Tội ác của chế độ CS tại VN vẫn tiếp
tục và kéo dài từ ngày họ cướp được chính quyền tại miền Bắc. Người dân
vẫn gục ngã với nỗi oan khiên của mình trước bàn tay đẫm máu không xót
thương của những kẻ được gọi là thành phần giữ an ninh trật tự phố
phường. Ai đang chứng kiến những sự kiện đau đớn này?
Nhìn những tấm ảnh chụp cụ bà Hà Thị Nhung 76 tuổi, quê tỉnh Thanh
Hóa. Nằm chết dưới đất mà mắt vẫn không nhắm được bởi sự oan ức, tại
vườn hoa Lý Tự Trọng nơi được coi là trung tâm quyền lực của chế độ CS.
Người bình thường cũng khó cầm lòng, xót thương cho một con người có
công với chế độ, đã phải chịu một cái chết tức tưởi của một người dân
oan, nơi đất khách quê người!
Lẽ thường khi ở tuổi cao niên, ai cũng mong được sống yên vui trong
cảnh điền viên, xum vầy với con cháu. Chắc chắn cụ bà Nhung không phải
tự hành xác mình khi đang có gia đình, tuổi cao sức lại yếu mà vẫn phải
đường xá xa xôi, ăn đói mặc rét, vất vưởng ngoài đường,với không ngoài
mục đích tố cáo tham nhũng, đòi quyền con người. Từ cái chết của cụ,
chúng ta đã thấy rõ hơn "Những khuyết điểm, yếu kém trong thời gian qua"
(theo văn bản của Hội nghị Trung ương 6, khóa XI), của đảng cầm quyền.
Khiếu nại, tố cáo là một trong những quyền cơ bản của con người được
quy định trong Hiến pháp và luật pháp. Gần đây báo cáo trước quốc hội,
tổng thanh tra chính phủ, ông Huỳnh Phong Tranh chắc chắn mới chỉ đưa ra
được một con số rất khiêm tốn về đơn thư khiếu nại, tố cáo theo thủ tục
hành chính thuộc thẩm quyền giải quyết của chính phủ.
Vậy còn các đơn thư khiếu tố về lĩnh vực tư pháp, về kỷ luật đảng, về
những đảng viên là cán bộ thuộc diện trung ương quản lý, tại sao lại
không được đề cập tới? Tại sao việc chất vấn công khai các cơ quan tư
pháp trên truyền hình lại bị bãi bỏ, sau sự sự kiện xảy ra tại phiên
chất vấn chánh án tòa án nhân dân tối cao Nguyễn Văn Hiện tại kỳ họp thứ
10, quốc hội khóa XI? Phải chăng đây là biểu hiện bao che, dung túng
cho nhau cùng tham nhũng, để bảo vệ cái gọi là uy tín của lãnh đạo.
Những viên cảnh sát có mặt lúc cụ Nhung sắp chết đã tỏ thái độ dửng
dưng, lãnh đạm, vô ý thức khi những người dân ở xung quanh kêu gọi cần
có sự cứu giúp. Tại sao vậy? Phải chăng họ sợ phải liên đới chịu trách
nhiệm, sợ mất đi quyền lực để kiếm miếng cơm manh áo, hay sợ người dân
trút căm thù lên đầu. Có lẽ đáng sợ hơn tất cả là họ đã tự làm mất đi
lương tâm của một con người.
Khi cụ Nhung còn sống, đã bao năm đơn thư khiếu tố không được giải
quyết. Khi chết đi, thân xác của cụ lập tức bị đem đi nơi khác, nhằm
bưng bít thông tin, để khỏi làm xấu đi hình ảnh của một nhà cầm quyền
được gọi là pháp quyền XHCN, vốn dĩ đã không còn tốt đẹp trong con mắt
người dân và bạn bè quốc tế.
Truyền thông của nhà cầm quyền đã nói nhiều về lòng tin của người dân
và khẳng định mất lòng tin là mất tất cả. Một sự thật là xã hội ngày
nay, đang bị khủng hoảng lòng tin một cách nghiêm trọng. Đặc biệt là
lòng tin của người dân vào chế độ và ngược lại.
Nhà nước cộng sản không tin người dân, nên việc bầu cử đại biểu quốc
hội, phải để "Đảng cử dân bầu" người đại diện cho mình. Các cuộc biểu
tình yêu nước, bãi công, bãi thị, tố giác và báo tin về tội phạm, công
khai bầy tỏ chính kiến về tự do, dân chủ trên mạng thông tin toàn cầu
Internet bị cho là gây rối trật tự công cộng, là nghe theo lời kẻ xấu,
thế lực thù địch xúi dục hoặc được cho tiền. Việc ủy viên bộ chính trị,
bí thư thành ủy Hà nội, ông Phạm Quang Nghị đã từng mắng người dân: "Dân
ta bây giờ so với ngày xưa ỷ lại Nhà nước lắm .. ". Đã nói lên tất cả.
Người dân thì không tin vào chế độ độc tài, bởi vì các văn kiện thể
hiện sự lãnh đạo của đảng, pháp luật của nhà nước đã nói một đằng nhưng
việc thực hiện lại làm một nẻo. Hiến pháp đã quy định rõ về các quyền
con người, nhưng người dân khó được thực hiện các quyền đó, kể cả quyền và nghĩa vụ chống giặc ngoại xâm
và giặc nội xâm. Để rồi phải tự điều chỉnh để sống chung với tham nhũng
và giữ thái độ l ạnh l ùng, th ờ ơ trước cuộc đời!
Cuộc vận động "Học tập và làm theo tấm gương đạo đức Hồ Chí Minh",
song có mấy ai làm theo? Hội nghị TƯ 4, 5 và 6, khóa XI được cho là
thẳng thắn, nghiêm túc và quyết liệt đã qua đi, nhưng rồi mọi việc vẫn
nguyên như cũ! Không một ai bị xử lý theo kỷ luật Đảng và pháp luật của
nhà nước. "Thượng bất chính, hạ tất loạn". Như một phản ứng dây chuyền,
các tổ chức Đảng và cán bộ, công chức nhà nước ở nhiều nơi, càng có điều
kiện ngang nhiên đứng trên pháp luật.
Cái chết thương tâm của cụ Hà Thị Nhung rồi sẽ qua đi, là một con
người, xin được thắp lên một nén nhang và cúi đầu, cầu mong linh hồn cụ
và những người đã phải chết, khi chưa được giải tỏa nỗi oan khiên sẽ đ
ược siêu thoát.
Nhà cầm quyền không thể biện minh, để rồi phủi tay lẩn tránh trách nhiệm trước sự thật phũ phàng này.
Nguyễn Anh Dũng.
Ingen kommentarer:
Legg inn en kommentar