Hiểu
rõ về sự dã man bạo tàn của giặc Tàu, chắc chắn trên thế giới không ai
có thể hơn được dân tộc Việt đã ba lần bị Bắc thuộc kéo dài hằng ngàn
năm. Ðầu xuân năm Quý Mão (43 sau TL), Hai Bà Trưng bị Mã Viện đánh bại,
phải trầm mình tại Hát Giang. Từ đó, Giao Châu lại trở thành một quận
huyện của nhà Hán, người Lạc Việt bị đày đoạ dầy xéo bạo tàn. Ðể diệt
chủng nước ta, thái thú Mã Viện thi hành chính sách “Hán Hóa Người
Việt”, ra lệnh tịch thu tất cả những đồ kim khí và đúc thành “Cột Ðồng
Mã Viện” với lời răn đe khả ố “Ðồng Trụ Chiết, Giao Chỉ Diệt”.
Ðầu
thế kỷ thứ XV, Hồ Quý Ly cướp ngôi nhà Trần khiến lòng người bất phục
nổi lên chống đối khắp nơi. Giặc Minh lợi dụng Trần Thiểm Bình sang cầu
cứu nên đem quân chiếm nước ta. Ðể răn đe người Việt đang nổi lên theo
Bình Ðịnh Vương Lê Lợi kháng chiến chống Tàu, vua nhà Minh đã hăm doạ
“Ðồng Trụ Chi kim Ðài Dĩ Lục” (Cột Ðồng Ðến Nay Rêu Còn Xanh). Nhưng đã
bị người Việt chơi xõ “Ðằng Giang Tự Cổ Huyết Do Hồng” (Sông Ðằng Từ Xưa
Máu vẫn Ðỏ).
Từ
xưa tới nay cột đồng hay bia đá đều bị mòn, bị mất . Chỉ có Bia Miệng
thì vĩnh viễn không ai có thể bịt được, nên dân gian mới có câu “trăm
năm bia đá thì mòn, ngàn năm bia miệng vẫn còn trơ trơ” là vậy đó.
Với
bản chất thực dân từ ngàn đời, người Hán dù đã bị rất nhiều luân hồi
nghiệp chướng gần như suốt dòng lịch sử. Thế nhưng khi đắc ý vẫn không
chừa thói cũ. Bởi vậy năm 1949 ngay khi chiếm xong lục địa, Trung Cộng
đã lộ ngay nanh vuốt thực dân qua hành động xâm lăng thôn tính các dân
tộc nhược tiểu, để bành trướng lãnh thổ và thế lực. Tân Cương, Nội Mông
và Tây Tạng bị cưỡng bức thành các vùng “tự trị” của Tàu. Ðức Ðạt Lai
Lạt Ma thứ 14, vị lãnh đạo tinh thần và thế tục của Dân Tộc Tây Tạng vào
năm 1959 được CIA giải thoát. Từ đó Ngài sống lưu vong tại Ấn Ðộ nhưng
mòn gót khắp các nẻo đường thế giới, để tìm phương tiện và hậu thuẫn
giải thoát cho dân tộc, đất nước mình khỏi gông cùm nô lệ Tàu đỏ.
Giống
như tại Nội Mông và Tân Cương, ngay khi chiếm được lãnh thổ Tây Tạng
vào năm 1950, Tàu đỏ lập tức cho thi hành chính sách thực dân, đem người
Tàu từ bốn phương tới khai hoang lập nghiệp. Thái thú Chen Kuiyuan
(Giang Trạch Dân) nhân vật sau này trở thành tổng bí thư đảng cộng sản
Tàu, được đưa tới Lhasa chỉ huy chiến dịch “Diệt chủng Tây Tạng” vì Y đã
thành công tại Nội Mông, qua nhiệm vụ hủy diệt gần hết thổ dân Mông Cổ
tại vùng đất nhà, biến họ thành dân thiểu số (3 triệu người) trước Hoa
Kiều (20 triệu người) tới lập nghiệp.
Trong
kế hoạch diệt chủng người Tạng ngay trên quê hương họ, ngoài chính sách
di dân ồ ạt, còn dùng vũ lực bắt buộc mọi người phải hạn chế sinh đẽ,
trong khi chính vùng đất này có mật độ dân số thưa thớt nhất trên thế
giới từ trước tới nay. Nhưng thâm độc hơn hết là chính sách của Tàu đỏ,
biến người Tạng mất gốc để đồng hóa họ, sau màn “bắt phá thai” để càng
ngày càng ít người.
Ai cũng biết cả nước Tây Tạng sùng kính Phật giáo,
nên Bắc Kinh đã tiến hành chủ trương hủy diệt nên văn hóa của họ, bằng
cách đàn áp dã man Giáo Hội và Tăng Lữ Tây Tạng. Ðể có lý do biện minh
với thế giới, Trung Cộng chụp mũ Phật Giáo và Văn Hóa người Tạng nhằm
mục đích chia rẽ và tách rời Tây Tạng ra khỏi Trung Hoa, nên cần phải
dẹp bỏ.
