Chuyện lòng tham và tội ác, không hiểu sao nghe ra trở thành quen tai
 và nhàm chán ở Việt Nam, nó nhàm chán đến độ khi nói đến nó, cảm giác 
như nghe chuyện con người thì ăn ba bữa, con lợn thì kêu ụt ịt, con chó 
thì sủa gâu gâu, con chuột thì phá phách ruộng đồng và con nhà Cộng Sản thì được làm quan, ăn ngon, mặc đẹp, tham nhũng, bòn rút gan ruột 
quốc gia, bôi bác dân tộc v.v... và v.v... Tại sao ở một đất nước có bề 
dày lịch sử dài gấp mười hai lần nước Mỹ, gấp ba mươi lần Singapore, gấp
 năm lần nước Nhật nhưng lại có nền văn hóa, chính trị và kinh tế quá 
lạc hậu, tưởng như còn ở thời mông muội.
Đã có rất nhiều bài viết đứng trên quan điểm cho rằng người Việt Nam 
xấu xí, ích kỷ, tham lam, lạc hậu và thô lỗ. Bản chất người Việt Nam là 
thông minh, chịu học hỏi, nhưng thiếu sáng tạo và không bao giờ tự đúc 
kết cho mình một phương pháp làm việc. Chính vì thiếu phương pháp làm 
việc nên mọi việc cứ lừ đừ, lịch sử dân tộc cũng lừ đừ.
Có quan điểm khác cho rằng người Việt Nam chịu thương, chịu khó, yêu 
thương đồng tộc, đức hy sinh lớn, dám làm dám chịu, khẳng khái và quyết 
liệt. Bản chất người Việt Nam thông minh và vị tha nhưng vì những lý do 
lịch sử, suốt cả ngàn năm chịu đô hộ phương Bắc, sau đó chiến tranh 
huynh đệ tương tàn, nồi da xáo thịt và nguy hiểm hơn hết là Chủ nghĩa 
Cộng sản đã xâm thực trên toàn cõi Việt Nam, tạo ra lực cản quá lớn 
trước bánh xe lịch sử dân tộc, khiến cho con tàu dân tộc không thể tiến 
lên, hỏng hóc và trục trặc.
Nếu đứng ở quan điểm thứ nhất, e rằng khó mà làm người cho tốt được 
một khi luôn ám ảnh một nỗi tự kỷ rằng mình là con cháu của một dân tộc 
xấu xí, ích kỷ và hẹp hòi, mà nếu có phát triển được chăng nữa thì trên 
nền tảng này, chiều hướng phát triển sẽ đi đến chỗ mất phương hướng, mặc
 cảm nhược tiểu và nhỏ bé trước quốc tế.
Nếu đứng ở quan điểm thứ hai, cho rằng người Việt Nam thông minh, 
chịu thương chịu khó, tốt và tốt, thì e rằng sẽ dẫn đến sự lạc quan thái
 quá. Thử đặt ngược câu hỏi: Tại sao một dân tộc toàn những người thông 
minh, tốt bụng, đáng yêu mà lại để một thứ chủ nghĩa Cộng Sản vô đạo 
thâm nhập, tác oai tác quái trên đất nước mấy mươi năm nay? Thì sẽ thấy 
ngay bản chất, nói thế mà không phải thế, dân tộc nào cũng có người tốt,
 kẻ xấu, người lương thiện, kẻ gian manh, người cao cả, kẻ tiểu nhân. 
Vấn đề đi đến đâu lại thuộc về vận mệnh dân tộc, nhưng vận mệnh dân tộc 
đi đến đâu lại thuộc về trí tuệ của dân tộc đó. Mâu thuẫn nằm đây, và 
chìa khóa cũng nằm đây.
Và, đặt tiếp một câu hỏi, nếu người Việt Nam tệ hại, thì làm sao suốt
 mấy ngàn năm nay, thời nào cũng có anh hùng hào kiệt, thời nào cũng có 
thức giả chính khí? Như vậy, chứng tỏ người Việt thông minh, khéo léo và
 chính nghĩa. Nhưng vấn đề được đặt ra là tại sao cho đến bây giờ, người
 Việt Nam vẫn còn chịu đựng và chấp nhận, cam chịu chế độ Cộng sản?
