onsdag 8. september 2010

Nguyễn Cao Kỳ "Xuống Cấp"

Nguyễn Cao Kỳ "Xuống Cấp".

"Hắn chỉ là một tên cao-bồi dựa cột đèn Hà-Nội." Ðó là những lời chửi bới ông Kỳ trên đài phát thanh Hà-Nội những ngày sau 30-4-1975.
-
Câu hỏi được đặt ra là tại sao sau khi đã cưỡng chiếm toàn thể miền Nam, bọn Việt-Cộng Bắc còn cay cú chửi bới như vậy? Phải chăng chúng đã vuột bắt một: "Tên giặc lái đã từng ôm chân hai đế quốc Pháp, Mỹ, chống ta (VC) điên cuồng, đã lái máy bay bỏ bom miền Bắc ta (VC), và nhiều lần hắn đòi Bắc tiến!..." . Bọn Bắc Việt-Cộng còn mô tả thời thơ ấu của ông Kỳ như sau: "Kỳ chỉ là một tên thanh niên lêu lổng đầu đường, xó chợ, học hành không tới đâu, túm năm, tụm ba, nghịch ngợm, phá phách...". Chúng còn gay gắt nặng lời rằng: "Kỳ đang là một tên giặc lái vô danh, tiểu tốt, gặp may, được đế quốc Mỹ đưa lên cầm đầu Không-Quân, sau đó cho làm Thủ-Tướng. Quyền lực, chức vị, lập bè, lập cánh... Ðã có lúc Kỳ áp đảo cả Thiệu... Thế nhưng vì đầu óc rỗng tuếch lại có máu cao-bồi, du đãng... nên sau đó đã bị ‘xuống cấp’, làm phó cho Thiệu! Nói về làm chính trị thì khả năng của Kỳ cũng chẳng khác gì thằng mù sờ voi...".
.
Ba mươi ba năm xưa... Ngày 28-4-75 ông Kỳ đứng trước hàng ngàn giáo dân ở giáo xứ Tân-Xa-Châu, tay giơ cao và quả quyết: "Chúng ta sẽ chiến đấu tới cùng... chúng ta sẽ không bỏ chạy sang Mỹ... Sang Mỹ, vợ ta sẽ đi lấy Mỹ, con ta sẽ ở đợ cho Mỹ!...". Bọn Việt-Cộng Bắc nghe vậy, hí hửng, những tưởng phen này sẽ tóm cổ được tên: “chống Cộng điên cuồng, mang ra miền Bắc cho đồng bào ném đá chơi! Nào ngờ ông đã nhanh chân tẩu thoát!
.
"Xuống cấp", từ ngữ lũ Việt-Cộng thường dùng để diễn tả những gì đang từ tốt xuống xấu, đang từ lành xuống rách, đang từ cao xuống thấp... Người miền Nam Cộng-Hòa thì nói là “hạ cấp” để diễn tả ý trên. Ngoài ra, chữ hạ cấp còn để nói đến những tên hèn hạ, đê tiện, vô liêm sỉ, tráo trở, phản bội... gian manh... lừa bịp v.v...
.
Hôm nay, ba mươi ba năm sau... Ngày 25-6-2008 vừa qua, vào lúc 7 giờ chiều tại Ballroom của khách sạn Houston, trước mặt Thủ-Tướng VC Nguyễn-Tấn-Dũng và Phó Thủ-Tướng VC Phạm-Gia-Khiêm cùng một số ít thương gia, ông Kỳ đã khúm núm đứng dậy, cong lưng lễ phép tâu rằng: "Kính thưa Thủ-Tướng, kính thưa Phó-Thủ-Tướng, kính thưa quí vị đại biểu... Thủ-Tướng đừng buồn về chuyện này, những người biểu tình chỉ là một thiểu số rất nhỏ, thực sự chúng ta nhìn thấy có bao nhiêu? Ðược một trăm người không? Nó có thể so sánh với hàng trăm nghìn người, cả triệu người Việt-Nam ở nước ngoài, chưa kể bao nhiêu người từ nhiều năm nay đã trở về quê hương, đóng góp cho quê hương... Nhóm người quá khích biểu tình không đại diện cho ai cả, họ là những người của thế hệ vẫn còn cay cú với quá khứ... Tôi ở đây không chỉ với tư cách người Mỹ gốc Việt ở hải ngoại mà còn gần như là một người Việt-Nam ở trong nước sang để gặp Thủ-Tướng, nghe ông Thủ-Tướng nói những ưu tư của dân tộc ở trong nước... Nghe xong, chính tôi cũng thấy an lòng...".
.
Thật rõ ràng là "xuống cấp", "hạ cấp"! Trong quá trình lịch sử của nước Việt-Nam Cộng-Hòa ta, chưa hề có một vị lãnh đạo nào, một cấp chỉ huy nào lại "dị nhân" như vậy! Thậm chí những tên thủ lãnh băng đảng ở nước ta xưa kia như Ðai-Ca-Thay... Be Cầu-Muối... du côn như Lâm thợ điện v.v.. hoặc như Năm-Cam sau này, cũng không chịu đầu hàng, thuần thục những tên thủ lãnh khác v.v... Rõ ràng là ông Kỳ tự làm nhục ông mà... chúng ta đau lòng!
.
Một đứa trẻ được sinh ra sau năm 1975 đang đi học ở Việt-Nam nói rằng: "Kiến thức chúng cháu rất hạn hẹp về những gì xẩy ra trên quê hương ta trước năm 1975, cháu chỉ hiểu rằng những vị lãnh đạo nhà nước thì Miền Bắc có Chủ-Tịch và Thủ-Tướng, Miền Nam xưa kia thì có Tổng-Thống và Phó Tổng-Thống. Bác Kỳ đã là Phó Tổng-Thống... Ngày nay Bác Kỳ xin quý vị đang lãnh đạo Nhà-Nước coi bác như là một phó thường dân... về đây làm ăn, sinh sống thì cháu thấy bác hèn quá!".
.
Cổ nhân có câu "Cọp chết để da, người ta chết để tiếng". Ngày hôm nay, ông Kỳ đã tha hóa, biến chất, thoát xác, lột da, tự xin làm tôi tớ cho kẻ thù đối đầu của ông xưa kia... chỉ vì một chút lợi lộc do buôn bán, làm ăn bất chính thì thật là quá nhục nhã! Ông Kỳ sinh ra có cội nguồn, đó là tổ tiên, dân tộc... Tổ tiên, cha mẹ ông không chấp nhận Việt-Minh Cộng Sản. Dân tộc ông hiền hòa, bình dị, thèm khát hòa bình, yêu quý tự do... Ông đã hơn nửa đời đấu tranh cho khát vọng đó của chính ông, của đồng bào miền Nam thân thương kia... Cớ sao, hôm nay đang ở cái tuổi "gần đất, xa trời" ông lại đổ đốn tự "bôi tro, trát trấu" lên mặt mình như vậy?
.
Năm 1979 tại nhà giam B của trại tù Ba-Sao thuộc tỉnh Nam-Hà miền Bắc... Sau những năm dài bị giam cầm, cùm kẹp, chết chóc, đói, khát thê thảm... Một trung-tá bại binh nhận được một ít thực phẩm tiếp tế từ người vợ kiên cường, thủy chung, vượt qua ngàn dậm xa xôi đi nuôi chồng! Chiều đến, sau khi đóng cửa phòng giam, ngồi xếp chân vòng tròn trước đống quà "cao lương" kia..., anh phán rằng “Giờ này, không cần biết ai là Thiệu, ai là Kỳ; chỉ cần biết miệng đang thèm, bụng đang đói, được một bữa no nê, thế là sung sướng nhất ở cái cõi đời đang thê thảm này! Anh nghĩ vậy, thốt ra những lời cay đắng như vậy cũng là tội nghiệp và có lý!
.
Nhưng ngay sau đó, bại binh Trung-Tá Vũ-Xuân-Thông, người hùng của Biệt-Kích Dù 81, cùng vài chiến hữu đã sửa sai anh rằng: "Ðói là nỗi khổ chung mà chúng ta đang phải chịu đựng, no là niềm sung sướng riêng của mỗi người được vợ, con tiếp tế!... Ông Thiệu, ông Kỳ không dính dấp gì tới cái đói, cái no của chúng ta... Mất nước là trách nhiệm chung... Không riêng gì ông Thiệu, ông Kỳ, mà trong đó, anh, tôi, và các chiến hữu của chúng ta đang đứng quanh anh đây, cùng phải tự trách mình đã không làm tròn nhiệm vụ chống lại kẻ xâm lược.... Xin đừng xúc phạm đến hai ông ấy! Bây giờ, nhân danh đồng cấp bậc với anh, tôi đánh anh một cái tát!".
.
Sau đó, tôi được anh trung-tá "tội nghiệp" kia tâm sự: "Tôi sai, anh Thông và các chiến hữu đúng! Dù sao, theo quân kỷ, ông Thiệu, ông Kỳ cũng là cấp Tướng, cấp chỉ huy của mình!" Ngày đó, năm đó... Sau những năm dài của cuộc đời tù tội lê thê... Những đòn thù vùi dập trên những thân xác tả tơi, tiêu điều, thê thảm... Tôi và các chiến hữu tôi vẫn không thay lòng, đổi dạ... Vẫn trung kiên, khí tiết... Vẫn một lòng tôn kính các cấp lãnh đạo của mình. Thậm chí, hôm nay đây, ông Kỳ bán rẻ linh hồn cho lũ quỷ đỏ giả hình làm người kia, tôi và các chiến hữu tôi cũng không hối tiếc đã hành xử với nhau như tôi đã kể ở trên...
.
Tướng Kỳ! Ngày hôm nay bỏ quân, bỏ quan, bỏ cả đồng bào miền Nam thân thương - những người mà xưa kia họ tôn xưng ông, họ kính trọng ông - để chạy theo giặc, xin một chút "cơm thừa, canh cặn" của kẻ địch, thì rõ ràng là ông đang phản bội họ, phản bội miền Nam quê hương ta, đồng thời làm nhục Quốc thể Việt-Nam Cộng-Hòa!
.
Bắt nguồn từ cái thái độ cúi đầu, cong lưng của ông Kỳ trước mặt mọi người tại cái ballroom của khách sạn Houston ngày 25 tháng 6 năm 2008 vừa qua nên tên Nguyễn-Tấn-Dũng mới cao giọng như sau: "Nhà nước Việt-Nam đánh giá cao sự đóng góp của bà con Việt kiều vào sự xây dựng đất nước của mình và xây dựng quan hệ hữu nghị giữa hai nước, hai dân tộc... Tuy nhiên, vẫn còn một số người chưa hành động như vậy, do có thể bị mặc cảm từ quá khứ... trong khi đất nước quê hương và đồng bào mình luôn sẵn lòng bao dung và chào đón họ!".
.
Rõ ràng là ngạo mạn, đểu cáng! Ai "bao dung" ai? Quân ăn cướp, kẻ lưu manh, giết người lại dám lộng ngôn “bao dung” người lương thiện, nhân đức! Tôi còn nhớ... Sau 30-4-1975, khi đã cưỡng chiếm hoàn toàn Miền Nam yêu thương của ta, bọn Bắc Việt-Cộng bèn tung ra một "mẻ lưới" đểu, bịp, lừa... Gói gần như “trọn bộ” quân, cán, chính Việt-Nam Cộng-Hòa bỏ vào tù! Ngày đó, đài BBC đã nhận định: "Lần đầu tiên trong lịch sử chiến tranh của nhân loại, những bại binh tình nguyện đi vào tù." Tôi và các chiến hữu tôi trong suốt những năm dài lê lết cái thân tàn như lũ ma dại ở nơi rừng thiêng, nước độc miền Bắc, uất ức, luôn đeo đẳng trong đầu cái ý "nhất thất túc thành thiên cổ hận, tái hồi đầu dĩ bách niên gian"... Lỡ một bước mang hận một đời! Ðúng quá đi chứ! Thoát được nhà tù... Ðến được nơi tự do... Bụng vừa hết đói, cật vừa hết rét... thì đã rập rình ở cổng nghĩa trang rồi!
.
Cách đây vài năm, ông Kỳ, trước khi về Việt-Nam để khấu đầu, khom lưng trước kẻ thù... Tại một nhà hàng ăn, giữa thủ đô của người Việt tỵ nạn, ông đã dùng ngôn ngữ của kẻ hạ cấp để đả kích những đồng bào xưa của ông, những chiến hữu xưa của ông, những người đã đứng cùng với ông một chiến tuyến... Ðó là chiến tuyến chống lại bọn giặc phương Bắc Việt-Cộng như sau: "Người ta bảo rằng tôi đón gió trở cờ... Gió ở đâu? Còn cờ thì gẫy mẹ nó rồi!" Thật là tồi tệ, tôi thiển nghĩ chẳng còn một ngôn ngữ nào để diễn tả cái "Quái nhân" này! Ông thực sự không còn xứng đáng với cái tên Cao-Kỳ (Cờ) mà song thân ông đã đặt cho ông!
.
Bùi-Trọng-Nghĩa

Hỏi ông Kỳ Cục có vui ?
Tuổi ông gần đất xa trời
Bổng dưng đổ đốn để người đời khinh
Ngày xưa thủ tướng nhà binh
Ngày nay “xuống cấp” van xin, cúi lòn
Khấu đầu Việt cộng van lơn
Cơm thừa canh cạn qua cơn đói lòng
Hỏi rằng ông biết hay không
Nhục dùm bại tướng thay lòng lột da
Hùm kia khi chết để da
Riêng tên Kỳ cục thành ma bợ lòn
Ôm chân Việt cộng tưởng khôn
Chúng khinh như chó bồ hòn ngậm thôi !....
Hỏi ông Kỳ cục có vui ?

Bùi Trọng Nghĩa.

Ingen kommentarer: