“Hãy ngủ ngoan đừng kinh hoàng nghe con dù đêm nay thật nhiều súng nổ hãy ngủ yên đừng đợi chờ nghe em dù đêm nay anh đi ra trận dù đêm nay anh đi không về.”
Ðời lính đã kéo chúng ta trên tất cả những con đường ngắn dài của tuổi thơ đã trở thành những nẻo đường trong trí nhớ nên chỉ còn biết vui với rừng sâu mưa núi qua cuộc những lúc dừng chân bên quốc lộ đêm nhớ ngày mong:
“Rượu pha xá xị đầy nón sắt,
dăm thằng chuyền nhau uống vòng vòng.
Ðuổi bắt nhau như ngày với tháng,
như khoanh tròn tựa một số không.”
Lính là thế đó, buồn nhiều vui ít, với một chút nhun nhén tình cờ bắt gặp, trên các nẻo đường hành quân vô định, qua dăm ba ngày Tết dưỡng quân hay canh giặc chốn tiền đồn, lẻ loi ngoài quan tái. Ai đã từng là lính, mới cảm thông cho lính, sống thật cô đơn lếch thếch và chết cũng rất hiu hắt ngậm ngùi. Thời gian và không gian đời lính cũng chẳng qua chỉ là một cái mốc vô tình để biết ta hiện hữu. Nhưng thôi tiếc làm gì ai biểu ta sinh ra làm trai hùng đất Việt? Nên phải chấp nhận kiếp lính “ôm yên gối trống đã chồn, nằm vùng cát trắng ngủ cồn rêu xanh” để rồi thui thủi “đêm từng đêm ngó mông lung, vỗ bờ kiếm thép hát rừng mà nghe”.
Với lính thì Tết nào cũng Tết tha hương, Xuân nào cũng Xuân lữ thứ. Ðêm mờ tịch giữa tối ba mươi, cái khoảnh khắc năm cũ sắp tàn, khi mà mọi nhà chặt then kín cửa, để sửa soạn đón giao thừa, trong niềm hạnh phúc của gia đình, thì lính cũng đón chào năm mới trong chiếc hầm trốn đạn hay mái chòi canh giặc đen tối lạnh lùng. Từ đâu bổng kéo tới, vây kín cái không gian nhỏ hẹp. Là một người lính trẻ, viết thư gởi về cho người yêu trong một phiên gác đêm:
“Súng kê giấc ngủ mơ hồ,
đêm nghe tiếng nhảy ngựa thồ đổi phiên.
Xin cho em ý ngoan hiền,
biển sương rơi đọng trên miền dung thân.
Anh nhìn anh những phân vân,
đời trai giờ chỉ có ngần ấy sao?”
Xuân đến sớm nhưng sao buốt lạnh quá chừng, khiến cho ta thêm buồn trong bóng tối một tết tha hương. Dường như có ai đang hát ru Những Tình Khúc Chiến Trường giúp ta nhắp một chút men nồng để thấy lại ngày xưa, để ta dìu ta trở về trong kỷ niệm buồn vui của đời lính với những Tết không bao giờ quên được dù nay bạn bè người còn kẻ mất, trong đó có rất nhiều anh em đã gục chết ngay giữa tuổi thanh xuân mộng thắm tràn đầy.
Chiến tranh tàn nhẫn, oan nghiệt khiến suốt đời lính không quên được hình ảnh chết chóc của những người dân lành vô tội, giữa nhang đèn bánh mứt... chờ đón xuân về. Cố nhân xa rồi nên đâu còn ai thương nhớ ai, khiến cho người lính trận thêm cô đơn lạc lõng, khi nhớ lại những ngày ra đi: “Mai ta trở về với núi cao có mây xanh ngắt,lá reo sầu đêm chờ đạn nổ, ta còn lúc nào để nhớ thu mai ta trở về cùng khói núi tình mình còn chăng sợi khói bay nhớ thu ta đứng trên triền dốc mà lối đi về mây xám bay, một đời thân lính còn mơ ước gì chuyện tương lai tuổi trẻ cháy dần trong khói súng.”
Thật là cảm động biết bao về tấm lòng của người lính, xin chân thành dâng lên một nén hương lòng: Những người lính oai hùng của VNCH một thời lửa đạn, người có tên, người còn mồ hay người đã lưu vong.
Bóng Chiều Xưa.
onsdag 9. desember 2009
Abonner på:
Legg inn kommentarer (Atom)
Ingen kommentarer:
Legg inn en kommentar