Từ những hư cấu trong Đỉnh cao chói lọi. Đọc Đỉnh cao chói lọi mới nhận ra rằng khó có thể tạm “gác lại quá khứ” làm công việc “đoàn kết” trước. Nhận thức về một vấn đề còn cách xa, tư duy còn khoảng cách quá lớn khó có thể thật lòng đoàn kết!
Lịch sử sẽ không thể được định hình chỉ bằng các đoạn phim tuyên truyền quảng cáo các ý kiến, tự sự, hồi ký, tiểu sử... Nếu điện ảnh hư cấu thêm phần kịch tính thì tiểu sử cá nhân luôn cắt xén phần thất bại...
Viết tiểu sử hay trần thuật cá nhân thường rơi vào việc chọn lọc cắt dán những mảng đời có kết cấu giống như tảng băng trôi, với phần nổi là hành vi hiện thực có thể quan sát được và phần chìm đa dạng có thể chỉ là hành vi do phản xạ vô thức hay là ý đồ, nhận thức, triết lý, âm mưu...hình thành nên hành vi đó.
Phần chìm thuộc lãnh vực tâm linh trừu tượng, không ai hiểu rõ không ai dám chắc chắn đó...là gì ? Phần chìm này là duyên cớ khiến con người không hiểu nổi nhau, hiểu lầm nhau, bị ngờ vực, tin tưởng nhầm, bị lừa dối... Xã hội nhiều khi bất lực khi muốn phát hiện một âm mưu như âm mưu 11.9.2001, con người bất lực đi tìm sự thật và thường yêu lầm tin lẫn có khi ngủ chung chăn...với kẻ thù. Khoa học lao vào cố gắng tạo ra máy phát hiện nói dối, nhưng chưa thành công vì chẩn đoán ung thư dễ hơn phát hiện nói dối!
Xin ai đó chớ có bực tức khi có ai trong chúng ta chưa (hoặc không) kính yêu “bác Hồ Chí Minh” như các nhi đồng miền Bắc hay nhà văn Dương Thu Hương! Xin đừng cắt nghĩa đó là ý đồ sỉ nhục bôi lọ ông Nguyễn Tất Thành. Thật ra, bắt đầu từ không yêu không ghét, cũng đã quá khó khi biện minh để có thể kính yêu, dù có cả bộ máy tuyên truyền đồ sộ đề cao Hồ Chí Minh như thánh Allah!
Nguyễn Tất Thành có những bức ảnh tuyên truyền nhìn thật buồn cười, với ăn mặc giản dị đứng tưới cây điệu nghệ, có chục các cô sơn nữ đứng xung quanh cười tươi như hoa! Một bức ảnh đẹp nhưng đó là đóng kịch!
Lại có tấm hình Hồ Chí Minh đang cuốc đất chung quanh quan chức đứng nhìn không động móng tay, là sao? Khó có thể tin cảnh hai bàn chân không đạp nước cùng lão nông, khi Hồ Chí Minh chưa bao giờ biết làm ruộng!
Hình Hồ Chí Minh chống gậy trường sơn “cùng chúng cháu hành quân” chắc chắn là diễn kịch để quay phim trong an toàn khu nên bộ đội tươm tất vui như... trẩy hội! Xin lỗi những ai từng cảm kích khi nhìn các bức ảnh ấy, nhưng ở tầm suy xét sâu muốn đi tìm sự thật, những thứ đó phản tác dụng lắm!
Không ngạc nhiên khi nhiều người viết về một nhân vật thường phiến diện như nhau và cùng một hành động, phần tâm linh trừu tượng được lý giải khác nhau khi khối lượng thông tin khác nhau, nhân sinh quan thế giới quan của các người viết chênh nhau về mặt bằng văn hoá văn minh khiến hệ thống quy chiếu đánh giá khác nhau xa. Ảnh hưởng của học thuyết như Cộng Sản Việt Nam dựa vào lao động đơn giản cấp thấp cho đó là nguồn lực xây dựng quốc gia còn chủ nghĩa khoa học phục vụ nhân loại trân trọng trí thức cao...
Tội đồ Nguyễn Tất Thành đã chết, nhưng chưa thể lùi xa vào dĩ vãng vì cứ bị Đảng CSVN réo gọi cho “Sống mãi trong sự nghiệp... của Đảng Cộng Sản”, một phần khác đã được hư cấu công phu để làm Đỉnh cao chói lọi giửa khi thực chất Nguyễn Tất Thành không đủ phẩm chất tài năng để làm lãnh tụ, còn sai lầm khi chọn lựa đào tạo ra hậu sinh tệ hơn thấp nhưng luôn là “đỉnh cao chói lọi” cho tới ba mươi năm sau khi chết. Chỉ việc trên 21 năm tại vị từ 1945-1969 hay 15 năm liên tục tại vị 1954-1969 đã là điều không thể chấp nhận. Nhận thức của tội đồ Nguyễn Tất Thành quá thấp kém.
Nếu có ai trong chúng ta phẫn nộ, khinh miệt tội đồ Nguyễn Tất Thành thì cũng chỉ vì Đảng CSVN quá khinh thường công chúng để vẽ ra những phẩm cách mà lãnh tụ chẳng hề có! Đến tận hôm nay Đảng CS vẫn hô hào “học tập và làm theo gương bán nước cầu vinh của Hồ Chí Minh”, ép dân VN phải sống, phải nghĩ lùi về thời trước thế chiến 1945, lúc hình thành con người Nguyễn Tất Thành xa xưa đó. Khuyên trẻ con cán bộ công chức học theo kiểu như lui cui nhặt ba viên sỏi kê cho cục xà bông? Hồi xa xưa ấy cục xà bông đen như “cứt chó” như Dương Thu Hương.
Nhiều người đang kiếm tìm sự thật bị che giấu, người ta có thông tin khác hơn, hệ thống giá trị khác hơn để quy chiếu khi đánh giá về tội đồ Nguyễn Tất Thành, nên cũng có những đánh giá khác hơn Dương Thu Hương!
Sự thật đó là quái đảng Cộng Sản Việt Nam có nhóm Công An, trợ lý bí mật lo tuyển gái và quản lý gái, dắt gái đến cho “lãnh tụ Hồ Chí Minh” được Dương Thu Hương hào phóng chấp nhận thân phận đàn bà lén lút quan hệ tình dục và nâng lên thành tình yêu thầm lén nhưng nồng nàn đáng thương hơn đáng trách kiểu như hai đứa trẻ yêu nhau bị gia đình tham tiền tham danh không thông cảm cấm đoán. Thật ra hai sự tình không tương thích để so sánh như thế vì có yếu tố cố tình lừa dối tình cảm, quá tầm thường mà muốn được tôn sùng là gian lận rồi Dương Thu Hương ơi! Một chứng minh không thể chối cãi: tội đồ Nguyễn Tất Thành là tên bán nước cầu vinh còn là tên dâm loạn, khinh phụ nữ làm phương tiện giải trí tình dục, dâm ô. Trong xã hội đời thường đó là “kinh doanh tình dục” đổi lấy tiền hay đổi lấy chức vụ cũng là kinh doanh! Một ngành kinh doanh con người của thế giới tội ác đê hèn. Cho nên dân Miền Nam không dành cho tên tội đồ H lòng khoan dung như nhà văn Dương Thu Hương.
Bộ Công An trong thế giới dân chủ tự do miền Nam thời đó không hề có nhiệm vụ lo tìm và quản lý “gái gọi” cho lãnh tụ Ngô Đình Diệm, hay ở Mỹ thậm chí còn không che giấu cho Tổng thống Bill Clinton mà lôi ra luận tội! Nước Mỹ cho công bố cả bản điều tra cô Monica Lewinsky khai chi tiết hành động tình dục của cô và ông Bill Clinton sau khi đươc trát toà miễn tố cho cô và đặt tất cả dưới ánh sáng công lý để có thể đánh giá “nhân cách thật” của ông Bill Clinton! Không cần một con người bất thường, không vợ không con như ông Ngô Đình Diệm vì có khi cuộc sống bất thường, ông không thấy hết nhu cầu đời thường.
Chính vì tư duy lầm lạc không chỉ ông Nguyễn Tất Thành mà chính đảng CSVN đã chủ tâm tạo ra một hình tượng nhân cách giả tạo. ông Nguyễn Tất Thành đã lén lút, không dám nhận vợ nhận con để đóng đúng phân vai của đảng Cộng Sản là màn kịch “cha già dân tộc” do tự nguyên hay bị ép buộc thì lịch sử không thể khẳng định, chỉ biết là lý lịch hư cấu quá nhiều cần bộc lộ đâu là con người thật, nhân cách thật, vợ con là ai v.v. Dân khai lý lịch sai bị Công An truy xét ra sao thì ông Nguyễn Tất Thành cần bị truy cứu trách nhiệm gian dối như thế mới là lẽ công bằng! Dân Việt Nam cần được sống bằng sự thật, không thần tượng hoá ai “trong Đảng” không vùi dập ai “ngoài Dân”.
Trong nhận thức của người Việt thì người mà không thương con ắt hẳn cũng không biết thương bất cứ ai! Không ai can đảm hé lộ cho biết ông Nguyễn Tất Thành vì sao không nhận Nguyễn Tất Trung, có đồng tình việc giết bà Nông thị Xuân không, là người vợ trẻ yêu dấu mối tình lớn của Nguyễn Tất Thành lãnh tụ “bù nhìn” đáng thương của đảng Cộng Sản như Dương Thu Hương viết hay bà Xuân chỉ là người giải quyết nhu cầu sinh lý đã bộc lộ ý riêng làm ông bận bịu, không ai dám đoan chắc.
Chuyện ông thản nhiên cho giết Bà Xuân là hoàn toàn có thể, xét theo cá tính và cuộc đời ông. Có khác chăng là ông từng giết nhiều người khác đảng phái nay nâng cấp tay nghề, giết người đã có con với ông. Chi tiết trong truyện tả ông Nguyễn Tất Thành đến nơi bà Nông Thị Xuân ở và chơi đùa hạnh phúc với các con là chi tiết hư cấu, chưa từng có tài liệu nào ghi nhận điều đó! Sau khi Bà Xuân chết, con thì giao cho “nhân dân” nuôi, đến khi về gia đình ông Vũ Kỳ, ông Nguyễn Tất Thành không hề gặp con Nguyễn Tất Trung, lúc này đã được đổi tên là Vũ Trung! Trần Quốc Hoàn có hãm hiếp bà Nông thị Xuân nên có thể làm ông ngờ vực không chắc đó là con của ông nên lạt lẽo, cũng là một nghi vấn để lý giải thái độ đó không phải là người cha vô trách nhiệm!
Dostoievsky viết trong tác phẩm Anh em nhà Karamadôp: “nhiều khi tôi đã có dự định say mê phụng sự nhân loại (...) thế nhưng tôi lại không thể sống chung với bất kì ai trong một căn phòng”. Đó là loại người mà Dostoievsky gọi là chỉ có “ tình yêu mơ mộng” chứ không có tình yêu thực sự. Nên hiểu ông Nguyễn Tất Thành tốt nhất theo tư tưởng này hơn là mạt sát ông chỉ đơn thuần cần giải quyết tình dục như kẻ dâm ô hay “đời thường hoá ông” theo cách sống của người đàn ông đương thời, e chổ này nhà văn Dương Thu Hương có sự áp đặt khi viết: “Cho dù là lãnh tụ, cho dù đã từng có nhiều cuộc tình trong đoạn đời lênh đênh của quá vãng. Nhưng chính cô gái này là cuộc tình lớn nhất, cuộc tình cuối cùng trong cuộc đời con người đau khổ kia.”
Ở Nguyễn Tất Thành, có lẽ không nên quên ông có ham muốn khác mạnh mẽ hơn đó là ham muốn làm “cha già dân tộc” chứ không phải làm chồng làm cha một gia đình. ông sẵn lòng làm lãnh tụ “bù nhìn” vì đổi lại sự vinh danh quá lớn vì... vẫn có lời! Chối bỏ trách nhiệm cắt đứt quan hệ và dấu mình sau bức bình phong nhiệm vụ thiêng liêng phải đánh thắng giặc Mỹ. Sá gì người đàn bà đã tỏ tường đã rơi vào thời khủng hoảng hôn nhân, bắt đầu nhàm chán theo tâm lý tự nhiên.
Nhưng như thế sao dám nói Đảng Cộng Sản và Nguyễn Tất Thành có công giải phóng phụ nữ khi có hành vi đặt phụ nữ sau lưng đàn ông thế này? Miền Nam ngay thời điểm đó phụ nữ đã tránh được đầu óc phong kiến lạc hậu, tránh được tính ích kỷ quái quỷ của giống đực. Chính quyền dân chủ không ai dám lừa dối dân dám làm ra vẻ cao cả thần thánh buồn cười như thế! Do nhận thức nữ quyền khác nhau mà một người con gái du kích được tuyển “nhập phủ chủ tịch“ đã không chấp nhận làm gái gọi giải quyết sinh lý mà đòi phải chính thức cưới hỏi dù cô chấp nhận chênh lệch tuổi tác với ông Nguyễn Tất Thành! Xin Dương Thu Hương lấy quan điểm Nam Nữ bình quyền làm hệ thống quy chiếu giá trị. Người phụ nữ phải được tôn kính trong chức năng làm vợ và thiên chức làm mẹ.
Xin đừng biện hộ, vì như thế là kéo dài sự lạc hậu trái với thiên chức nhà văn và đừng thèm làm chuyện quét lớp sơn nhủ vàng cho gỗ mục, nếu Bà không muốn giống lũ trí thức dòi bọ, dám nói trẻ không nên ăn thịt mà Bà chê trách một cách khá đúng! Chỉ khá đúng vì thật sự đó là thiểu số trí thức có tài đã bị “Xã hội chủ nghĩa hoá” chức vụ cao cần leo tiếp và đa số là lớp trí thức XHCN được đào tạo từ con em bần cố nông chứ trí thức tư bản chủ nghĩa có rất nhiều người bỏ vào Nam năm 1954 và những người như Nguyễn Khắc Viện dám mắng “vô sản không đáng sợ bằng vô học” bất chấp bị bạc đãi.
Cần có ngưỡng không được bước qua, đó là bất cứ ai cũng có quyền tham vọng nhưng không được dùng cuộc đời người khác cho tham vọng cá nhân. Cố gán ép đó là chuyện quyền lợi đất nước càng thấy trơ trẽn, ngủ với gái mà quyền lợi đất nước gì ở đó? Không đất nước nào đòi lãnh tụ phải có tiêu chuẩn không vợ con, trái lại không vợ con thật như ông Ngô Đình Diệm còn bị phê phán là không bình thường khiến khó thông cảm với cuộc sống đa số dân chúng rất...đời thường! Không vợ con không đồng nghĩa với cao cả bao giờ. CSVN là một vở bi kịch, nên bắt chước vì các tài tử điện ảnh đẹp trai đóng vai độc thân thu hút hớp hồn các fans nữ như là mẫu “người đàn ông lý tưởng” để làm chồng!
Nguyễn Tất Thành suy diễn sai, thực tế ông chỉ có thể lợi dụng được các cán bộ nữ miền núi bảo bọc ông! Trong tư duy đương đại người ta còn muốn các giáo sĩ nên là những gia đình gương mẫu chứ không cần cá nhân gương mẫu không vợ con. Phụ nữ là một nửa và giúp người đàn ông thành đạt chứ có luôn luôn là mối họa bao giờ?
Nhận thức một vấn đề nào cũng đều có mức cao thấp khác nhau tranh luận sẽ giúp chân lý được nhìn nhận. Người viết có quyền viết điều mình muốn nhưng nhiệm vụ của văn bút là có được sự thật và điều tốt hơn để dẫn dắt tư duy con người.
Với tầm văn hoá thấp thường không có một hệ tư tưởng tốt để quy chiếu hành động có mục đích mà luôn có lý giải sau, đối phó, sửa chửa, thay đổi liên miên... như bà vợ ông Lê Duẩn trả lời phỏng vấn: làm tới đâu sửa tới đó. Trình độ các ông còn không có cả khả năng thấy hết tác hại cho đất nước trong kiểu làm ăn hú họa như chơi bài xúc xắc như thế.
Việt Nam hiện có hai dòng tư duy đối nghịch khi đánh giá con người ông Nguyễn Tất Thành là danh tiếng hay tai tiếng. Không ngạc nhiên khi ý kiến về cuộc nội chiến, nhất là về cá nhân ông Nguyễn Tất Thành trong thông tin hai chiều độc giả sẽ bị ném đi đẩy về từ hai thái cực “tôn sùng và mạt sát”. Độc giả dễ thấy sự đan xen ngổn ngang bối rối khi rơi vào giữa các dòng xoáy đối nghịch, kẻ này ca ngợi người kia mạt sát, bị chấn động tổn thương khi nhận ra thần tượng bị kẻ khác cho là cáo già đa mưu tàn ác, kính yêu đáng thương hay chỉ là kẻ hoang dâm “sát thê cầu tướng” đáng khinh?
Còn việc có bán cụ Phan Bội Châu không, căn cứ vào đâu mà nhà văn Dương Thu Hương dám chắc là không có? Chỉ có nhà nước Pháp, nước bảo trợ cho tự do của nhà văn Dương Thu Hương mới xác nhận được, sao không thử đặt vấn đề với “kẻ mua” cụ Phan Bội Châu để có bằng chứng mạnh mẻ từ nguồn thông tin đang tin cậy để minh oan cho ông Hồ? Nhà nước Pháp giử bí mật đó khiến người VN có quyền nghĩ Pháp sẽ dùng bí mật này của ông Hồ như con Ách chủ bài để áp lực CS Hà Nội, kể cả trong việc buộc họ phải trả tự do cho chính nhà văn thì sao? Trung Quốc cho công bố chuyện bà Tăng Tuyết Minh người vợ Tàu có cưới hỏi của ông Hồ để trả đũa Hà Nội ương bướng đấy. Ỡm ờ chuyện bán đất bán biển của CS Hà Nội... làm giá!
Người nào đấu tranh cho nền dân chủ VN mà lấy mục tiêu mạt sát cá nhân bôi lọ cá nhân ông Nguyễn Tất Thành là thiển cận, đúng như nhà văn Dương Thu Hương chê trách. Nhưng chuyện đáng nói là khi tìm hiểu người can dự vào đau thương dân tộc không thể không kết luận ông ta quá thấp kém, quyết định sai lầm, thất bại còn chuyện do tình thế bắt buộc hay thích tự đánh bóng mình thì không thể nào khẳng định như nhà văn Dương Thu Hương. Giáo sư Nguyễn Đăng Mạnh cũng khẳng định ông là kẻ đáng thương hy sinh vì bị khống chế bắt buộc! Để rồi chính ông Nguyễn Đăng Mạnh không giải thích được quyển sách của tác giả Trần Dân Tiên (tức Nguyễn Tất Thành) vì sao... tự ca ngợi mình đến thế!
Trở lại với những hư cấu trong “Đỉnh cao chói lọi”, có thể nói rằng không ai đọc được tư tưởng của ai nên tham vọng cá nhân hay thật lòng yêu nước không bàn đến, tranh luận một hoài nghi sẽ không có điểm dừng, không thể đi đến kết luận. Chỉ có thể so lời nói,việc làm, so với nền văn hoá văn minh đương đại để đánh giá cao thấp đúng sai và nhất là sai lầm đừng lập lại trong tương lai...…Đến những bài học lớn của lịch sử
Có những sự kiện lịch sử đã bị khúc xạ, khiến cho việc nhìn nhận và đánh giá lắm khi sai lạc. Chẳng hạn cuộc chiến chín năm kháng chiến chống Pháp có thể tránh được như kiểu miền Nam gỡ vòi hút máu của con bạch tuộc Pháp. Cuộc chiến chống Khmer đỏ tại Kampuchea cũng là một trường hợp như thế.
Nhớ lại lúc sang Campuchia thăm bộ đội thuộc tiểu đoàn Tây Đô Cần Thơ đóng quân tại Kompong Chnăng bên bờ Biển Hồ Campuchia, khi còn vang tiếng súng, tiếp tay xây dựng dây chuyền sản xuất dịch truyền cấp cứu cho bệnh viện dã chiến, đêm đêm nghe xe cứu thương từ biên giới hụ còi chuyển bệnh qua ngang nhà mà đau thắt ruột gan, không cầm được nước mắt khi nhìn bộ đội trẻ, mặt còn vương nét ngây thơ, còn cần vòng tay mẹ mà vai gánh nặng nước non, phải đối diện với cái chết kinh hoàng. Khmer đỏ phá hoại đất nước khó thể tưởng tượng ra, đầu tượng Phật lăn lóc, chùa, trường học bị phá; song đặc biệt mộ của người Trung Quốc lại còn nguyên! Bi thảm hơn bội phần những gì đọc được trên báo chí.
Báo chí Âu Mỹ không thấy có mặt, không ai ngó ngàng đến dân Campuchia chạy loạn sang VN hàng hàng lớp lớp dù lúc đó VN thật đói khổ... Báo chí quốc tế bất công và lệch lạc khi coi cuộc chiến này là xâm lược. Báo chí Âu Mỹ có lúc không xứng đáng sở hữu dân chủ tự do gần như tuyệt đối và lòng trân trọng của dân thế đó! Lúc này Mỹ đã bắt tay Trung Quốc không ngăn cản dù là lên tiếng việc Trung Quốc chiếm Hoàng Sa còn muốn Trung Quốc khống chế Việt Nam. Sai lầm lớn nhất của Mỹ ở Việt Nam là tuyên truyền kém, khiến hơn năm chục ngàn lính Mỹ chết mà không để lại lòng tri ân ở người Việt miền Nam đúng mức! Mỹ đã lại rất sai lầm mất lòng dân Việt Nam khi làm ngơ cho Trung Quốc đánh Việt Nam như Trung Quốc làm ngơ cho Mỹ dội bom miền Bắc! Nếu không có Liên Xô can dự thì Mỹ có thể chấm dứt chiến tranh qua những đợt dội bom miền Bắc! Việt Nam cứ là bãi chiến trường quốc tế thế đó! VN đã cạn kiệt ngân sách, rã rời gần đột quỵ sau 1975 không thể đi xâm lược vào thời điểm đó Trung Quốc muốn Khmer đỏ lợi dụng cơ hội đó phá VN cho lụn bại.
Ngẫm nghĩ mới thấy rất thương lính VNCH và ông Dương Văn Minh đã buông súng mới có sức bảo toàn được lực lượng. Hãy tưởng tượng, nếu VNCH đánh nhau một sống một chết với CSVN, tan hoang đất nước thì hậu vận sẽ ra sao với Campuchia và Trung Quốc? Người CSVN thử suy nghĩ xem!
Chuyện sau chiến thắng Khmer đỏ VN bị gán cho là xâm lược không sớm rút quân hay chưa thể rút quân vì Khmer đỏ còn phục ở biên giới Thái Lan còn là dấu hỏi vì khá giống việc ông Bush chưa thể rút quân ở Iraq thôi!
Đánh Mỹ chỉ có nửa nước chưa hiểu nên đánh Mỹ chứ đánh Tàu thì cam đoan cả nước sẽ đánh Tàu! Miền Nam đã ra quân trong tinh thần đó.
Vấn đề người Trung Quốc cần đi vào cụ thể, người Trung Quốc Hán tộc di dân sang VN sau khi bị Mãn Châu chiếm nước là những anh hùng rất đáng kính như Mạc Cửu vì không chịu cúi lòn cạo nửa đầu thần phục Mãn Châu, rất khác cần có đối sách khác. Vua quan Trung Quốc xưa, chính trị Trung Quốc nay vẫn mang tham vọng ngàn đời “nhất thống” thiên hạ cần có đối sách khác. Trung Quốc luôn khó phát triển vì chưa bao giờ nhất thống lòng dân. Các tộc người từ lục quốc xa xưa vẫn mang lòng đau mất nước!
Chính Việt Nam ngày nay tiến hành chính sách bất công quy tội, nghi kỵ bè cánh Nam Bắc, dựa vào đặc quyền lý lịch lấn át chiếm giữ chức quyền với người Miền Nam không phải là những cuộc di chuyển tự nhiên do hôn nhân do công việc mà có do lòng tham chức quyền là đã có vấn đế bất ổn, huống gì Trung Quốc với nền tảng lục quốc! Điều này cắt nghĩa vì sao Trung Quốc thua Mãn Châu ô hợp vì ngoài người gốc Hán thì dù có quốc tịch Trung Quốc song ai thật lòng coi Trung Quốc là quê hương máu thịt của mình? Nhất thống bằng bạo lực vô cùng nguy hiểm là thế đấy, không thể đòng lòng, không thể tin cậy, không thể đoàn kết! Đừng ảo tưởng cứ dùng bạo lực thống nhất hai miền Nam Bắc VN là tự nhiên có sức mạnh!
1- Từ bỏ nhầm lẫn Việt Minh là Cộng Sản:
Việt Minh là tên tắt của Việt Nam Độc Lập Đồng Minh Hội, một tổ chức chính trị không Cộng Sản chống Pháp Nhật, do cụ Hồ Học Lãm (1883-1942), bí danh Hồ Chí Minh thành lập năm 1936 ở Nam Kinh (Trung Quốc), được sự chấp thuận của chính phủ Tưởng Giới Thạch vì cùng mục đích chống phát xít đô hộ. Nguyễn Ái Quốc là người của Cộng Sản Liên Xô đào tạo thành nhân viên tình báo chính trị làm nhân viên văn phòng phục vụ cho hoạt động của Borodin đại diện Liên Xô bên cạnh Tưởng Giới Thạch. ông Nguyễn Ái Quốc tham gia nhưng không được tín nhiệm bầu vào chức vụ nào. Việc ông Hồ Học Lãm cùng với Nguyễn Hải Thần hoạt động đồng thời với cụ Phan Bội Châu và không Cộng Sản là người tổ chức ra mặt trận Việt Minh giải thích vì sao Việt Minh lại được rất nhiều các Đảng phái chính trị, quần chúng nhân dân ủng hộ tháng 8 năm 1945.
Năm 1941 Nguyễn Ái Quốc thành lập một tổ chức cùng tên ở VN (có tài liệu nói được cụ Hồ Học Lãm chấp thuận). Nguyễn Ái Quốc nhận định: "Cái tên Việt Nam Độc Lập Đồng Minh rất rõ rệt, thiết thực và hợp với nguyện vọng của toàn dân". Năm 1942, cụ Hồ Học Lãm qua đời lúc 59 tuổi, ông Nguyễn Hải Thần kế vị và Phạm văn Đồng làm phó tổ chức Việt Minh hải ngoại này. Năm 1942 Nguyễn Ái Quốc lấy tên (cướp tên) Hồ Chí Minh, bấy giờ Nguyễn Ái Quốc mới 40 tuổi mà xưng “cụ Hồ”, hẳn là làm nhiều người nhầm lẫn với cụ Hồ Học Lãm! Tên Hồ Chí Minh với chức danh thủ lĩnh của tổ chức Việt Minh trong nước và là một Việt kiều xa lạ về nước không ai biết mặt, nhưng đã cho tung tin quý tướng mắt hai tròng (xem: hồi ký Làm người là khó của ông Đoàn Duy Thành)! Lúc này không ai bắt ép sao ông Nguyễn Tất Thành lại muốn làm “cụ” ở tuổi 40? Vậy có đủ yếu tố để kết luận ông cố tình mạo danh trong cảnh tranh tối tranh sáng chưa! Năm 1945, ông Nguyễn Hải Thần và Phạm Văn Đồng tham gia chính phủ đa nguyên đa đảng ở Hà Nội. Sau đó ông Nguyễn Hải Thần và Bảo Đại mau chóng phát hiện óc Cộng Sản, con người kém phẩm chất và độc tài toàn trị của Nguyễn Tất Thành nên bỏ ra đi.
Sau khi Cụ Nguyễn Hải Thần lãnh tụ Việt Minh bỏ đi thì giới lãnh tụ chính trị Việt Nam biết Việt Minh đã bị ông Nguyễn Tất Thành nhuộm đỏ. Khi gọi toàn quốc kháng chiến chống Pháp các đảng phái khác tuyên bố “đánh chung đi riêng” nhưng ông Nguyễn Tất Thành tìm cách giết chứ không để lãnh tụ nào dù yêu nước chống Pháp mà không theo Cộng Sản. Vì sao? Cộng Sản là mục tiêu hay chống Pháp là mục tiêu? Cũng cùng câu hỏi đó hôm nay là tiến bộ cho đất nước, cho hạnh phúc trên tám mươi bốn triệu dân hay xây dựng quyền lực cho Đảng Cộng Sản và sang giàu cho hơn ba triệu đảng viên? Thật đáng kinh sợ khi sai lầm đang lập lại.
Sau khi thủ lĩnh Việt Minh Nguyễn Hải Thần bỏ đi, ông Nguyễn Tất Thành, bằng kiến thức tình báo, gây mâu thuẫn và khai thác mâu thuẫn thường có của cấp phó vốn dĩ hay có tham vọng nắm quyền nên chiêu dụ được cấp phó lãnh tụ Việt Minh không Cộng Sản hải ngoại là ông Phạm Văn Đồng, việc này giúp CS có lý do sáp nhập hai tổ chức trong ngoài nước và tóm thâu uy thế của tổ chức Việt Minh không Cộng Sản của cụ Hồ Học Lãm và ông Nguyễn Hải Thần, biến Việt Minh thành Cộng Sản cho nên trong thành phần Việt Minh có Việt-Minh-không-Cộng-Sản trong đó có cả Việt Minh theo đảng Dân Chủ và Việt-Minh-Cộng-Sản. Lịch sử lập lại giống y khi Cộng Sản dùng những người như bà Châu Sa, ông Nguyễn Văn Linh…, biến MTGPMN thành Cộng Sản. Ở Miền Nam Việt Minh có thành phần thiên Cộng, MTGPMN dù thiên Cộng nhiều hơn vì nhận khí tài từ CS nhưng vẫn phải chính thức xưng là đa nguyên đa đảng mới được trí thức Miền Nam ủng hộ! Và chẳng có gì ngạc nhiên khi trí thức miền Nam sau giải phóng không được trọng dụng, kể cả những người theo hẳn MTGPMN! ông Nguyễn Văn Linh đã trấn áp các nhân vật công lao trong MTGPMN là nhóm cựu kháng chiến.
Từ tháng 1 năm 1946, lực lượng Việt Minh tại các tỉnh Nam Bộ đã chiến đấu ngăn chặn làm chậm bước tiến của quân Pháp. Tuy nhiên, do lực lượng chênh lệch, sau một thời gian, các lực lượng này đều phải rút ra những căn cứ đầm lầy và rừng núi, xây dựng chiến khu để bảo tồn lực lượng cho kháng chiến lâu dài. Trên thực tế công chức nào được yêu cầu làm Việt Minh công sản mà không tham gia là bị Việt Minh giết do tội Việt Gian, nên dần dần vì sợ phải tham gia nhưng chao đảo lỏng lẻo. Việt Minh sau 1954 nằm im, tan biến. Một số tham gia chính phủ Ngô Đình Diệm. Việt Minh còn hoạt động phải vào chiến khu, dân chúng trong khu chạy ra thành vì thời này rất khổ sở, phải bán hàng nhận tiền Cụ Hồ không có giá trị thanh toán ngoài thành giống như miền Bắc phải bán vàng cho CS với giá như cho! Nông thôn phải đóng góp hay bị cả Hoà Hảo, Việt Minh cướp, làm ăn ngoài thành cũng bị phải đóng thuế và đóng góp cho Việt Minh nếu muốn không bị phá!
Khoảng năm 1948, khi tôi lên năm, bắt đầu biết và nhớ, thì hình ảnh dòng sông Cái Khế chảy qua trước nhà ngày ngày dập dềnh xác chết mang trên ngực còn cài bản án khi thì của Việt Minh khi thì Hoà Hảo..!
Sau này, 1960, Cộng Sản phải thành lập lại MTGPMN trong chiến khu bên kia biên giới sâu trong nội địa Campuchia với nhiều người là Cộng Sản hơn. Lực lương đặc công của MTGPMN có bị bắt bị lưu đày nhưng Việt Minh trước 1954 không bị giết nhiều như CS Hà Nội nói khiến cho dân Hà Nội thương cảm phải chấp nhận vào Nam giải phóng vì giận Ngô Đình Diệm giết nhiều Việt Minh! Mất liên lạc với Việt Minh đâu có nghĩa là bị ông Diệm giết mà nhiều người đã thấy Mỹ không xâm lược! Còn lạ gì việc nói dối của Cộng Sản VN ta chứ? Xin đừng “quá khờ” như Thùy Trâm nghe báo công con nít đánh Mỹ, tin nên thẹn và tự nhủ sẽ phấn đấu thêm. Cô viết trong nhât ký là các em có phẩm chất óc cách mạng từ “trứng nước”, kịch bản mớm sẵn cả!
Nếu thử truy nguyên Việt Kiều là người MTGPMN hồi chính, Việt Kiều có cha anh là Việt Minh đảng Dân Chủ hay Viêt Minh không Cộng Sản hay Cộng Sản bất đắc dĩ sẽ ngang ngửa với người chỉ tham gia VNCH đấy! Thanh niên thời ly loạn thì khổ nhất có đến ba bốn tổ chức tranh giành bắt lính: Hoà Hảo, Việt Minh, Quốc gia, sau 1954 là VNCH... Có gia đình phải cho con tham gia ba bốn bên để an ổn làm ăn! Cần phải nhìn vào hiện thực như thế. Việt Kiều hải ngoại, người Việt trong nước biết lịch sử Cộng Sản Việt Minh phức tạp như thế sẽ dễ gần nhau thông cảm nhau hơn...
Tổ chức Cộng Sản chính gốc khác hoàn toàn Việt Minh. Liên Xô cũng không tín nhiệm ông Nguyễn Tất Thành vì ít học, mà chọn ông Trần Phú, thành lập từ tháng 10 năm 1930. Hội nghị lần thứ nhất Ban Chấp hành Trung ương Đảng họp ở Hồng Kông (Trung Quốc) đã thông qua bản Luận cương Chính trị và bầu Ban Chấp hành Trung ương chính thức. ông Trần Phú được bầu Tổng Bí thư của Đảng. Ngày 19 tháng 4 năm 1931, ông Trần Phú bị thực dân Pháp bắt. Ngày 6 tháng 9 năm 1931, ông qua đời tại Nhà thương Chợ Quán ở tuổi 27. Lực lượng Viêt Minh gốc Nga gần như tan rã ở miền Nam! Vậy mà ông Dương Trung Quốc dám viết Trần Phú đỗ đầu bằng Thành Chung ( học song ngữ Pháp Việt) ngang với Trung học Đệ nhất cấp, là học trò của Nguyễn Tất Thành (mới học lớp ba chưa xong tiểu học)!
Nhiều gia đình là Việt Minh chống Pháp nhưng không tham gia tiếp với MTGPMN nay sang Mỹ sang Pháp cũng khó thể nào thành Cộng Sản! Thân nhân trực hệ tức cha mẹ anh em ruột nhiều Việt Kiều khắp nơi trên thế giới là người đi tập kết về, từng tham gia MTGPMN nhưng là đảng viên đảng Dân Chủ cũng ra đi vì không thể sống với Cộng Sản sau 1975. Không thiếu Việt Kiều có bạn bè theo MTGPMN chống ông Diệm! Đây là một thực tế khó chối bỏ!
2- Từ bỏ tư tưởngCộng Sản oai phong tài ba có công đánh Nhật thắng Pháp:
Lịch sử Đảng CSVN viết: Tháng 12 năm 1944, đội Việt Nam tuyên truyền giải phóng quân, lực lượng vũ trang của Việt Minh và tiền thân của Quân đội Nhân dân Việt Nam, được thành lập tại Cao Bằng. Nhưng trong Miền Nam và Miền Trung lực lương chống Pháp đã thành lập từ thời Nguyễn Trung Trực (1839–1868). Tháng 2 năm 1859, Pháp nổ súng tấn công thành Gia Định Nguyễn Trung Trực đã chiêu mộ dân quân chống Pháp ghi dấu chiến công:
Hoả Hồng Nhựt Tảo oanh thiên đia
Kiếm bạt Kiên Giang khấp quỷ thần
(Nhựt Tảo lửa bừng vang trời đất
Kiên Giang tuốt kiếm quỷ thần kinh!)
Thanh tra Nam Kỳ tên Paulin Vial gọi đây là: “một sự kiện đau đớn” làm người An Nam phấn chấn và gây xúc động, đau lòng sâu sắc trong lòng người Pháp”. Và Alfred Schreiner gọi chiến thắng Nhật Tảo: “Đấy là khúc nhạc mở đầu cho một cuộc tổng công kích hầu như toàn bộ các đồn lũy của người Pháp”. Đáp án của môn lịch sử của CSVN thì ghi rằng: “Cách mạng tháng tám đã hoàn toàn thắng lợi, khai sinh ra nước Việt Nam dân chủ cộng hoà. Sự thực, chúng ta đã giành được chính quyền từ tay phát xít Nhật”.
Lịch sử không diễn biến theo đáp án trên mà là sau khi giành chính quyền với Bảo Đại thì 200.000 quân Tưởng giới Thạch tràn vào miền Bắc dưới danh nghĩa giải giáp Nhật. ông HCM có động được tên lính Nhật nào mà nói là cướp chính quyền từ tay Nhật? ông HCM phải hạ mình báo cáo với tướng của Tưởng Giới Thạch là Đảng CS đã giải thể đồng thời lo lót của cải vàng bạc quyên góp dưới danh nghĩa kháng chiến cho tướng của Tưởng Giới Thạch và đội quân Tàu ô hợp nghèo đói rất thổ phỉ. Ở Miền Nam, Anh Quốc ủng hộ Pháp tái chiếm hoàn toàn miền Nam. Cộng Sản có giết thằng Tây nào đâu? Năm 1946 Tây tái chiếm êm thấm vì người ta sợ Việt Minh ngang với sợ thổ phỉ. Dân quá ghét Pháp lại mừng khi Pháp tái chiếm vì ít nửa không bị giết chóc bừa bãi nếu như chẳng may gặp thành phần Việt Minh theo Cộng Sản dùng bạo lực! Ai không theo Cộng Sản đều là Việt gian đáng giết kể cả Việt Minh mà không chịu giết người theo lệnh của Cộng Sản.
Ở Miền Nam sau 1954 Mỹ buộc Pháp chấm dứt mộng đô hộ, giao lại chính phủ cho ông Ngô đình Diệm đổi lấy viện trợ Mỹ là xong!
Câu chuyện một thầy giáo dạy Trung học bị bắt ở Vĩnh Long vào khu gặp anh học trò là tổ trưởng Việt Minh, làm mặt “hình sự” lạnh như tiền, khiến ông giáo rất tuyệt vọng, nhưng đêm sai vợ và bạn đưa Thầy đi trốn. ông giáo về thành bỏ nơi dạy học, không dám xuất đầu lộ diện nhưng vì không nghe tin tức gì của người học trò sau đó nên người Thầy luôn đau đớn ngờ rằng anh học trò đã cứu thầy mà bị xử lý chết. Cho đến nay hai con gái ông giáo đang sống ở Pháp cho biết mỗi khi cúng giỗ ông giáo hai cô đều cúng ba người Việt Minh học trò này. Dân Miền Nam khí khái thế đó, tình nghĩa thế đó. Đây chính là tấm gương tình Thầy trò làm điển hình hay nhất cho ngày Thầy giáo Việt Nam!
3- Vì theo Cộng Sản mà Pháp được tái vũ trang:
Năm 1945, ông Bảo Đại và chính phủ Trần Trọng Kim đã có ý cố gắng đặt quân đồng minh trước việc đã có một nước VN độc lập chính quyền thống nhất để ngăn không cho Pháp trở lại Đông Dương. Nhưng tham vọng đô hộ của Pháp được Anh ủng hộ đã ngăn trở Bảo Đại. Kế đến Pháp dùng lý do có Cộng Sản làm cái cớ để tái vũ trang, chưa thể để Việt Nam độc lập. Thế là cả nước phải lo đánh Tây. Lúc đó chính quyền ông Nguyễn Tất Thành chỉ là một thực thể sinh ra trong giai đoạn hỗn loạn do Nga ủng hộ để Cộng sản hoá Đông Dương. Bảo Đại và ông Nguyễn Hải Thần tham gia chính phủ những mong có một tổ chức ngăn trở Pháp trở lại Đông Dương nhưng thất bại cả hai ông nhận ra Nguyễn Tất Thành độc tài và Pháp thành công vì được Anh ủng hộ tái chiếm Việt Nam.
Lịch sử Đảng CSVN viết rằng lực lượng Việt Minh đã tổ chức thành công cuộc Cách mạng tháng Tám. Viết như thế là CSVN tự nói đó thôi! Ngày 2 tháng 9 năm 1945, Hồ Chí Minh tuyên bố Việt Nam thống nhất và độc lập với tên gọi nước Việt Nam Dân Chủ Cộng Hòa chỉ 4 ngày sau phái bộ quân sự Anh đã có mặt ở Sài Gòn, theo sau là liên quân Anh-Pháp. Quân Anh trên danh nghĩa là theo lệnh Đồng Minh vào giám sát quân Nhật đầu hàng nhưng đồng thời cũng tạo điều kiện cho quân Pháp vào Nam Bộ. Ngày 23, với sự giúp đỡ của quân Anh, quân Pháp nổ súng chiếm quyền kiểm soát Sài Gòn. Trong Nam Pháp và Nhật đều không cho phép Bảo Đại lập quân đội!
Ở Hà Nội từ 23- 28 tháng 11.1946 sau vài trận đánh chính phủ ông Nguyễn Tất Thành phải rút khỏi Hà Nội.
Thử nghĩ lịch sử theo ngã rẽ khác, ví dụ nếu ông Nguyễn Tất Thành không bám lấy mục đích nhuộm đỏ Đông Dương của Liên Xô, thuận theo lời mời của Bảo Đại về hợp tác (sau 1946 khi bị đánh bỏ Hà Nội) và không bám theo Mao Trạch Đông ngay cả sau 1949 khi Mao Trạch Đông thắng Tưởng Giới Thạch thì một chính phủ Việt Nam sẽ tranh thủ Mỹ giúp gỡ tay Pháp như ở miền Nam sau 1954. Như vậy có phải là không có chiến tranh từ 1945! Indonesia là thuộc địa của Hà Lan sau đó bị Nhật xâm chiếm và độc lập! Tình hình Việt Nam rất có thể sẽ diễn ra giống như Indonesia.
Nhật Bản chiếm Indonesia trong tay Hà Lan năm 1942. Sau khi bị quả bom Nagasaki 9 tháng 8 năm 1945, Nhật định đem ông Sukarno là lãnh tụ các phe nhóm yêu nước của Indonesia đi an trí ở Sài Gòn để tránh cuộc tổng khởi nghĩa. Một nhóm thanh niên trẻ bắt cóc được ông Sukarno khỏi tay người Nhật. Ngày 17 tháng 8 năm 1945, hai ông Sukarno và Hatta tuyên bố Indonesia độc lập. Cuối năm 1949, Indonesia được Hà Lan công nhận là quốc gia độc lập và bàn giao lại hệ thống hành chính. Indonesia là thành viên Liên Hiệp Quốc từ 25 tháng 10 năm 1950. Chính nước Anh đã yểm trợ Hà Lan nắm níu chủ nghĩa thuộc địa nên sau tháng 8/1945 dân Indonesia đánh với Hà Lan có quân Anh yểm trợ như Hà Nội phải đánh với Pháp. Hà Lan đã phải trả độc lập không tiếng súng cho chính phủ cam kết không Cộng Sản khi đối diện với áp lực ngoại giao quốc tế (when in the face of international pressure). Đây là ngoại giao khôn khéo của Indonesia. Nếu so sánh thì phải kết luận rằng ông Nguyễn Tất Thành quá dở! Nên biết ở Indonesia phong trào Cộng Sản (PKI) mạnh hơn ở Việt Nam rất nhiều lần và sự biến chính trị năm 1965 đã bị diệt gọn nhưng phải với khoảng 500.000 người chết! Ở VN, một mặt Pháp bám víu chủ nghĩa thuộc địa hơn một mặt có lực lương CS được Mao Trạch Đông, Liên Xô cung cấp khí tài nên ông Nguyễn Tât Thành biến Việt Nam thành mối họa lớn cho quốc tế mà có 9 năm kháng chiến và chia hai đất nước cùng cuộc nội chiến 3,8 triệu người chết cuối cùng Mỹ -Trung Quốc-Nga bắt tay, Việt Nam hết là mối họa mới làm nên... cuộc thắng thua giả của cuộc nội chiến người Việt Nam giết chóc Việt! Đó là một phần của toàn cảnh trong đó có lầm lạc Nguyễn Tât Thành nữa!
Đó là nguyên do VN phải có chín năm kháng chiến chống Pháp. Lịch sử quốc tế rất rõ ràng, không có ý đồ hạ bệ cũng không thể hiểu khác hơn được!
Các nhà dân chủ gốc Hà Nội chưa muốn hạ bệ thần tượng Nguyễn Tất Thành cũng giống như im lặng làm lơ về sự kiện Lê Văn Tám vì còn vướng các cựu chiến binh già sợ công lao bị chối bỏ và khó giải thích thì “gác lại quá khứ” nhưng đừng ra sức “biện hộ” cho quá khứ! Cứ làm như ông Putin nói: “...nhiều người đánh đồng mình với Cộng Sản” cho nên nhà nước Nga không đụng tới cũng không “hồi sinh” nó như VN đang làm!
4- Sự hiện diện của Mỹ ở Việt Nam:
Sau 1945 Mỹ trong phe Đồng Minh chống lại việc đô hộ đạt được thoả thuận...và áp lực trả độc lập cho các nước bị chiếm đóng khi đã có chính phủ không Cộng Sản. Mỹ cũng có kế hoạch Marshall giúp khôi phục kinh tế. Tất cả điều này miền Bắc chắc chắn không hề được biết và nhiều người đang nghĩ CS dù sao cũng có công chống Pháp nên khó dứt tình!
Nói rằng không đảng phái nào thành công trong giải phóng đất nước chỉ đến CS mới thắng Tây là nói sai do dấu diến dân miền Bắc về toàn cảnh quốc tế. Các nước bị đô hộ được đồng loạt tuyên bố độc lập sau 1945. Không may cho Việt Nam là Mao Trạch Đông, đàn anh của ông Nguyễn Tất Thành thắng Tưởng Giới Thạch năm 1949, nên ông Nguyễn Tất Thành có điểm tựa vững chắc hơn vì Liên Xô vừa xa vừa không ủng hộ ông Nguyễn Tất Thành. Ngày 26-8-1949, Liên Xô thử bom nguyên tử đầu tiên mở màn cuộc chạy đua vũ trang hạt nhân và chia hai thế giới!
Năm 1954 ông Foster Dulles cho biết Trung Quốc gần như trực tiếp tham chiến ở Điện Biên Phủ và theo ông Mỹ nên giúp Pháp chống Cộng sản. Nhưng Mỹ cũng đã thấy rõ Pháp không chống Cộng Sản mà chỉ muốn hiện diện lâu dài để đô hộ. Pháp chỉ đánh năm ngày là Cộng Sản bỏ Hà Nội rút vào chiến khu nhưng Pháp vẫn không trao trả quyền cho Bảo Đại như Hà Lan trả độc lập cho Indonesia!
Nếu Mỹ dội bom cứu Pháp thì có chiến thắng Điện Biên Phủ có không? Có thể trả lời ngay là không! Pháp hận Mỹ song Mỹ bảo vệ chính nghĩa chống đô hộ chiếm đóng của Pháp tại Việt Nam! Ôg Foster Dulles không giấu giếm việc ông khinh ông Chu Ân Lai và không chịu bắt tay!
Mỹ theo ý tưởng về giấc mơ “Hoà bình Vĩnh cữu” của các dân tộc có chủ quyền, sống hòa bình, độc lập và tự do trong một thể chế liên bang trong giấc mơ “Hòa Bình Vĩnh Cửu” của Immanuel Kant mà như ông Albert Einstein thêm vào vấn đề biên giới giửa các nước phải rõ ràng. Khi nước mạnh nhất trong phe Đồng Minh lấy tư duy giấc mơ “Hòa Bình Vĩnh Cửu” cho các dân tộc để vĩnh viễn chấm dứt chiến tranh làm chủ đạo nền ngoại giao thì như gió đã đổi chiều, tư duy Mỹ đã giúp xoá sổ chủ nghĩa đô hộ Pháp, Anh, Hà Lan,Tây Ban Nha... Anh lập thể chế Liên Hiệp Anh. ông Nguyễn Tât Thành biết nên tuyên bố giải thể đảng Cộng Sản và xin vào trong một thể chế Liên Bang Pháp nhưng không thành công! Ai trong chúng ta không thấy yếu tố kém cỏi phức tạp dấn sâu vào Cộng Sản và không đáng tin cậy của nhân thân ông Nguyễn Tất Thành là nguyên nhân?
Qua đó có thể kết luận, Cộng Sản Miền Bắc thời 1942-1945 không mấy ai biết, song ông Nguyễn Tất Thành chắc chắn biết rất rõ chủ thuyết chính trị ngoại giao của Mỹ tốt nên ông cầu thân. Môt lần nữa ông bị chê, Mỹ chọn Bảo Đại giống như Nga từng chọn Trần Phú, cụ Hồ Học Lãm chọn ông Nguyễn Hải Thần!
Nguyễn Tất Thành tỏ ra thiếu tinh thần đoàn kết và cao ngạo kiểu nông dân, mặc cảm thua kém khi hay gọi ông Bảo Đại một cách cao ngạo là “thằng”, luôn gọi đối thủ cũng theo cách thiếu giáo dục như thế, giống như sau này ông Nguyễn Văn Linh gọi nhà văn Dương Thu Hương là “Con đĩ chống Đảng!” hay như Công An Hà Nội chưởi Việt Kiều trên mạng chẳng ra người ngợm gì, rất phản cảm!
Nguyễn Tất Thành không đặt quốc gia lên trên hết như Bảo Đại. ông Nguyễn Tất Thành nói nhưng chưa từng có hành động nào chứng minh ông vì quyền lợi đất nước so với Bảo Đại là người cùng thời đã dám thoái vị thật sự vĩnh viễn. Lịch sử cần phải đặt ông thấp kém hơn, trả về cho ông Bảo Đại và Hoàng hậu Nam Phương giá trị của một hoàng gia yêu nước!
Gây ra Cải cách ruộng đất để thu tóm quyền hành, chủ trương độc tài gây ra vụ án Nhân Văn-Giai Phẩm và Xét lại chống Đảng là do ông nguyễn Tất Thành. Thứ hai tuy không tin Trung Quốc như ông Nguyễn Tất Thành nhưng ông Lê Duẫn có sai lầm giống Trung Quốc là gây nội chiến, khai thác mâu thuẫn Trung Quốc Liên Xô tranh thủ Liên Xô cung cấp khí tài quân sự cho nội chiến vào Nam để có 3,8 triệu người chết. Sau 1975, lại phá tan nền kinh tế miền Nam, xây dựng kinh tế bao cấp đến phải ăn bo bo! Xoá sổ nền dân chủ tự do tốt đẹp ở miền Nam. Đó là những món nợ Cộng sản Việt Nam phải trả lời với lịch sử, với các nấm mồ dân Việt Nam, với Việt Kiều ly hương. Không phải Việt Kiều bỏ tổ quốc mà chính CS gây tổn hại cho đất nước!
5- Mặt trận giải phóng miền Nam:
MTGPMN lừa dối quốc tế, lừa dối dân miền Nam, tự xưng là không Cộng Sản, đa nguyên đa đảng, hứa hẹn không đi học tập quá ba năm nhưng và bỗng tan biến thành Cộng Sản, gây thành hoảng loạn mất điểm tựa, khiến hai triệu người phải chọn con đường ly hương đầy chết chóc... Đó là món nợ ngàn đời với dân với nước và với lịch sử.
Nguyễn Thị Bình và Nguyễn Văn Linh hai người nhờ ít học nhất trong nhóm trí thức của MTGPMN mà trở thành là hai người bị Cộng Sản sử dụng óc háo danh và tùng phục, ban cho chức quyền cao hơn phẩm chất. Áp dụng cùng cách chiêu dụ cấp phó, khai thác mâu thuẫn tranh quyền nội bộ như kinh nghiệm từng làm với cấp phó là ông Phạm Văn Đồng của thủ lĩnh Việt Minh Nguyễn Hải Thần giúp CS có lý do tóm thâu uy thế của tổ chức Việt Minh không Cộng Sản biến nó thành Cộng Sản! MTGPMN bị hai thành viên theo CS làm ô danh bất minh vì nói dối tầm... quốc tế, bất nghĩa khi truy quét nhóm Cựu kháng chiến công lao nhiều hơn, thất tín khi thất hứa với dân Miền Nam, phá tan nền kinh tế, không chịu học thể chế dân chủ miền Nam tốt đẹp, mang 16 tấn vàng từ Nam ra miền Bắc và xoá sổ MTGPMN, đổi lấy hư danh là chức vụ Phó Chủ Tịch nước và Tổng bí thư Đảng.
Người có trình độ tốt dù không cao như Phạm Văn Đồng hay thấp cỡ bà Châu Sa ông Nguyễn Văn Linh cũng đều khó thấy ra nổi cái tầm thường đến tội lỗi trong hành vi của mình khi bên cạnh là miếng mồi chức vụ quyền hành! Các học giả Trung Quốc gọi đó là làm theo bản năng “Chó gặm xương”, quay mặt gầm gừ lại với bầy đàn vừa cùng nhau vui đùa khi may mắn chớp được miếng xương chủ ném cho!
Gần đây thì hai câu nói sẽ đi vào lịch sử là của ông Nông Đức Mạnh: “Không để trò chơi dân chủ lọt vào Quốc hội!” và câu nói của ông Nguyễn Minh Triết: “Bỏ điều bốn hiến pháp là tự sát!”. Hai câu nói thể hiện tư duy triết lý cầm quyền của con người yêu quyền lợi cá nhân yêu đảng Cộng Sản mà tưởng lầm tự cho mình... yêu dân yêu nước hay “biết mà phải làm bộ không biết” để... được cấp đất, xây nhà?
Nhiều cơ sở cho thấy từ việc theo CS đến cuộc nội chiến Việt Nam là tham vọng cá nhân kiểu “đồng bóng vĩ cuồng” của người ít học là Nguyễn Tất Thành được khối Cộng Sản sử dụng. Hành động thoái vị của Cựu hoàng Bảo Đại để lập chính phủ đa nguyên đa đảng đã khiến ông tiến bộ và cao cả hơn nhà vua Nhật Bổn và nữ hoàng Anh Quốc vốn luôn muốn bảo vệ quyền lực và quyền lợi hoàng gia. Các đảng phái khi cùng tham gia chính phủ 1945 chính là tinh thần đoàn kết dân tộc cao cả.
Vận nước VN không may khi năm 1949 Mao Trạch Đông thắng Tưởng Giới Thạch, Nguyễn Tất Thành ngả hẳn theo Mao. Con người lan man như tắc kè biến màu ẩn mình, chọn đồng minh không định hướng, ai ủng hộ mình ban cho mình quyền thì theo, mà sao không thấy trí thức nào dám kết luận là kẻ cơ hội không có tư duy quan điểm gì một cách có hệ thống gì cả? Vì không được trong nước ủng hộ, lập tức mượn đợt “Cải Cách Ruộng Đất” nhào nặn thêm mục tiêu tiêu diệt không chỉ các đảng phái không Cộng Sản mà bất cứ ai không tôn sùng cá nhân ông ta...
Hãy kiểm điểm lại số phận của đa số trí thức tự trọng xem có còn ai? Thật ra ngoài Tố Hữu không nhiều lắm kẻ khoa bảng đào tạo nước ngoài uốn cong ngòi bút. Đông nhất vẫn là sản phẩm của lớp trí thức XHCN, bàn tay họ đã tra còng số tám vào tay nhà văn Dương Thu Hương, bàn tay họ vấy máu Lưu Quang Vũ-Xuân Quỳnh tài hoa và lấy mạng cháu nhỏ đáng thương vì tín điều “Nay ở trong thơ đà có thép”. Họ cũng đánh phá Việt Kiều ly hương tơi tả... Những người “được đào tạo kĩ lưỡng ở nước ngoài” hầu hết đều chạy dài.
Nếu làm con số thống kê nhà văn Dương Thu Hương sẽ thấy được kết quả này:
Đúng là có quá nhiều những người như nhà văn Dương Thu Hương viết: “Bởi ông (Hồ Chí Minh) biết rõ có rất nhiều người uyên bác, được đào tạo kĩ lưỡng ở nước ngoài, có năng lực thật sự và được coi như bộ não của các ngành khoa học nhưng sẵn sàng làm tất thảy những điều nhảm nhí mà không mảy may hổ thẹn. Quyền lực thế tục bẻ gẫy lương tâm cũng như lòng tự trọng của con người. Dưới chỉ thị của đảng, các tiến sĩ dễ dàng chứng minh rằng lợn ăn phân trâu tốt hơn ăn cám, rằng rau muống có lợi cho sức khoẻ hơn thịt bò, rằng trẻ em không nên ăn quá hai lạng thịt trong một tháng để tránh nguy cơ nhiễm bệnh....Những bài viết của họ khiến ông đỏ mặt nhưng ông không thể can ngăn. Một khi guồng máy đã quay....Vả chăng, cái guồng máy này mang dấu ấn của chính bàn tay ông.(Dương Thu Hương, Đỉnh cao chói lọi)
Nguyễn Tất Thành đã xây dựng xung quanh một “bầy đàn bần cố nông” biến trí thức tư bản yêu nước khờ khạo muốn dùng tài năng thay đổi thân phận nhược tiểu da vàng thành kẻ “hàng thần lơ láo” như bác sĩ Nguyễn Khắc Viện, đào tạo trí thức XHCN miền Bắc gốc bần cố nông thành “thần dân”. Không phải tự nó chuyển biến xấu xa ngoài mong đợi khiến ông ta lặng lẻ buồn lòng chán nản. Tố Hữu xây dựng đội ngũ Trí thức XHCN tan rã nhân cách để ca ngợi chiến tranh chết chóc như thi sĩ Xuân Sách cảm thán:
“Tôi hát chiến tranh như trẩy hội ,
Đừng nên xấu hổ khi nói dối...”
Trong con mắt những “võ biền” như ông Lê Duẩn, ông Nguyễn Tất Thành cũng chỉ là kẻ tự tô vẽ hay lo đánh bóng bản thân, dù ông Lê Duẩn cũng mắc chứng bệnh vĩ cuồng giống hệt ông với những lời ca tụng có cái đầu “sáng như trăm ngọn nến”, không cần... học hỏi! ông Nguyễn Tất Thành đã tạo ra được lớp hậu duệ của bần cố nông dốt nát nhưng hiền lành thành, gia cống biến đổi sâu thêm, ngược chiều văn minh để trở thành dã thú, cho chia “quả thực” cướp được sau khi chính tay họ giết điạ chủ như con cọp xé mồi. ông Nguyễn Tất Thành được bảo vệ vì quyền lợi của chính họ.
Nhà văn Dương Thu Hương bênh vực ông Nguyễn Tất Thành không trong số đó mà gia đình là nạn nhân. Nhưng nhà văn Dương Thu Hương e nằm trong số người còn thiếu thông tin lịch sử thế giới chính xác. Nhiều đảng viên còn tin dù gì ông Nguyễn Tất Thành cũng có công kháng chiến chống Pháp chưa bao giờ nghĩ chính ông kéo dài sự chiếm đóng của Pháp ở VN! Khi có nhiều thông tin hơn, bà Thu Hương với tính bộc trực đáng quý chắc chắn sẽ thay đổi cách nhìn!
Trước 1975 tôi đã đọc Quần đão ngục tù (The Gulag Archipelago) của Alexander Isayevich Solzhenitsyn, quyển sách viết sau khi đoạt giải Nobel này, được Ngọc Thứ Lang dịch đăng trên báo Sóng Thần của Chu Tử ở Sàigòn trước khi in thành sách.
Alexander Isayevich Solzhenitsyn người Nga đoạt giải Nobel văn học năm 1970.Năm 1974, sau khi công bố bản tuyên ngôn Sống không dối trá và cho in tác phẩm Quần đảo Gulag ở Paris, A. Solzenitsyn bị bắt, bị nhà nước Liên Xô tước quyền công dân và bị trục xuất, sau đó ông định cư ở Mỹ. Năm 1991, sau thời cải tổ, chính quyền Liên Xô chính thức xoá án cho ông. Tháng 5 năm 1994 sau 20 năm sống ở Mỹ, ông trở về sống ở Nga. Năm 2006 ông được tặng giải thưởng vì những đóng góp xuất sắc trong hoạt động nhân đạo. Solzhenitsyn, đã đúc kết như sau về bi kịch văn hoá mà dân tộc phải gánh chịu dưới chế độ Stalin: “…Chúng ta không được quên rằng bạo lực không và cũng không thể tồn tại dựa vào chính nó, nó gắn chặt với dối trá một cách không thể tách bạch được. Giữa chúng có mối liên hệ tự nhiên và hữu cơ: bạo lực chẳng có gì che đậy cho nó ngoại trừ dối trá, còn dối trá thì không có gì duy trì được nó ngoại trừ bạo lực.” (Diễn từ Nobel hai năm sau khi được giải ). Đây mới là con người hoàn hảo nhờ tài năng và luôn bám vào sự thật với lòng yêu nước, yêu người thật sự. VN không thiếu những trí thức kiểu này!
Nhưng ông A. Solzenitsyn vốn là nhà văn, cần cuộc sống an lành không bon chen, ông có vẻ phù hợp với cuộc sống kinh tế bao cấp ít nhưng ổn định vì không có nhiều nhu cầu vật chất cũng không có trách nhiệm tạo nguồn thu ngân sách! ông không muốn nước Nga theo chân kinh tế Mỹ vì ông không thể hiểu hiệu quả khi tham gia cuộc sống sôi nổi của thành phần những tài năng luôn đi tìm sự vượt trội, độc đáo, trách nhiệm cao kiểu “Giấc mơ Mỹ ”. “Giấc mơ Mỹ” là đỉnh Everest khó chinh phục cho chính người Mỹ, nói chi đến dân nhập cư lớn tuổi, nhưng không bao giờ là sai, vì đó là tham vọng cao cả nâng cao phẩm giá con người với đến chân lý công bằng! Những người nhập cư lớn tuổi, thường khó hoà nhập do nền tảng giáo dục Miền Nam thiếu vắng tinh thần đỉnh cao mà theo triết lý của Lão Tử “Tri túc” (biết đủ), “ tri chỉ” (biết dừng) hay theo suy nghĩ của Nguyễn Công Trứ về chử “đủ” chữ “nhàn”: “Tri túc tiện túc, đãi túc, hà thời túc; Tri nhàn tiện nhàn, đãi nhàn, hà thời nhàn?” (Biết đủ là đủ, đợi cho đủ, bao giờ mới đủ. Biết nhàn là nhàn, đợi cho nhàn, thì bao giờ mới nhàn?) của VN. Tư duy này sẽ hạn chế lòng ham muốn tiến đến “đỉnh cao” của nhóm người cực kỳ thông minh (IQ cao)! Trí thức cả thế giới hiện nay muốn tiến lên đỉnh cao sáng tạo đều phải tìm đến nước Mỹ.
Những người theo triết lý bằng lòng đó sẽ chê xã hội Mỹ trái lại văn hoá cào bằng và thiếu chăm lo đỉnh cao đó cũng không tương thích với xã hội Mỹ. Di dân VN thường nhớ về cố quốc VN với cuộc sống bình dị như củ khoai ngọn lúa. Đó là tâm trạng khá nhiều Việt Kiều hiện nay! Vâng, người bình thường vẫn có thể hạnh phúc trong cuộc sống đơn giản không giống nước Mỹ đó. E rằng nhà văn Dương Thu Hương cũng có cùng cảm thức khó sống trong xã hội Âu Mỹ vì tính phức tạp, đòi hỏi tài năng, tính tích cực và phải được đào tạo nhuần nhuyễn trong nền văn hoá chú trọng đỉnh cao và nhất là phải được đào tạo tương thích với xã hội đó! Sang Mỹ chỉ không dám lái xe thì giống người tàn tật bị cụt chân còn người Mỹ ở Mỹ từ nhỏ đến 86 tuổi vẫn có thể lái xe!
Một quốc gia như Mỹ phải đối đầu với trong thế giới bạo lực mù quáng thì không thể mất vai trò. Nhân loại mang ân nước Mỹ chống khủng bố, chống ma túy, buôn lậu vũ khí lậu từ Trung Quốc, Bắc Hàn, Nga , Afganistan, Iraq... VN cũng không thể an nhiên, khi không may mắn như Thái lan, mà có đường biên chung với Trung Quốc, vẫn còn mang óc xâm lược một cách dị thường! Cộng Sản trái lại được dạy nuôi tham vọng mà không có giấc mơ vì không nuôi dưỡng tài năng cho nên chỉ thành ra...người hăng hái giết người như khủng bố!
Mỹ nói đến “Giấc mơ Mỹ” vì giấc mơ là điều tốt đẹp phấn đấu rèn luyện để thực hiện còn tham vọng là muốn quá sức mình có. Nếu may mắn như trúng số hay cũng bắt đầu bằng học tập thì chật vật song cũng giống một giấc mơ đẹp nhưng khi bắt đầu bằng bạo lực chiến tranh bất công cướp đoạt thì giống tên cướp! Giết địa chủ là giàu ngay vì được chia “quả thực“là tham vọng điên cuồng. Cộng Sản muốn tiến hành “ba dòng thác cách mạng”, sôi sục đấu tranh trên hai, ba mặt trận đến độ cỏ cây vô tri cũng muốn góp phần:
“Mỗi gié lúa đều muốn thêm nhiều hạt,
Gỗ trăm cây đều muốn hoá nên trầm” (Chế Lan Viên)
Nhưng thực tế lúa không có thêm năng suất mà có chuyện tạo Trung Quốc tạo ra kịch bản gié lúa dày đặc đến độ có thể đứng múa trên ngọn lúa! Bó lúa được ngụy tạo và nói dối như thật là lúa năng suất cao!
Không ai biết CNXH, CSCN là đâu như lời chế diễu:
Tiến lên ta quyết tiến lên
Tiến lên ta quyết đi lên hàng đầu
Hàng đầu rồi biết đi đâu..
Đi đâu không biết hàng đầu cứ đi...
Dưới con mắt người miền Nam không thương những cũng không thù oán gì, ông Nguyên Tất Thành chỉ là “Tài không cao, phận thấp, chí khí uất. Giang hồ “gia nhân” xa quê hương...” giỏi đóng kịch, thay chủ, giết bạn mà thành danh, dùng bạo lực để kéo dài quyền lực để độc tôn... Sao ta không có quyền thấy thật xót xa cho đất nước chứ! Nhưng hiểu rằng thời đó tư duy con người chỉ chừng ấy, thông tin hiếm hoi bị bẻ cong xáo trộn thì không cần oán ghét trái lại còn có ý thức thúc đẩy các thế hệ sau hòa giải với nhau, hiểu và chấp nhận đó là sai lầm khó tránh trong hoàn cảnh đất nước thời u u minh minh nửa sáng nửa tối và tầm vóc nhỏ bé thấp kém đến đau lòng của những con người được bàn tay chọn lựa đầy ý đồ tác quái của Cộng Sản Tàu.
Nhưng trí thức XHCNVN sẽ đáng khinh và có tội khi vì quyền lợi ích kỷ biết sai vẫn tự nguyện làm “trạng sư của Quỷ dữ”, bào chữa, chối bỏ sự thật! Điển hình như là Tổng thống Ahmadinejad của Iran tổ chức một hội nghị ở Tehran bàn về câu hỏi “liệu thực sự có nạn tàn sát Do Thái hay không” (!), trong khi thủ tướng Đức Gerhard Schroeder xấu hổ vì Phát xít Đức tàn sát người Do Thái với những chứng tích không cải chối vào đâu được là trại Auschwitz lò sát sinh giết người Do Thái hàng loạt! Còn chưa quên ngày 27.1.2005, nguyên thủ của 50 quốc gia và vùng lãnh thổ trên thế giới cùng hơn 10.000 người đến từ các nước sẽ đến thành phố Auschwitz (Ba Lan) để dự lễ kỷ niệm 60 năm ngày Hồng quân Liên Xô giải phóng trại tập trung Auschwitz. Đây là nơi phát xít Đức sát hại hơn 1 triệu người Do Thái từ năm 1940 đến 1945, phần lớn là những người Do Thái đến từ các quốc gia châu Âu trong số 5.100.000 người Do Thái bị sát hại.
Luật sư Pháp Jacques Verges thì nói Khmer đỏ vô tội vì có gây ra các vụ giết người nhưng không có chính sách diệt chủng. Thế nào là diệt chủng? Định nghĩa diệt chủng (genocide): giết một cách có hệ thống một dân tộc một sắc tộc thiểu số, hay nhóm tôn giáo...(the systematic killing of all the people from a national, ethnic, or religious group, or an attempt to do this).
Ở đây Pol Pot có ý đồ tiêu diệt trí thức và dân thành thị giàu có được gán tội vô dụng lười biếng phi sản xuất, chỉ để lại thành phần có thể tạo ra một thế hệ mới khác hẳn thế hệ củ, chính là kế hoạch mang tính diệt chủng với cách giết người hàng loạt không có cáo trạng chỉ dựa vào thành phần xã hội (social group )!
Pol pot không dốt nhưng ác nên tin vào bạo lực, ông Nguyễn Tất Thành vì dốt mà tin vào và bạo lực. Hai người này nắm quyền lực quốc gia thật đáng sợ vì thi hành nhiều quyết định sai lầm tệ hại. Dân chúng dễ bị tuyên truyền lừa dối trong một quốc gia khép kín nên cả hai có được sự tuân phục tệ hại. Ý tốt hay xấu thì sai lầm cũng gây thảm cảnh như nhau! Đó là bi kịch nội chiến Việt Nam và diệt chủng Campuchia .
Người ta chê trách cô Lê Vân về quyển tự truyện Việt Nam đầu tiên trần thuật đau buồn về gia đình và lầm lạc cá nhân. Nhiều người bực tức nghĩ rằng sự im lặng chịu đựng của Cô sẽ tốt hơn cho cha Cô là ông Trần Tiến. Tuy nhiên, khi đạt tầm văn hoá cao hơn, tinh thần tự thú sai lầm được khuyến khích, tinh thần nói thẳng sự thật được trân trọng để còn có thể biết “sự thật” làm mình đau buồn đó có đúng không hay chỉ là khoảng cách thế hệ hay chỉ là thiếu tâm lý kỷ năng... Khi mọi thứ không còn cháy âm ỉ dưới đống tro tàn mà được thấu hiểu minh bạch dưới ánh sáng...có khi lại làm cho tình thêm nồng nghĩa thêm nặng và giúp con người rút ra kinh nghiệm để có lối sống thay đổi cần thiết. Sống không dối trá, không có điều cần che giấu là sống ít sai lầm nhất. Không dám nói dối gần đồng nghĩa với không dám làm sai. Không dám làm người khác đau khổ là biết yêu người yêu nước.
Con người nay phải cam đoan là mình đang khai báo là sự thật nếu phát hiện sai sự thật sẽ hoàn toàn chịu trách nhiệm và trách nhiệm này không hề nhỏ vì gắn liền với phẩm giá con người đó!
Những áng văn hoa mỹ nuôi dưỡng niềm hy vọng lãng mạn song các tờ trình, các nghiên cứu khoa học khô khan lại giúp định hướng tổ chức cuộc sống ngày một tốt hơn. Nền văn chương chử nghĩa hữu ích nhất khi hàm chứa sự thật tức lấy hiện thực làm nội hàm. Vì vậy văn học báo chí và tư tưởng được đánh giá cao hơn văn học sự kiện hư cấu, văn chương liêu trai, dã tưởng chỉ dùng giải trí kiểu...”mua vui cũng được một vài trống canh!”. Thật ra nhiều lúc cũng choáng váng khi đọc các điều tra như bản điều trần (tiếng Anh) mô tả vụ Nonica Lewinsky và ông Bill Clinton đã quan hệ tình dục ra sao một cách chi tiết trần trụi theo lời khai sau khi được “miễn tố” của cô Monica. Nhưng nhờ phơi bày việc này mà biết ra ông Bill Clinton đã cố kềm chế nên không bị gán tội xa hơn sự thật, được dân Mỹ thông cảm và hàn gắn với vợ. Đó chỉ là sự dâng hiến tự nguyện cho tình yêu của chính cô Monica và chính Monica thúc đẩy sự tình...
Ông Ngô Đình Nhu, ông Ngô Đình Cẩn là người không hiền, không tốt, song lại ở vào phía đúng là chống Cộng Sản. Chính những người không tốt ở phía đúng VNCH và người tốt ở vào phía sai Cộng Sản mà đất nước Việt Nam thành một bi kịch.
Rốt cục Võ Nguyên Giáp đáng kính, ông Phạm Văn Đồng không ác, ông Tôn Đức Thắng hiền lành và nhiều đảng viên có nhân thân tốt khác, phục vụ cho một chế độ sai lầm mâu thuẫn sát hại nhau tàn khốc, khác hoàn toàn với nhân cách của mình đều phải trân mình chịu đựng áp lực từ nhiều phía nhân danh sự “đoàn kết “ quái đản! Cộng Sản miền Bắc như cơn sóng dữ mà công lao che chắn hiện thực u ám và uất khí oan ức của các ông là công dã tràng xe cát, không thay đổi được gì còn bị cơn sóng xoá tan. Nếu hệ thống giá trị để quy chiếu vào xã hội của Cộng Sản là giai cấp-vô sản-kinh tế chỉ huy sai thì kéo theo là những cuộc đời thất bại. Chức vụ càng cao thất bại càng lớn.
Tần Thủy Hoàng sau khi tóm thâu lục quốc đã hỏi bá quan: chữ «kiếm» có bao nhiêu cách viết? Trả lời: 19 cách. Thủy Hoàng nói: vậy thì nhiều quá, ta chỉ dùng một cách, để thống nhất chữ viết, cho mọi người dễ học. Từ ý chí thống nhất chữ viết hay một tôn giáo, tiến đến muốn thống nhất thiên hạ, thống nhất tư duy. Con đường độc tài toàn trị này nghe ra có vẻ hữu lý nhất là mang thêm mỹ từ “ đoàn kết toàn dân” như VN , song cực kỳ nguy hiểm nhất là khi dùng biện pháp bạo lực và xâm lược. Một khi chỉ dùng một trong ba quan niệm thống trị sau đây của Tần Thủy Hoàng đều đã là cực kỳ...tai họa cho dân huống hồ ông Nguyễn Tất Thành áp dụng cả ba!
Theo Thủy Hoàng, thứ nhất “Đất nước của Hoàng đế dân là thần dân và sự đau khổ hay cả sinh mệnh của thần dân không nghĩa lý gì so với quyền lợi đất nước”. Thứ hai là “nhất thống”, một ngôn ngữ, một con đường...không có con đường nào khác như CSVN hay nói. Thứ ba là “lẻ phải thuộc về kẻ mạnh, người thắng “. Cho nên mới có đánh giá ông Phan Thanh Giản để thua Pháp là kẻ bỏ đi! Chỉ cần dùng một trong những con dao hai lưỡi này làm lý do biện minh kẻ khủng bố sẳn sàng gây ra thảm sát trẻ em ở Beslan, giết người vô tội ở Mỹ trong ngày 11.9.2001 vì muốn có một Thượng Đế duy nhất là thánh Alah, gây nội chiến ở Việt Nam diệt chủng Campuchia vì muốn có chế độ Cộng Sản thống nhât1 với Nga Tàu bằng bạo lực cách mạng...
Tần Thủy Hoàng đã được không ít kẻ hậu sinh ngưỡng mộ vì cho rằng cảnh tranh bá đồ vương của các quốc gia khiến việc thống nhất thiên hạ của Tần Thủy Hoàng phần nào đem lại an toàn cho chính quốc gia của người Hán. Nhưng nguy cơ tiềm ẩn của một đất nước hình thành từ xâm lược khiến cho con người nhân cách tan rã, sống hai mặt trong sự phản kháng phiền muộn, nói khác nghĩ khác như con người Trung Quốc được mô tả “Một người Trung Quốc: Hút á phiện, Hai người Trung quốc : Cờ bạc. Ba người Trung Quốc: Làm cách mạng”. Sau hơn hai trăm năm bị Mãn Châu cai trị người Trung Quốc được mô tả như sau:“Một tỷ người Trung Quốc chín phần chơi (mạt chược) một phần nhảy múa!” .
Chuyên gia Trung Quốc nói nếu phát triển dân chủ tự do thì VN dễ thống nhất ý kiến hơn Trung Quốc vốn có cấu kiện đè nén nhào nặn mâu thuẫn khác biệt của “lục quốc tranh hùng”! Việc này cũng cắt nghĩa vì sao Trung Quốc thua Mãn Châu ô hợp rồi bị đô hộ cả hơn hai trăm năm. Chính vì không nhiều người Trung Quốc, ngoài người gốc Hán coi Trung Quốc là quê hương đích thực! Chính quyền Cộng sản Việt Nam hiện nay vẫn còn mang tư tưởng “toàn trị” kiểu “nhất thống“ dưới mỹ từ khác (“đoàn kết”), nhưng làm sao nhất thống hay đoàn kết khi không công bằng, thiếu chân lý, mất phương hướng? Khi tạo ra bi kịch kinh hoàng trong giới trí thức CSVN khơi nguồn cho dòng tư tưởng nghệ thuật hàm chứa phẫn nộ và phản kháng lâu dài nhiều...thiên niên kỷ là hậu quả đương nhiên!
Tất cả sự thật bộc lộ ông quá thấp kém so với vai trò một lãnh tụ ngay từ thời đó so với ông Nguyễn Hải Thần và vua Bảo Đại và càng quá thấp so với tư duy đương đại. Hai yếu tố này khiến ông không thể được tôn sùng và người hậu sinh có quyền đau lòng tiếc thương cho đất nước. Chính ông Bảo Đại tiến bộ hơn, xứng đáng được tôn sùng hơn khi bỏ hoàng gia lập nhà nước Việt Nam Cộng Hoà, nước Mỹ không chọn ông Hồ là việc rất đúng! Trong nhàn đàm một giáo sư sử học Mỹ có kết luận về ông Hồ một câu ngắn nhẹ nhàng thôi: “Phải chi ông Nguyễn Tất Thành không là Cộng Sản!”. Từ việc nhận ra chọn lựa sai lầm thấp kém của ông Hồ mới giới thiệu được các triết lý cầm quyền cao hơn như “Giấc mơ Mỹ” chẳng hạn.
Giáo sư kiêm nhà phê bình văn học Việt Nam, Nguyễn Đăng Mạnh. viết trong Hồi ký (bản thảo): “Vì yêu cầu chính trị, có khi phải dùng mưu mẹo, có khi phải diễn kịch nữa – Về mặt này, ông Hồ cũng khá “siêu” đấy. Dân tộc Việt Nam là dân tộc nông dân nên có tâm lý trọng người già và sùng bái thần thánh, chứ không tin ở người trẻ, người thường. Cho nên ông Hồ, năm mươi tuổi đã để râu dài và xưng là già Hồ. Và cũng không phản ứng gì khi người ta gọi là cha già dân tộc. Theo Trần Quốc Vượng, hồi kháng chiến chống Pháp, Trung ương có giao cho ông Trần Huy Liệu bình tán những câu sấm Trạng Trình ứng vào Cụ Hồ rồi cho truyền đi để tạo thành dư luận quần chúng. Đó là chủ trương của Hồ Chí Minh hay chỉ là “sáng kiến” của Đảng ngoài ý kiến của ông Hồ? Nhưng ông Trần Dân Tiên viết Những mẩu chuyện về đời hoạt động của Hồ Chủ Tịch, có chỗ ví cụ Hồ như con rồng ẩn hiện trong mây. Mà Trần Dân Tiên chính là ông Hồ chứ ai!.
- Như đã nói, vì lí do chính trị, Hồ Chí Minh nhiều khi phải diễn kịch, sống cứ phải “diễn” như thế, kể cũng khổ. “Không có gì quý hơn độc lập tự do”. “Diễn” tức là bị tước đi của mình quyền sống tự do chứ còn gì nữa! Liệu đã ai hiểu cho ông cụ nỗi khổ này?”
Thông tin nhận được từ hệ thống tuyên truyền luôn là phiến diện, nhưng rất nguy hại khi có cơ may trở thành chân lý, vì được lặp đi lặp lại nhiều lần, được nhiều người dễ dãi chấp nhận sự thật bị làm nhòe này...
Bài viết trong một tập Sách Văn của học sinh trung học tả nữ tử tù Võ thị Sáu trên đường đi ra pháp trường đã dừng lại, cúi xuống “ngắt bông hoa hồng dại bên đường đưa tặng người lính Bắc Phi sẽ bắn chị..” Võ thị Sáu hái bông hồng trên đường ra bãi bắn Côn Đảo tất nhiên đó là chuyện bịa đặt như “thằng ma” Lê Văn Tám. Chị Sáu cũng không phải là đảng viên Cộng Sản hoạt động cho lý tưởng Cộng Sản.
Hai nhận định về cuộc chiến giúp người VN hai miền đã làm hoà với nhau dù chưa làm hoà với đảng CSVN: “Tôi không những là nhân chứng của cuộc chiến, mà còn là độc giả, và là người đóng thuế nuôi những nhà văn, nhà thơ viết ra những thứ giả dối, ca ngợi sự đểu giả, ca ngợi chiến tranh theo một chiều duy nhất ấy đấy. Là nhân chứng, tôi khinh bỉ. Là độc giả, tôi thất vọng. Là người đóng thuế, tôi căm giận (!). Chung quy cho đến giờ, tôi chỉ có chừng ấy cảm giác mà thôi.”( Phạm Lưu Vũ kể lại lời một cựu chiến binh).
“Trên hồ sơ báo tử từ mặt trận gửi về Bộ Quốc phòng chỉ ghi lạnh lùng hai chữ sốt rét, nhưng xin các ông bố bà mẹ, những người vợ hiền ở hậu phương thời ấy biết cho, lũ lính chúng tôi sốt rét ít thôi, đa phần là chết đói. Đói vì mấy ông chỉ huy hám thành tích, vững lập trường “tự lực cánh sinh”, chỉ nhận người và vũ khí, còn lương thực xin cấp trên cho được tự túc...”(Nguyễn Trọng Tấn)
Khi hào quang chiến thắng "đánh Tây, đuổi Mỹ" được nhận diện là sai lầm lịch sử. Khi lý tưởng độc lập tự do, cha già dân tộc chỉ là màn kịch và kịch sĩ Nguyễn Tất Thành đã thủ xong vỡ diễn, ánh đèn sân khấu đã tắt... Sự thật này quá khó chấp nhận. Nhưng nếu không chấp nhận sẽ không có sự thống nhất lòng người!
Tôi tin rồi khi có nhiều thông tin hơn, nhà văn Dương Thu Hương sẽ nhìn vấn để khác đi. Người Miền Nam chỉ bắt đầu hiểu ông Nguyễn Tất Thành sau 1975, không yêu không ghét! Và khối lượng thông tin, nền tảng xã hội, biết ông Ngô Đình Diệm, Dương Văn Minh, Trần Văn Hương....nhiều hơn, nắm bắt được thông tin khác hơn tuyên truyền miền Bắc, nên đánh giá khác... Khoảng cách này dù đang còn xa nhưng sẽ thu hẹp nhờ thông tin!
Trần Thị Hồng Sương.
Ingen kommentarer:
Legg inn en kommentar