Trong thực trạng xã hội có nhiều bất 
công, bất cập và tình trạng tham nhũng, lộng quyền, pháp luật bị chà đạp
 dẫn  đến nhiều phản kháng trong xã hội từ mọi giai tầng. Nóng bỏng nhất
 là những đối tượng chịu ảnh hưởng trực tiếp của những tình trạng đó , 
ví dụ chính sách đất đai và những người nông dân về đền bù, giải tỏa 
đất. Ngoài đất đai vấn đề tôn giáo, tự do ngôn luận cũng là trọng điểm 
của những bức xúc trong nhân dân. Hầu hết tất cả những người dân đều có 
chung bức xúc  tình trạng lạm phát, thất nghiệp, tham nhũng, hối lộ.
Phải nói dù chính quyền tuyên truyền thế 
nào thì sự bức xúc vẫn âm ỉ và sẵn sàng bùng nổ khắp mọi nơi từ miền 
núi, nông thôn đến thành thị. Những đám đông vì quá thiếu tin tưởng vào 
những kẻ hành pháp đã tự bảo vệ tài sản của mình một cách tiêu cực như 
những vụ cả làng đánh chết kẻ trộm, cả làng đứng ra nhân tội, số người 
làm đơn tự thú nhận tội đánh chết người lên đến ngót cả ngàn người. 
Không chỉ kẻ trộm chịu sự cuồng nộ của nhân dân, thậm chí là cả phương 
tiện giao thông của cảnh sát và chính bản thân cảnh sát cũng chịu sự 
phẫn nộ tập thể này.
Những hành động cuả đám đông nhân dân mà 
báo chí chính quyền nói rằng vô pháp luật đấy nói lên điều gì.? Đó là vô
 pháp luật bởi người dân tin rằng pháp luật, chính sách không minh bạch,
 không để họ đắt được niềm tin vào.  Hành động vô pháp luật ấy của người
 dân xuất phát từ niềm tin của họ rằng họ không trông chờ được gì vào 
pháp luật bởi những người hành pháp, cầm quyền cũng xử sự vô pháp luật.
Bởi thế trước khi trách người dân vô pháp
 luật, những người phát ngôn điều ấy có bao giờ tự nhìn mình xem họ hành
 động lúc nào cũng minh bạch và theo pháp luật hay không đã,có ăn hối 
lộ, có chạy chức quyền, bè phái để leo lên đến cái vị trí phát ngôn đó 
hay không đối với quan chức. Có nhận tiền bồi dưỡng, có nhận hối lộ để 
bẻ cong ngòi bút hay không đối với những phóng viên, nhà văn viết bài.?
Ở đâu đó niềm tin vẫn còn sót lại – quân đội và quốc hội.
Trong một bối cảnh xã hội đầy những điều 
như thế, niềm tin của nhân dân đã sa sút thảm hại, dân không tin chính 
quyền, dân không tin dân, người tiêu dùng không tin vào doanh 
nghiệp…cuộc sống ngột ngạt. Con người mở mắt là lo đối phó với đủ thứ 
cạm bẫy rình rập để moi túi tiền của họ, đồng nghiệp giành vị trí của 
họ. … thế nhưng đâu đó niềm tin vẫn còn le lói sống, như niềm hy vọng 
trông chờ lực lượng xã hội nào đó sẽ làm thay đổi tất cả. Lập lại niềm 
tin của nhân dân với chính quyền, làm cơ sở nền tảng để tạo niềm tin với
 pháp luật và những niềm tin dân sự khác  với nhau. Tóm lại khi dân tinh
 chính quyền, tin pháp luật sẽ là cơ sở để các niềm tin khác trong xã 
hội hồi sinh trở lại, đất nước sẽ thôi không còn cảnh nghi ngờ ngột ngạt
 đang ngự trị triền miên.
Giữa lúc suy thoái niềm tin như thế, 
không hiếm lần, thậm chí là nhiều lần người dân hỉ hả rỉ tai nhau rằng –
 quân đội sẽ đứng về nhân dân..quốc hội sẽ đứng về nhân dân….người ta hy
 vọng như thế đó. Bởi đó là những lực lượng mà từ sâu trong tâm khảm, 
tiềm thức người dân có tình cảm sẵn. Mỗi lần họp quốc hội, vừa có tin 
thông báo quốc hội bác bỏ điều này, điều kia của chính phủ đưa ra…người 
dân lại ồ lên hỉ hả, quốc hội sáng suốt, quốc hội biết thương dân…báo 
chí đua nhau ca ngợi khiến người dân cảm tưởng chín trường đang sôi 
động. Có nhiều nhiều ông nghị, bà nghị đang đứng về phía quyền lợi nhân 
dân.
Nhưng rồi sao? Giá cả vẫn tăng, tham 
nhũng không hề giảm, bất công vẫn lan tràn. Và quyền quyết định lãnh đạo
 đất nước vẫn thuộc về một tổ chức mà đến hơn 90% ông nghị và nghị nằm 
trong cái tổ chức đó. Chính cái tổ chức đẻ ra chính quyền và chính quyền
 ấy đẻ ra hàng vô số nghị định, luật, chính sách khiến đất nước mất niềm
 tin như ngày nay.
Nhiều cuộc khiếu kiện đông người diễn ra,
 người dân ngây thơ tin rằng quân đội sẽ không đàn áp họ, quân đội đứng 
về phía họ. Quân đội không thích gì công an, quân đội là để bảo vệ nhân 
dân, chỉ có công an mới là lực lượng chính đối chọi với nhân dân trong 
những cuộc khiếu kiện đông người, tụ tập đông người phản đối chính sách 
nào đó của nhà cầm quyền.
Không phải chỉ người trong nước, mà ngay 
cả người Viêt ở nước ngoài cũng nghĩ vậy. Hôm qua ngồi dự một cuộc gặp 
mặt những người phóng viên từ Siry, xem họ trình chiếu một đoạn clip 
người dân Siry biểu tình bị quân đội tấn công. Người bạn Việt Kiều quay 
sang nói tôi rằng- Ở Việt Nam đỡ hơn nhỉ, quân đội không làm thế với 
nhân dân. Tôi cười và trả lời – Bạn có thấy người dân ở Việt Nam biểu 
tình thái độ như người dân ở Siry hay không.? Chừng nào bạn thấy người 
dân Việt Nam biểu tình thái độ như thế mà không thấy quân đội Việt Nam 
làm như quân dội Siry, lúc ấy bạn hãy nhận xét. Bạn nên nhớ quân đội VN 
và quân đội Liên Xô, Trung Quốc là cùng một hệ thống chính trị giống 
nhau. Và chắc bạn biết sự kiện Thiên An Môn, sự kiện tháng 10 ở Hung Ga 
Ry, ở Tiệp Khắc.
Người bạn Việt Kiều không nói gì, bạn xa 
quê hương hàng chục năm rồi. Bạn không hiểu mỗi cuộc biểu tình đông 
người ở Viêt Nam ngày nay ngoài cái bạn nhìn thấy còn cái gì nữa, may 
lắm bạn thấy hình ảnh công an có sắc phục bên cạnh cuộc biểu tình. Bạn 
không thấy hàng trăm công an khác mặc thương phục trà trộn trong đám 
biểu tình, bạn cũng không thể thấy những trung đội cảnh sát cơ động vũ 
khí hiện đại đang âm thầm trú trong những trường học, trụ sở, địa điểm 
nào đó quanh khu vực biểu tình.
Nếu như bạn biết chút nào đó qua hình 
ảnh, tin tức trên mang, bạn sẽ trách công an ác, công an thẳng tay với 
người biểu tình, với người dân oan.
Nhưng bạn không bao giờ biết rằng các đơn
 vị bộ đội khổng lồ với xe tăng, xe bọc thép, trực thăng ở khu vực đó 
cũng đang trong tình trạng chiến đấu, bạn khó mà nghe được những lời 
tuyên truyền sắt máu về thế lực thù địch trong quân đội, để biết quân 
đội thương mến nhấn dân thế nào !!!. Chính những lực lượng hùng hậu ẩn 
mình này là hậu thuẫn để lực lượng công an thấy yên tâm trấn áp người 
dân, người biểu tình. Người dân cứ thử biểu tình thái độ như Siry khiến 
công an không ngăn chặn được đi, lúc đó sẽ biết quân đội nhân dân Việt 
Nam sẽ đối xử với nhân Việt Nam có bằng quân đội Siry hay không.?
Nếu theo dõi về sự tuyên truyền cho rằng 
những người biểu tình, khiếu kiện là thù địch thì những tờ báo của công 
an còn thua xa những tờ báo quân đội về độ thâm độc. Báo công an chỉ nói
 về hành vi gây rối, hay những động cơ lặt vặt. Nhưng báo quân đội thì 
mở hẳn một mục mang tính lý luận chính quy để rèn giũa tư tưởng cho quân
 đội rằng đằng sau biểu tình là bọn thế lực thù địch, là bọn âm mưu xấu 
để phá hoại đất nước….thậm chí một thiếu tướng quân đội còn tiếc nuối sự
 kiện Đông Âu CNXH bị sụp đổ vì trong lúc người dân Đông Âu  biểu tình 
người chỉ huy quân đội đã không biết chỉ đạo quân đội mình bắn. Cứ đọc 
hai tờ báo công an , quân đội bạn sẽ thấy tờ báo nào sắt máu và sặc thù 
hận hơn tờ nào.
Quân đội kinh doanh xăng dầu, viễn thông,
 ngân hàng, xây  dựng,  những miếng bánh rất lớn mà chỉ có thể chế này 
mới đem lại được cho họ.
Niềm với quân đội của người dân cũng 
loanh quanh như niềm tin của họ với quốc hội. Ông TBT NPT e ngại rằng 
đảng của ông mất niềm tin trong nhân dân sẽ dẫn đến nguy hại về tồn vong
 của đảng .
Thưa ông TBT , đừng lo hão. Có thế người 
dân không tin vào đảng ông, như họ vẫn tin vào những đứa con đẻ trung 
thành của đảng ông như quốc hội, quân đội thì ông chưa cần phải lo. Chưa
 kể niềm tin nhân dân còn bị chi phối vào những người cộng sản được suy 
tôn là thánh thần nữa…chỉ cần những niềm tin ấy, đảng của ông cũng dư 
sức thọ thêm ít là 50 năm nữa.
Ông lo gì mà lo sớm quá vậy thưa ông.?Người Buôn Gió.


Ingen kommentarer:
Legg inn en kommentar