QUỐC HẬN VONG QUỐC HẬN!
Kính thưa quý đồng hương ở hải ngoại và đồng bào Việt nam ở quốc nội.
Ngày 30/04/năm 1975 cách nay 35 năm, với sự hung tàn của quân đội cộng sản Bắc Việt, từng phần lãnh thổ của Miền Nam thân yêu của chúng ta lần lượt bị cưỡng chiếm. Chắc đồng bào và quý đồng hương vẫn chưa quên được thảm cảnh nơi nào cộng quân kéo tới thì người dân nơi đó liều mình băng qua làn tên lưới đạn để tìm đường về với quân đội Quốc Gia.
Như một sự an bài nghiệt ngã của lịch sử dân tộc: Mảnh đất tự do cuối cùng rồi cũng rơi hoàn toàn vào tay việt cộng.
Trong cảnh ly loạn của quê hương, trong sự tồn vong của cả một chính thể mà hàng triệu người con của Miền Nam nước Việt của nhiều thế hệ đã đổ bao xương máu để xây đắp và để giữ gìn nay bỗng chốc rơi hết vào tay quân cướp nước, thật đau thương, thật tang tóc.
Để giữ tròn khí tiết của người chiến sỹ Quốc Gia, trong những ngày cuối cùng của tháng tư đen năm 1975, đã có hàng trăm, thậm chí hàng ngàn chiến sĩ hữu danh và vô danh chọn cho mình cái chết liệt oanh để bảo toàn danh dự và tiết nghĩa của người chiến sỹ Quốc Gia khi đất nước rơi vào tay cộng phỉ.
Mà trong khả năng hạn hẹp, chúng tôi xin trích xuất dưới đây danh sách một số sỹ quan, hạ sỹ quan và binh sỹ đã “giữ nước, nước mất, mất theo nước, an dân, dân khốn, khốn với dân” để như một nén hương long kính dâng lên anh linh của các anh hùng dân tộc đã vị quốc vong thân trong tháng tư đen đầy tủi hờn đó của cả dân tộc:
Đối với bọn giặc cộng, những tên nô lệ một chủ thuyết ngoại lai thì ngày 30/4/1975 là ngày đại thắng, là ngày "thống nhất" đất nước, là ngày gian sơn gấm vóc Việt nam được thu về một mối để sẳn sàng dâng bán cho thiên triều Trung cộng.
Vâng! Trên bình diện địa lý ngày 30/4/75 là ngày lãnh thổ Việt nam thống nhất, nhưng về phương diện nhân tâm, ngày 30/4/1975 là ngày loạn lạc đối với cả 20 triệu người miền Nam thuở ấy. Vâng, và ngày 30/4/1975 cũng là ngày khởi đầu cho sự tan vở của một hệ thống chính trị nhồi sọ, giáo điều, bưng bít và một chiều của chủ nghĩa Cộng sản đối với nhân dân miền bắc khi họ vào miền Nam và chứng kiến được sự tự do và phồn thịnh của đồng bào mình mà suốt tròn 20 năm họ được đảg và nhà nước cộng sản và Hồ Chí Minh tuyên truyền rằng đồng bào miền nam đang đói rách đang lầm than, bởi họ luôn luôn bị “Ngụy kềm, Mỹ Hãm”.
Vâng cũng từ chính cái ngày 30 tháng tư tang tóc đâu thương của một nữa dân tộc Việt nam đó, họ phát giác ra được rằng mình đã bị lừa dối, bị bịp bợm suốt 20 năm trời để nhiều thế hệ thanh niên là chồng, cha, là con em của họ đã hy sinh oan uổng máu xương cho mộng bá quyền của tập đoàn lãnh đạo Hồ Chí Minh, Phạm Văn Đồng, Trường Chinh, Lê Duẫn và cho những hoang tưởng về một tiên đường xã hội chủ nghĩa Việt nam.
Đối với đa phần ngừơi ngoại quốc bàng quang trước cuộc chiến tranh Việt nam thì cho rằng với ngày 30/4/1975 đó, cuộc chiến Việt nam, một "cuộc chiến tranh ý thức hệ" giữa Đông và Tây, giữa thế giới tự do và thế giới cộng sản đã kết thúc!
Nhưng đối với chúng ta, những người Việt Quốc Gia và những chiến sỹ của QLVNCH, những người có tinh thần trách nhiệm trước quốc dân đồng bào, trước tiền đồ của quốc gia và vận mệnh của dân tộc thì cuộc chiến "hôm qua" vẫn còn đang tiếp diễn.
Vâng, với chúng ta, ngày 30/4/1975 không phải là ngày kết thúc chiến tranh mà thực ra lại là ngày khởi đầu cho một cuộc chiến mới, có khác hơn chăng là cuộc chiến hôm nay không tiếng súng, không còn bom nổ đạn rơi... nhưng không phải vì thế mà cuộc chiến này không còn màu máu.
Máu! Máu! Máu! Vâng, kính thưa quý đồng hương, kính thưa toàn thể quốc dân đồng bào, máu của người chiến sĩ quốc gia vẫn đang chảy đổ và thấm đẫm trên quê hương Việt nam yêu dấu của chúng ta! Máu của các nhà dân chủ từ các ngục tối, các xà lim, các trại lao cải và tại các pháp trường vẫn tiếp tục đổ xuống để nhuộm thắm trên Đất Việt đầy biến động, tang thương trong suốt chiều dài lịch sử dựng và giữ nước.
Kính thưa quý đồng hương, kính thưa toàn thể quốc dân đồng bào, những Trần Văn Bá, Lê Quốc Quân, Hồ Thái Bạch, ...và những anh hùng vô danh khác đã trở về từ hải ngoại, và máu của họ lại đổ, đầu lại rơi chỉ vì khát vọng cháy bỏng về một nền tự do, dân chủ và nhân quyền cho toàn dân Việt.
Ở trong nước, cũng đã có đến hàng ngàn chí sĩ bị chính quyền cộng sản bắt giam, tra tấn và hành hình trên khắp mọi nẽo đường quê hương, thân xác họ bị vùi lấp qua quýt không một nấm mồ, không một nén hương. Họ là những anh hùng không tên tuổi, anh linh họ vẫn còn phản phất đó đây trên khắp mọi miền đất nước.
Và hiện nay khi các cộng đồng người Việt viễn xứ chúng ta chuẩn bị kỷ niệm ngày quốc hận 30/4 lần thứ 35 thì ở quốc nội, ngàn chiến sỹ dân chủ khác đang bị gông cùm tra tấn, tù đày vì họ đã dấn thân đấu tranh cho nền tự do, dân chủ và cho sự tồn vong của tổ quốc chúng ta sau ngày 30/4/năm 1975.
Kính thưa quý đồng hương, kính thưa toàn thể quốc dân đồng bào, có lẽ chưa một nơi nào trên thế giới, những tù nhân chiến tranh bị xiềng xích, bị giam cầm và đọa đày khốc liệt và dài lâu như những tù nhân chiến tranh Việt nam trên đất nước do cộng sản Việt nam cai trị.
Có lẽ trong chúng ta, hẵn nhiều người vẫn biết được rằng hiện nay trong các nhà tù của cộng sản Việt nam có đến hàng trăm chiến sĩ của Quân Lực Việt Nam Cộng Hòa đã bị giam giữ trên hai mươi năm trời chỉ vì long yêu nước, yêu tự do và khí tiết anh hùng, hiên ngang và bất khuất của họ. Chúng tôi xin đơn cử hai trường hợp đặc biệt sau đây, để chúng ta thấy được thế nào là sự tàn bạo của Việt cộng.
Trường họp thứ nhất:
Tù nhân Trương văn Sương nguyên là Trung úy QLVNCH, anh đã bị bắt giam từ năm 1977 cho đến nay. Trong suốt thời gian tù tội, đã có đến gần trăm lần anh bị biệt giam, mà lần biệt giam lâu nhất kéo dài trên ba năm trời trong ngục tối. Hiện nay người tù bất khuất Trương Văn Sương vẫn đang bị giam giữ tại trại giam K1, Xã Ba sao, Huyện Kim Bảng, Thị Xã Phủ Lý, Tỉnh Hà Nam, bắc phần Việt nam.
Trường họp thứ hai:
Tù nhân Nguyễn Hữu Cầu, nguyên đại úy QLVNCH, quê quán tại Kiên giang. Anh bị bắt giam từ giữa năm 1982 cũng chỉ bởi lòng yêu nước thương nòi và mong muốn giải phóng cho toàn dân tộc Việt Nam thoát ách nô lệ cộng sản. Với sự trả thù tàn bạo của Việt cộng, bằng nhiều hình thức tra tấn dã man tàn bạo và vô nhân tính của lủ khát máu đồng loại cộng sản Việt nam, thân thể của người tù trung kiên, bất khuất Nguyễn Hữu Cầu hiện đã bị tàn phế, hai mắt anh đã bị mù lòa. Cũng như chí sỹ Trương Văn Sương, Việt Cộng nhiêù đã lần bắt anh Nguyễn Hữu Cầu phải cúi đầu nhận tội và xin đảng cộng sản khoan hồng. Man rợ hơn cả những lối tra tấn, nhục hình của thời Trung cổ, cơ quan an ninh của cộng sản Việt nam còn dung áp lực gia đình bắt các anh nhận tội, với lời hứa hẹn nhận tội thì được tha, được khoan hồng. Nhưng với khí tiết của Người Chiến Sĩ Quốc Gia lần nào chúng cũng được đáp trả bằng một thái độ cương quyết và tiếng KHÔNG, dù biết rằng tiếng KHÔNG đanh thép của các anh cùng với chs kiên cường bất khuất của các anh sẽ kết thúc quảng đời còn lại của mình trong chốn lao tù của cộng phỉ. Chí sỹ Nguyễn Hữu Cầu hiện đang bị biệt giam tại trại giam K2, Z30A Xuân Lộc, tỉnh Đồng Nai thuộc Nam Phần Việt Nam.
Kính thưa quý đồng hương, kính thưa toàn thể quốc dân đồng bào, chúng ta, những người tị nạn cộng sản, có những người vừa mới đặt chân đến mãnh đất tự do này, có những người đã 1 năm, 3 năm, 5 năm và10 năm, thậm chí có nhiều thân hữu đã được sống trên thế giới tự do này trên 30 năm hay lâu hơn nữa. Tất cả chúng ta đều đang phải lưu vong vì chúng ta đã bị mất nước! Chúng ta đều là nạn nhân của cộng sản cướp nước, cướp mất tự do dân chủ và quyền làm người mà Thương đế đã ban cho mỗi một chúng ta! Vâng tất cả chúng ta đều là nạn nhân của chủ nghĩa cộng sản khát máu người sẳn sàng hy sinh cả dân tộc để phục vụ ngoại bang.
Hơn 85 triệu đồngbào của chúng ta đang bị chế độ cộng sản cai trị non 3/4 thế kỷ rồi! Nhân phẫm của cả dân tộc chúng ta bị hạ thấp bị lăng nhục đến tận cùng sự khổ tủi của con người bởi 3 triệu đảng viên cộng sản. Cả dân tộc Lạc Việt chúng ta vẫn hằng mơ một cuộc sống ấm no. hạnh phúc là viên mãn quyền được làm người, được sống như một con người.
Trên mảnh đất tự do này, giấc mơ của chúng ta đã đạt thành một nửa.
Vâng! Chúng ta chỉ dám nói giấc mơ của chúng ta chỉ đạt thành một nửa, một nửa thôi! Vì cuộc chiến này vẫn chưa kết thúc. Thử hỏi, trong chúng ta có ai mà không bàng hoàng đau đớn khi nghĩ đến đồng bào mình còn đang nhục nhã khốn cùng dưới bàn xích xiềng dưới cùm gong dưới mũi sung AK của cộng sản? Càng nghĩ tới, chúng ta càng thêm kinh tỡm loài cộng phỉ Việt nam hơn, khi biết được rằng ở quốc nội, với đồng bào của chúng ta hiện nay “yêu nước cũng là một trọng tội”!
Kính thưa quý đồng hương, kính thưa toàn thể quốc dân đồng bào, hôm nay đây trên mảnh đất tự do này, với điều kiện sẵn có, nửa giấc mơ còn lại của chúng ta sẽ trở thành sự thực, với điều kiện mỗi một chúng ta phải nhận thức được rằng thời gian là hồi kèn thúc quân không cho phép chúng ta chờ đợi. Trang sử của dân tộc sẽ không có Cộng Đồng Việt Nam Tị Nạn Cộng Sản khi chúng ta buông xuôi, thua cuộc và trốn chạy, để rồi cứ đợi đến mỗi dịp ba mươi tháng tư về, chúng ta lại chỉ cùng nhau tụ lại như những cánh bèo bọt qua cơn nước lũ họp lại để khóc thương cho quá khứ đớn đau, tủi nhục của giống nòi.
Kính thưa quý đồng hương, kính thưa toàn thể quốc dân đồng bào, Ngày ba mươi tháng Tư là ngày tang thương của dân tộc, là ngày hờn tủi của núi sông! Hãy biến đau thương thành hành động. Phải thục hiện cho bằng được một nửa giấc mơ còn lại của chúng ta, mà cũng là ước vọng lớn lao nhất của toàn dân tộc.
Tổ Quốc Việt Nam đang réo gọi!
Hồn Thiêng Sông Núi đang mong chờ!
Bằng khối óc, bằng con tim hãy mau mau cứu lấy giống nòi, vì sự tồn vong của Tổ Quốc, kính mong quý đòng hương đừng say ngủ trên hạnh phúc nhỏ bé của riêng tư. Chúng phải tìm ra sinh lộ cho giống nòi vì đây là cơ hội cuối cùng của chúng ta để quyết định cho vận mạng Quốc Gia Dân Tộc. Và điều này, đối với chúng ta, những người Việt tỵ nạn cộng sản, với triệu khối óc, với triệu trái tim và với một sự đồng lòng chắc chắn chúng ta sẽ làm được!
Nguyễn Hà Tịnh.
søndag 9. januar 2011
Abonner på:
Legg inn kommentarer (Atom)
Ingen kommentarer:
Legg inn en kommentar