onsdag 9. desember 2009

Lễ Nửa Đêm

Lễ Nửa Đêm.

Tiếng hát Lời Xưa, ngày Giáng Thế,
Nguyện cầu tha thiết ý Be Lem.
Những người cầm súng đồn biên giới,
Dâng lửa thiêng, làm lễ Nửa Đêm.

Hai khoảng cách, tưởng chừng như mới đây, mà đã bốn chục năm qua. Phần lớn những chiến sĩ địa phương quân đồn trú tại khu vực Ba Biên Giới này, đến nay không còn nữa. Hoặc đã hy sinh trong những trận tấn công biển người của cộng quân, hoặc bị chúng bắn sẻ, giật mìn. Một vài cấp chỉ huy, sau tháng Tư Đen, "được tập trung cải tạo" và ngã xuống nơi rừng thiêng nước độc.

Ai cũng biết rằng các vị hạ sĩ quan QLVNCH chỉ phải trình diện học tập ngắn ngày, sau đó được về với gia đình. Nhưng hạ sĩ quan thuộc các ngành an ninh, tình báo, chiến tranh chính trị, cảnh sát đặc biệt... đều thuộc diện "cải tạo" lâu ngày, có vị còn ở tù lâu hơn một số tướng, tá: gần 13 năm !

Đêm Noel khiến tôi mang mang hình ảnh Hạnh, người vợ bất hạnh của tôi. Trong cái câu lạc bộ bỏ túi của đồn binh, chúng tôi từng tổ chức lễ kỷ niệm của các tôn giáo có tín đồ đang đồn trú tại đây.

Trở lại Lễ Noel năm đó, chúng tôi đã làm được một hang đá, đủ lệ bộ. Ngôi sao được cắt bằng giấy vàng, có mấy giải ánh sáng tỏa xuống Máng Cỏ. Hạnh không phải là con chiên, nhưng tôi để ý lúc ca bài "Đêm Đông" cũng như khi quỳ bên máng cỏ, nàng có khuôn mặt, nhất là cặp mắt thiết tha, như khẩn cầu một ơn phước nào đó thiệt... ngoan đạo.

Một anh "trùm" đọc Thánh Kinh, bài Phúc Âm theo Thánh Lu Ca...

"Lễ" tất, anh em mình đã ăn "rề vây dông" vui vẻ. May quá, đêm Noel đó, đồn không được... ăn pháo!

Trong "lễ", tôi đứng phía bên hông cửa, nhìn đăm đăm khuôn mặt Hạnh. Bỗng nhiên, tôi cảm thấy vướng vào đôi mắt của nàng. Hình như nàng cũng nhìn tôi bằng cặp mắt tha thiết ấy. Chỉ có thế thôi, thật mơ hồ... Trong bữa ăn, tôi như kẻ mất hồn.

"Nàng" đã khiến kẻ si mê khờ dại, nhút nhát là tôi, trở nên... thông minh, bạo dạn, dám ngỏ lời... cầu hôn ít ngày sau đó. Sở dĩ tôi phải "tranh thủ thời gian", vì Hạnh chuẩn bị về lại Sài Gòn!

Thiệt là "Thánh nhân đãi kẻ khù khờ", hạnh phúc đến với tôi như một phép lạ từ trên trời rớt xuống. Có lẽ vì tôi sớm "được" nên cũng đã sớm mất Hạnh!...

Câu chuyện của Nhâm bị gián đoạn, vì "Giám Thị Trại" gọi chúng tôi xuống "hội trường" mừng lễ các "trại viên Công Giáo".

Ban giám thị trại giam, là một người Nghệ Tĩnh, tuyên bố rằng sở dĩ Trại phải "mời" các "trại viên" lên đây là để xem truyền hình, tránh khỏi các vi phạm "tiêu cực" như đã thường xảy ra trong những đêm lễ Noel !

À ra thế, chớ đâu có linh mục nào làm Lễ Nửa Đêm! Vì quý vị tuyên úy Công Giáo "tù", cũng được tập trung trên hội trường, tránh ... làm lễ "chui", vi phạm nội quy, có thể bị cùm một chân ít là 7 ngày, như một vị đã... lãnh.

Tuy chúng tôi không thiết gì coi TV, nhưng từ lúc đó, cho đến khi về buồng, chúng tôi cũng không thể tiếp tục câu chuyện, vì ăng ten rà soát từng dẫy ghế, coi có ai đọc kinh để còn "báo cáo".

Đó là lần chót tôi gặp lại Nhâm. Đầu năm 1985, tôi chuyển trại qua Z. 30D, cũng thuộc tỉnh Thuận Hải, còn được kêu bằng Trại Thủ Đức. Nhâm ở lại Z. 30 C.

Chúng đã nhốt tù nhân Công Giáo vào một nơi riêng biệt, không cho "cầu kinh" trong đêm Giáng Sinh, gọi là "dự lễ Noel"... trên màn ảnh nhỏ chỉ chiếu cảnh... đường phố và mặt tiền các nhà thờ ở Sài Gòn.

Hoàng Ngọc Liên.

Ingen kommentarer: