Nhiễu Ðiều Phủ Lấy Giá Gương.
Từ ngày đảng CSVN thực hiện chiêu bài mở cửa vào năm 1986 để cứu nguy cho chế độ, cá nhân, tổ chức mang danh nghĩa "từ thiện" nổi lên khắp nơi, nhắm đánh vào "túi tiền" bằng mỹ từ: "nhiễu điều phủ lấy giá gương" và nhiều kẻ đã nhân việc từ thiện để triệt hạ luôn lá cờ vàng ba sọc đỏ qua bình phong "từ thiện phi chính trị" theo mục đích yêu cầu của Việt Cộng từ trong nước tác động vào những kẻ đứng ra với danh nghĩa "giúp người khốn khó".
Sau ngày 30 tháng 4 năm 1975, sự có mặt hàng triệu người Việt tại các cường quốc Âu Mỹ, trở thành thế lực mới chống lại chế độ độc tài Cộng Sản Việt Nam bằng "lịnh cấm vận ngoại giao" bất thành văn, nhưng quyết liệt, làm cho tất cả những tên hung thần, giết người, cướp của, lừa đảo từ Bắc Bộ Phủ, đội lớp "ngoại giao" trong các cuộc" tham quan" ngoại quốc đều đi bằng cửa sau và luôn có cảnh sát, nhân viên an ninh canh phòng cẩn thận như trọng phạm hình sự.
Thời cực thịnh của chủ nghĩa Cộng Sản đi qua một cách bất ngờ, chính những người Cộng Sản trên thế giới cũng không thể biết được "tình hình có thể đảo ngược được" qua nhận định chủ quan: "chủ nghĩa đế quốc tư bản phải bị bánh xe lịch sử nghiền nát", sau khi quan thầy Liên Sô và toàn bộ khối Cộng đảng Đông Âu sụp đổ, làm thay đổi cục diện thế giới, các cường quốc Tây Phương bớt mối lo về cuộc thế chiến thứ ba và các nước tàn dư Cộng Sản thì "hồn ai nấy giữ" nên có những chính sách thích hợp "kỳ nhông đổi màu" để tạm thời giải quyết sự khó khăn trong "thoái trào cách mạng". Bắc Hàn, Cu Ba vẫn đi theo con đường cũ, trong khi đó Trung Cộng và Việt Cộng dùng "kinh tế thị trường theo định hướng xã hội chủ nghĩa "để tạm cứu mình trong lúc khó khăn và chờ thời cơ" là bản chất ngoan cố của những tên mê muội theo chủ thuyết Cộng Sản.
Việt Cộng tráo trở với giọng điệu không còn hung hăng chửi rủa "bọn đĩ điếm du côn", đổi thành "những khúc ruột nghìn dậm nối liền"; không phải đảng Cộng Sản hồi tâm, nhận thức được những sai lầm hay có tiến bộ về nhận thức, mà những "đôi mắt khóm, lổ tai bèo" luôn nhìn chăm chăm, nghe ngóng tin tức về túi tiền của những người tìm tự do, mà trước đó không lâu, từng bị đảng Cộng Sản qui chụp tội bỏ nước ra đi là "phản động, chạy theo đế quốc Mỹ, ăn bơ thừa, sửa cặn".
Từ năm 1986, tên Nguyễn Văn Linh ban hành cái gọi là "đổi mới" thì trong các cộng đồng tỵ nạn Cộng Sản xuất hiện một thành phần "về thăm quê hương" qua lời kêu gọi trở về nước sau bao năm xa cách để được "hưởng chùm khế ngọt" nhìn lại" cây đa đầu làng, bến củ, đò xưa với vô vàng những kỷ niệm đẹp thuở nào và cùng "tìm về những" hương vị quê hương "dù biết có nhiều độc chất như hàng the, formal, nước uống đóng chai làm gần chuồng heo chỉ vài thướt hay trong nghĩa địa, ăn thịt heo tai xanh mà không biết, gà không an toàn do bị cúm gia cầm, thịt chó cung cấp từ đám cẩu tặc....hàng ngũ những người về thăm quê hương càng tăng dần theo thời gian sau những chuyến trở về an toàn, nhưng người tha hương cũng phải biết thế nào là "văn hóa cao, tiên tiến xã hội chủ nghĩa ưu việt" bằng cách kẹp những tờ giấy đô la Mỹ, ngoại tệ có mệnh giá cao vào sổ chiếu kháng, hầu được nhân viên từ phi trường đến nơi tạm cư thông cảm và "nhất trí" cho ở lại hưởng những thứ mà Việt kiều thiếu thốn.
Chính sự dễ giải nếu có "đô la" là có thể ra vào "thiên đàng Cộng Sản" làm tăng thêm số người và tiền đưa vào Việt Nam hàng năm, từ năm 2005, con số lên hơn 10 tỷ Mỹ kim, 4 năm sau con số tăng đến 70 tỷ vào năm 2009, khiến cho những "đỉnh cao trí tệ nòi người" ở Bắc Bộ Phủ ngồi run đùi mà "lòng phơi phới một tương lai" trở thành tư bản đỏ, khỏi lao động mà lại vinh quang, không cần đi đâu cho mất công, vì bọn "phản động nước ngoài "tự động mang tiền về, vừa nộp và vừa năn nỉ, sợ sệt.
"Tiến vô như nước sông Đà.
Tiền ra nhỏ giọt như cà phê phin.".
Sách lược kiều vận được Việt Cộng thực hiện bằng nghị quyết 36, chúng vừa tạo tiền, vừa làm phân hoá hàng ngũ lực lượng chống Cộng hải ngoại, nên đảng CSVN và cái nhà nước ăn cướp khai triển triệt để "mặt trận hải ngoại". Thành phần tỵ nạn trước đây không lâu, bỗng sớm quên tất cả lời cam kết ở trại tỵ nạn năm nào qua văn bản "Lý Do Rời Việt Nam" với Cao Ủy Tỵ Nạn Liên Hiệp Quốc, đã lũ lượt trở về để thụ hưởng, họ đã chuyển hình thái từ thăm quê hương sau vài lần, sang du lịch, du hý, mà không cần phải "kinh qua thời kỳ quá độ", rồi hề hà cười cầu tài nhưng căm miệng, cặp kè, kết thân với "đảng du côn CSCN" để được dành mọi dễ dàng cho những chuyến trở về sau nầy. Tệ hơn nữa là có một số người sau khi về Việt Nam, trở ra hải ngoại thách thức và chọc tức những người chưa về là "nhát, gà chết"; nhưng thực ra thì người về câm như hến, tư thái hèn hạ, rụt rè với đám dốt, chăn trâu...trong khi những người không về, giữ vững lập trường, hiên ngang đi biểu tình chống bọn đầu sỏ, hạ cờ đỏ, dám lên án đảng cướp, tên quốc tặc Hồ Chí Minh....thì ai là "hèn nhát?".
Có thể hay đương nhiên là thành phần trở về Việt Nam chấp nhận lá cờ đỏ sao vàng, hình tên quốc tặc Hồ Chí Minh khi về thăm làng, sau đó thăm lăng Hồ và trở về hải ngoại thành "người tỵ nạn thầm lặng" và nói chuyện bằng những từ ngữ Cộng Sản, có một số người còn gọi quân lực VNCH là "Ngụy quân", thể chế chính trị miền Nam tự do là "chế độ Ngụy"...tức là sau những chuyến du lịch, du hý, du dâm; ở lại quê hương để "ăn chùm khế ngọt", những người Việt tỵ nạn trước đây ở hải ngoại trở về, đã được đảng cho "tập huấn" một khóa học tập chính trị gián tiếp từ các hệ thống truyền thông do đảng kiểm soát, tiếp cận với cán bộ, bên ngoài... mà trở thành những con vẹt mà không hay biết, thế là những từ ngữ chuyên dùng khủng bố, đấu tố, đánh tư sản, bôi nhọ người quốc gia... được "xâm nhập" qua con đường mòn về thăm quê hương như cái "con đường xưa em đi, người ta kéo dây chì..." mà vẫn cố chui vào và khi chui ra mang theo cả thứ văn hóa, từ ngữ của đảng cướp vào đầu độc tại hải ngoại.. Cộng Sản Việt Nam cần tiền nên mời về, họ giống như một chủ tiệm luôn niềm mở chào khách...còn người tỵ nạn là khách hàng, đáng lẽ ra phải được chủ nhân nuông chiều để lần sau đến nữa. Tuy nhiên khách hàng bị bắt chẹt là phải ra ngoài đừng hoạt động chống đảng, tuyên truyền điều tốt để chiêu dụ thêm người về, giúp đảng thu thêm tiền...từ đó, ngay trong cộng đồng hải ngoại, dù ở cách xa Việt Nam hàng ngàn, chục ngàn cây số mà vẫn có một số người run sợ đảng như kẻ nhát gan sợ ma vậy. Chuyện sợ con ma Cộng Sản là điều có thật trong các cộng đồng tỵ nạn ngay nay sau khi mở cửa, khiến nhiều người sợ đến độ không dám đi cầu nguyện, ủng hộ giáo dân trong nước trong vụ đòi lại đất ở Thái Hà, Tòa Khâm Sứ. Có người còn rét Việt Cộng đến nổi không dám kêu tên cúng cơm "Việt Cộng" mà gọi là" nhà nước Việt Nam" khi nói chuyện với người khác ở hải ngoại....không dám ký tên trong các bản thỉnh nguyện thư như vụ đòi lại tên Saigon, của linh mục Nguyễn Hữu Lễ, dù bản đó chỉ nộp cho tòa thánh Vatican ( chắc là họ sợ Việt Cộng có người nằm vùng ở La Mã?)
Song hành với sách lược đánh phá, tuyên truyền, văn hóa vận, kinh tài vận, trí vận.... từ lâu nay, đảng CSVN âm thầm khuyến khích, được đám cò mồi, nằm vùng hổ trợ, nên cá nhân, nhóm, đã tự động đúng ra thành lập một "nhóm từ thiện" hoạt động rần rộ, phát triển như "dịch cúm gia cầm" với mục đích tối thượng là móc túi công khai bằng mọi hình thái, mang về đóng góp, giúp cho đảng giải quyết những khó khăn trong xã hội mà đáng lẽ họ phải lo; là biện pháp "xã hơi" dùm cho đảng, để làm dịu tình hình. Chính những tổ chức, cá nhân từ thiện mang những gáo nước mát tưới vào những đốm lửa bất mãn của dân chúng, làm nguội lại ý chí đấu tranh giành tự do, cơm áo. Cán bộ Cộng Sản từ trung ương đến địa phương rất là "hồ hởi phấn khởi" nên hoàn toàn "nhất trí" dành tất cả những công việc nào mà có người tình nguyện làm dùm, những người có tấm lòng về nước xây dùm cái cầu váng nhỏ bắt qua con rạch nơi quê mình, ban đầu được mang tên người xuất tiền làm ra và sau vài năm thì cái cầu lại được đổi thành tên của một du kích, can ngố "liệt sĩ"; giúp dân đào cái giếng nước ngọt, đóng tiền sửa lại mái trường xưa....thì vô tình những tấm lòng vàng ấy đã đóng góp công sức để nuôi dưỡng và làm giàu cho cán bộ Cộng Sản.
Việc từ thiện là điều tốt, ở hải ngoại có rất nhiều chuyện để làm, cái chuyên đầu tiên và mang tình nghĩa là giúp cho gia đình, thân tộc, bạn bè nghèo...là bảo đảm tiền đến đúng tay người nhận. Nhưng mang tiền đưa cho những người tổ chức từ thiện, thì không biết tiền đó đi về đâu ? Liệu có đến tay người đang cần, hay là trở thành "tài sản xã hội chủ nghĩa" của những "đỉnh cao trí tệ nòi người". Ngoài ra ở hải ngoại còn rất nhiều việc từ thiện nên làm như tổ chức quyên tiền giúp Thương Phế Binh VNCH, những người đã cống hiến một phần thân thể cho đất nước, quê hương, đang sống đau khổ từ tinh thần lẫn thể xác. Quyên tiền giúp cho thư viện mua những sách vở tiếng Việt của những tác giả không Cộng Sản, vừa gây được cảm tình và vừa phát huy văn hóa Việt; góp tiền chửa chửa một công viên nơi địa phương, gom tiền lại, cử một đại diện mang đến tặng cho một cuộc gây quỷ giúp trẻ tàn tật ở tại nơi mình sinh sống, vừa đền ơn đáp nghĩa và vừa tạo được thiện cảm với các sắc tộc khác ...tất cả những công việc ấy nhằm đóng góp một phần công sức vào xã hội trong tinh thần đền ơn đáp nghĩa, uống nước nhớ nguồn. Trong khi đó đảng CSVN là nguyên nhân gây ra bao tang tóc cho bản thân, gia đình, dân tộc...nhưng khi thoát khỏi gông cùm Cộng Sản, nạn nhân lại ngoan ngoãn mang quyên góp tiền về làm công tác dùm và mang về "nạp cho chằn Việt Cộng" qua cái bình phong từ thiện.
Những người làm từ thiện thật sự như giáo hội Phật Giáo Việt Nam Thống Nhất do hoà thượng Quảng Độ, Huyền Quang....từng bị bắt, bỏ tù vì tội "dám làm từ thiện mà không đi theo định hướng xã hội chủ nghĩa", như thượng tọa Thích Không Tánh, từ Saigon ra Hà Nội để làm từ thiện, cho dân oan khiếu kiện chút ít tiền để sống qua ngày, chờ khiếu nại, cũng bị công an dẫn độ về Saigon....nhưng có những phái đoàn cứu trợ làm việc thật nhịp nhàng với sự "điều phối" của các cán bộ Việt Cộng địa phương, họ còn dùng điện thoại di động để tường thuật tại chỗ với các đài phát thanh hải ngoại nhằm "báo cáo" thành quả công tác thật thành công để mong thu thêm tiền mà tiếp tục làm từ thiện. Vụ mổ mắt cườm ở Úc Châu, khi phái đoàn đang về nước làm công tác "từ thiện" thì có một người từ Việt Nam sang thăm thân nhân, có đưa ý kiến đăng trên tờ Saigon Times, nội dung là: mổ mắt không miễn phí, muốn gặp phái đoàn phải đưa cho cán bộ đang "điều phối" một số tiền khoản chừng 100 Đô La, mới được gặp phái đoàn bác sĩ thiện nguyện, như vậy Việt Cộng ngồi run đùi, khỏi làm gì mà lại "vinh quang". Điều trớ trêu thay là phái đoàn bác sĩ Úc gốc Việt, từng mổ cho nhiều người tìm lại ánh sáng, nhưng họ vẫn "chưa sáng mắt" qua những "phản ánh" trung thực trên báo chí, nên họ vẫn tiếp tục đi về làm từ thiện, vô tình quyên góp, cho bọn tham quan được một số tiền bỏ vào túi.
Từ nhiều năm qua, Cộng Sản Việt Nam đã đưa ra hải ngoại khá nhiều những tên lợi dụng tôn giáo để làm công tác hạ cờ vàng chính nghĩa Quốc Gia, điển hình như thầy tụng Thích Nhật Từ "dị ứng cờ vàng" trong những buổi "hoằng bạc" lếu láo tại hải ngoại. Ngoài ra còn những tên thức tỉnh giả hiệu dùng "khổ nhục kế" để hạ cờ vàng. Giặc từ thiện đã và đang cấu kết với giặc Cộng mở nhiều đột tấn kích vào lá cờ thiêng liêng của tổ quốc, và vừa móc túi một cách tinh vi, chẳng lẽ cứ để cho chúng tiếp tục lộng hành hay sao ?. Riêng những người từng ra vào Việt Nam, đã phản bội lời căm kết với Cao ủy tỵ nạn, hảy chấm dứt cái trò hề "từ thiện" dỏm như thế càng sớm càng tốt. Tại Việt Nam, nguyên do nghèo khổ xuất phát từ đảng cướp Cộng Sản, cứu trợ cả đời, từ thế kỷ nầy sang thế kỷ nầy sang thế kỷ khác, mà chế độ Cộng Sản vẫn còn. Mặt khác, tại Việt Nam có hàng chục triệu người nghèo, đang cần sự giúp đở, thử hỏi khoản 3 triệu người Việt hải ngoại, tiền đâu mà lo cho hết, ngay cả cơ quan cấp viện, Hồng Thập Tự, Oxfam....còn chưa làm nổi. Như vậy, quí vị có tấm lòng nhưng làm chuyện "vô ích" nhưng có lợi cho Cộng Sản, là tiếp tay cho giặc duy trì chế độ lâu dài và cũng vừa hổ trợ tích cực cho sách lược "hòa hợp hòa giải" theo định hướng xã hội chủ nghĩa, bắt nhiều "đầu cầu giao liên" để sau nầy, dần dần, Việt Cộng tiến chiếm, tiếp thu hải ngoại. Chính đám giặc đội lốp từ thiện nầy là những mũi nhọn "xung kích" mở đường cho Cộng Sản đấy.
Ngày nay, vàng thao lẫn lộn, giặc từ thiện nổi lên "thu góp" khắp nơi từ hàng chục năm qua với nhiều hình thức từ tôn giáo, hội đoàn, tổ chức chính trị, phản tỉnh....với thủ đoạn là đánh vào tấm lòng nhân ái mà dân tộc Việt sẵn có trong lòng: "bầu ơi thương lấy bí cùng hay "lá lành đùm lá rách". Mục đích tối hậu là thu được càng nhiều tiền càng tốt, mang về, số tiến đến tay nạn nhân rất khiêm nhường sau khi đám giặc hải ngoại cùng đám giặc trong nước cùng nhau "vô tư hưỡng lợi". Ngay cả tổ chức giúp cho Thương Phế Binh VNCH cũng đề phòng gặp phải thứ giặc này, thay vì giúp cho các phế binh quốc gia, thì lại dồn cho các "thương binh liệt xụi" gốc khủng bố Việt Cộng, như vậy là không công bằng và quá tàn nhẩn. Do đó, đề nghị những ai góp tiền giúp thương phế binh quân lực VNCH nên mang số tiền quyên góp được, giao cho các" quân binh chủng, gia đình quân đội" vì chính những người nầy mới biết rõ ràng: "giờ nầy phế binh ở đâu?". Tóm lại thảm trạng của đất nước, thương đau của đồng bào là do tà thuyết ngoại lai của tên cáo Hồ gây nên, và bọn hậu bối cái lũ tham quan vô loại. Muốn chấp dứt tình trạng này, chỉ duy nhất là đấu tranh để giải thể chế độ phi nhân này, mới xóa đi vĩnh viễn cảnh đời đau thương, đem lại hạnh phúc, tự do, dân chủ, nhân quyền cho dân tộc Việt Nam.
Thái Ân
søndag 8. februar 2009
Abonner på:
Legg inn kommentarer (Atom)
Ingen kommentarer:
Legg inn en kommentar