ để được tư vấn những phương pháp bổ sung vitamin hiệu quả.
Khi bị nứt môi, hãy chú ý bổ sung ầy đủ chất dinh dưỡng, ăn các loại thực phẩm chứa nhiều vitamin B12, hoặc tham khảo ý kiến bác sĩ để được tư vấn.
 
Gương mặt bị lệch:
Khi bạn thấy gương mặt của bạn không đối xứng là một trong những dấu hiệu sớm của đột quỵ. Nếu bạn cảm thấy có sự bất thường trên gương mặt như tê một bên hoặc cảm thấy khó khăn khi cười hoặc nói, hãy đến ngay cơ sở y tế gần nhất bởi đó có thể là sự khởi đầu của một cơn đột quỵ. Hãy cẩn thận về điều này để chuẩn đoán bệnh sớm nhất.
 
Mụn nhọt trên má:
Bất cứ thứ gì chạm vào gương mặt của bạn trong một thời gian nhất định đều có thể khiến lỗ chân lông bị tắc bẩn và vi khuẩn xâm nhập vào làn da của bạn.
Đôi khi trong quá trình buôn chuyện với bạn bè, bạn vô thức áp má vào chiếc điện thoại hoặc thỉnh thoảng vì ngứa ngáy, bạn chạm tay lên khuôn mặt... Tất cả những hành động này tưởng chừng như vô hại nhưng kỳ thực, nó lại có thể là nguyên nhân gây ra hiện tượng viêm nhiễm ở da.

Bị sụp mí mắt:
Một số nguyên nhân có thể khiến mí mắt bị sụp có thể là do căng thẳng, đột quỵ hoặc ung thư phổi. Trong một số trường hợp hiếm gặp, khối u ác tính trong lồng ngực có thể chèn ép lên các dây thần kinh và ảnh hưởng đến mắt. Các dấu hiệu rõ ràng hơn của bệnh ung thư phổi là giảm cân, ho và đau tức ngực. Ngoài ra việc đọc sách trong điều kiện ánh sáng yếu, làm việc với máy tính quá lâu hoặc đeo kính áp tròng trong thời gian dài cũng khiến mắt bị mỏi. Từ đó làm mí mắt của bạn bị sụp xuống.
 
Da đỏ:
Mặt ửng đỏ như mụn trứng cá có thể là do rối loạn da mãn tính (Rosacea). Nguyên nhân gây bệnh vẫn chưa được biết rõ. Bệnh có khuynh hướng phát triển theo thời gian, vết ửng đỏ sẽ lan rộng ra, những nốt mụn mủ nhỏ xuất hiện và mũi trở nên sưng tấy và gia tăng kích thước.

Môi vàng:
Rất có thể đây là dấu hiệu của bệnh gan. Do bị bệnh gan, da bạn bị vàng đi kéo theo màu sắc đôi môi cũng vàng theo. Nếu thấy đột nhiên môi ngả màu vàng, tốt nhất bạn nên gặp bác sỹ để kiểm tra chức năng gan của mình.
 
Xuất hiện vệt máu trong mắt
Hiện tượng chảy máu võng mạc là một trong những manh mối sớm nhất của tiểu đường tuýp 2. Khi lượng đường tích tụ trong máu quá cao, mạch máu bị chặn lại, sưng lên khiến những mạch máu nhỏ ở võng mạc bị vỡ ra, gây chảy máu. Tình trạng này nếu không được điều trị kịp thời dễ dẫn đến suy giảm thị lực, thậm chí có thể gây mù mắt.
 
Môi thâm:
Rất có thể bạn đang mặc bệnh về gan, thận, và túi mật. Đôi môi ngả màu tím biểu lộ dấu hiệu bệnh về tim. Nếu góc môi có màu tím hơn, rất có thể bạn đang mắc phải bệnh dạ dày.


 

torsdag 20. november 2014

Thống Kê Thế Giới Về Việt Nam


Việt Nam hiện nay có dân số ước tính khoảng hơn 93 triệu người, đứng hàng thứ 13/243 quốc gia và lãnh thổ trên thế giới. Dân số là một trong những đơn vị chính được dùng để đánh giá độ lớn và nhỏ của một quốc gia. Việt Nam đứng hàng thứ 13 có dân số đông nhất thế giới.

Việt Nam có tổng diện tích đất liền khoảng 331,210 km2, đứng hàng thứ 61/189 quốc gia trên thế giới. Diện tích quốc gia cũng là một trong những đơn vị chính dùng để đánh giá độ lớn của quốc gia. Ở vị trí thứ 61, Việt Nam thuộc nhóm 1/3 quốc gia có diện tích lớn nhất thế giới.

Việt Nam là một quốc gia có địa thế rất đặc biệt; vừa tiếp diện biển ở phía Đông, vừa dựa vào rừng cây và cao nguyên ở phía Tây. Việt Nam đứng hàng thứ 33/154 quốc gia có bề dài duyên hải dài nhất thế giới với chiều dài duyên hải 3,444 cây số. Nên biết rằng, có 47 quốc gia trên thế giới hoàn toàn nằm trong lục địa (không tiếp diện với biển) và 35 quốc gia có chiều dài duyên hải chưa đến 100 cây số.

Việt Nam có tổng số diện tích rừng đứng hàng 45/192 quốc gia và lãnh thổ trên thế giới với tổng diện tích rừng là 123,000 cây số vuông. Rừng Việt Nam được xếp loại rừng có hệ sinh thái đa dạng và đặc biệt. Mặc dù rừng cây ở Việt Nam bị khai thác một cách bừa bãi, nó vẫn nằm ở vị trí 1/3 các quốc gia đứng đầu về diện tích rừng. 

Việt Nam có tổng số đất canh tác là 30,000 cây số vuông, đứng hàng 32/236 quốc gia và lãnh thổ trên thế giới. Tổng số lượng lúa được Việt Nam canh tác đứng hàng thứ 5 trên thế giới trong số 20 quốc gia canh tác lúa gạo. Xét về mặt đất canh tác (và đặc biệt canh tác lúa gạo).
 
Việt Nam không nhỏ với đơn vị kích thước, dân số, đất đai, biển đảo, rừng cây v..v… nhưng lại yếu kém về phát triển kinh tế, giáo dục, xã hội, và văn hóa… do quản lý rất tồi.
Theo chỉ số Human Development, Việt Nam đứng hàng 121/187, có nghĩa là dưới trung bình. Không có một trường đại học nào của Việt Nam được lọt vào danh sách trường đại học có danh tiếng và có chất lượng.
 
Tuy thu nhập quốc gia của Việt Nam đứng hàng 57/193, Việt Nam lại đứng hàng 123/182 quốc gia tính theo thu nhập bình quân đầu người. Có nghĩa là Việt Nam đứng trong nhóm 1/3 quốc gia cuối bảng có thu nhập đầu người thấp nhất. 
 
Theo chỉ số tham nhũng mới nhất của tổ chức Transparency International, Việt Nam đứng hàng 116/177 có nghĩa là thuộc 1/4 quốc gia cuối bảng.
 
Theo chỉ số tự do ngôn luận (freedom of press), Việt Nam đứng vị trí 174/180, chỉ hơn Trung Quốc, Bắc Hàn, Syria, Somalia, Turkmenistan và Eritrea, có nghĩa là nằm trong nhóm 1/20 thấp nhất thế giới. 
 
Theo chỉ số phát triển xã hội, Việt Nam không có trong bảng vì không đủ số liệu để thống kê. Trong khi đó, theo chỉ số chất lưọng sống (Quality of Life) thì Việt Nam có điểm là 22.58, đứng hàng 72/76, có nghĩa là gần chót bảng. 
 
Theo chỉ số y tế, sức khoẻ, Việt Nam đứng hàng 160 trên 190 quốc gia, có nghĩa Việt Nam đứng trong nhóm quốc gia có tổ chức y tế tệ nhất.

Việt nam có đầy đủ tiềm năng nhưng tại sao tụt hậu ngày càng xa sau các nước khác ? Câu trả lời trước hết xin dành cho đảng Cộng Sản Việt Nam, kế đến là các văn hóa & xã hội, cũng như đạo đức học & giáo dục học.
 
Sưu Tầm.