Mùa xuân một lần nữa lại trở về, những khẩu hiệu trên nền đỏ như máu, chữ
vàng như chất thải xuất hiện khắp nơi trên quê hương yêu dấu, đảng CSVN lại được dịp
khoe cái dốt của mình cho 87 triệu dân còn lại xem: dấu hiệu giẫy chết, hôn mê
lâm sàng. Nếu đảng quả thật là đã đánh bại hai đế quốc sừng sỏ Pháp và Mỹ thì sao
hôm nay lại hèn mạt đến khốn nạn chẳng dám ẳng lên một tiếng với Tầu? Nếu còn
một chút "liêm sỉ", giây thần kinh "tự trọng" chưa đến nỗi tê liệt 100% thì đảng
CSVN nên đổi khẩu hiệu từ nay là "Đảng CS Việt Nam bán nước muôn năm".
Có một triết lý không ai cãi được, dù ở đâu trên trái đất này, theo bất cứ tôn
giáo nào, ngay cả vô thần, đó là: "Không có gì muôn năm trường tồn cả!". Ấy thế
mà cái đảng cộng sản Việt Nam trên dưới 70, tuổi gần đất xa trời lại cứ u mê tăm
tối, tâm thần hoang tưởng, tự sướng, cho là mình "Muôn năm".
Một đất nước phát triển phải biết tập trung vào hiện tại và tương lai. Nhưng
cái đảng cộng sản đáng chết này lại hành xử như những người lú lẫn chỉ biết ăn
mày quá khứ. Sự kiện mấy ngày gần đây, 700 cái loa tuyên truyền đua nhau kể lại
chuyện bắn hạ máy bay B 52! Xưa rồi "Chú Phỉnh" ơi, hơn 40 triệu dân Việt Nam
hôm nay có máy vi tính và biết lên mạng Internet, chúng tôi không dễ bị lừa như
thế hệ trước nữa đâu.
Đảng CSVN chẳng còn một sức mạnh nào cả, cứ nhìn xem một bầy Bộ
Chính Trị, một lũ công an hèn với giặc, ác với dân, xúm lại đánh hội đồng Luật
sư Cù Huy Hà Vũ. Đảng đang giẫy chết, đảng yếu lắm rồi. Ai lại cả một chính
quyền mà xúm vào đánh một nữ sinh viên là cô Phương Uyên chỉ vì những bài thơ
yêu nước. Thành tích này còn vang dội hơn cả hạ B52 nữa! Không toà án, chẳng xét
xử, cấm thăm nuôi. Như thế, chả trách gì cả thế giới lên án.
Lưỡi liềm và búa là hai biểu tượng của đảng tượng trưng cho giai cấp công
nhân và nông dân. Nếu ai đó còn tin là đảng thật sự đại diện cho hai giai cấp
trên thì họ là kẻ tâm thần bất ổn. Nông dân ngày nay mất đất, đảng tước đoạt tất
cả để làm sân golf, xây resort, buôn bán bất động sản và chỉ bồi hoàn một mét
vuông đất bằng tiền mua một quả trứng.
Công nhân thì rất khổ, làm quần quật vẫn không đủ ngày hai bữa ăn, lại bị
chính quyền địa phương từ bí thư tỉnh đến công an xã, xúm vào hút máu mủ.
Các doanh nghiệp thì ăn cướp cơm chim của công nhân; một bữa ăn, công ty trả
10,000 đồng cho một phần thì qua các bọn nhà thầu cầm quyền liếm láp hết phân
nửa, may ra người công nhân còn lại 5,000 đồng vừa đủ chén cơm và chút canh mà
muối nhiều hơn thịt. Hơn lúc nào hết hai giai cấp mà đảng mạo danh chỉ chờ bão
nổi lên là họ sẽ không ngần ngại dùng búa để bổ vào đầu và liềm để cắt cổ đảng.
Đảng đang giẫy chết khi trí thức quay lưng, và công nông uất hận.
Đám quan chức từ trung ương đến phường xã, từ công an đến những bọn tay sai
chỉ là những kẻ ăn bám, đang hút máu, sống nhờ cái xác vật vờ chờ chết của đảng.
Khi đảng chết thì hằng triệu tên này sẽ không còn nguồn để sống nữa. Hy vọng bọn
họ sẽ còn một chút thông minh để bỏ chạy trước khi đảng chui ống cống.
Chứng cớ cuối cùng về lập luận đảng CSVN đang giẫy chết là Đại hội 6 vừa qua, lần
đầu tiên dân chúng được thấy cảnh quan chức cao cấp đảng đấu đá nhau. Tuy
nhiên, cũng phải khen Đại hội 6, nhờ đó mà cả nước biết được thâm cung bí sử của
bè lũ Ba Đình, biết được bộ mặt thật của chúng không dám xử 3X vì sợ thù oán.
Biển Đông chúng đã bán, vài ngày nữa bước qua năm 2013 bọn Tầu sẽ ngang nhiên
kiểm soát tầu bè của chúng ta, ngư dân sẽ tiếp tục bị bắt giam bọn quan chức
cộng sản Việt Nam ngày hôm nay không còn mạnh như trước đây, bia rượu, gái gú đã
khiến mặt chúng nung núc mỡ và bụng căng một bồ chất thải.
Đảng CSVN đang giẫy chết,
chúng không còn tiền, nợ xấu gia tăng, bất động sản đóng băng, thị trường chứng
khoán giá trị một cổ phiếu không bằng một lá hành ta. Chúng sẽ không còn tiền để
nuôi những kẻ tay sai, và cái đám trung thành vì tiền sẽ tan rã nhanh chóng.
Mỗi
một việc làm có ý nghĩa của chúng ta hôm nay, ở thời điểm lịch sử này là một
viên đạn khai tử chế độ cộng sản tàn bạo.
|
Tuổi 20.
Ingen kommentarer:
Legg inn en kommentar