Ở tuổi thanh niên, tôi 
không hiểu một chút gì về lý thuyết chủ nghĩa Mác-Lê, nhưng tôi ghê tởm 
sự man rợ của cộng sản, vì chứng kiến tận mắt hai việc mà tôi từng tường
 thuật trong nhiều bài viết trước đây. Xin lược qua: 
Thứ nhất, thấy hai cán bộ cộng sản chặt đầu một ông phu xe kéo trong 
làng vì tội kéo xe cho Tây; thứ hai, thấy hai cán bộ cộng sản dùng tảng 
đá lớn đập vỡ óc một thiếu niên vì tội mang trên túi áo trắng hai cây 
bút bi mầu xanh đỏ, bị tình nghi là mật thám Pháp vì có ám hiệu cờ Thực 
dân xanh, trắng đỏ. Nghe bà con di cư kể chuyện gia đình mình bị đấu tố 
khốc liệt vì tội địa chủ và đọc sách Nhân văn Giai phẩm do cụ Hoàng văn 
Chí biên soạn, tôi quyết định mình phải Chống Cộng bằng cách tham gia 
vào một tổ chức Quốc gia để được huấn luyện phương thức đấu tranh về mặt
 lý thuyết và về mặt hành động.
Tôi gia nhập đảng Đại Việt mà lãnh tụ là 
Trương Tử Anh đã bị cộng sản thủ tiêu. Trong buổi lễ tuyên thệ, sau khi 
hoàn tất thủ tục nghi thức, anh cán bộ An ninh đưa cao khẩu súng Colt-45
 lên trước mặt tôi và nói: “Kể từ giờ phát đồng chí là đoàn viên của Tổ 
chức. Đồng chí có nghĩa vụ tuân hành kỷ luật và tuyệt đối giữ bí mật 
đoàn thể”. Tôi nhìn thẳng vào mắt anh cán bộ An ninh và đáp: “Tôi xin 
cương quyết trung thành với Tổ chức để phụng sự Tổ Quốc. Nhưng nếu ngày 
nào Tổ chức đi ngược lại quyền lợi của Tổ Quốc, Dân Tộc, tôi sẽ là người
 đầu tiên bước ra khỏi Đảng và quyết liệt chống lại Đảng”.
Anh Chi bộ trưởng nhận lời tuyên thệ của 
tôi nghe thấy tôi tuyên bố mạnh mẽ như vậy, liền trấn an tôi bằng giọng 
nói ôn tồn: “Đồng chí Bằng Phong an tâm. Đảng ta không bao giờ đi ngược 
lại quyền lợi Tổ quốc”.
Tôi đã ngưng sinh hoạt Đảng Đại Việt hơn 
mười lăm năm nay, mặc dầu Đảng chưa có hành động nào đi ngược lại quyền 
lợi Tổ Quốc, nhưng vì sự phân hóa trong Đảng quá trầm trọng làm tiêu tan
 nội lực.
Cùng các bạn đảng viên Cộng sản,
Tôi vắn tắt thuật lại quá trình của tôi 
để nói với các bạn một điều: Tôi coi Đảng chỉ là phương tiện để phụng sự
 Tổ Quốc và Dân Tộc. Nghĩa là Đảng, đối với tôi, không phải là cứu cánh.
 Tôi tham gia vào Đảng không nhằm mục đích hưởng đặc quyền, đặc lợi. Tôi
 cần có một tổ chức để có sức mạnh chống lại độc tài, nhất là độc tài 
cộng sản.
Hoa Kỳ có hai đảng: Dân Chủ có xu hướng tự do (liberal) và Cộng Hòa có xu hướng bảo thủ (conservative).
 Một đảng viên Dân Chủ khi thấy đảng mình tự do qua trớn có thể rời bỏ 
và nhảy sang đảng Cộng Hòa, hoặc ngược lại. Một đảng viên Dân chủ có thể
 bỏ phiếu cho một ứng cử viên Cộng hòa, hoặc ngược lại. Không ai bị kết 
tội phản đảng.
Cái câu khẩu hiệu của Công An cộng sản “Còn Đảng Còn Mình”
 cho các bạn thấy đó là những phần tử bám vào đảng để trục lợi, để vơ 
vét, để đàn áp người yêu nước, dù Đảng đang manh tâm dâng Tổ Quốc cho kẻ
 thù truyền kiếp Phương Bắc cũng mặc. Trước kia Đảng cộng sản dựa vào 
nhân dân để đánh Pháp, đánh Mỹ hao tổn hàng triệu người, nhưng không 
mang lại Độc Lập như đã hứa hẹn. Nay thì Đảng nhất nhất cúi đầu làm theo
 lệnh Trung Cộng. Trước mắt, Việt Nam đang dần dần bị rơi vào sự khống 
chế của Tàu.
Cho đến khi Đất Nước lệ thuộc Tàu hoàn 
toàn, chắc chắn cái Đảng của các bạn cũng không còn. Và nếu không chịu 
nổi sự thống trị bất nhân bất nghĩa của Tàu, các bạn cũng khó lòng vượt 
biển đi tìm tự do vì ngoài biển Đông đã bị Tàu phong tỏa. Và thế giới tự
 do cũng không đón tiếp các bạn.
Sau 40 năm hết lòng phục vụ Đảng, ông Lê 
Hiếu Đằng đã nhìn thấy bộ mặt thật của đảng cộng sản. Tiếp theo đó, Tiến
 sĩ Phạm Chí Dũng, một nhà trí thức lương thiện muốn dốc lòng phụ vụ 
Đảng cũng không thể chịu đựng nổi sự chuyên quyền và tham ô của Đảng, đã
 phải đành từ bỏ Đảng.
Ngày xưa, Tố Hữu ví người cộng sản như là một cái gì tinh túy bằng bài thơ như sau:
Đã là hoa, phải là hoa hướng dương. Đã là chim, phải là chim bồ câu trắng. Đã là đá, phải là đá hoa cương, Đã là Người, phải là Người Cộng Sản.
Bộ mặt thật của Đảng Cộng sản ra sao thì 
các bạn đã rõ rồi. Qua những câu đồng giao, nhân dân đã ví người cộng 
sản là hạng người thế nào thì các bạn cũng đã nghe. Bây giờ các bạn muốn
 quần chúng đánh giá là Người thì phải đổi câu thơ cuối cùng của Tố Hữu 
như sau: “Đã là Người, đừng làm người cộng sản”.
Con người là sinh vật được trời sinh ra 
và ban cho khả năng có lý trí để biết phân biệt điều gì tốt, điều gì 
xấu. 
Ở lỳ trong Đảng, các bạn có thể hưởng đặc quyền, đặc lợi. Nhưng 
chắc sẽ không bền, bởi vì một tập đoàn lãnh đạo hèn với giặc, ác với dân
 thì sẽ mất mát toàn bộ chỉ là vấn đề thời gian. Đây là lời nói đầy kinh
 nghiệm của một kẻ đã mất nước Việt Nam Cộng Hòa; chứ không phải là 
người xúi dại để hại bạn.
Tôi thực tình khuyên bạn, hãy sớm quyết 
định lìa bỏ chủ nghĩa xã hội, ra khỏi Đảng ngay lập tức. Đừng chờ tới 
lúc nằm trên giường bệnh như ông Lê Hiếu Đằng thì đã quá muộn. Thương 
tâm lắm!
Bằng Phong Đặng văn Âu.


Ingen kommentarer:
Legg inn en kommentar