lørdag 21. februar 2009

Thế Nào Là Hòa Giải - Hòa Giải

Thế Nào Là Hòa Giải - Hòa Giải

Đảng CSVN nghĩ rằng, với những xa hoa vật chất nơi xứ người, sẽ làm cho người Việt Tỵ Nạn CS say mê để quên đi tất cả, trở thành những kẻ vong bản, vô tình, vô nghĩa, vô thủy, vô chung như họ đã từng rêu rao. Tuy nhiên khi nhìn lại thực chất, Đảng CSVN mới bừng tỉnh để thấy được chính những hạnh phúc phồn vinh ấy, đã tạo cho người Việt Tỵ Nạn một sự trăn trở khi nhìn về quê hương và dân tộc đang ngụp lặn trong khốn cùng, đau khổ, nhục nhã dưới bàn tay khát máu, tàn bạo của tập đoàn đốn mạt CSVN. Từ đó, tinh thần quốc gia, yêu tự do, hoà bình và nhân bản được phát triển một cách mạnh mẽ hơn và tinh thần đấu tranh mỗi ngày một dâng cao, cố gắng bương trải tìm mọi cách để có thể chia sẻ những hạnh phúc ấy với quê hương dân tộc, đặc biệt là những điều căn bản tự do, dân chủ và nhân quyền. Điều này đã khiến Đảng CSVN trở nên bối rối và lo sợ, và cũng chính vì thế Đảng CSVN đã phải thay đổi “Tư Duy”, không còn chửi bới phỉ báng, mà ngược lại bắt đầu o bế, nịnh bợ và phát động chiến dịch kêu gọi “Hòa Giải” hay khút ruột xa ngàn dặm.

Sau nhiều năm kêu gọi bằng nhiều cách, như thành lập “Hội Việt Kiều; Qũy Yểm Trợ Cộng Đồng” và sau cùng Ðảng CSVN bịp bợm bằng Nghị Quyết 36 đã được đưa ra vào cuối tháng 3năm 2003, mà đại đa số Cộng Đồng Hải Ngoại ai cũng biết. Mặc dù đã cố gắng dùng mọi thủ đoạn bịp bợm trong nhiều năm, nhưng chiêu bài “Hòa Giải” này Ðảng CSVN cũng không được “ăn khách”, tưởng chừng như đã bị trôi vào lãng quên.

Sau khi phát động “Chiến Dịch Chống Tầu Cộng” qua sự kiện Hoàng Sa và Trường Sa, một lần nữa chiêu bài “Hoà Giải” bịp bợm này lại tái xuất hiện qua một bài viết mang tên “Hoà giải là sống còn của đất nước, là nhu cầu khẩn trương” được ký dưới bút hiệu Nguyễn Tường Long. Theo bài viết, tác giả cố gắng kêu gọi khối người Việt Tỵ Nạn CS tại Hải Ngoại nên “khép lại qúa khứ, xóa bỏ hận thù” để bắt tay “Hòa Giải” với Đảng CSVN, tạo sức mạnh cùng nhau “chống ngoại xâm”. Và bài viết này cũng đang tạo ra một làn sóng tranh cãi trong dư luận, nhất là trên các diễn đàn điện tử. Nó tựa như một trái khói mù tung ra, mong đánh lạc hương đấu tranh trong cục diện hiện tại.

Ngược dòng lịch sử đất nước, với “Một ngàn năm đô hộ bởi giặc Tầu và một trăm năm nộ lệ bởi giặc Tây”, Hoàng Sa, Bản Giốc, Nam Quan vẫn còn nguyên vẹn. Nhưng chỉ hơn ba mươi năm được gọi là Thống Nhất, Độc Lập dưới chế độ đốn mạt, phi nhân của Ðảng CSVN thì tất cả đã mất. Vậy thử hỏi bọn CSVN là giống gì, mà đần độn, hèn hạ đến nỗi, làm mất cả đất đai của Tổ Tiên. Hơn nữa, đất nước hiện tại cũng đã trở thành một "Nhà Tù Vĩ Đại" không cửa sổ. Tất cả những lọc lừa, khủng bố, đàn áp, bóc lột, không chừa một ai, từ những nhà bất đồng chính kiến, những vị lãnh đạo tôn giáo và thậm chí những phụ nữ tay yếu chân mềm, những em bé ngây thơ cũng không thoát khỏi bị đem bán làm nô lệ tình dục dưới mọi hình thức. Ngay cả những nơi ăn, chốn ở, thậm chí đến cả nải chuối buồng cau, con gà, con vịt, là những tư hữu tối thiểu của người dân, nhưng bây giờ tất cả những thứ đó, có thực sự còn là của họ hay không, hay tất cả đã thuộc về Đảng CSVN ? Như vậy sự đấu tranh của người dân Việt nói chung và Cộng Đồng Người Việt Tỵ Nạn nói riêng trong hiện tại, chắc chắn không phải thuần túy phát xuất từ một quá khứ hận thù, mà nó được kết tinh từ những khốn cùng của đất nước, đau thương của dân tộc trong quá khứ cũng như hiện tại từ hơn nửa thế kỷ qua.

Người dân cả Ba Miền (Bắc Trung Nam), đã bỏ nước ra đi bằng những con đường khốn khổ, đau thương nhất, không phải thuần túy đi tìm miếng cơm, manh áo cá nhân, hay vì sợ sự trả thu` chế độ CS, hoặc vì sự hận thù của một thời quá khứ như Ðảng CSVN đã gán ghép, mà tất cả chỉ vì họ quá kinh tởm cái chế độ khát máu, phi nhân, được cai trị bởi một bọn thú đội lốt người. Do đó, nhớ hay quên quá khứ không phải là điểm then chốt của vấn đề, mà chính là cái đốn mạt, dã man, cuồng bạo của guồng máy cai trị CSVN. Người ta thường nói "kẻ nào cột, thì người ấy phải gỡ". Vì vậy, muốn xóa bỏ hận thù, khép lại quá khứ để “Hoà Giải”, chắc chắn phải thiêu hủy cái cơ chế đã gây ra hận thù, tạo ra những đau thương cho dân tộc và điếm nhục cho quê hương mới là điểm then chốt.

Trở lại vấn đề, ai hoà giải với ai, thực sự Cộng Đồng Người Việt Tỵ Nạn tại Hải Ngoại và Đồng Bào Ruột Thịt trong nước chưa bao giờ bất hoà, nên không cần thiết phải nhắc đến hai chữ "Hoà Giải", những bương trải đấu tranh của họ không ngoài mục đích đi tìm tự do, hạnh phúc cho toàn dân, không phải để đòi lại những tài sản hay thân xác của từng cá nhân đã bị CSVN cưỡng đoạt. Do đó, nói đến một sự “Hoà Giải” đúng nghĩa và hợp lý, thì chính CSVN là kẻ gây ra đau thương, hận thù, nhục nhã cho Quê Hương và Dân Tộc, tất nhiên phải biết ăn năn, hối cải để hoà giải với với toàn dân. CSVN phải thật lòng, đừng mỵ dân thêm nữa, hãy cúi đầu xám hối, chế độ phải thay đổi toàn bộ, phải vất bỏ cái Lý Thuyết CS không tưởng, đốn mạt phi nhân bản CS vào thùng rác lịch sử như các nước CS Đông Âu đã thực hiện.

Ngoài ra, CSVN phải thể hiện thiện chí bằng một xã hội tự do dân chủ đúng đắn, phóng thích ngay những nhà đấu tranh dân chủ, các vị lãnh đạo tinh thần các tôn giáo đang bị quản chế hay giam cầm, phải lắng nghe tất cả những tiếng nói lương tri từ mọi tầng lớp xã hội một cách chân thành bằng tự do thông tin và tự do ngôn luận, trả lại quyền tự quyết của dân tộc mà CSVN đã từng cưỡng chiếm. Nếu thực hiện được như vậy, chắc chắn người dân sẽ không hẹp hòi gì để nhắc lại quá khứ. Họ sẵn sàng khép lại tất cả những hận thù đau khổ, để cùng nhau bắt tay xây dựng lại non sông sau bao nhiêu năm khốn khổ, băng hoại do CSVN gây ra.

Thiết nghĩ có lẽ giờ đây cũng không còn ai có thể ngây ngô, lầm lẫn với chiêu bài “Hoà Giải” của CSVN nữa, và nếu bất cứ ai đòi hỏi mộ sự hoà giải mà không đi kèm những điều kiện nêu trên, thì đó chỉ là một sự cưỡng từ đoạt lý lừa bịp, nếu không phải là CS chính gốc thì cũng là những “con vẹt” tay sai đang giúp CSVN trong mưu đồ xích hoá Cộng Đồng Người Việt Tỵ Nạn hầu củng cố cho chế độ phi nhân CSVN thêm vững chắc để tiếp tục buôn dân, bán nước, phá hoại Giang Sơn.

Phạm Thanh Phương

Ingen kommentarer: