Trẻ Em Chết Hàng Loạt.
Hôm nay chúng ta đang sống trong thời đại mà trái đất bỗng nhỏ như lòng bàn tay và chỉ ngồi tại một chỗ trong văn phòng, trước một màn hình vi tính đã nối mạng Internet thì bất kỳ một quan chức tỉnh nào cũng có thể tra cứu và xem xét ngay được từng nóc nhà của công dân trong vùng đất mà họ quản lý qua WikiMapia, hệ thống bản đồ mở cho toàn thế giới và chưa kể những phương tiện thông tin liên lạc nhanh chóng và tiện lợi khác.
Theo báo Thanh Niên đưa tin, thì tại xã Trà Linh-huyện Quảng Nam, nơi mà giao thông dù có khó khăn nhưng chưa đến nỗi quá cách trở, một căn bệnh lạ đang hoành hành và không được ai quan tâm cứu chữa, hoàn toàn không có tới một viên thuốc nào cho các em và các em đã bị chết trong nghèo đói. Chỉ một thôn nhỏ thôi mà đã có tới mười ba trẻ em bị đột tử và có ngày một thôn chết tới ba cháu. Căn bệnh bột phát với những triệu chứng nguy hiểm và rất thương tâm như thổ huyết, tiêu chảy và sốt kéo dài rồi chết trong vòng năm đến mười ngày.
Trẻ em nơi đây đã chết hàng loạt, cảnh tang tóc và tiếng kêu khóc đau đớn của người thân các em nhỏ không ngớt vang lên trong một thời gian dài nhưng họ không hề được cấp một viên thuốc, không hề được một cán bộ y tế xã hoặc huyện đến xem xét và đề ra các biện pháp để phòng tránh và cứu người. Trong khi đó, cán bộ y tế CSVN tại thôn bản nói rằng anh ta đã xuống kiểm tra và báo lại cho trạm xá xã biết, nhưng không có thuốc để phát cho dân.
Vậy mà gần hai tháng sau, vẫn chưa thấy phản xạ gì của những người có trách nhiệm trong ngành y tế, đoàn thể xã và huyện?!
Đau lòng thay, về một sự vô cảm trong ngành y tế CSVN. Thì hôm nay, lại chồng chất thêm một sự kiện đau lòng mà không thể không nói tới một sự việc nữa nói về sự vô cảm của những người có trách nhiệm đã lên đến cao độ khiến người có lương tâm không thể không phẫn nộ. Sự vô cảm trước nỗi đau và vận mệnh của người khác, lại thêm một lần nữa, cần phải gọi đích danh, đó là sự độc ác !
Một điều chắc chắn là những người có trách nhiệm còn có thể vô cảm mãi, và sự vô cảm này sẽ đẻ ra những vô cảm khác lớn hơn, nếu như người vô trách nhiệm, độc ác trước số phận của kẻ khác không bị hề hấn gì, vẫn ung dung tồn tại an hưởng thái bình trên vị trí và tiếp tục hưởng lộc dân! Một điều nữa cũng cần làm rõ là ngay trong thời kỳ chiến tranh, đói khổ khó khăn vô vàn, mà chúng ta đã không để cho đồng bào miền núi đói thuốc và đói muối. Thế mà sao bây giờ, khi cuộc sống đã khá hơn rất nhiều, phương tiện giao thông liên lạc tốt hơn rất nhiều, thì dân lại bị trong tình trạng người chết hàng loạt mà cả mấy tháng trời không hề có một viên thuốc cấp phát cứu trợ cho dân?!
Vậy tiền ngân sách dành cho y tế và tiền xoá đói giảm nghèo dành cho vùng này đã được sử dụng ra sao ? Ai là người phải chịu trách nhiệm về việc để cho hàng loạt trẻ em chết mà không được cứu chữa?/.
Câu chuyện đói thuốc, đói ăn ở vùng cao tưởng đã rơi vào dĩ vãng từ mấy chục năm trước. Cảnh người chết hàng loạt mà không hiểu do căn bệnh gì, không ai đến cứu chữa tưởng như không thể tồn tại ở thời thông tin liên lạc phổ cập này, thời mà mạng lưới y tế thôn bản dày đặc với nguồn ngân sách chi như hiện nay cùng với chính sách xoá đói giảm nghèo. Cái ngân sách mà CSVN hô hào đã đầu tư một số vốn khổng lồ để xây dựng “điện đường trường trạm” trong nhiều năm qua !
Lê Thị Hảo.
mandag 7. desember 2009
Abonner på:
Legg inn kommentarer (Atom)
Ingen kommentarer:
Legg inn en kommentar