Tôi không rõ bạn đọc bài này vào ngày
nào, cuối năm 2013 hay đầu năm 2014, nhưng dù vào thời gian nào trên
đây, cũng chưa đến Tết Nguyên Đán, xin gọi nôm na là “Tết Ta”. Trong
khoảng thời gian từ “Tết Tây” đến “Tết Ta” cách nhau đúng 1tháng, rất có
thể môt số bạn đọc hoặc có người nhà, bạn bè về Việt Nam thăm nhà, ít
có bạn về Việt Nam du lịch bởi bạn ở nước ngoài thiếu gì chỗ để đi du
lịch. Cho nên hầu hết người nước ngoài gốc Việt về Việt Nam là những
cuộc viếng thăm không thể không có. Ví như các con tôi, không thể không
về thăm bố. Ví như có cha mẹ, anh em đau ốm hoặc “ra đi”, không thể
không về. Tuy nhiên khi đến Việt Nam, bạn vẫn có thì giờ đi thăm thú một
vài nơi, đi tìm lại những kỷ niệm vàng son một thời xa xưa.
Những điều tôi sẽ tường thuật với bạn đọc
trong bài này chỉ có ý nhắc nhở bạn về những điều đã và đang xảy ra mà
các bạn cần đề phòng trong dịp “Tết Ta” này nếu có việc phải về Việt
Nam.
Tôi không có ý nói xấu xã hội mà tôi đang
sống. Tôi chỉ nhặt ra những “hạt sạn”, những “bụi bẩn” làm xấu mặt con
người và làm hình ảnh xã hội Việt Nam trở nên bất an với toàn thể du
khách. Hy vọng từ mỗi con người đến những cơ quan có trách nhiệm với văn
hóa dân tộc nhìn rõ từng vấn đề kịp thời chấn chỉnh, đừng để mọi người
dân Việt Nam cùng chịu cảnh “mất mặt” như thế nữa.
An toàn để lên hàng đầu:
Tôi dùng chữ “chặt chém” trên đây không
có nghĩa đen là du khách bị mang ra chặt chém … thành từng mảnh, mà chỉ
là bị tính giá “cắt cổ” ở mọi nơi, mọi lúc với mọi mánh khóe mà bạn
không ngờ tới. Từ khi mua vé du lịch đến khi mua bán ở vỉa hè và ngay cả
trong các cửa hàng, nhất là hàng ăn uống, hàng bán đồ kỷ niệm… Nhưng
trước hết và trên hết vẫn là chuyện an toàn cho bản thân mình khi đi
trên hè phố, ở khách sạn… Bởi ở những mơi đó bạn dễ bị lừa, bị cướp
giật, bị hành hung và bị đủ thứ phiền toái nếu không đề phòng cẩn thận.
Nhưng trước hết và trên hết vẫn là chuyện
an toàn cho bản thân mình khi đi trên hè phố, ở khách sạn… Bởi ở những
bài học những năm trước đến nay vẫn còn nguyên giá trị, năm nay còn đáng
sợ hơn bởi kinh tế suy thoái, thất nghiệp ngày càng nhiều nên sự liều
lĩnh gia tăng, sự “liều mạng cùi” của bọn lang thang đói rách kinh niên,
còn ghê gớm hơn, đó là những con nghiện ma túy đến cơn vật vã thì bất
cứ chuyện gì cũng dám làm, không sợ cảnh sát, không sợ đám đông, không
sợ ai cả vì giản dị là chúng không sợ chết.
Mua xăng ở cửa hàng đông người vẫn bị cướp:
Bạn đã từng biết những cô gái đi xe gắn
máy loại sang bị côn đồ chặt luôn cánh tay để cướp xe; người đứng đổ
xăng giữa chốn đông người, tiền để trong cóp xe cũng bị giựt nhanh như
điện.
Tôi có ông bà bạn từ nước ngoài về ghé
thăm nhà. Bà xã ông đã cố gắng “cải trang” thành bà già nhà quê, xách
túi quà cho bà con bằng cái bao ni lông đen ngòm để chứng tỏ đó chỉ là
gói hàng tầm thường. Còn ông chồng thì mặc chiếc áo blouson rộng thùng
thình trong khi trời nắng nóng. Lúc vào nhà rồi, cần gọi điện thoại, ông
mới móc chiếc tablet từ túi áo trong ra dùng. Các thứ vật dụng lỉnh
kỉnh như đồng hồ đắt tiền cũng được giấu trong đó.
Nhìn có vẻ khôi hài, nhưng tôi hiểu đó là
sự cẩn thận không bao giờ thừa. Tôi đề nghị các bạn cũng nên cẩn thận
như thế mỗi khi đi trên hè phố từ Sài Gòn đến Hà Nội và ở tất cả những
thành phố lớn cùng những địa danh du lịch ở Việt Nam.
Hãy cẩn thận khi bị “dàn cảnh” gây gổ giữa đường:
Đây là một “chiêu” không mới nhưng vẫn
thường xảy ra. Nếu bỗng dưng bạn bị một anh hay cô nào đó đi xe đụng vào
người chút xíu hoặc cũng có thể là đang cùng đi trên hè phố, tức khắc
bạn bị ngay “đối phương” la ó ầm ỹ, dùng những lời lẽ tục tĩu côn đồ gây
sự. Trò đểu này bây giờ thành rất thông dụng. Bạn nóng máu cãi lại là
có chuyện ngay. Đó là một kiểu ăn vạ rồi bọn đàn anh đàn em xông đến
trấn lột “con mồi” đã bị theo dõi từ trước mà không hề hay biết. Bạn hãy
bình tĩnh mỉm cười và cho họ biết “Tôi biết manh lới của các anh rồi,
để tôi gọi cảnh sát đến phân xử”. Cho nên trong máy điện thoại của bạn
luôn có số của cảnh sát kể cả cảnh sát cấp cứu. Đây là vài số bạn nên
có:
Số 113: Lực lượng cảnh sát phản ứng nhanh
– số điện thoại 113 là số điện thoại gọi miễn phí. Có thể quay số 113
từ bất kỳ máy điện thoại nào.
Số 114: Số khẩn chữa cháy hay khi cần cứu hộ cứu nạn.
Chỉ như thế may ra bạn mới có hy vọng
thoát ra khỏi bàn tay những kẻ gây sự giả vờ để cướp đoạt tài sản, bạn
dằng co sẽ nguy hiểm đến tính mạng là điều rất có thể sẽ xảy ra. Trường
hợp bạn chưa kịp gọi cảnh sát thì cố tránh xung đột cãi cọ, hãy để chúng
“hoành hành” rồi ngay sau đó vừa tri hô vừa gọi số 113 là tốt nhất.
Đề phòng trộm cắp ( & cướp):
Ban Chiến trên Việt NamExpress kể: Có một
câu chuyên hài thế này, một nhà khoa hoc phái minh ra chiếc máy bắt
trộm. Mọi người đều nghi ngờ về hiệu quả của chiếc máy ,nhà khoa học bèn
mang nó đi thử … Đầu tiên, ông mang nó qua Singapore. Trong một ngày
chiếc máy bắt được 5 tên trộm… Sau đó ông mang máy qua Trung Quốc, kết
quả thật tuyệt vời, chiếc máy bắt được 100 tên trộm… Cuối cùng,nhà khoa
hoc mang chiếc máy thần kỳ sang Việt Nam. Đến cuối ngày mọi người ra
kiểm tra xem máy bắt được bao nhiêu tên trộm thì… chiếc máy thần kỳ đã
bị trộm lấy mất từ lúc nào không hay !
Chỉ là chuyện khôi hài nhưng nhắc nhở bạn
cần đề phòng, ngay cả khi để hành lý bên chỗ ngồi. Chỉ cần sơ sảy một
chút thôi, hành lý của bạn sẽ “biến mất”. Bạn cần thực hiện đúng câu
“vật bất ly thân”. Nhất là khi bạn vào mua hàng, móc bóp trả tiền là có
thể đã bị theo dõi hoặc bị giật như cảnh người mua xăng, để tiền trong
cóp xe, mở cóp ra lấy tiền là bị giật ngay và kẻ cướp phóng mất dạng.
Mời bạn đọc vài thủ đoạn của kẻ cắp ngày nay giữa Hà Nội
Những chiêu “độc” táo tợn:
Ở Hà Nội mới xuất hiện “chiêu cướp” rất
táo tợn. Có phụ nữ đi xe máy dừng đèn đỏ ở ngã tư vào 8h sáng bị một
thanh niên nhảy phắt lên yên xe phía sau gí dao khống chế. Hắn yêu cầu
nạn nhân đến khu vực ít người qua lại rồi cướp tài sản, sau đó chuồn mất
dạng.
Ngoài các thủ đoạn trên, một số tên cướp
còn theo dõi những cô gái đi rút tiền ở máy ATM. Một tối tháng 9, chị
Lan vừa rời máy ATM ở quận Thanh Xuân – Hà Nội, ngồi sau xe máy của bạn
trai đi về hướng cầu vượt Ngã Tư Sở thì bị nam thanh niên áp sát. Bị hắn
giật mất chiếc túi, chị Lan chỉ kịp ứ ớ la “cướp, cướp”. Cậu bạn đuổi
theo, nhưng tên cướp đã mất dạng giữa dòng xe cộ đông đúc …
Bị cướp ngay khi ngồi trong xe hơi:
Một nữ độc giả kể lại: Khi chị dừng xe vì
đèn đỏ ở ngã tư Phạm Ngọc Thạch – Chùa Bộc, một người đàn ông đi đến mở
cửa trước xe chị (vì sơ ý không chốt trong). Hắn hành động thản nhiên
như người chồng mở xe của vợ để lấy đồ để quên. Chị kể: “Mình bất ngờ,
chưa kịp định thần thì thấy túi xách để cạnh ghế lái đã nằm trong tay
hắn. Theo phản xạ, mình kéo tay giật lại, nhưng không kịp. Thế là mất
tiêu cả số tiền vừa lãnh ở ngân hàng trả lương cho nhân viên”.
Một điều tra viên CA cho biết tình trạng
cướp giật tại Hà Nội vẫn là vấn nạn “nổi cộm” với thủ đoạn ngày càng
tinh vi và táo tợn. Các tên cướp không chỉ gây án trên đoạn đường vắng
mà ra tay ngay cả trên các phố đông người.
Cảnh sát mới có khuyến cáo, không nên đeo
vàng, hay trang sức để lộ liễu khiến kẻ gian nảy lòng tham. Đặc biệt,
không nên nghe điện thoại khi đang chạy xe vì dễ mất tập trung, không
quan sát được xung quanh.
Tất nhiên bạn không bao giờ trưng diện
những món trang sức “hàng hiệu”, cần đi ăn cưới, dự tiệc, bạn hãy cất
kỹ, chỉ đeo nó khi đến nơi hẹn. Tuy nhiên có một điều khó xử là bạn đang
đi đường, nghe điện thoại reo. Bọn cướp giật rất thích điện thoại của
các ông bà “Việt kiều”, hầu hết là loại đắt tiền và là hàng thật chính
hiệu chứ không phải hàng nhái của Trung Quốc, chúng đã nhiều phen cướp
phải loại ĐT nhái này, đó là lý do chúng theo khách nước ngoài khi nói
chuyện trên đường phố. Hạn chế những cuộc gọi càng ít càng tốt. Nếu cần
trả lời gấp, bạn nên đứng vào trong một cửa hàng, hoặc đứng trong một
góc khuất và để ý những người quanh bạn. Phương tiện tốt nhất để di
chuyển ở các thành phố là đi taxi.
Đi taxi cũng coi chừng taxi “lừa”, taxi “dù”:
Ngay từ khi xuống đến phi trường, bạn sẽ
phải “đối đầu” với nhiều chuyện phức tạp. Tôi bỏ qua không nói đến
chuyện khách “Việt kiều” bỏ ra 10 USD hay hơn nữa để qua “cửa ải” trong
và ngoài phi trường. Đó là thứ chuyện từ “muôn năm cũ” nhưng vẫn còn
diễn ra… bình thường cho đến nay. Tôi chỉ nói đền về nạn bắt chẹt khách
khi bạn gọi taxi.
Vừa ra đến nơi đón khách quốc tế hoặc nội
địa của sân bay Nội Bài hay Tân Sơn Nhất du khách sẽ gặp rất nhiều “cò”
taxi trà trộn giả vờ đón khách đi theo đoàn, khách của Công ty để mời
khách đi về nội thành. Nếu đi taxi có tên tuổi, niêm yết giá rõ ràng,
mức giá đi từ sân bay Nội Bài đến nội thành khoảng từ 300 – 340 ngàn
đồng / chuyến. Nhưng đám “cò” sẽ chào khách với giá rẻ hơn với lý do,
tiện một công đi đón đoàn nhưng thừa xe nên chỉ lấy từ 200 – 250 ngàn
đồng / chuyến. Có khách đi về phố Thái Hà, bị xin thêm từ 100 – 150 ngàn
đồng, vin vào lý do phải vào ngõ sâu và đây không phải nội thành? !
“Kinh nghiệm bắt khách” của đám taxi dù này sẽ nhằm vào những “con mồi”
là khách nói giọng tỉnh khác, khách nước ngoài ham rẻ, khi khách đã vào
xe, sẽ tùy tình hình để bắt chẹt.
Điển hình là vụ việc giữa tháng 8-2013,
một nữ du khách người Mỹ đi taxi từ sân bay Nội Bài đến Hà Nội đã bi lái
xe ép rút 4 triệu đồng tại cây ATM. Sau ít ngày, cũng một nữ du khách
bị hai thanh niên cầm biển đón khách chờ sẵn đưa lên xe về nội thành,
trên đường đi, họ bắt cô rút 600 USD từ cây ATM để trả tiền xe. Đã lên
tới cả trăm trường hợp môi giới, dẫn khách bị phát hiện, bàn giao cho CA
nhưng một thời gian sau lại quay trở lại hoạt động như thường !
Vào đến nội thành, muốn di chuyển đi chỗ
này chỗ kia, khách du lịch phải dùng taxi hoặc xích lô. Dư luận vẫn còn
nóng chuyện 3 du khách người Pháp bị tài xế taxi, nhân viên khách sạn
trên phố cổ Hà Nội lừa đảo, dọa giết, hay một du khách đi xích lô 1,5km
phải trả 1,3 triệu đồng.
Taxi “dù” Sài Gòn còn “ác” hơn:
Tình trạng taxi dù chặt chém khách, nhất
là người nước ngoài đang ngày càng trở nên thường xuyên hơn. Taxi “dù”
là loại xe có “nhãn mác” của một công ty lớn nhưng là nhãn hiệu giả. Thú
thật với bạn, tôi là người địa phương đi taxi thường xuyên nhưng cũng
khó phân biệt được đâu là thật, đâu là giả, đâu là taxi xịn, đâu là taxi
“dù”, taxi nào là taxi “nhái”. Với khách du lịch nước ngoài và kể cả
người ở các tỉnh khác không thể phân biệt được các logo nhái, số điện
thoại nhái, kiểu đồng phục của tài xế taxi. Khi kéo được khách lên xe
rồi, các lái xe taxi dù tha hồ chặt chém, móc túi trước sự bất lực của
hành khách. Cãi nhau với chúng là có cả bọn kéo đến vây kín đe dọa.
Vào tối ngày 25/ 6/ 2012, 2 du khách
người Tây Ban Nha là Jose Angel Matas và Raquel Rvis đón 1 chiếc taxi ở
khu vực chợ Bến Thành (Quận 1) để đi đến chợ Nguyễn Thái Bình (Quận 1).
Khoảng cách giữa 2 địa điểm chỉ gần 1km.
Khi đến nơi, người tài xế taxi đã yêu cầu
2 vị khách này phải trả số tiền là 394.500 đồng đúng theo số tiền đã
hiện trên đồng hồ bên trong xe taxi này. Khi nêu lên sự thắc mắc vì số
tiền cước quá cao, mà khoảng cách lại quá gần, người tài xế đã không thể
giải thích gì cho vị khách này.
Sau đó, để cho rõ ràng hơn, tài xế taxi
còn lấy ra 1 biên lai của Mai Linh taxi để ghi ra số tiền, đưa cho 2 vị
khách theo đúng số tiền đã nói lúc ban đầu. Hai vị khách đành ngậm ngùi
đưa số tiền 400.000 đồng cho người tài xế bất lương nói trên. Vì du
khách dọa sẽ báo Công an với hành vi của người tài xế, nên đã được
“thương tình” trả lại 200.000 đồng.
Trước đó, ông Jorenson (49 tuổi, quốc
tịch Úc) đón một chiếc taxi mang nhãn hiệu giống như của hãng Sài Gòn
tourist từ bến tàu cánh ngầm trên đường Tôn Đức Thắng, Quận 1 (Sài Gòn)
về sân bay Tân Sơn Nhất với quãng đường hơn 6 km. Khi tới nơi, ông bị
tài xế đòi lấy 6 triệu đồng. Biết bị chém nhưng nhìn vẻ mặt dữ tợn của
gã tài xế và đến giờ phải lên máy bay, ông phải vét sạch túi lấy 2 triệu
đồng và hơn 100 đô la Úc để trả.
Vào bất kỳ hàng nào cũng nên hỏi giá trước khi ăn:
Đến chuyện vào các hàng ăn càng dễ bị
chặt chém hơn. Một khách du lịch từ Sài Gòn ra Hà Nội, đã phải trả hóa
đơn cho 4 con ghẹ bé bằng bàn tay kèm hai chai bia tại một quán hải sản
vỉa hè phố cổ với giá gần 2 triệu đồng mà chỉ biết ngậm ngùi rút ví, vì …
quên không hỏi giá trước khi ăn.
Du khách xa lạ, hỏi đường mấy anh xe ôm,
bà bán hàng nước, chị bán rong là y như rằng phải mặc cả tiền nong mới
chỉ đường. Vị khách này khi hỏi anh xe ôm xem quán bún đậu mắm tôm nào
ngon ở gần nhất thì bị yêu cầu: “Chi hai chục ngàn sẽ chỉ rõ ràng bằng
bản đồ”. Có nơi khách phải mua hàng mới được chỉ đường.
Ở nhiều nơi du khách nước ngoài chạy thục mạng vì bị “nữ quái” đeo bám xin xỏ, mời mọc, quyết không tha du khách nào ghé thăm.
Bi hài đến nỗi, một đoàn du khách người
Đức đã phải tìm cách chạy thục mạng sang đường để tránh khỏi sự đeo bám
của đội quân bán hàng rong.
Đấy là chuyện Hà Nội, còn Sài Gòn cũng không thiếu những trò bẫy khách
Hàng rong “bẫy” du khách ở Sài Gòn:
Nạn chặt chém, chèo kéo, đeo bám du khách
hoạt động một cách ngang nhiên ở trung tâm TP Sài Gòn, Hòn ngọc của
Viễn Đông. Tôi chỉ nêu vài chuyện điển hình. Chỉ cần dạo quanh các con
đường gần Bưu điện Thành phố, Hội trường Thống nhất … khách sẽ nhanh
chóng sập bẫy.
Thậm chí mua một trái dừa bên vỉa hè cũng
bị tính giá 200 ngàn đồng, trong khi bình thường, một trái dừa tươi bán
ở vỉa hè có giá cao lắm 25.000 đồng.
Hình ảnh đôi quang gánh con con vài nải
chuối, miếng dứa … mang nét độc đáo rất Việt Nam được nhiều du khách yêu
thích. Nhưng vì yêu thích, nhiều vị muốn được gánh thử, chụp ảnh lưu
niệm, bị tính giá 10 – 20 USD, sau đó các “gánh” này thoải mái “chặt
chém” với giá bán một nải chuối, một túi vài miếng dứa lên tới cả vài
trăm ngàn đồng khiến du khách nhăn mặt ngỡ ngàng mà vẫn phải trả đủ.
Nạn “chặt chém” điên đảo ở các di tích Huế, Nha Trang Vũng Tàu, Bãi Cháy …
Thật ra những kiểu chặt chém du khách ở
hầu hết mọi nơi đều có cùng một “phiên bản” giống nhau. Ở Huế, các khu
di tích được coi là linh hồn của Văn hóa dân tộc, bãi biển Nha Trang –
Vũng Tàu – Hạ Long là những nơi nổi tiếng về cảnh đẹp của đất nước cũng
không thoát cảnh này.
Đi thăm Lăng Khải Định giữa cái nắng
chang chang 39 – 40 độ C, nhiều du khách đã tấp vào quán giải khát đơn
sơ, tranh tre mái lá ngay dưới chân lăng, trước khi leo hàng trăm bậc
thang bỏng rát, uống 4 chai nước ngọt, 7 chiếc kem socola ốc quế. Khi
tính tiền, chị chủ hàng hét: 360.000 đồng.
Ngay gần đó, chị bán nón, mũ phục vụ du
khách cũng hét giá cao ngất ngưởng và miễn mặc cả: nón Huế bằng lá dừa
mỏng manh một lớp không quai 40.000 đồng / chiếc; mũ lá 20.000 đồng /
chiếc; mũ tắc kè hẹp vành 50.000 đồng / chiếc. Trong khi đó, những dân
bản địa mua nón Huế một lớp 18.000 đồng / chiếc; mũ lá 8.000 đồng /
chiếc; mũ tắc kè hẹp vành là 20.000 đồng / chiếc.
Đến Nha Trang thuê khách sạn vào hàng ăn bạn hãy coi chừng giá cả:
Một thí dụ như giá phòng niêm yết chỉ từ
70.000 – 200.000 đồng nhưng khách sạn thu của khách 700.000 đồng /
phòng. Phòng không đạt chất lượng, máy lạnh không lạnh, nước yếu, không
đảm bảo vệ sinh … khách yêu cầu sửa chữa hoặc đổi phòng nhưng không được
đáp ứng.
Khi khách trả phòng để đi thuê khách sạn
khác thì bị ép trả tiền 2 ngày trong khi khách mới ở 1 đêm … Không chỉ
vậy, khi khách báo cơ quan Công an còn bị nhân viên khách sạn lớn tiếng
đe dọa…, đó là sự việc xảy ra vào sáng ngày 7-8 tại khách sạn Thanh Thủy
(số 96B Trần Phú, Nha Trang, Khánh Hòa).
Các báo đã có nhiều thông tin rợn người,
tại Bãi Cháy, Đà Lạt, Nha Trang đã có nơi du khách bị đánh đến ngất xỉu.
Nạn chặt chém ở Vũng Tàu đã khá nổi tiếng ngay cả với những du khách
trong nước. Sở Công Thương Tỉnh Bà Rịa-Vũng đã phải cho niêm yết “sổ
đen” tên 7 cửa hàng giá cả bất thường, giá trên trời giá dưới … địa
ngục. Trong đó có cửa hàng Hiệp Ký.
Món ăn ở Việt Nam nhiễm độc hàng loạt
Sau cùng, xin bàn đến các loại đồ ăn thức
uống ở Việt Nam vào lúc này. Đây là “báo động của cac cơ quan chức
năng”. Tôi xin tóm tắt rất ngắn gọn, còn ăn hay không, tùy bạn.
- Nem chua, giò chả, pa tê không đạt chất lượng.
- Bên cạnh các loại gia súc, gia cầm
không bảo đảm an toàn thực phẩm liên tiếp đưa vào Sài Gòn để tiêu thụ
thì các loại thực phẩm khác phục vụ cho nhu cầu Tết như bánh kẹo, mứt,
hạt dưa,… kém chất lượng cũng chen vào tràn lan và công khai tại các
chợ.
- Các mẫu xét nghiệm sản phẩm rau quả,
phát hiện hàn the, một loại hóa chất không được phép sử dụng trong thực
phẩm. Riêng các sản phẩm thịt nguội có đến 5 mẫu không đạt, trong đó một
mẫu patê không đạt về chỉ tiêu natri benzoat; hai mẫu giò chả, hai mẫu
nem chua không đạt về chỉ tiêu natri benzoat và polyphosphate.
- Mứt dừa làm từ dừa phế thải, ô-mai lẫn trong khói bụi
- Thịt ngựa giả thịt bò ở châu Âu
- Bún, phở chứa chất tẩy trắng huỳnh quang
- Trà chanh, nước mía vỉa hè nhiễm khuẩn, độc tố kim loại
- Phù phép thịt heo thối thành thịt bò khô…
Trên đây chỉ là những sự việc đáng buồn
không chỉ cho ngành du lịch Việt Nam mà người Việt Nam nào cũng cảm thấy
đau lòng. Dường như thời đại này “văn hóa xấu hổ” không còn chỗ đứng.
Văn Quang.