Khi còn nhỏ, mỗi khi tôi khóc làm nũng thì bố mẹ và chị gái tôi cùng những người lớn thường dọa tôi: “Khóc là con Cáo Cộ nó bắt kìa”. Tôi chẳng biết Cáo Cộ là con gì, hình thù thế nào. Nhưng theo như người lớn nói thì tôi nghĩ rằng nó rất hung dữ và có thể bắt trẻ con để ăn thịt nên tôi rất sợ. Tôi sợ Cáo Cộ hơn cả sợ bố, mẹ, anh, chị. Thậm chí chỉ cần người lớn trạo giòng và nói “Cáo Cộ” là tôi đã sợ tè cả ra quần.
Khổ nỗi tại Việt Nam bây giờ người dân
còn phải sợ nhiều và sợ hơn con Cáo Cộ của tôi rất nhiều lần. Họ sợ từ
công an, đến bác sĩ và mọi loại người dính tới Nhà nước. Mỗi khi bất đắc
dĩ mà người dân phải rơi vào tay họ thì chắc chắn sẽ từ hao tiền tới
mất mạng.
Ai không tin cứ thử cách đơn giản này.
Xin cứ gặp bất cứ người dân nào hiện đang sinh sống bình thường ở bất kỳ
miền nào và chỉ hỏi họ một câu: Bạn sợ nhất điều gì? Xác suất cao câu
trả lời sẽ theo thứ tự: thứ nhất là sợ công an, thứ hai bác sĩ, thứ ba
chính quyền. Dưới sự lãnh đạo độc quyền “tài tình” của Đảng Cộng sản,
những thành phần trên đã thực sự trở thành những con “Cáo Cộ” mà khi
nghe nhắc tới nhiều người đã phải tè… trong lòng.
Thời gian vừa qua khi tôi ra tù thì được
tin Quốc Hội Việt Nam đưa vấn để sửa đổi hiến pháp 1992 ra để cho dân
góp ý. Tôi cứ nghĩ rằng ít nhiều đây cũng là cơ hội để quần chúng nhân
dân đưa ra những ý kiến đóng góp thật lòng của mình để góp phần xây dưng
một văn kiện pháp lý quan trọng cho vận mệnh của đất nước. Tôi đã được
xem qua một số bản kiến nghị của một số cá nhân và tập thể và thấy rằng
những đóng góp sửa đổi này thật sâu sắc và hợp tình hợp lý, thể hiện
tinh thần trách nhiệm với tương lai đất nước. Điển hình như bản kiến
nghị 72 hay bản kiến nghị của Hội Ðồng Giám Mục Việt Nam.
Nhưng, như chúng ta đã biết, ngay sau mỗi
bản kiến nghị góp ý mang tính sâu xa và phù hợp thực tiễn, nguyện vọng
của nhân dân xuất hiện, lập tức các đại diện Đảng, Nhà nước, Quốc hội
lại có những lời phát biểu mang tính uy hiếp đe dọa nhân dân và xem
những người có ý kiến góp ý chân tình là đối tượng “suy thoái” cần phải
ngăn chặn xử lý. Sau cùng thì ông Tổng Lú lại thẳng thắn khẳng định
rằng: Hiến pháp là cương lĩnh thứ hai của Đảng cộng sản. Vây nếu Hiến
pháp là cương lĩnh của Đảng thì sao ông Nguyễn Sinh Hùng lại dám vượt
mặt Đảng để đưa ra dân lấy ý kiến? Nếu là cương lĩnh của Đảng thì chỉ
Đảng của các ông bàn thảo thôi chứ; sao lại lừa mỵ nhân dân và quốc tế
như vậy?
Và sau những nạt nộ đó, đảng viên lại im
bặt; đại biểu Quốc Hội lại im bặt; nhân dân nói chung cũng im bặt. Ấy
mới biết rằng trẻ con sợ Cáo Cộ thế nào thì nhiều người dân Việt Nam
ngày nay cũng sợ Đảng cộng sản như vậy. Loài cáo thường ẩn mình trong
bụi rậm để chờ khi con người sơ hở là chúng đột nhập để bắt gà bắt vịt;
còn Đảng Cộng sản hôm nay thì nấp mình trong cái chủ nghĩa Mác-Lê và bản
Hiến Pháp độc quyền để tìm mọi cơ hội ăn cướp của nhân dân. Điều hơi lạ
là: trong khi trẻ con nghe tới Cáo Cộ thì sợ rúm vì không biết mặt mũi
loài cáo thế nào, nhưng người lớn thì đã thấy quá rõ bộ mặt của Đảng
Cộng sản rồi sao vẫn còn sợ?
Có phải người ta sợ vì chúng có khả năng
cướp nhà, cướp đất của dân, ăn chặn cả tiền xương máu của người đã chết?
Chẳng còn gì mà chúng không đục khóet của nhân dân. Chúng nhượng cả
đất đai, tài nguyên, biển đảo cho ngoại bang để kiếm lời.
Nhưng nếu cứ ngồi yên trong sợ hãi chúng
ta sẽ tiếp tục mất thêm nhiều nữa. Đất nước mất thêm lãnh thổ, chủ
quyền. Dân mất thêm từ tài sản đến tính mạng. Đã đến lúc chúng ta học
lại cái tiến trình đã giúp mình vượt qua nỗi sợ Cáo Cộ khi còn nhỏ. Đối
với tôi, nhận thức ‘bất kể loài cáo nào, dù to lớn tới đâu, thì chúng
vẫn chỉ là loài cáo, không thể hơn người được’ đã giúp tôi vượt qua nỗi
sợ. Và nay, với cùng hướng suy nghĩ đó, tôi thấy rằng: Dù núp dưới danh
nghĩa hay mỹ từ gì thì lãnh đạo Đảng cộng sản vẫn đang là kẻ cướp đối
với dân tộc Việt Nam. Họ cướp đi tất cả những gì đương nhiên thuộc về
mỗi người Việt Nam, mà quan trọng nhất là các quyền con người và đặc
biệt quyền tự cai trị lấy đất nước của mình qua lá phiếu dân chủ. Càng
ngày lãnh đạo đảng càng khó che giấu bản chất “kẻ cướp” của họ trước mắt
tập thể đảng viên và nhân dân bất kể nỗ lực của Ban Tuyên giáo, của
guồng máy tuyên truyền, của cả trăm ngàn dư luận viên và công an mạng.
Đã đến lúc chúng ta cần thấy rõ nỗi sợ
trong lòng những người biết họ chỉ là những “kẻ cướp” ở đất nước này.
Xin hãy làm người lớn thật sự, đứng thẳng lưng trên quê hương CỦA CHÚNG
TA. Đừng cứ mãi sợ Đảng như trẻ con sợ Cáo Cộ nữa.
Nguyễn Trung Tôn.
Ingen kommentarer:
Legg inn en kommentar