mandag 13. januar 2014

Đã Không Còn Chịu Nổi


Dân đã rớt mồng tơi từ lâu lắm
Nợ đùm đìa, cơm có chẳng gì ăn
Xăng lên giá và điện không chịu xuống
Nước thì dơ, đảng không bớt bạo tàn
Cứ vay mượn, giấy chứng sinh là giấy nợ
Mới chui ra chưa kịp tiếng chào đời
Cha mẹ trả và tiếp theo là con cháu
Mà đảng thì vét mãi chẳng hề ngơi
Trăm thứ thuế và cả ngàn thứ phí
Lương công nhân mỏng dính, xoẹt là xong
Lúa nông dân mồ hôi tuôn như suối
Ba ký đem ra bán mười ngàn đồng
Người ngư phủ đánh đu cùng sóng biển
Con cá tanh tưởi cứt bọn Tàu phù
Trong khi đảng cứ hòa bình hữu nghị
Thứ hòa bình hữu nghị của hèn ngu
Người buôn bán gặp toàn đồ ba trợn
Đành dẻo mồm lường gạt để kiếm cơm
Thằng bé bỏ trường đầy tay xấp vé số
Đi bắt cua còng hay móc bọc ny lông
Và đảng cứ thu hết cái này rồi cái nọ
Thằng nào la thì cứ bắt bỏ tù
Con nào cãi thì bụp cho phù mõ
Đảng viên la thì xé toạt sổ lương hưu
Ngày ngày để bọn mồm loa mép vải
Chuyện bá láp bá xàm cứ mãi lăng nhăng
Hết phét-ti-van, tiếp theo là lễ hội
Tiền mồ hôi nước nước mắt của nhân dân
Dân cứ đói như đường bong, cầu sập
Dân cứ nghèo thì cứ mặc kệ dân
Đảng vẫn cứ giành nhau đồng chí chóe
Qua thiền triều là cúi mọp dạ rân
Mở hoác miệng nói yêu dân, yêu nước
Mà việc làm thì tàn nước hại dân
Chúng xác định mà chúng quên mới lạ
“Có áp bức thì tức khắc có đấu tranh”
Những bức bối đã gom thành ngọn sóng
Lũ tham lam tàn bạo và ươn hèn
Ngọn sóng rồi cuốn phăng quân bán nước
Và tất nhiên không chừa bọn xâm lăng

Vũ Bất Khuất.

Ingen kommentarer: