skip to main  |
      skip to sidebar
          
        
          
        
Tâm Sự Của Một Người Ðau Khổ
 
Vợ chồng tôi định cư ở Mỹ vừa đúng 30 năm. Chúng tôi rất ít về 
Việt  nam vì bà con chẳng còn mấy người. Nhưng đột nhiên khoảng hơn 2 
năm trở  lại đây, chồng tôi bỗng thường xuyên đi về VN đầy khó hiểu, lần
 gần nhất  đã ở lại hơn 2 tháng.
Hỏi thì ông ấy bảo, về để tìm cơ hội làm ăn mà chẳng nói làm ăn cái  gì,
 nhưng lần nào đi cũng mang nhiều tiền theo mà khi về thì hết sạch.  
Thời gian ở nhà, ông thường lên mạng ngồi Chat rất khuya và có nhiều  
cuộc điện thoại rất lâu, ông thường lén ra vườn ngồi nghe một mình làm  
tôi hết sức nghi ngờ. Sự nghi ngờ càng tăng khi ông nhạt hẳn chuyện gối 
 chăn cùng vợ, cái nhạt nhẽo này rất khác thường so với trước, vì chúng 
 tôi mới hơn 60 tuổi.
Tôi điện thoại về VN dò hỏi nhiều người quen thì được biết, ông cặp bồ với một phụ nữ không còn trẻ nhưng đẹp.
Tôi vội vã lấy vé bay về VN thì cũng là lúc chồng tôi trên đường về Mỹ.
Tôi  ở lại VN gần một tháng lân la dò hỏi thì được biết người phụ nữ kia
 ở  trong “Nhóm câu Sài gòn”, tức là câu người trên mạng. Tôi đã mất rất
  nhiều công sức và tiền bạc mới biết được nhóm này có khoảng 10 người, 
 chuyên lên mạng sưu tầm các hình ảnh độc đáo, và những thông tin nóng 
mà  nhiều người nước ngoài quan tâm rồi Post lên mạng và các diễn đàn. 
Từ  đó nhóm này có vô số người quen khắp nơi thế giới. Mỗi người trong 
nhóm  luôn có hàng ngàn địa chỉ để giao lưu quan hệ.
Tôi dấu mình không  cho biết tôi từ Mỹ về, thật may mắn, tôi được giới 
thiệu và kết thân  với 1 người trong nhóm. Lân la mãi, tôi được cô này 
cho xem cả xấp hình,  trong đó có hình chồng tôi đi câu cá ở Bình Chánh,
 rồi tắm biển Nha  Trang chung với cả nhóm. Nhờ thế, tôi biết rõ mặt 
người phụ nữ kia khi  đang ôm chồng tôi. Cố dằn lòng, tôi vẫn tỉnh bơ 
như không quen biết ai  trong những tấm hình trước mắt.
Khi hết sức thân, cô gái kia mới  dốc bầu tâm sự. Đại khái cô cho biết, 
chúng em là những người tử tế, có  ăn học và có nhà cửa đàng hoàng, chỉ 
tội nghèo.
Cô rất tự hào về chuyện “câu” của mình.
Cao hứng cô bóc trần mọi thứ:
“Chị tưởng ai cũng có thời gian suốt ngày trên Net ư?..”
Chị tưởng ai cũng đủ trình độ để sưu tầm những hình ảnh độc đáo và các tin tức nóng hay sao?...”
Những  email em gởi là các mồi câu. Cả ngàn Mail gởi đi, bèo nhất cũng 
có vài  chục phản hồi, bao nhiêu năm như thế chúng em có vô số bạn hữu, 
từ thân  ít đến thân nhiều và rất thân.
Trong đó em sẽ lựa ra, con nào hám  của lạ ( nhiều lắm) đủ mọi thành 
phần. Và em thường dành ưu tiên cho cá  nước ngoài ( vì dễ dãi bạc tiền)
 luôn đặc biệt quan tâm đến loại vợ  chết và nhất là loại cá già, cá 
càng già càng tốt và càng dễ câu. Nhưng  thú vị nhất là loại vợ chết.
Đầu tiên là chat, kế tiếp là điện  thoại và sau đó là hẹn gặp tại VN, em
 luôn thòng rằng : “Xin làm hướng  dẫn viên miễn phí, mọi nơi mọi lúc”. 
Ít khi em chủ động gọi điện thoại  lắm, vì tốn tiền, chỉ cần nhá máy, 
“cá” sẽ gọi lại ngay.
Em siêng chat lắm, có lần cùng một lúc phải chat với 4 – 5 cá, nhưng vẫn khỏe re.
Cô hào hứng huỵch toẹt:
“  Em đang là em tinh thần, là em kết nghĩa, là cháu dễ thương...” của 
rất  nhiều cá nước ngoài. Cả là “người thương yêu dấu” hoặc là “cục cưng
 rất  nhớ” của nhiều con cá lờ đờ đó chị ạ. Mỗi kỳ lễ, Tết hoặc Sinh 
nhật em  đều có quà của cá từ các nơi, cá luôn hào phóng và rộng tay với
 bọn em.
Cá  về, em đón. Cá đi em tiễn. Nhưng ngại nhất là vào tháng Tết này, 
nhiều  cá về lắm, em rất lúng túng khi xếp lịch vì sợ cá đụng đầu, do 
đó, mỗi  đứa bọn em luôn có ít nhất là 4 hoặc 5 số điện thoại. Sợ cá 
ghen khi  thấy máy bận.
Bọn em có đứa đã mua được nhà, đã mua được xe xịn, còn đi du lịch đó đây thì là chuyện vặt.
Chợt giọng cô chùng xuống:
Bọn  em đứa lớn nhất cũng trên 50 rồi, trong đó mấy đứa đã vướng HIV vì 
cá  nước ngoài chẳng ai chịu dùng bao cao su ( cô chỉ ngay người phụ nữ 
 trong hình đã cặp bồ với chồng tôi 2 năm nay). Mấy đứa này vừa đang 
uống  thuốc vừa đang “trả thù đời”, chúng ngủ với bất cứ ai muốn chúng 
và  nhất định không cho dùng bao.
“Nhóm câu SG” là tên kín đáo bọn em tự gọi cho vui, ít người biết lắm.
Vậy làm sao tránh được? Tôi hỏi.
Cô  bảo: Không tránh được đâu, khó biết lắm. Vì bọn em là người đàng 
hoàng,  có ăn học tử tế, có đứa còn là Phật tử thuần thành siêng lễ bái 
lắm chị  ơi.
Tôi tối xầm cả mặt, ù hết cả tai khi nghĩ đến chồng tôi, không còn hơi sức đâu nghe tiếp phải lảo đảo đứng lên ra về.
Tôi  trở lại Mỹ mà lòng tan nát. Ba ngày không nói với chồng một câu. 
Cuối  cùng, chẳng thể mãi thinh lặng, tôi kể hết với ông những chuyện 
tôi biết  về “Nhóm câu SG” và yêu cầu ông đi xét nghiệm máu. Mới đầu ông
 nổi giận  ghê gớm và quát nạt kinh khủng. Quá chán nản, tôi chẳng nói 
lại nửa  lời. Sau đó, tôi lẳng lặng thu xếp áo quần về ở với con trai 
lớn hơn 1  tháng trời. Trong thời gian này, ở nhà ông ấy đi xét nghiệm 
máu : Kết  quả DƯƠNG TÍNH HIV. Dù đã đoán trước nhưng tôi vẫn bàng hoàng
 đổ sụp và  nghĩ đến bản thân mình.
Ba tháng sau mới lấy lại được thăng bằng, tôi đi xét nghiệm, kết quả cũng như chồng tôi DƯƠNG TÍNH HIV.
Tôi  có 2 trai và 2 gái đều trưởng thành. Tôi không biết vi tính, không 
có  nickname, phải nhờ con gái viết lại chuyện buồn của mình gởi các 
diễn  đàn, chỉ với mong ước các diễn đàn tiếp tục phổ biến, đến càng 
nhiều  càng tốt, sao cho mọi người cảnh tỉnh, đừng để ai vướng phải bất 
hạnh  như gia đình tôi.
Đó là tâm nguyện của tôi, xin các diễn đàn giúp tôi hoàn thành tâm nguyện cuối đời của mình.
Người phụ nữ bất hạnh.
 
 
 
          
      
 
  
 
 
 
  
Ingen kommentarer:
Legg inn en kommentar