onsdag 18. november 2009

Người Lính Và Quê Hương

Người Lính Và Quê Hương.

Bấy giờ là thượng tuần tháng 9 năm 1973, trời đổ mưa nhiều trên cao nguyên đất Việt, chạy dài theo hướng đông, về đến miền Trung duyên hải thì cái mưa lại càng dai dẳng hơn, tím ngắt hơn, bầu trời mưa không dứt hột. Có nhiều nơi nước lũ từ trên cao đổ tràn về khiến trở thành lụt lội, đem đến cái nghèo đói, khốn khổ tận cùng cho người dân quê.. Nhưng đó là sự trở ngại của thiên nhiên hầu như đã có từ lâu rồi, nó đã trở thành quen thuộc lệ thường của miền Trung cát trắng xứ dân gầy! Tuy nhiên không có sự trở ngại lớn lao nào cho bằng trở ngại của sự chiếm đóng của quân Cộng-sản Bắc phương tại những vùng cao điểm chiến lược từ mùa hè năm 1972 cho tới ngày nay. Mặc dù bọn giặc đỏ Bắc quân đă phải trả một giá rất đắt bằng sự thảm bại ê chề, lớn lao. Chúng đã tổn thất vô cùng to lớn về nhân mạng và vũ khí ở khắp mọi nơi trên các chiến trướng từ vùng Trị-Thiên - An-Lộc - Bình-Định - Kon-tum, cũng như mọi miền mà chúng đã đến, bọn Cộng quân đã thua to khiến chúng phải bỏ chạy, rút lui vào tận rừng sâu. Nhưng ở đây là vùng đồi núi, là những cao điểm hóc búa, hiểm nghèo mà chúng vẫn còn cố gắng chiếm giử để làm bàn đạp, làm thế ỷ-dốc cho một mai sau cuộc chiến sẻ còn tiếp diển, vì chúng vẩn còn mang những cuồng vọng, mưu đồ tiếp diển xâm lăng hòng xích hóa cả miền Nam, đang sống trong tự-do và thân yêu.

Chiến trường Việt-Nam từ năm 1972 trở về trước, Việt-Cộng không bao giờ dám tập trung quân số đông đảo vì chúng rất sợ sự không tập khủng khiếp của pháo đài bay B.52 do Không lực Hoa-Kỳ yểm trợ. Nhưng kể từ khi được ký kết giữa ông Kissinger và Lê-Đức-Thọ thì Mỹ không còn yểm trợ phi pháo nữa mà viện trợ quân sự càng ngày càng bị cắt giảm đưa đến sự thiếu hụt trầm trọng giữa lúc gia tăng lớn mạnh của Cộng-Sản Bắc Việt do khối Nga-Hoa và các nước Cộng-Sản Đông-Âu viện trợ một ngày càng rầm rộ, số lượng to lớn hơn bao giờ hết.

Quân lực Việt Nam Cộng Hòa đã phải chiến đấu trong mọi chịu đựng khó khăn, gian khổ, hiểm nghèo nhất… Nhưng đã chiến đấu dũng cảm hơn bao giờ hết vì họ phải chịu đựng những sự thiệt thòi to lớn hơn, như ta bắn chúng một trái pháo binh 105 ly, ta có thể nhận lại từ 15 tới 20 trái 130 ly hoặc 122ly, chúng dùng hỏa tiền Sam SR.7 chống chiến xa, còn ta dùng M.72 đơn sơ không có tầm sát hại mạnh mẽ, không có thể bắn đi xa như vũ khí của đối phương. Mãi đến lúc sau cùng, đồng minh Hoa-Kỳ mới chịu trang bị hỏa tiễn Tow cho ta để diệt Tăng địch.

Cộng quân những năm trước đây không thể trụ một nơi nào vững vàng đến thế được, dù cho có hỏa lực mạnh mẽ tới đâu cũng chỉ là con số không to lớn, chỉ cần một trận dội bom của pháo đài bay B.52 trải thảm là giải quyết xong mọi tình thế. Còn bây giờ ta phải chịu nhiều sự thiệt hại cùng đấu trí vô cùng gay cấn, vì ai giữ thế thủ kiên cố, vững vàng thì sẽ vô cùng lợi thế! như Tiểu-đoàn 51/BĐQ Biên phòng đã đốn ngã không biết bao đợt xung phong vũ bão của Cộng quân có chiến xa phối hợp yểm trợ, nhưng chúng đã không thể làm được, chúng đã dùng thế liên hoàn thay nhau quần thảo bao nhiêu ngày tháng, bao vây công hãm mà không đem đến một thành công nào cả, chúng vô cùng đau đớn!

Đây không phải là một chiến thắng lớn nhất của Tiểu Đoàn 51/BĐQ, như đã tạo được từ những năm về trước, những chiến thắng vĩ đại mà Tiểu Đoàn được nhận lãnh giây biểu chương màu “Bảo quốc huân chương “Hoặc huy chương quí giá của Tổng Thống Hoa Kỳ trao tặng. Nhưng đây là một chiến thắng vô cùng cam go, tính toán vô cùng táo bạo… Đánh địch từ trong sự bất ngờ khi ta nắm rõ được địch tình. Trong Chiến thắng này đã được tưởng thưởng xứng đáng cho những Chiến sĩ gan dạ có công trận và đặc biệt “80″ tức Đai Úy Đổng Kim Quan đã được đề nghi thắng cấp đặc cách lên Thiếu Tá. Chỉ tiếc nhất cho “Alfa” tức Thiếu Úy Nguyễn Văn Hùng đã bỏ lỡ cuộc đời binh nghiệp kể từ đây! Anh đã khóc hết nước mắt và cũng kể từ đây anh không còn có dịp thi thố tài năng, cùng thi gan trai, đời hùng cường nơi chiến trận nữa! Anh đã không may vỡ mắt trái, anh là một Sĩ Quan có tài mưu lược trên trận địa, lòng can đảm thật vô biên. Với nhũng ý tưởng rồi đây chim bằng sẽ vỗ cánh bay cao. Nhưng định mệnh đến với anh thật quá ngặt nghèo! Nên tang bồng không được thỏa chí. Vận trời đã định sẵn cho một kiếp con người.

“80″ như được trời phú cho lòng can đảm và mưu lược được Các cấp trên vô cùng tin tưởng, anh em đồng đội tin yệu, anh đã đệ trình biết bao kế hoạch và đã thành công, chiến thắng, mà giờ này thì thân xác anh cũng đã trở về với cát bụi. Anh đã ra đi trong trận chiến sau cùng ở Khánh-Dương khi cùng quân lữ-đoàn 3 Dù chiến đấu với cả sư đoàn 316 và 320 Việt Cộng. Nhưng linh hồn anh chắc chắn vẫn còn ẩn hiện đâu đây trên những dãy núi đồi, trường sơn gió ngàn bát ngát… hay trên quê hương mà chúng ta mãi còn ghi nhớ về hinh bóng anh và các đồng đội đã nằm xuống cho xứ sở được những lúc an lành.

HỒI KÝ

Ingen kommentarer: