mandag 23. mars 2015

Người…Ngợm..?! ( Thơ )


Ghi nhận lại những chuyện quái gở: 
“Người không ra người…Ngợm không ra ngợm” 
của những “thằng già” mất nết.
 
Ngẫm đời thương quá cho người.
Ðầu hai thứ tóc học đòi trẻ thơ
Thân gìà xa xứ bơ vơ
Không lo thủ phận cứ mơ đi, về.
 
Nhìn đời mà quá chán chê
Thân già mù tịt mô tê biết gì
Ngoại ngữ ông chả biết chi
Nghề ngniệp không có, so bì được a!

May mà ông được ét ai (S.S.I.)
Cố mong ông giữ lai rai có hoài
Chớ mà hứng chí tiêu xài
Cà phê, quán nhậu, một mai quên đời

Chỉ mong đầu tháng đến nơi,
Lảnh tiền trợ cấp… về chơi quê nhà.
Ðể mà được dịp ba hoa,
Việt Kiều ngoại quốc, ở xa về nhà.

Ðược bao tiếng Mỹ tung ra
Ðể cho người biết rằng ta Việt Kiều
Rồi thì ăn nói liên miên
Khoe khoang nầy nọ, tiêu tiền như điên.

Ði tìm đủ thứ thần tiên
Bia ôm, em út, ngày đêm quên đời
Của lạ anh cứ đòi “chơi”
Ðáng con, đáng cháu… anh thời tìm vui.
 
Có mắt anh cũng mù đui,
Lương tâm anh đã “den thui” mất rồi.
Anh ơi chớ có học đòi
Làm trò “con khỉ” anh thời loạn luân.

Ðạo đức anh để ở đâu..?
Cớ sao mất cả lòng nhân, tình người..?!
Van anh, ngừng nhé anh ơi..!
Phước đức để lại ba đời cháu con.
   
     Thứ hai.
Chiều nay tôi về qua phố
Có người đứng tuổi ngồi chờ ăn xin
Phố phường tấp nập, phồn vinh
Người qua, kẻ lại cứ nhìn làm ngơ

Thứ ba.
Chiều nay tôi về qua phố
Có người ăn xin ngồi đó xếp bằng
Thịt xương tan nát khô cằn
Buồn cho thân phận chẳng màng đến ai

 Thứ tư.
Chiều nay tôi về qua phố
Có một ông già, nằm đó co ro
Miệng luôn cầu nguyện cho đời
Sau bao mất mát, nay thôi đọa đày

Thứ năm.
Chiều nay tôi về qua phố
Có người ăn xin, đứng đó trần tình
Buồn cho thế sự điêu linh
Thân tàn, ma dại một mình riêng mang

  Thứ sáu.
Chiều nay tôi về qua phố
Có người ăn xin, nhân chứng của đời
Qua bao năm tháng đổi dời
Xã hội tan nát, người người đau thương

Thứ bảy.
Chiều nay, thứ bảy phố buồn
Có người ăn xin, âm thầm ngồi đó
Công viên, tượng đá, hình người
Tay ôm bia mộ, khóc cười riêng ai

Chủ nhật.
Tôi về qua phố cuối tuần
Người ăn xin ấy đi đâu mất rồi
Tự dưng lòng thấy bồi hồi
Buồn cho thân phận một đời đa đoan


Mai Khanh - Lê Ðình Cát.


Ingen kommentarer: