Nhà nước nào chẳng có Hiến Pháp, nhưng rất ít nhà nước trong Hiến Pháp mặc định quyền cai trị toàn diện và tuyệt đối thuộc về một đảng mà lại là đảng Cộng sản như ở Việt Nam.
Việc trưng cầu dự thảo Hiến Pháp năm 2013
vừa qua thực chất đảng Cộng sản Việt Nam không muốn. Nhưng vì quá bất
cập, ngày càng lộ rõ bản chất cực đoan, đi ngược xu thế tất yếu của lịch
sử và thời đại, hơn nữa do làn sóng đấu tranh đòi dân chủ ngày một dâng
cao khiến đảng Cộng sản Việt Nam không còn cách nào khác, buộc phải lợi
dụng “súng ống” và bộ máy “láo toét” trong tay bày ra việc này để tiếp
tục lừa bịp, ăn cắp quyền phúc quyết của dân chúng, níu kéo chút quyền
lực hão trước khi chế độ này phải cuốn gói về với ông tổ Marx – Lenin
của họ ở bên kia thế giới.
Ai cũng biết việc tổ chức trưng cầu dự
thảo Hiến Pháp năm 2013 này là do đảng Cộng sản Việt Nam chỉ đạo, tổ
chức và giám sát. Nhưng vì không thể trực tiếp đưa bàn tay lông lá của
mình ra làm được nên buộc họ phải ngụy tạo bằng hệ thống “Nhà nước của
dân” để thực hiện.
Tổ chức nhà nước nào chẳng có các cơ
quan: Quốc Hội, Tư pháp và Chính Phủ, cho nên dù dự thảo Hiến Pháp có
đưa ra trưng cầu và dân chúng có tham gia thế nào chăng nữa thì các cơ
quan kia và các vị hiện đang đứng đầu các cơ quan ấy trước mắt cũng ít
bị suy suyển. Bên Quốc Hội, cơ quan soạn thảo Hiến Pháp năm 2013 tuyên
bố “không có vùng cấm”, “mọi người được tự do phát biểu ý kiến của
mình…” cũng chỉ là chuyện thường tình, nhưng không ngờ lúc ấy trên các
kênh thông tin lại rộ lên dư luận đề nghị đưa Điều bốn ra khỏi Hiến Pháp
lần này. Biết đâu sự việc lại có thể bùng lên thành mồi lửa châm ngòi
cho đông đảo công chúng biến điều mong mỏi xưa nay thành sự thật. Nguy
cơ tiềm ẩn đang đe dọa trực tiếp đến quyền độc tài cai trị Nhà nước của
đảng Cộng sản Việt Nam không dễ xem thường. Tổng bí thư Nguyễn Phú Trọng
đâu có lường trước được sự việc lại có thể nghiệt ngã đến như vậy, quả
bóng bây giờ lại rơi ngay vào chính thủ lĩnh của gần ba triệu “lực lượng
tiên phong” là mình, kẻ chủ mưu đã phát đi thông điệp “sửa đổi Hiến
Pháp năm 2013” này.
Chủ tịch Nước, Thủ tướng Chính phủ và Chủ
tịch Quốc hội, những kẻ cùng hội, cùng thuyền càng im ắng bao nhiêu thì
Nguyễn Phú Trọng càng cuống cuồng bấy nhiêu. Cụ thể như trong buổi làm
việc với Tỉnh ủy Vĩnh Phúc ông ta đã không thể kìm nổi, mất bình tĩnh
đến mức buộc phải sổ ra lời khuyến cáo, dọa bóng những ai tham gia dự
thảo Hiến Pháp năm 2013 trái ý mình. Dẫu ai có bảo Trọng lú, Trọng ngu
đi chăng nữa và dù có phải đơn thương độc mã Nguyễn Phú Trọng cũng quyết
tử thủ đến cùng để cố giữ cho bằng được Điều bốn Hiến Pháp năm 2013
bằng bất cứ giá nào.
Thế rồi Hiến Pháp năm 2013 đã được thông
qua một cách dễ dàng, thực ra đó cũng là điều dễ hiểu bởi guồng máy
“súng ống” và tuyên truyền “láo toét” đầy ân huệ kia sao lỡ phản chủ,
hơn nữa Quốc Hội hiện nay cũng chỉ là cơ quan dân bầu trá hình của đảng.
Biết vậy, giá cứ im đi còn bớt thối, đằng này trên các phương tiện
thông tin lề đảng, có những vị với đầy đủ học hàm, học vị hẳn hoi, đồng
thời là đại biểu Quốc hội – “đại diện cho cử tri” đấy lại thản nhiên
phát biểu: “đông đảo”, “đại bộ phận” thậm chí “phần lớn” nhân dân đồng
thuận với nội dung bản dự thảo Hiến Pháp sửa đổi năm 2013. Tuy nhiên bất
kỳ ai thử về một xóm hoặc khu phố nào đó hỏi những người dân ở đây xem
có mấy người nhìn thấy, chưa nói là được đọc cái bản dự thảo Hiến Pháp
này, chúng tôi dám chắc sẽ có kết quả hoàn toàn trái ngược với lời phát
biểu của những vị đại biểu kia.
Qua đó mới thấy “đảng ta” rất thành công
trong việc nuôi “lũ vẹt cảnh”, sẵn sàng bán rẻ danh dự, chẳng ngại đem
cái mặt thớt ra đánh đĩ cùng thiên hạ. Trơ trẽn, mặc nhiên dối trá, lừa
bịp không hề biết xấu hổ.
Đúng thực tế, thì chỉ có thiểu số hoặc
rất ít người (kể cả đảng viên) do ngộ nhận hoặc trót dính sợi dây bổng
lộc hậu hĩnh đang hưởng, không thể thoát khỏi ý thức hệ mà đồng tình với
bản Hiến Pháp năm 2013 vừa rồi. Cho nên, nay Quốc Hội có thông qua đi
chăng nữa thì bản Hiến Pháp này đâu có xứng đáng là khế ước – tâm nguyện
của đông đảo nhân dân Việt Nam. Cố tình bám giữ bản dự thảo Hiến Pháp
năm 2013 này là để níu kéo quyền lực chứ đâu phải vì dân tộc. Bởi không
theo kịp xu thế phát triển của thời đại nên Hiến Pháp năm 2013 sẽ không
thể có sức sống, rồi cũng chỉ lay lắt như “loài tầm gửi” trên thân cây
gỗ mục, một món nợ, một nỗi nhục để lại cho muôn đời con cháu!
Ở Việt Nam, chế độ toàn trị cho phép
những người cộng sản được độc quyền quyết định mô hình xã hội thông qua
các kỳ đại hội đảng của mình. Mặc dù hiện nay không còn trên “đỉnh cao”
của “thời kỳ quá độ tiến lên chủ nghĩa xã hội”, buộc phải tụt xuống nấc
thang thấp hơn là “định hướng xã hội chủ nghĩa” một cái tên thật mỹ miều
không đâu có; nhưng bản chất háo danh, hiếu thắng đến cực đoan của
những người cộng sản vẫn không hề thay đổi. Biểu hiện sinh động nhất là
ngay từ năm ba mươi của thế kỷ trước, khi vừa mới ra đời đảng này đã có
những khẩu hiệu “bất hủ” định hướng cho tiêu chí hành động của mình là:
“Trí, phú, địa hào; đào tận gốc, trốc tận rễ!”, hoặc cực kỳ “văn hóa”
sau này như: “Triệt để bài trừ ma túy, thầy bói và chó dại!”, “Mua công
trái là yêu nước!” thậm chí rất kêu: “Tiến nhanh, tiến mạnh, tiến vững
chắc lên chủ nghĩa xã hội!”. Khẩu hiệu treo khắp hang cùng ngõ hẻm,
nhưng đất nước cứ tụt hậu, tắc tị, đời sống dân chúng mỗi ngày thêm khốn
khó, những khẩu hiệu kia mai mốt dần, rồi câm bặt, vứt xó.
Từ đấy ta mới thấy các lực lượng “thù
địch”, “phản động” như Hoa Kỳ cách đây trên 140 năm trong diễn văn
Gettysburg Tổng thống Abraham Lincoln có câu: “Từ dân, do dân và vì dân”
hoặc trong miền Nam 40 – 50 năm trước khẩu hiệu cũng chỉ có đúng bảy
chữ: “Tổ quốc, danh dự và trách nhiệm!” sao thấy khúc triết, ý nghĩa và
đầy đủ đến thế, thậm chí luôn luôn đúng, hay gấp nhiều lần những câu
khẩu hiệu của những người cộng sản đang treo nhan nhản bấy lâu.
Ở nước ta, hàng ngày cứ đến chương trình
phát thanh quân đội nhân dân, mở đầu với câu: “Quân đội ta trung với
nước, hiếu với dân;…, kẻ thù nào cũng đánh thắng!” hoặc trong mười hai
lời thề, dù ông Hồ Chí Minh người đẻ ra Quân đội nhân dân Việt Nam có
đạo lời thề của Quân Giải phóng nhân dân Trung Hoa là: “quân đội ta từ
nhân dân mà ra, vì nhân dân mà chiến đấu!” thì cũng đã khẳng định chức
năng của Quân đội nhân dân Việt Nam là bảo vệ tổ quốc, hoàn toàn không
vì một nhóm lợi ích, cá nhân nào khác.
Đất nước nào chẳng vậy, quân đội là để
bảo vệ tổ quốc. Trừ xã hội phi dân chủ, vì lợi ích nhóm và bằng mọi thủ
đoạn mà chế độ độc tài lưu manh hóa, lôi kéo, biến lực lượng này thành
công cụ phục vụ cho riêng mình, sao nhãng trách nhiệm thiêng liêng của
dân tộc.
Lực lượng công an với hai chữ đi kèm là
NHÂN DÂN cũng đã ẩn chứa đây là lực lượng của nhân dân và vì sự bình yên
của nhân dân, chứ hoàn toàn không có sự đối lập với lợi ích hợp pháp
của nhân dân. Cho nên lực lượng này cũng không thể là công cụ riêng của
nhóm lợi ích nào cả.
Một lực lượng bảo vệ vòng ngoài, một lực
lượng đảm bảo trật tự bên trong xã hội, nước nào chẳng có hai lực lượng
này. Thế nhưng gần đây nhiều lần trên các kênh thông tin lề đảng phát
đi, phát lại thông điệp của Tổng bí thư đảng Cộng sản Việt Nam Nguyễn
Phú Trọng bài nói chuyện với hai lực lượng này lại khẳng định: Quân đội
nhân dân Việt Nam và Công an nhân dân là hai lực lượng “sống còn của chế
độ”!
Lâu nay từng ngày, từng giờ chuyện giang
sơn trước họa xâm lăng nóng bỏng của đế quốc Đại Hán, chuyện dân oan sôi
sục vì tham quan ô lại, nền kinh tế ngày càng tụt hậu so với những nước
trong vùng, nội bộ đầy dẫy những phe phái lợi ích Tổng bí thư Nguyễn
Phú Trọng đâu có quan tâm, quyết sách gì, ông ta chỉ quan tâm, chú trọng
đến “chế độ”, nói cách khác là sự tồn vong của đảng Cộng sản Việt Nam
hay cụ thể hơn nữa là cái ghế quyền lực của mình!
Một khi tướng đã buông xuôi, bỏ mặc giang
sơn và thờ ơ tới sự bình yên của dân chúng, hô quân về giữ thành (chế
độ) cũng có nghĩa thể chế này đã bất lực, thua cuộc, chỉ còn phương sách
lui quân cố thủ, được ngày nào hay ngày ấy, vô hình trung đã phát đi
cho chúng ta một thông điệp: Chế độ này sắp tới ngày cáo chung!
Cùng Đinh.
Ingen kommentarer:
Legg inn en kommentar