Dân tộc Việt Nam chịu quá nhiều thiệt thòi. Đi từ một dân tộc nghèo 
đói, thiếu hiểu biết bởi bóng tối phong kiến, đô hộ phương Bắc, mọi thứ 
suy nghĩ, hành động được đặt để trên tinh thần sống chết vì vua, đẩy 
thân phận con người xuống hàng tôi đòi, tính tự chủ hoàn toàn bị triệt 
tiêu. Sau năm 1945, hơn một nửa dân tộc Việt Nam lại tiếp tục rơi vào 
ách nô lệ mới, sự trí trá, nhân danh dân chủ, độc lập dân tộc, tự do, 
hạnh phúc... của những cái loa Cộng sản đã một lần nữa lừa bịp không 
biết bao nhiêu người vốn chưa kịp bước ra khỏi bóng tối u mê và tuyệt 
vọng.
Với luận điệu đảng Cộng sản do dân, vì dân, nhà nước của nhân dân, 
đại diện cho toàn dân, một lần nữa, thay vì tập trung tài lực của quốc 
gia về tay tập đoàn phong kiến, bây giờ, tài lực của quốc gia bị gom về 
tay Cộng sản. Đau đớn là lúc này, nhân dân vẫn chưa kịp nhận ra bộ mặt 
thật của Cộng sản, còn bán tín bán nghi. Qua thời gian, một khi mọi thứ 
quyền lực nắm trong tay, đảng Cộng sản bắt đầu phơi bày bộ mặt phong 
kiến trá hình của nó. Tại sao gọi nó là phong kiến trá hình? Vì suy cho 
cùng, thời phong kiến, đất đai là của nhà vua và tập đoàn các quan lại, 
thì thời Cộng sản, đất đai thuộc về "toàn dân do nhà nước quản lý". Nói 
là của toàn dân thì có nghĩa là không riêng gì của cá nhân nào. Chính vì
 vậy, dân Cồn Dầu, dân Hòa Minh, Hòa Bắc, dân Văn Giang, Đông Triều hay 
Tiên Lãng đều không phải là toàn dân. Một khi nhà nước ra tay quản lý 
thì dân chỉ còn nước kiếm chỗ nào đó mà nương náu, kiếm không được thì 
ra bụi, ra bãi mà ở.
Đó là thứ lý luận trá hình, thay vì thâu tóm về tay mình thì lại cho 
rằng tôi quản lý giùm cho toàn dân tộc, đẩy cá nhân và tập hợp nhỏ vào 
đường cùng, không lối thoát. Và, nguy hiểm hơn nữa là thứ luận điệu này,
 về lâu về dài sẽ ăn lậm vào khả năng phản biện của con người, vì anh 
không thể vì quyền lợi chính đáng của cá nhân mà phản kháng lại lợi ích 
của cả một dân tộc, cho dù anh chẳng thể hình dung ra cái lợi ích dân 
tộc này dài ngắn, méo tròn ra sao, nhưng cũng phải ngậm bồ hòn mà chịu. 
Dần dà, khả năng đề kháng trước cái xấu và tội ác của người Việt nam bị 
mất đi.
Đến đây, có thể nhận biết được nguyên nhân đi xuống của dân tộc Việt 
Nam. Đến đây, có thể thấy rằng, vì sao người Việt Nam lại mất khả năng 
dị ứng và dần quen tai với tham nhũng, tội ác? Vì người Việt Nam đã chịu
 đựng quá lâu trong chế độ Cộng sản. Việc cần làm bây giờ để đảm bảo 
người Việt Nam tồn tại và phát triển, không còn gì khác ngoài việc xóa 
bỏ Cộng sản!
Khi so sánh dân tộc Việt với các dân 
tộc khác trên thế giới, nhất là khi so sánh với những quốc gia có chiều 
dài lịch sử ngắn hơn, nhưng lại phát triển gấp bội dân tộc ta, từ kinh 
tế phú cường đến xã hội văn minh và dân chủ chân chính. Kết luận không 
một người Việt Nam nào có thể tránh khỏi là: Cộng Sản chủ nghĩa là 
nguyên nhân sự suy thoái và tình trạng tồi tệ toàn diện của dân tộc hôm 
nay. Phương thức giải quyết vấn nạn này là vứt đảng CSVN vào sọt rác của
 lịch sử, mở một trang sử mới hầu dân tộc Việt có thể sánh vai cùng nhân
 loại văn minh. 
Nguyễn Nam Trung.


Ingen kommentarer:
Legg inn en kommentar