Đảng cộng sản ngày nay chỉ còn là hữu danh vô thực, hệ tư tưởng đã 
phá sản, xã hội "Thiên Ðường" cộng sản chỉ là ảo tưởng, nhưng "Địa Ngục"
 trần gian của cộng sản là có thật vì nạn nhân của nó vẫn đang sống.
Một số kẻ có chức quyền của đảng, vì bổng lộc tư lợi cá nhân, đang 
ngày đêm ra sức kêu gào cứu đảng khỏi sụp đổ, để mong kéo dài quyền lực 
và quyền lợi. Bản thân những kẻ cầm quyền cũng biết rằng sự cáo chung 
của chủ nghĩa cộng sản là không thể tránh khỏi, và tội ác của họ sẽ bị 
đưa ra xét xử chỉ còn là vấn đề thời gian.
Đảng đã một lần chết hụt vào năm 1991, khi các nước cộng sản Ðông Âu 
và Liên-Xô sụp đổ. Toàn bộ hệ tư tưởng Mác-Lê, và khuôn mẫu xã hội cộng 
sản bị các nước này quẳng vào sọt rác. Đảng cộng sản Việt Nam lúc bấy 
giờ bị rúng động, bàng hoàng, đảng viên thì lo sợ, hoang mang. Đã có 
đảng viên xé hoặc vứt thẻ đảng. Nhưng rất may cho đảng, nhưng không may 
cho dân tộc, là đảng quay lại làm tay sai cho Tàu Cộng để giữ quyền lực,
 và Việt cộng một lần nữa bán đất dâng biển của tiền nhân cho Tàu Cộng 
qua hội nghị Thành Đô.
Tính đến đại hội đảng lần thứ 11 năm 2011, số lượng đảng viên là ba 
triệu sáu trăm ngàn. Trong số đảng viên này chỉ có một thiểu số cầm 
quyền là giầu có, ăn trên ngồi trước, do tham nhũng hối lộ, chạy chức 
chạy quyền, lập băng lập nhóm chia chác lợi ích, chiếm đoạt tài nguyên 
quốc gia và bòn rút tiền thuế của dân.
Số đảng viên không quyền lực còn lại ở cấp chi bộ địa phương, cũng 
chỉ như dân thường, đa số họ sống chật vật về kinh tế. Sinh hoạt đảng ở 
các chi bộ chỉ mang tính hình thức. Hàng ngày đảng phát cho một tờ báo 
có tên là Nhân Dân. Một tờ báo đảng nên người dân chẳng ai thèm đọc, mà 
không hẳn đảng viên ai cũng đọc. Rồi đảng tổ chức những buổi hội thảo, 
hội nghị phổ biến đường lối chủ trương của đảng. Chỉ những đảng viên lớn
 tuổi, hay đảng viên đang tìm kiếm địa vị hay bổng lộc, là có mặt để 
nghe, nhưng thực tâm họ cũng hiểu rằng đảng đang tuyên truyền một chiều,
 sáo rỗng, bịa đặt và cả tự sướng với nhau.
Những đảng viên lão thành đã từng giúp đảng đánh Pháp, Mỹ và cả Trung Cộng cũng đã gần đất xa trời. Tiếng nói góp ý của họ về hiện tình đất 
nước cũng bị đám lãnh đạo hậu duệ của đảng bỏ ngoài tai. Cách mạng lão 
thành mà đảng còn chẳng coi ra gì, thì những đảng viên bình thường chỉ 
đáng cho đảng lợi dụng, rồi sau đó vắt chanh bỏ vỏ.
Biết được những điều đó, những người trẻ vào đảng sau này hoàn toàn 
không phải vì lý tưởng cộng sản tốt đẹp gì, mà đơn giản chỉ vì có cơ hội
 để tiến thân, và làm giầu cá nhân nhưng thường là bất chính. Những 
thành phần này làm mục ruỗng chế độ cộng sản nhanh hơn bất cứ thế lực 
thù địch nào do đảng tưởng tượng ra, và cũng nhanh chóng vứt thẻ đảng 
vào thùng rác khi lịch sử dân tộc sang trang.