Qua
cuộc đàn áp man rợ này, chỉ trong thập niên 60 của thế kỷ XX, Tàu đỏ đã
hủy diệt hơn 60.000 ngôi chùa trên đất Tạng, có hơn 1 triệu người bị
tàn hại với đủ mọi lý do (chiếm 1/6 dân số). Ðể dọn cỏ sạch gốc, Bắc
Kinh tổ chức cán toán công an tôn giáo gồm 5 người Tàu, tới tận các tu
viện khắp Tây Tạng để dạy về ý thức hệ Maosit và tinh thần ái quốc Hán
tộc. Chúng bắt mọi người phải học tập mỗi ngày 4-5 giờ, để gột rửa hết
giáo lý nhà Phật có từ trước, đồng thời nhét vào đó tư tưởng vô thần và
chũ nghĩa xã hội. Khóa học kéo dài 2 tháng và chứng chỉ tốt nghiệp,
chính là tờ tự xác nhận rằng “Tây Tạng trước sau bao giờ cũng thuộc lãnh
thổ Trung Hoa”. Ngoài ra còn phải ký tên phủ nhận Ðức Ðạt Lai Lạt Ma
đang lưu vong , để thừa nhận Vị Bang Thiền Lạt Ma của Bắc Kinh mới là
lãnh đạo tinh thần của họ. Ai không ký tên sẽ bị trục xuất ra khỏi tu
viện và nhận chịu nhiều hình phạt thảm khốc sau đó.
Sự
quật khởi của người Tây Tạng đã làm cho nhân loại tỉnh cơn mê. Từ đây
Trung Công chắc chắn sẽ không còn cơ hội mê hoặc thế giới cho dù có Mỹ
đồng lõa hay ủng hộ vì giấy làm sao gói được ngọn lửa căm hờn của những
người bị trị, trong đó có hơn 80 triệu người VN đang quằn quại sống
trong ngục tù Cộng Sản do Trung Cộng đứng đằng sau VC chỉ đạo từ 70 năm
qua. Cái gương Nhật Bản là một cường quốc kinh tế quân sự hàng đầu tại Á
Châu, vậy mà Tàu đỏ còn dám ngông cuồng xua tàu chiến vào hải phận để
gây hấn, đòi đảo. Nên các dân tộc nhược tiểu như Tây Tạng, Tân Cương và
nhất là quốc gia không còn chủ quyền, VN làm sao ngăn cản và đương đầu
nổi với Trung Cộng, hiện còn tàn bạo gấp trăm lần Ðức Quôc Xã và Quân
Phiệt Nhật trong hai kỳ Ðại Chiến Thế Giới.
Tại
Tây Tạng, từ khi cuộc khởi nghĩa giành độc lập bị thất bại vào năm
1959, đã có hàng triệu người Tạng bị chết thảm bởi sự khủng bố của Tàu
đỏ. Cũng trong năm này, Ðức Ðạt Lai Lạt Ma thứ 14 may mắn thoát khỏi Tây
Tạng và tới được Ấn Ðộ lập Chính phủ lưu vong tiếp tục đấu tranh đòi
độc lập.
Nhưng
dù bị cô thế, người Tây Tạng trong và ngoài nước vẫn son sắt một lòng,
quyết tâm chống đối với kẻ thù để giành lại cho được đất nước mình. Cùng
lúc người Tạng lưu vong khắp nơi trên thế giới cũng đồng loạt đứng dậy
tranh đấu đòi Tàu đỏ phải trả lại độc lập cho đất nước mình. Tất cả
những diễn biến trên cộng với lòng thù hận của giới tăng lữ Tây Tạng, đã
làm cho Trung Cộng vừa mất mặt lẫn lo sợ nên càng gia tăng sự đàn áp và
khủng bố người Tạng trong nước.
Chỉ
riêng trong năm 2012, số tăng lữ và người Tạng dùng thân mình làm đuốc
sống để chống lại súng đạn, công an và bạo quyền của Hán tộc. Và Bắc
Kinh đã không ngờ là tin tức các cuộc bạo động lại nhanh chóng lan rộng
khắp thế giới cũng như tại Tây Tạng và các tỉnh lân cận kể cả Tân Cương,
biến cả phần đất phía tây nước Tàu thành trận địa không cách gì dập tắt
nổi, khi hận thù dân tộc đã bay vút lện tận trời cao và thấm sâu trong
máu thịt của con người.
Tháng
11-2012 Tập Cận Bình sẽ lên ngôi hoàng đế đỏ của đế quốc Trung Cộng.
Rồi hắn cũng sẽ như Giang Trạch Dân và Hồ Cẩm Đào “nói láo” khi tiếp
quản quyền lực rằng sẽ “hòa hợp hòa giải dân tộc” và “thay đổi cách đối
xử với người Tạng” ..!
MƯỜNG GIANG.
Ingen kommentarer:
Legg inn en kommentar