"Nhiều vị có nói là phải quên quá khứ. Riêng tôi, quá khứ của
tôi tuy không đẹp nhưng tôi không có gì mặc cảm với những gì tôi đã kinh
qua. Nó là những bài học quý giá cho chính tôi về con người và nhất là
về xã hội nơi cố hương tôi đã từng sống.
Cuộc sống của chúng ta hôm nay, há chẳng phải được xây dựng trên nền tảng quá khứ thương đau đó sao?"
CHO NHỮNG NGƯỜI VƯỢT BIỂN.
Có một thời ai từng mơ vượt biển,
Bỏ quê hương, người thân để ra đi,
Sau những ngày buồn 30 tháng Tư,
Bao mất mát, bao nhiêu người nằm xuống.
Người còn lại vẫn đi tìm cuộc sống,
Một phương trời nào dân chủ, tự do,
Những vùng biển vắng người đã đi qua,
Những địa danh lạ mà người đã nhớ.
Bình Đại, Gành Hào, Đại Ngãi, Long Phú…
Những cửa biển đã đưa thuyền ra khơi,
Biển bao la như cất tiếng gọi mời,
Tháng ba biển êm “bà gìa đi biển”.
Sóng thét gào làm chao đảo con thuyền,
Thuyền như lá khô trong gío quay cuồng,
Những sinh mạng mong manh trong bão tố.
Đám đông người chen nhau khoang thuyền nhỏ,
Thiếu ăn, thiếu uống mệt mỏi bơ phờ,
Tài công, hoa tiêu căng thẳng từng giờ,
Chiếc la bàn là bạn đường chỉ hướng.
Đêm trên biển hoang vu và bí hiểm,
Có linh hồn nào vương vất qua đây?
Thuyền ai đã đắm? Ai đã buông tay?,
Biển là nấm mồ không tên không tuổi.
Thuyền ai may mắn ghé bờ mong đợi,
Bờ đón người thoát địa ngục trần gian,
Trên đảo quê người ngóng về quê hương,
Còn người thân, bạn bè. Còn thương nhớ.
Những người chết biển khi tìm tự do,
Thắp nén hương ném xuống biển xuống mồ,
Mong chia sẻ niềm đau chung thời cuộc.
Nguyễn Thị Thanh Dương.
Ingen kommentarer:
Legg inn en kommentar