Ngày 27/12/2012, Nguyễn Phú Trọng lại đưa ra lời cảnh báo
 sự sụp đổ của chế độ cộng sản, khi quy kết nguyên nhân là do các thế 
lực thù địch,và đặc biệt là tự diễn biến – tự chuyển hóa trong nội bộ 
đảng cộng sản, nhất là hàng ngũ lãnh đạo cấp cao. Tuy nhiên Nguyễn Phú Trọng 
vẫn không đưa ra được phương cách hữu hiệu để cứu đảng trong cơn bệnh 
thập tử nhất sinh này, ngoài những biện pháp đã phá sản từ lâu như: 
chống tham nhũng, đẩy mạnh công tác lý luận, nâng cao sức chiến đấu của 
đảng..v..v...
Nguyễn Phú Trọng tuy nói thế nhưng cũng biết rằng, cái đảng cộng sản  giờ chỉ toàn là một lũ sâu mọt, giòi bọ, ăn hoang phá hại, bán 
nước và có nhiều nợ máu với nhân dân. Người dân đang ngày đêm nguyền 
rủa, và cả phản kháng vào cái đảng này, nên Nguyễn Phú Trọng gọi người dân là 
các thế lực thù địch.
Những đảng viên không nắm quyền lực cũng biết rằng, Nguyễn Phú Trọng hô hào 
chống tham nhũng trong đảng nhưng sẽ không có kết quả, vì đội ngũ lãnh 
đạo đảng tham nhũng đã có hệ thống từ trên xuống dưới. Cụm từ "giai cấp 
vô sản" từ lâu đã không còn được nhắc đến vì hết thời. Ngày nay cụm từ 
"quan chức cộng sản" được dùng nhiều, vì chỉ có quan chức mới có thể 
cướp tài sản người khác cộng thêm vào tài sản của mình. " Cướp đêm là 
đảng, cướp ngày là quan".
Thế kỷ 21 đã bước vào năm thứ 13, đảng vẫn còn mong muốn dùng mớ lý 
luận lỗi thời, lạc hậu cộng sản để lừa gạt đảng viên và người dân Việt 
Nam. Nhưng tiếc rằng công cụ tuyên truyền một thời nằm trong tay đảng, 
nay đã bị bẻ gẫy bởi mạng lưới thông tin toàn cầu, và giờ đây đang nằm 
trong tay người dân. Đảng ngày nay không thể bưng bít thông tin, bẻ cong
 sự thật và che giấu tội ác bởi nó đã mất tác dụng.
Chế độ cộng sản là một đại nạn cho dân tộc Việt Nam kể từ năm 1945 
đến nay. Hàng triệu người dân Việt đã bỏ mạng dưới bàn tay cai trị sắt 
máu vô nhân cộng sản. Cộng sản vô thần đã phá hủy hàng ngàn ngôi đình, 
chùa, miếu, mộ bia di tích lịch sử của tiền nhân, triệt tiêu văn hóa dân
 tộc, bách hại các tôn giáo bằng nhiều hình thức. Đảng cướp nhà, đất và 
đẩy dân sống trong cảnh lang thang không nhà.
Lãnh đạo cộng sản hôm nay đã hình dung ra được số phận của họ, nếu 
như một ngày không xa nổ ra một cuộc cách mạng của lòng dân. Nhưng thay 
vì trở về với dân tộc, trao trả quyền lực cho nhân dân, thì họ lại cam 
tâm làm thân trâu, ngựa cho Tàu cộng sai khiến, và âm mưu biến Việt Nam 
thành một tỉnh của Tàu cộng.
Trước những toan tính bán nước của Việt cộng, người dân Việt Nam kêu 
gọi những đảng viên cộng sản còn chút lương tri và lòng tự trọng, hãy 
rời bỏ cái đảng cộng sản phi nghĩa, bất nhân, ngoại lai, vong bản. Đừng 
vì một chút bổng lộc cỏn con được đảng bố thí mà chần chừ do dự. Vì mất 
nước là mất tất cả. Đại nghĩa Dân Tộc, luôn mở rộng vòng tay chào đón 
tất cả những đảng viên cộng sản phản tỉnh, điển hình như anh Nguyễn Chí 
Đức. Thà làm dân nước Việt Nam, còn hơn làm tay sai cho Tàu – Việt cộng.
Ngày nay qua mạng lưới Internet, người
 dân và cả những đảng viên, đã biết rõ bản chất thật của đảng cộng sản 
là gì? Họ bán nước ra sao và nhúng tay vào những tội ác nào. Một cái 
đảng phạm tội tày trời với tổ tiên, cai trị tàn bạo với người dân Việt, 
vậy đảng viên cộng sản nên làm gì khi vận nước đang dời chuyển. 
Lý Trần Công.


Ingen kommentarer:
Legg inn en kommentar