torsdag 28. oktober 2010

Chuyện Ông Chủ Tịt Nước Tôi

Chuyện Ông Chủ Tịt Nước Tôi.

“ThánhGióng công lao là như thế, tài năng là như thế, nhưng mà không màng
chức vụ, danh lợi, không đòi hỏi ai cám ơn cả, không đòi phong chức,
phong tước gì cả, đánh giặc xong là thanh thản về trời để sống một cuộc
đời vui thú điền viên, một cuộc đời thanh thản”.

Chủ Tịt nước tôi Nguyễn Minh Triết nói đấy.

Chờ cho đến khi người khách nước ngoài cuối cùng ngồi yên vị và chiếc xe buýt chở đoàn khách du lịch từ từ lăn bánh rời khỏi sân bay Nội Bài, tôi mới đứng dậy và tự giới thiệu với mọi người, tôi là hướng dẫn viên cho chuyến viếng thăm Việt Nam này của họ.
- Xin chào đón quí vị đã đến với đất nước chúng tôi. Một đất nước Việt Nam luôn luôn yêu chuộng tự do và hòa bình. Kính thưa qui vi, hôm nay, chương trình của chúng tôi là sẽ đưa quí vị về khách sạn nghỉ ngơi vào buổi chiều và sau đó thì tối nay chúng tôi sẽ quay lại đón và đưa quí vị đến dùng cơm tối tại một nhà hàng sang trọng bậc nhất ở thủ đô chúng tôi. Quí vị có thắc mắc và có gì muốn hỏi không ạ?
Có một bàn tay thon gầy của một phụ nữ có ánh mắt xanh biếc đưa lên và cô ta hỏi:
- Anh có thể cho chúng tôi biết một ít gì về đất nước của anh được không?
Tôi sững sờ và ngạc nhiên khi nghe câu hỏi này của bà tây. Chu choa ơi! Cái con mụ tây ngốc này! Nước Việt Nam của tôi anh hùng và lừng lẫy khắp năm châu bốn bể như vậy, mà mụ ta lại còn hỏi tôi một câu hỏi vô cùng ngớ ngẩn! Cơn giận tự ái dân tộc của tôi đã bắt đầu bùng lên, tôi trả lời với một giọng đặc mùi tuyên truyền:
- Thưa quí vị, nước Việt Nam của chúng tôi dưới sự lãnh đạo sáng suốt của đảng cộng sản đã từng đánh thắng tên trùm chủ nghĩa tư bản là đế quốc Mỹ để giành lại độc lập cho nước nhà và người đứng đầu nhà nước của chúng tôi là đồng chí chủ tịch nước Nguyễn Minh Triết kính mến.

Có tiếng lao nhao lên từ phía dưới của dãy hàng ghế cuối xe:
- Xin hỏi anh, có phải ông chủ tịch Nguyễn Minh Triết là người đã từng tuyên bố:”Có người ví von Việt Nam, Cuba như là trời đất sinh ra, một anh ở phía đông, một anh ở phía tây. Chúng ta thay nhau canh giữ hoà bình cho thế giới. Cuba thức thì Việt Nam ngủ, Việt Nam gác thì Cuba nghỉ…”
Tôi hãnh diện trả lời: Đúng như vậy, thưa quí vị!

Có tiếng từ phía sau hỏi tiếp:
- Thế thì Việt Nam canh giữ hòa binh cho thế giới như thế nào, thưa anh?
Tôi hơi khựng lại. Ừ nhỉ, mà canh giữ hòa bình thế giới như thế nào mà sao không thấy ông Triết nói rõ trong đoạn diễn văn của ổng vậy! Tôi nóng bừng mặt và trả lời một cách qua loa đại khái:
- Kính thưa quí vị, chúng tôi thay nhau canh giữ hòa bình cho thế giới bằng cách mỗi ngày chúng tôi cử ra một đồng chí ngồi trực trước máy điện thoại. Nếu có vấn đề gì bất ổn xãy ra, thì chúng tôi sẽ thông báo đến các lãnh tụ quốc gia của quí vị.
Có nhiều tiếng cười khúc khích và có đứa chết tiệt nào đó trong đoàn khách du lịch cất lên tiếng nói:
- Đó là công việc canh giữ kẻ trộm chứ đâu phải là gìn giữ hòa bình thế giới!
A! cái bọn tây ba lô mũi lõ này muốn kiếm chuyện với tôi đây mà… Tôi cùn và gằn lên từng tiếng trả lời:
- Kính thưa quí vị… Ngồi trực bên máy điện thoại đó cũng là một cách canh giữ hòa bình thế giới!
Lần này thì cả đoàn khách du lịch trên xe cười rộ cả lên. Mặt tôi đỏ bừng lên vì tự ái. Tôi thầm nhũ: “Mẹ kiếp, cái ông nội chủ tịch Triết này đi đâu cũng phát biểu lung tung, không trúng đâu vào đâu cả, để bây giờ tôi phải lâm vào cái cảnh dở khóc, dở cười như thế này đây.”

Một ông già tây mặc áo sơ mi trắng mang màu cờ của Mỹ ngồi ở cái ghế trước mặt của tôi hỏi:
- Tôi nghe nói là ông chủ tịch nước của anh đã tìm cách phân hóa nội bộ nước Mỹ của chúng tôi phải không ạ?
Không còn sai vào đâu nữa rồi. Tinh thần cảnh giác cao độ đã báo động cho tôi biết cái thằng Mỹ già này chắc chắn là một tên gián điệp do bọn tình báo Mỹ gài vào để thăm dò tình hình nước mình đây. Mình cần phải thận trọng và chú ý dến nó mới được. Phải nhớ kỷ lời bác dạy: “Phải thông minh, sáng tạo, dũng cảm và linh hoạt để chống lại kẻ thù.” Nhưng rồi, tôi chợt nghĩ, tôi có nghe mấy ông trong đảng bộ công ty của tôi nói gì về việc trung ương ra chỉ thị là phải tìm cách phân hóa nước Mỹ hồi nào đâu? Tại sao cha nội Mỹ già này lại đặt điều nói láo như vậy! Tôi im lặng một lát, rồi tôi chợt nhớ ra, thôi đúng rồi! Cái câu này là lời phát biểu của ông chủ tịch Triết sau khi cao hứng nói hưu, nói vượn về chuyến đi thăm nước Mỹ của ông ta. Mẹ kiếp cái ông chủ tịch này! Không biết ổng nhận chỉ thị từ đâu mà nói ra những lời nhắn nhít như vậy. Bây giờ thi cả thế giới họ đều biết hết, làm sao mà chối được đây? Tôi ấp úng, đỏ mặt tía tay và chống chế trả lời:
- Kính thưa quí vị, chắc quí vị đã hiểu lầm rồi. Ý của chủ tịch nước tôi nói phân hóa nội bộ ông Ô-Ba-Ma tức có nghĩa là thực phẩm sau khi đã ăn vào trong bụng rồi, thì sẽ được “phân hóa” ở bên trong cơ thể của ông ấy, chứ không phải là chia rẽ nội bộ nước Mỹ!
Phì! Thế là thoát nạn! May mà tôi nhanh trí, chứ không thì lần này tôi chẳng biết phải rúc cái mặt vào chổ nào mà trốn!! Ông chủ tịch Triết ơi! Lần sau, trước khi phát ngôn trước đám đông, xin ông làm ơn hãy nghĩ trước khi ông nói giùm con nhé!

Rồi có một ông Việt kiều trong đoàn khách du lịch hỏi:
- Thưa anh, tôi có coi một cái video clip gần đây trong đó ông chủ tịch Nguyễn Minh Triết nói rằng: “Thánh Gióng không phải hiện tượng huyền thoại”, vậy thưa ông, theo ông thì ông nghĩ gì về lời phát biểu này?

Tôi trố mắt kinh ngạc và xuýt thét lên! Giời ạ! Ông chủ tịch Triết ơi! Sao ông ngây ngô thế! Sao ông lại nở lòng nào phát biểu linh tinh như vậy!
Thánh Gióng chỉ là một nhân vật huyền thoại trong nhân gian mà đứa trẻ con lên ba nào cũng biết, vậy mà ông lại nói đó không phải là huyền thoại! Ông giết con rồi, ông Triết ơi! Tôi lặng người và thầm nghĩ cái thằng phản động Việt kiều này chắc nó đang muốn chế diểu tôi đây. Mà tôi thì có thù oán gì với nó đâu chứ, tại sao nó lại mang cái chuyện ông Triết nói về thánh Gióng ra mà hỏi tôi trong lúc này! Tôi im lặng suy nghĩ một lát rồi trịnh trọng trả lời:
- Kính thưa quí vị. Vâng, đúng như là ngài chủ tịch kính yêu của chúng tôi đã nói: “Thánh Gióng không phải là huyền thoại”, nhưng ý của ngài chủ tịch không phải là như vậy. Đại ý là khi còn trẻ ngài ấy giống như thánh Gióng vậy. Ra sức phục vụ nhân dân và tổ quốc không màn chút gì đến danh lợi, sau khi đất nước độc lập rồi, thì ngài ấy muốn cáo quan, qui ẩn để sống một cuộc đời vui thú điền viên!

Tôi lặng người và sượng sùng trước câu trả lời của mình. Ôi, các ngài lãnh đạo kính yêu của tôi ơi! Tại sao các ngài không chịu khó học hỏi và tìm tòi lịch sử của nước nhà để bồi dưỡng cho cái trí tuệ nghèo nàn và kém cỏi của các ngài, mà các ngài cứ bạ đâu mà phang đó vậy? Tôi run lên, cảm thấy mình vô cùng bất lực và hèn hạ khi phải nói những lời mà không biết mình đang nói gì! Quí ông ở trên trung ương, trên bộ chính trị cao vời vợi của tôi ơi. Các ngài có biết là cái ngu dốt của các ngài đang sỉ nhục danh dự của một công dân ưu tú như tôi đó không ?

Chiếc xe buýt chở đoàn khách du lịch đã từ từ tiến vào trước bãi đậu xe của khách sạn Hoàng Mai và mọi người vì đó mà bận rộn với việc kiểm tra hành lý cá nhân của minh trước khi rời xe để vào trong khách sạn nhận phòng.

Tôi thở phào nhẹ nhỏm và nhân cơ hội này, miệng tôi líu lo đốc thúc họ, nhưng kỳ thực là tôi làm ra vẻ bận rộn để che dấu nổi nguợng ngùng của chính tôi.

Sau khi toàn bộ đoàn khách du lịch ai nấy đã về phòng của họ, tôi lững thửng bước ra phía bên hông hành lang của khách sạn, lặng lẽ ngồi xuống, móc ra một điếu thuốc, đốt lên và rít vào một hơi thật dài. Tôi lơ đãng đưa mắt nhìn lên bầu trời xanh và tự hỏi với lòng mình: Cái đất nước của tôi đang được cai trị bởi những người như ông chủ tịch Triết đó hay sao? Những lãnh tụ đáng kính đó lại là những thằng ăn nói chẵng ra hồn và vô tư như thằng Chuột con chị Mầu bán xôi ở đầu xóm nhà tôi! Ôi! Kinh khủng quá! Buồn cười quá! Nó thật là khôi hài như tôi đang coi một vở kịch vui trong một sô Gala Cười vậy.

Một ý nghĩ vu vơ thoáng qua đầu tôi, có lẽ trong hơn 80 triệu dân Việt Nam, thì ít nhất phải có hơn một triệu thằng có những cái đầu thông minh và khôn ngoan hơn hẳn mấy cái đầu của các ông lãnh đạo của tôi nhiều. Tôi chợt mĩm cười vì có lẽ trong số hơn một triệu thằng thông minh đó, cũng có một phần của tôi ở trong đó.

Cuộc đời con người có đôi lúc thật là trớ trêu và cười ra nước mắt. Có những thằng thật là ngu ngốc thì luôn luôn được ngồi vào những vị trí trên cao trong bộ máy cai trị của nhà nước, còn những thằng có bản lãnh như tôi thì cứ mãi mãi suốt đời là anh hướng dẫn viên quèn. Mặc kệ nó, số phận mà. Đã quen chịu đựng rồi thì phải ráng. Không kêu ca và không cần phải hỏi tại sao. Tôi khẻ hát nhỏ: “Cuộc đời vẫn đẹp sao, tình yêu vẫn đẹp sao”.

Nông Đức Dân.

Ingen kommentarer: