lørdag 9. mai 2009

Thái Hà Những Người Công Chính

Thái Hà Những Người Công Chính.

Từ khi vụ việc Thái Hà và Toà Khâm sứ xảy ra đến nay đã có một thời gian dài, những hành động đê hèn, vu cáo và dựng chuyện, gắp lửa bỏ tay người của báo chí đã quá nhiều, vậy mà mấy linh mục, tu sĩ vẫn cứ… ngây thơ(!)

Chắc không đủ thời gian để viết ra những điều vừa nói, vì nó quá nhiều. Nhiều người đã nói, đã viết, nhưng vẫn chưa đủ, chưa hết. Nhưng việc sử dụng hình ảnh để xuyên tạc với linh mục Khải thì ít nhất đã có vài ba bận.

Chứng cứ: Khi đám “quần chúng tự phát” đám thanh niên Cộng sản Hồ Chí Minh được cấp tốc điều động đến linh địa Đức Bà Thái Hà sau khi giáo dân bị xịt hơi cay để gào thét “Như có bác hồ…” thì nguy cơ xung đột bạo lực đã rất lớn vì giáo dân quá bức xúc với việc bị xịt hơi cay và cách làm việc cù nhầy của công an.

Khi đó linh mục Khải đã phải yêu cầu giáo dân ngồi xuống để tránh nguy cơ xung đột bạo lực. Vậy mà hình ảnh đó đã ngay lập tức được sử dụng để cho rằng linh mục Khải “dựng chuyện, kích động giáo dân”

Nhưng khi những hình ảnh, video về người đã cầm bình xịt hơi cay đang cười, đang nói chuyện với công an được đưa ra, thì cả hệ thống im lặng.

Rồi những giáo dân, những người không là giáo dân đã bị màn kịch truyền thông vu cáo, gán ghép để nhằm đạt được những mục đích vu cáo, dối trá đã bị bóc trần. Nhưng rồi báo chí vẫn chứng nào tật ấy.

Chứng cứ: Điển hình gần đây nhất là ông Nguyễn Trọng Tỵ, người đã nhiều lần được đài báo trích dẫn nhiều trên báo chí qua hai vụ việc Thái Hà và Toà Khâm sứ đã phải kêu trời rằng “tôi không nói thế, nhưng báo chí nó viết thế”. Với một ông luật sư Chủ nhiệm đoàn Luật sư Hà Nội mà còn bị thế, huống chi những người khác ?

Vậy mà mấy ông linh mục, tu sĩ vẫn ngây thơ, vẫn không cảnh giác, dù đã có một vài lần có những cảnh báo “Hãy cẩn thận”.

Thậm chí, còn thấy khi hàng nghìn giáo dân bịt kín lối vào toà án ở đầu đường Nguyễn Trãi, Hà Đông, khiến các cảnh sát hàng trăm người bất lực, trong việc mở lối cho các bị cáo vào hầu toà, các cán bộ đã phải đến xin linh mục Nguyễn Văn Khải ngồi vào trong cái xe cảnh sát, nói trên hệ thống tăng âm của xe này, mời bà con lên vườn hoa cạnh đó để nhường chỗ cho các cán bộ, các nạn nhân và thân nhân cùng các luật sư và các linh mục vào toà án làm việc. Hành động tốt đẹp và thiện chí đó có thể bị hiểu nhầm bị CA lợi dụng nếu muốn. Họ có thể lấy hình ảnh đó để xuyên tạc rằng: “linh mục Khải đã hợp tác với công an, đang ngồi trong xe cảnh sát giao thông đi kiếm ăn”.

Đó là những bài học cho những người có lòng tốt nhưng không hiểu đối tượng: “Quả thật, bàn tay các ngươi vấy máu, ngón tay các ngươi đầy tội ác tầy trời, môi miệng các ngươi nói lời giả dối, lưỡi các ngươi thốt ra điều bất công”.

Chúa đã phán “Đừng đổ ngọc trai cho lợn, đừng quăng đồ Thánh cho chó, kẻo nó dẫm đạp dưới chân và quay lại cắn xé anh em”. (Mattheu 7-6)

Liên quan đến… chính trị:

Thông cáo của Giáo xứ Thái Hà kêu gọi cầu nguyện cho Sự thật, Công lý, cho đất nước, cho Tây Nguyên, được báo chí kêu rằng như vậy là liên quan đến chính trị, là can thiệp cả dự án kinh tế, là bôi xấu chính quyền, là “tự tách mình ra khỏi khối đại đoàn kết toàn dân” với nhiều từ ngữ quy kết, buộc tội.

Chuyện đó thì đã nhiều, đã xưa và mặc nhiên họ coi đó là chuyện bình thường như một quyền riêng của báo chí Việt Nam. Nếu không nói vậy, chẳng lẽ báo chí có thể nói đúng sự thật rằng việc cầu nguyện cho Hoà bình, Công lý, Sự thật, cho Tây Nguyên tốt đẹp.

Có một câu hỏi mà các tờ báo như Công an nhân dân, An ninh Thủ đô luôn luôn đặt ra: “Linh mục Nguyễn Văn Khải muốn gì ?” Dù trong bản thông cáo đã nói rất rõ những ý nguyện của Giáo xứ Thái Hà về việc cầu nguyện, vậy nhưng hình như các tờ báo này không thể hiểu được và cứ phải hỏi đi hỏi lại ?

Tại sao vậy ? Phải chăng họ đã không thể có cách nghĩ thông thường của người bình thường ? Phải chăng họ nhìn đâu cũng ra bọn phản động, nhìn chỗ nào cũng thấy các thế lực thù địch nên cứ phải suy diễn, mà suy diễn rồi bắt người khác phải chấp nhận suy diễn của mình là đúng, là trí tuệ ? Bởi chỉ có mình họ được nói, được suy diễn mà thôi ? Hay bởi những người tu hành, người công giáo đã nói ra là phải cảnh giác ?

Muốn gì ư ? Đơn giản thôi, đó là Sự thật, Công lý, Hoà bình và bảo vệ đất nước, đồng bào để “đồng hành cùng dân tộc”.

Cũng dễ thông cảm thôi, khi thói dối trá đã được làm kim chỉ nam cho hành động, thì suy nghĩ ngược là chuyện bình thường. Hãy nhìn hình ảnh linh mục Khải cầm loa công an ổn định trật tự, bên cạnh là hàng đoàn cảnh sát còn cả tên Trưởng công an Quận Đống Đa đứng chình ình ra đó, thậm chí một cảnh sát còn đẩy linh mục Khải lên để ổn định trật tự mà còn được gắn nhãn là “kích động” thì có điều gì trừu tượng hơn, sâu kín hơn mà dám chắc rằng họ đã nói thật ?

Những vấn đề đó liên quan đến chính trị ư ? Liên quan đến chính trị thì sao ? Chính trị là độc quyền dành cho một người hay một nhóm người, những ai không được nói, không được liên quan đến chính trị ? Những câu hỏi đó chưa được bất cứ một tờ báo, một văn bản nào giải thích. Chỉ có các văn bản rằng: Người dân Việt Nam được tự do ngôn luận, tự do báo chí và tự do hội họp, tự do tư tưởng và tự do phát biểu ý kiến. Ôi, biết bao là cái tự do.

Xin thưa điều này: đất nước này, cộng đồng này, dân tộc này không phải và không thể mãi là một cộng đồng dối trá, lừa lọc và bất công. Dù hiện tượng dối trá có đang lan tràn, thì cũng chỉ là một phạm trù có tính lịch sử, những thứ đó sẽ qua đi, không ai có thể cưỡng lại đường tiến lên của dân tộc.

Nguyện cầu cùng Thiên Chúa sớm ban cho dân tộc này, đất nước này được đi dưới con đường ánh sáng, sự thật, công lý, hoà bình. Xây dựng tình đoàn kết anh em một nhà. Cùng chung sức, chung tay gây dựng cơ đồ nước Việt hùng mạnh, đủ sức mạnh và lòng tin bảo vệ đất nước này bền vững tiến tới bến vinh quang.

Hà Nội, Ngày 5 tháng 5 năm 2009
J.B Nguyễn Hữu Vinh

Ingen kommentarer: