Mấy tuần nay, vụ ông Nguyễn Thanh Chấn bị án phạt tù oan đã gây chấn động dư luận. Có kẻ nhận tội nên ông được tha sau 10 năm ngồi tù. Dư luận cả nước băn khoăn, tù nhân này có bị nhục hình, bức cung hay không. Ngay trong Quốc hội, nhiều người phẫn nộ với cách hành xử của tòa án và các điều tra viên.
Khi biết các điều tra viên đều chối bay 
biến, người ta tự hỏi, một người lương thiện, bỗng nhận tội để tự vào 
tù. Đứa trẻ con biết đọc, biết viết cũng có thể trả lời được, chẳng cần 
đến lời giải thích vòng vo của Chánh án Tối cao Trương Hòa Bình.
Thế giới đầy những chuyện tù oan, từ xa 
xưa đến giờ và sẽ còn tồn tại mãi. Xứ tam quyền phân lập như Mỹ vẫn có 
người bị án oan. Nhưng không thể dựa vào đó mà nói, người ta sai, mình 
có quyền làm sai theo. Thấy kẻ khác giết người mà mình vác súng bắn, bởi
 “có người làm thế nên tôi bắt chước”. Chỉ có trộm cắp, côn đồ đường phố
 mới lý luận thế.
Tại các quốc gia tiến bộ, pháp luật 
nghiêm minh, khi phát hiện ra sai như thế, người ngồi ghế quan tòa, cảnh
 sát điều tra, hoặc là mất việc, nặng hơn là đi tù nếu phạm tội ép cung,
 nhục hình, hoặc phải đền cả triệu đô la. Hệ thống tòa án độc lập và 
luật sư có quyền tranh tụng đến cùng để bảo vệ thân chủ, nên án oan sai 
bớt đi rất nhiều.
Xã hội văn minh sinh ra “tam quyền phân 
lập” và báo chí là quyền lực thứ tư “chõ mũi” vào ba nhánh quyền lực 
trên, để đảm bảo “tam quyền” không thành nhóm mafia do thông đồng với 
nhau vì lợi ích nhóm. Chuyện rõ như ban ngày và chẳng cần chứng minh 
tính ưu việt của xã hội dân chủ. Nếu có cái nhìn dài hạn trong phát 
triển không tuyệt đối hóa sự lãnh đạo của bất kỳ ai.
Tại Việt Nam, như Nguyễn Phú Trọng 
nói “Hiến pháp là văn kiện chính trị pháp lý quan trọng vào bậc nhất sau
 Cương lĩnh của Đảng”, thì chẳng có tam quyền, mà đảng đứng trên tất cả.
 Báo chí  đóng vai trò tuyên truyền cho đường lối của đảng mà không thể 
phản biện.
Độc đảng tạo nên quyền lực tuyệt đối, dẫn
 đến quyền lực bị tha hóa, chính là nguyên nhân làm cho khối Đông Âu đã 
sụp đổ, kéo theo Liên Xô tan vỡ.  Thời internet đã dần bạch hóa những 
khiếm khuyết và lỗi lầm do hệ thống này gây ra. Các cuộc cách mạng mầu 
nổ ra, những kẻ tàn bạo bị xử bắn, bị dân đập chết trên đường phố, xưa 
kia xử án dân bằng những phiên tòa kangaroo nay họ ngồi sau song sắt.
Nếu Hiến pháp được thông qua với điều 4 
“Đảng lãnh đạo toàn diện” được giữ nguyên tại kỳ họp Quốc hội này thì 
các vị “Yes – Đồng ý” sẽ giúp cho “quyền lực tuyệt đối” được tiếp tục. 
Từ khi đảng giành chính quyền tới này, bất kỳ ai nói trái lời đảng dù 
nhiều lúc đảng sai nghiêm trọng, đều bị dọa dẫm, bị bắt, bị tù đầy, dân 
phải im mà đồng ý, bởi cơ chế phản biện xã hội không tồn tại. Đó kiểu 
“ép cung” 90 triệu người.
Quốc hội từng bỏ phiếu “lấy được” cho Hà 
Nội mở rộng, bắt dân Mường Mán thành người Thủ đô, bauxite Tây Nguyên là
 chủ trương lớn, và nhiều dự án trời ơi khác. Kết quả thế nào, chắc 
những người “Yes” còn nhớ.
Ông Nguyễn Thanh Chấn bị ép cung, bị dọa 
nạt và hạ nhục nên phải nhận tội, suốt 10 năm sống trong ngục tù. Đó là 
thảm họa cá nhân và nền pháp lý.
Nhưng chuyện gì xảy ra nếu một đất nước 
bị “ép cung” bởi vài điều trong Hiến pháp. Ở tầm quốc gia, khi nhận ra 
sai lầm, thời gian không phải là một thập kỷ như ông Chấn ngồi sau song 
sắt.
Các đại biểu Quốc hội hãy nghĩ một chút 
trước khi chọn nút Yes or No – Đồng ý hay Không việc sửa đổi Hiến pháp 
mà thực chất là chẳng thay đổi chút nào.
Hiệu Minh.


Ingen kommentarer:
Legg inn en kommentar