onsdag 9. desember 2009

NOEL: Lễ Cô Đơn

NOEL: Lễ Cô Đơn.

Long không ngờ có ngày gặp lại cha Thiện ở miền thượng du cực Bắc đèo heo hút gió nầỵ Nơi đây là chỗ giam giữ, đọa đày đám tù cải tạo gồm các thành phần dân sự và quân sự cao cấp của chế độ cũ, những quân nhân từ cấp bậc đại úy tới đại tá, những nhân viên dân chính từng là phó quận trưởng, phó tỉnh trưởng, giám đốc nha sở..., nghĩa là những người bị chế độ mới xếp vào loại nguy hiểm.
Cha Thiện bị xếp vào loại còn nguy hiểm hơn các thành phần trên một bực. Một tuần lễ trước ngày cha được chuyển đến trại, đám tù đã được nghe các quản giáo bàn luận rằng trong đợt tù sắp chuyển đến, có một tội nhân cực kỳ phản động, dám đề cao "Chúa ở trên bác Hồ" và hơn thế nữa dám "âm mưu chống phá cách mạng bằng vũ lực". Chiếc molotova bít bùng thả đoàn tù mới xuống sân trại. Long và những tù nhân cũ thấy người tù nguy hiểm nhất đi giữa đoàn, tay bị trói quặp ra sau, hai vệ binh kèm hai bên hông, áp tải thẳng vào văn phòng ban quản trại và sau đó bị đưa vào nơi biệt giam, khu vực đặc biệt dùng giam giữ tù nhân phạm kỷ luật trại như lén lút liên lạc với gia đình, thân nhân, với dân chúng trong vùng, phát biểu linh tinh, viết nhật ký, hồi ký.... Cha Thiện là tù mới đến, chưa phạm kỷ luật trại này. Biệt giam cha Thiện như là một đòn cân não, một cú đánh phủ đầu, dằn mặt.

Cha Thiện được giao nhiệm vụ gánh những thùng phân tươi từ dãy nhà cầu công cộng ra đám rẫy rau muống cải thiện dưới chân đồi, rồi trải phân ra trên từng luống rau. Màu phân tươi vàng hực, lỏng bỏng nước, thật nặng mùi cùng với đám ruồi xanh bay dấp dới, nhung nhúc những con dòi, những chú lãi đũa, lãi kim, ngọ nguậy không ngớt là hình ảnh khó quên đối với người tù đã một lần làm công việc không vệ sinh này. Long nhìn cha Thiện ướt át dưới mưa phùn, trong gió bấc lạnh lẽo mà lòng ái ngại.

Long thấy hoàn cảnh người nữ công nhân đổ thùng và cha Thiện giống nhau quá, giống từ cách ăn mặc, động tác tới công việc làm, có khác nhau là chỗ giữa hai thời điểm trong xã hội cộng sản Việt Nam, người bị ép buộc còn người thì vì miếng ăn, sự sống của gia đình mà phải làm cái công việc chẳng ai muốn làm cả. Long ước mình là thi sĩ, để có thể diễn đạt nỗi đau về thể xác lẫn tinh thần của cha Thiện. Long muốn chia phần gánh vác sự nặng nhọc vì chàng không nghĩ rằng tấm thân gầy nhom của cha có thể cáng đáng nổi hai thùng phân lỏng với cái đòn gánh nặng hơn ba chục kí lô trên đoạn đường lầy lội. Nhưng thật lạ lùng, cha Thiện vẫn hoàn tất công việc, cha đi không nhanh nhưng tới đích, có khi trợt, ngã nhưng lại đứng dậy một cách bình thản, như thách đố với bọn quản giáo, vệ binh. May cho cha là tù không có nhiều phân để cha phải gánh mỗi ngày, bữa không có phân cha lãnh phần tưới nước, hái rau cho toàn trại.

Suy nhược vì thiếu dinh dưỡng trầm trọng, sốt rét rừng, kiết lỵ vì điều kiện vệ sinh tồi tệ, nhiều người tù vĩnh viễn ra đi trước khi mùa Xuân trở lại, nhiều người khác ngã bệnh. Cha Thiện có thêm công việc mới, kéo xe chở xác những tù nhân ra nghĩa địa, xa hơn đám rẫy rau muống, mãi tận bên kia ngọn đồi. Một trong những tù nhân lâm bệnh là Thiếu tá Mẫn, ông té xỉu ngoài rừng lúc đang đẵn tre nứa, được các bạn tù khiêng về trại và mê man trong mấy ngày liền sau đó. Cha Thiện ngoài giờ làm việc, luôn túc trực bên mình để săn sóc Mẫn, có hôm cha thức đến nửa đêm lúc mọi tù nhân khác đã ngủ yên để lấy sức lao động ngày hôm sau. Những khoảng vắng lặng ấy cha thường lâm râm cầu nguyện. Ngày thứ ba, lần đầu tiên Mẫn mở mắt từ khi bị hôn mê. Cha Thiện mừng quá nói thành tiếng, nói miên man, có thể cha quên hay không cần biết có người chung quanh: Con đã tỉnh lại rồi, Chúa đã cứu con, Chúa đã chấp thuận lời cầu xin của cha. Bọn cộng sản vô thần hành hạ, hủy diệt thân xác con, nhưng Chúa đã cứu con. Mà con ơi! Chúng hành hạ thân thể con, nhưng linh hồn con thì chúng không thể nào đụng đến, linh hồn con vẫn thuộc về Chúa, mãi mãi cận kề bên Chúa.....

Những tiếng la hét, đốc thúc tù làm việc của tụi vệ binh từ đàng xa không át nổi tiếng đọc kinh của cha Thiện được gió mang đi..... Giáo đường của cha Thiện giờ đây là cả đồi núi bao la, bàn thờ là mô đất, hang Bê-lem là hố sâu cạnh đám rẫy, lễ phục là bộ đồ tù tả tơi, rách nát che không kín thân ông. Ông dùng luồng gió bấc lạnh thấu xương thay ban hợp tấu và tự ông hát thánh ca:

Hát khen mừng Chúa giáng sinh ra đời

Chúa sinh ra đời nằm trong hang đá nơi máng lừa

Trong hang Bê-lem ánh sáng tỏa lan tưng bừng

Nghe trên không trung tiếng hát thiên thần vang lừng

Đàn hát (réo rắt tiếng hát) xướng ca (dư âm vang xa)

Đây Chúa Thiên Tòa giáng sinh vì ta....

Bài thánh ca hùng tráng quá, giọng cha Thiện nhiệt thành quá, tất cả làm nên một sức mạnh vô hình kỳ diệu, trong phút giây ngắn ngủi, lực vô hình ấy âm thầm đến với Long, làm Long quên hết sự lo sợ những tên vệ binh, quản giáo cùng những luật lệ, hình phạt của trại cải tạo. Lực vô hình ấy đưa chân Long đến gần miệng hố nơi cha Thiện đang hành lễ. Long thấy cha Thiện đang cúi rạp người trong tư thế cực kỳ cung kính và tưởng chừng có tiếng chuông đổ liên hồi đâu đây. Long lại thấy cả máng cỏ, hang Bê lem, có Chúa hài đồng và những Thiên Thần hiện xuống với ánh đèn lấp lánh hào quang. Suốt những năm cải tạo, mỗi mùa Giáng Sinh, Long chỉ biết chui vào mùng mà than thở một mình rằng: Giáng sinh Thiên chúa trên trời, mút mùa cải tạo biết đời nào ra.

Đây là mùa Giáng Sinh đầu tiên trong đời người tù, Long cảm thấy lạc quan, tin tưởng vào Thiên Chúa, tin tưởng vào tương laị Bất chợt Long nghĩ đến những mùa Giáng Sinh tự do trước khi miền Nam bị cộng sản cưỡng chiếm.

Những mùa giáng sinh kế tiếp nơi xứ người, hình ảnh cha Thiện vẫn không nhạt nhòa trong ký ức Long. Cha Thiện sừng sững hiện ra, một mình, dáng gầy còm, bất khuất, mái tóc bạc hoa râm. Khi cha Thiện trang trọng dâng lễ thánh trong cô đơn và cầu kinh giữa trời đông giá buốt. Long thì thầm với chính mình: "Cha Thiện đã không cô đơn và sẽ không bao giờ cô đơn. Chúa chứng minh cho lòng thành của cha, huynh đệ và các con chiên luôn luôn hiện diện bên cha, cùng cha cầu kinh và dâng thánh lễ". Long cho rằng không có một nơi nào trên thế giới nầy, ngay cả trong những giáo đường to lớn nhất, đông đảo tín đồ nhất, đã cử hành được một lễ mi sa có ý nghĩa như cha Thiện đã làm trong cái hố lộ thiên bên cạnh đám rẫy của trại tù.

Thanh Long.

Ingen kommentarer: