Cộng Sản Việt Nam Vô Nhân.
Cách đây 34 năm về trước, ngày 30-4-1975, chúng ta những chiến sĩ Quân Lực Việt Nam Cộng Hòa đã phải buông súng một cách tức tưởi đầu hàng vô điều kiện do sự áp lực của đồng minh .. Dân tộc Việt Nam đã bị đẩy vào con đường nô lệ, bần cùng, lầm than, và cơ cực dưới ách thống trị của bọn Cộng Sản vô nhân, vô thần, vô liêm sĩ, khát máu, xảo trá và vô cùng hiểm độc.
Hàng triệu đồng bào Việt Nam, trong đó có chúng ta, bạn bè chúng ta, gia đình cha ông, anh em, con cháu đã vì thèm khát tự do chân chính đã phải bỏ nước ra đi bằng mọi giá bằng đường biển, bằng đường bộ.. để gặp bao cảnh tang thương chết chóc... Có những người đã phải bỏ mình trên biển Ðông, trong rừng rú, hoặc có những thiếu nữ trẻ em bị bọn hải tặc Thái Lan dữ như loài thú độc đã cưỡng hiếp, trước khi có thể tìm thấy ánh sáng tự do ... Tội lỗi đó do ai gây ra.. ? Ðó là tham vọng điên cuồng của lũ côn đồ khát máu CSBV, đã cường chiếm miền Nam, gây cảnh tương tàn máu lửa, nồi da xáo thịt...
Chỉ những người nào đã trải qua bao năm tháng tù đày trong các trại tù bạo tàn của bọn Cộng Sản khát máu thì mới thấu triệt được bản chất dã man, lừa lọc, xảo trá , mới hiểu được cái lý luận và thủ đoạn xảo quyệt của bọn Cộng Sản. Chúng đã cưỡng bức lao động nặng nề khổ sai như đào đất, đào kinh, phá rừng, đốn cây, làm đường, cày bừa thay trâu bò....phải chịu đựng một cuộc sống “địa ngục trên trần gian” như đói rét, bệnh tật, rách rưới, muỗi rệp, rắn vắt, hành hạ và tra tấn tinh thần lẫn thể xác..
Những trại tù Cộng Sản là những lò sát sinh vĩ đại, đồng bào và anh em chiến hữu chúng ta đà phải kéo dài kiếp trâu ngựa mòn mỏi trong các trại tù trá hình dưới những danh từ hoa mỹ như “trại cải tạo học tập”
Sau 3 năm đọa đầy trong trại tù Cộng Sản, bọn chúng thả tôi về địa phương... Ngày chúng tôi về bọn Công An địa phương đến tận nhà tôi kiểm tra giấy tờ phóng thích, hạch hỏi mọi điều, và áp giải tôi ra tận công an phường để làm bản tự kiểm, thật thà khai báo lý lịch và quá trình hoạt động .... Chúng nó luôn luôn đe dọa với những giáo điều, cứ cách đêm là bọn công an phường đến bắt buộc chúng tôi phải đi họp tổ dân phố, khối phố, rồi cứ thứ bẩy chủ nhật là họp phường, mỗi người phải tự phát biểu kiểm điểm sự sai lầm phải trái của mình hoặc của những người thân trong gia đình .. Sau một thời gian chúng đầy ải và cưỡng bách chúng tôi lên những vùng sỏi đá, rừng núi, giá lạnh căm căm, cây cối không thể mọc nỗi mà chúng đã mệnh danh là “Vùng Kinh Tế Mới”, phải chịu đựng những đau thương tủi nhục chồng chất, phải hứng chịu những nỗi bi ai và thống khổ để thỏa mãn cái cuồng vọng của lũ quỉ đỏ mặt người. Chúng đã để lộ nguyên hình bộ mặt giả nhân giả nghĩa, tiếp tục đưa đất nước vào nghèo khổ, nô lệ, nhục nhã rách nát. Bọn thống trị độc tài đã biến nước chúng ta thành một nước nghèo đói nhất thế giới.... Có những đồng bào bị dồn đi vùng kinh tế mới, ở đó thiếu cơm ăn áo mặc, mà trốn về quê cũ thì nhà cửa bị tịch thu, chỉ biết lê chân hành khất, kéo dài kiếp sống lang thang dọc đường xó chợ. Bọn công an mặc sức đàn áp bóc lột người dân. Làm trái ngược với ý chúng là bị kết tội phản động, phản quốc ...
Trước khi đầy ải chúng tôi lên vùng kinh tế mới khô cằn, bọn cộng sản bạo quyền muốn giết chúng tôi bằng những phương cách quỷ quyệt, bề ngoài chúng rêu rao là yêu nước, hòa hợp hòa giải dân tộc, là quên hận thù, là xóa bỏ tất cả dĩ vãng.. Nhưng thật ra chúng muốn giết dần giết mòn chúng tôi bằng mọi phương cách hành hạ và tra tấn tinh thần lẫn thể xác.... Một cách muốn giết người vô nhân đạo là chúng bắt chúng tôi phải đi gỡ mìn....
Những quả mìn nầy qua năm tháng thời gian, của mưa nắng phũ phàng, đã không giữ nguyên vị trí của nó nữa nghĩa là chỉa những cái chấu lên phía trên (nghĩa là khi có người dẫm lên nhưng cái chấu nầy thì mìn sẽ phát nổ ...). Chính vì mưa và có những chỗ đất mềm nên có những quả mìn không còn những vị trí nằm đứng nữa, mà đã lệch nghiêng nằm một bên, nghĩa là những cái chấu cũng lệch qua bên, và chính vì vậy mà có những anh em chúng tôi đã làm theo lời hướng dẫn ngu xuẩn của những tên cán ngố mà cái xẻng lúc cuốc ngang gặp những cái chấu nầy đã nổ tung chết người hoặc thương tích trầm trọng... Trong những kẻ không may nầy có 2 người bạn tôi bị thương tích trầm trọng, một người cụt 2 chân và một người mù mắt... Ðó là chưa kể những chiến hữu và những đồng bào vô tội khác mà tôi không quen biết đã bị chết một cách oan ức, tức tưởi hoặc trở thành phế nhân suốt đời lê thân ăn mày...
Viết đến đây tôi muốn thắp nén hương lòng để tưởng nhớ đến các chiến hữu của tôi đã bỏ mình hy sinh vì những hành động dã man vô nhân đạo của bọn bạo quyền Cộng Sản ...
Ðặng Văn.
onsdag 9. desember 2009
Abonner på:
Legg inn kommentarer (Atom)
Ingen kommentarer:
Legg inn en kommentar