torsdag 19. februar 2009

Bá Vương Cổ Ðiển Của Bắc Kinh

Bá Vương Cổ Ðiển Của Bắc Kinh.

Trung Cộng đã thử nghiệm gân cốt CS Hà Nội trong các cuộc chiến năm 1984, rồi 1988, rồi hàng loạt những vụ đụng độ đầy khiêu khích ở ngoài khơi trong các năm 1992, thậm chí 1999, 2001, 2003, 2005...
Theo đúng thuật bá vương cổ điển của văn hoá Trung Hoa, Bắc Kinh tiếp tục xây dựng vùng trái độn ở các khu vực phiên trấn phía Tây, phía Bắc, trong khi lùa đàn con trẻ ở cõi Ba Đình Hà Nội vào thế chư hầu tại phía Nam. Nhìn lại địa dư và lịch sử Trung Cộng, nơi duy nhất mà các đấng con trời có thể đưa quân tấn công không phải là Mãn Châu, Ngoại Mông, Tân Cương hay Hy Mã Lạp Sơn qua ngả Tây Tạng. Nơi duy nhất là Bắc Việt!
Nay cũng là nơi mềm nhất của phép "mềm nắn rắn buông"!
Mềm vì lãnh đạo hèn, chứ không vì người dân muốn cúi đầu chịu thua.
Xưa nay, trong lịch sử giao tranh giữa hai nước, Lạng Sơn vẫn là mồ chôn giặc, Chi Lăng là nơi quân ta chém tướng. Và sau mỗi đợt xâm lăng thì các tỉnh Bắc phương không còn nghe tiếng gà gáy vì địch quân bị ta rượt theo đánh cho tan tác trên mấy trăm cấy số ở bên kia biên giới. Trong trận chiến 1979 thì khác. Khi Trung Cộng bị tổn thất nặng và ra lệnh rút quân thì CS Hà Nội vội ra lệnh đình chiến tại chỗ. Nhờ vậy mà "Giải phóng quân" của Trung Cộng dù ở thế rút chạy, vẫn chiếm được nhiều khu vực, kể cả Nam Quan, Bản Giốc.
Trong một đợt giao tranh về sau, Trung đoàn 982 của Sư đoàn 313 đã hy sinh mấy ngàn binh sĩ để chiếm lại đỉnh 1509 (núi Đất) thuộc xã Thanh Thủy, huyện Yên Minh của tỉnh Hà Giang. Ngay sau đó, CS Hà Nội đã ra lệnh rút, để nhường lại cho giặc!
Chỗ mềm nhất của CSVN chính là cái đầu và bao hy sinh xương máu của dân và quân đều bị chính lãnh đạo phản bội.
Sau khi bị xuất huyết nội tại Cambốt trong 10 năm chiếm đóng, từ năm 1989 CS Hà Nội bắt đầu cải thiện bang giao với Bắc Kinh, nhưng trong thế yếu. Và ngày càng yếu nếu so sánh với Bắc Kinh vì đàn anh Liên Xô đã phá sản, bức tường Bá Linh đã sụp đổ - hai chục năm rồi đấy! - rồi khối Xô Viết tan thành mảnh vụn.
Để tồn tại, đảng Cộng sản Việt Nam bèn học theo truyền thống Bắc thuộc cũ, là làm gì thì cũng nghe ngóng và hỏi han Bắc Kinh. Rồi từng bước nhượng dần những biểu tượng của danh dự tổ quốc, từ mục Nam Quan tới thác Bản Giốc hay bãi Tục Lãm. Họ sẵn sàng hy sinh danh dự, nhưng quyền lợi ngàn đời của quốc gia, là các quần đảo Hoàng Sa rồi Trường Sa và luồng vận chuyển tự do qua eo biển Malacca của Đông Nam Á, họ cũng hy sinh luôn!

Trong vụ Trung Cộng tấn công các tỉnh miền Bắc vào năm 1979, bộ Chính trị CSVN đã lật đật trốn vào Đà Nẵng để trú ẩn và còn huy động dân chúng miền Nam vét bùn xây đài phỏng thủ ở các tỉnh trong Nam. Bây giờ, khi dân chúng biểu tình chống lại sự xâm lược của Bá quyền Trung Cộng thì Bắc Kinh chưa nhúc nhích đã thấy CS Hà Nội ra tay trấn áp.
Sau khi trốn vào Đà Nẵng, lần này CS Hà Nội lại tấn công thẳng vào Đà Nẵng với việc "đình chỉ hoạt động" của Nhà Xuất Bản Đà Nẵng vì một cuốn truyện viết về cuộc chiến Hoa-Việt vào năm 1979!
Ngẫu nhiên sao, Đà Nẵng cũng là nơi đã quyết định tổ chức bầu cử Hội đồng Nhân dân sau khi CS Hà Nội đã ra lệnh hủy bỏ chuyện bầu cử địa phương như vậy!.... Nơi xuất huyết của CS Hà Nội. Người dân ở đây có ý thức rất cao về sự an toàn của tổ quốc và lãnh thổ...
Kết cuộc, 30 năm sau, chúng ta đang thấy gì?
Dân muốn đánh mà đảng CSVN muốn hàng, thành thử, cuộc chiến ba mươi năm chưa kết thúc và CS Hà Nội cứ lui dần, chuyển bại thành liệt. Muốn bảo vệ Tổ quốc, người Việt Nam trước hết phải chấm dứt sự cai trị của bọn bán đứng Tổ quốc, phản bội dân tộc.
Nhắc lại chuyện ba mươi năm trước vì vậy không thừa. Trong Nam ngoài Bắc, trong nước và hải ngoại, nơi nào cũng có người Việt hẳn chưa quên được chuyện bán nước cầu vinh của CSVN.

Thành Chung

Ingen kommentarer: