Sợi Chỉ Ðỏ.
Học thuyết cộng sản của Mác, cũng như những người tự nhận là cộng sản ứng dụng học thuyết của Mác xưa nay vẫn thường chế ra những từ ngữ, những khái niệm rất riêng biệt và kêu như: “thùng rỗng” vậy. Đường hướng chiến lược thì họ gọi là “sợi chỉ xuyên suốt”, và như để phân biệt với các loại chỉ may vá khác, họ ghép thêm từ “đỏ” vào, bởi mầu đỏ là mầu biểu trưng của họ. Thế là khái niệm “sợi chỉ đỏ xuyên suốt” được ra đời. Sợi chỉ đỏ xuyên suốt - tức là đường lối chiến lược của cộng sản, do những người cộng sản ở Việt Nam tiến hành từ những năm 1930, cái gọi là “độc lập dân tộc và chủ nghĩa xã hội”.
Độc lập dân tộc thì chắc ai cũng hiểu, cho dù chưa hẳn là đã hoàn toàn trùng khít với nhau. Theo như từ điển tiếng Việt do chính những học giả cộng sản ở Việt Nam biên soạn thì: “Độc lập dân tộc là trạng thái của một nước (quốc gia), một dân tộc có chủ quyền về chính trị, không phụ thuộc vào nước khác hoặc dân tộc khác”. Khái niệm này khá rõ, và có lẽ chẳng ai bác bỏ. Người cộng sản ở Việt Nam biên soạn cũng không dám sài trên giấy trắng mực đen, chúng phải viết theo chuẩn chung. Tuy nhiên chúng vẫn có truyền thống giải thích từ ngữ theo cách hiểu của họ. Trong trường hợp này, chúng sẽ giải thích cụm từ “Phụ thuộc” theo cách của họ. Nghĩa là “độc lập dân tộc” đối với người cộng sản ở Việt Nam hoàn toàn khác “độc lập dân tộc” theo khái niệm của thế giới văn minh.
Còn chủ nghĩa xã hội là gì thì ngay từ trong học thuyết, Mác đã rất mù mờ khi đưa ra định nghĩa, và ông ta chưa bao giờ mô tả được mô hình của cái xã hội đó cụ thể là như thế nào. Các khái niệm về chủ nghĩa xã hội cho đến ngày nay vẫn “rối như canh hẹ”. Các lý thuyết gia, các lãnh tụ “cha già dân tộc” của các nhà nước cộng sản nhóm họp, cãi lộn thậm chí dùng súng ống choảng nhau, dạy cho nhau bài học này nọ… mà vẫn chưa thống nhất được cho dù là tạm thời về cái khái niệm này. Thực tế, chưa bao giờ có cái gọi là chủ nghĩa xã hội trong xã hội loài người. Nếu có nó chẳng qua là một tên gọi xuất phát từ đầu óc hoang tưởng của những kẻ mù loà dốt nát, hay tệ hơn, nó xuất phát từ tâm địa đen tối của kẻ trôm cướp dùng để loè bịp nhân dân, qua đó tập hợp lực lượng hòng sống trên xương máu dân lành…
Như thế đường hướng chiến lược của csvn có 2 nội dung: Độc lập dân tộc và Chủ nghĩa xã hội. Hai nội dung này: Một thì được xây dựng trên khái niệm một mình một chiếu chẳng thèm quan tâm đến chuẩn mực chung. Hai là được xây dựng trên cái chưa bao giờ có, hoang tưởng hoang đường, lừa bịp. Thế mà đến tận hôm nay, quan chức cộng sản ở Việt Nam vẫn già mồm tụng niệm ra tận thế giới: Sợi chỉ đỏ xuyên suốt của cách mạng Việt Nam dưới sự lãnh đạo của đảng cộng sản là “độc lập dân tộc và chủ nghĩa xã hội”. Quả thực cái sợi chỉ đỏ máu me này đã trở thành con giun chỉ, con sán dây, xuyên qua não, bấu vứu vào tận tiềm thức của người cộng sản. Người cộng sản lúc đầu tưởng là thủ phạm reo rắc “con giun sợi chỉ đỏ” vào đầu người dân hòng nô dịch tư duy họ, bây giờ chính họ trở thành nạn nhân, không thể dứt ra được, mặc dù biết được rằng nếu cứ để vậy, đến một ngày, con giun chỉ, con sán dây “sợi chỉ đỏ xuyên suốt” kia sẽ giết chết, bi kịch tất yếu của csvn.
Có lúc csvn mơ tưởng rằng có thể dùng cộng sản Liên Xô để chống lại cộng sản Trung Quốc nên họ tự đặt họ vào vị trí tên lính đánh thuê cho Liên Xô ở Đông Nam Á. Nhưng khi Liên Xô khủng hoảng, con bài Việt Nam được người Nga mang ra mặc cả với Tàu Cộng. Và thế là tầu chiến Nga rút đi để cho Trung Cộng trắng trợn cướp tiếp những hòn đảo chính trên quần đảo Trường Sa, CSVN phải ngậm bồ hòn. Nỗi tủi nhục này còn bị nhân lên gấp bội khi đây không phải là lần đầu csvn rơi vào tình huống này.
Có người lập luận rằng csvn không bao giờ chấp nhận sự thực này vì chấp nhận chẳng khác gì họ tròng thòng lọng vào cổ rồi nhờ người dân kéo lên giùm. Chấp nhận là tự sát. Chinh tên Nguyễn Minh Triết cũng đã phải la lối om sòm rằng: ”bỏ điều 4 hiến là chúng ta tự sát”. Nhưng không tự sát thì đằng nào cũng chết. Mà chết nhục, chết trong bấn loạn, trong đau đớn khôn lường, khôn tả… Cộng sản Đông Âu và Liên Xô có phải là tự sát không ??? Có biết bao nhiêu chính trị gia cộng sản nay lại lãnh đạo quốc gia đó… Khi họ nhận ra tội lỗi, dân tộc vẫn tha thứ, đón nhận lại vào cộng đồng. Hay là người cộng sản chọn con đường thà một phút huy hoàng rồi phụt tắt, còn hơn le lói sống ngàn năm ??? Nếu thế đây không phải sự khôn ngoan, vì người cộng sản theo chủ thuyết vô thần, với họ chỉ có cuộc sống vất chất chỉ có đời này mà thôi, không có đời sau, không có tâm linh. Nếu một phút huy hoàng rồi phụt tắt, thế khác gì ăn một bữa thật ngon trước khi ra pháp trường ??? Bữa cơm đó có bao nhiêu món ngon, cũng không làm người ăn ngon miệng … Thật là mâu thuẫn chồng lên mâu thuẫn…
“Sợi chỉ đỏ xuyên suốt - độc lập dân tộc và chủ nghĩa xã hội” - đường lối của csvn quả thực là một sợi chỉ máu me, được xuyên qua hộp sọ của các thế hệ cộng sản kế tiếp nhau, tuy nó bé nhỏ nhưng lại quá hiểm hóc. Có một điều chắc chắn là sợi dây đó dẫn đến đâu, đầu đây do ai cầm, ai giật, người csvn không biết, cũng không phải một thế lực nào đó ở Việt Nam nắm giữ… Cho nên, một tên cộng sản vũ trang tuyên truyền nằm vùng ở Sài Gòn khi xưa, cách đây vài hôm phải đau đớn thốt lên rằng “…Thật đáng sợ, mà cũng đáng trách. Nhưng không biết trách ai ?”.
Lê Sáng.
mandag 7. desember 2009
Abonner på:
Legg inn kommentarer (Atom)
Ingen kommentarer:
Legg inn en kommentar