Lại mùa Xuân nữa đến trên đất Mẹ dấu yêu,
Mùa Xuân tha hương mang trong lòng nổi nhớ thương.
Hỏi Xuân có vui khi quê nhà bao cảnh bất công,
Lê bước dài trên đường phiêu bạt nặng sầu đau.
Xuân Kỷ Sửu 2009 về trên quê hương Việt Nam dấu yêu. Đây cũng là mùa Xuân năm thứ 34, người Việt tỵ nạn Cộng Sản hải ngoại, không ai lại không khỏi bùi ngùi chua xót, khi hướng nhìn về quê cha đất tổ nghìn trùng xa cách. Quê hương tuy còn đó, nhưng bóng đêm dầy đặc độc tài của bọn Cộng Sản Việt Nam, tiếp tục bao phủ trên khắp mọi nẻo đường đất nước. Phiêu bạt nơi đây, vẫn mang thân phận của kẻ lưu vong, nước mất nhà tan; đồng bào ruột thịt nơi quê nhà, vẫn chịu cảnh đọa đầy, trầm luân trong kiếp sống vong nô ngay chính trên quê hương Việt Nam dấu yêu, cũng kể từ ngày “ đau thương 30 tháng 4 năm 1975”, ngày Cộng quân Bắc Việt, từ rừng sâu kéo vào thủ đô Sài Gòn, dẵm nát, tước đọat mọi quyền sống làm người của nhân dân miền Nam tự do và xé tan mọi ước vọng của toàn dân.
Rồi cũng từ những tháng ngày đau thương 30/4/1975 ấy, hàng triệu người phải đành rời bỏ nơi chôn nhau cắt rốn, phiêu bạt khắp năm Châu hải ngoại và luôn tự hỏi “ phải làm gì để giải cứu quê hương, phải làm gì để người dân được sống là con người trên quê hương Việt Nam, và đem lại những mùa Xuân đàm ấm, đòan tụ xum vầy; những mùa Xuân của tình tự quê hương, mùa Xuân trọn vẹn với ước mơ của dân tộc Việt Nam ”.
Nhiều người cứ đinh ninh rằng, sau ngày Sài Gòn thân yêu bị sụp đổ (30/4/1975), dù bạo quyền CS Bắc Việt có say men chém giết và biến cả miền Nam tự do thành một nhà tù khổng lồ, thì cũng có một ngày bạo quyền phải hồi tâm tỉnh ngộ, trả lại quyền sống, quyền làm người, quyền tự do và quyền mưu cầu hạnh phúc cho người dân. Vì rằng, đã là người thì ắt phải có quyền được hưởng những quyền này. Nhưng đau đớn thay, CS Bắc Việt với bản chất dối trá, gian manh, lừa đảo quỉ quyệt và đầy độc ác, chẳng những bạo quyền đã không hồi tâm tỉnh trí mà còn hiện nguyên hình là những tên đồ tể, những kẻ bất nhân, bất nghĩa và vô đạo đức. Bạo quyền CS Bắc Việt đã không ngừng đầy đọa, khủng bố và trù dập mọi tầng lớp nhân dân miền Nam, bọn chúng bất kể những tiếng rên xiết, óan than của mọi thứ thương đau, những khốn khổ của người dân khắp ba miền. Bằng mọi phương cách trả thù tàn độc, CS Bắc Việt quyết hủy diệt cho bằng được tiềm năng sức sống của nhân dân miền Nam, mà còn tước đọat quyền sống, quyền làm người của đồng bào miền Bắc, vốn đã bị bạo quyền phỉnh gạt, lừa đảo và triền miên trong lầm than thống khổ, kể từ ngày tên tội đồ dân tộc Hồ Chí Minh, áp đặt “ chủ nghĩa phản dân hại nước ” lên nhân dân miền Bắc năm 1945. Bạo quyền CS Bắc Việt chẳng những đã không màng đến “ quyền làm người và hạnh phúc của người dân ” bạo quyền đã ép buộc mọi người dân chỉ nghe một chiều, nhìn một phía và phải ngoan ngõan tuân hành các mệnh lệnh của bạo lực chuyên chính Cộng Sản. Bạo quyền CS Bắc Việt, chẳng những đã không tôn trọng tự do, dân chủ của tòan dân như một sinh họat đa nguyên tất yếu và hằng cửu của xã hội, mà trái lại, bạo quyền lại còn thô bạo áp đặt một lọai độc tài tòan trị thâm hiểm dưới danh xưng “ dân chủ tập trung ” mà chưa bao giờ nhân dân một lần chấp nhận.
Với chính sách giáo dục ngu dân hơn của CSVN đã làm cho đồng bào cả nước bị vong thân, không còn khả năng nhận thức sự khác biệt giữa quyền làm người và thân phận kẻ bị làm nô lệ. Với văn hóa nô vong, phi nhân bản, phi dân tộc và phản tiến bộ của chủ nghĩa Marx-Lénine và cái gọi là “ tư tưởng vong nô ” của tên tội đồ dân tộc Hồ Chí Minh, với nền hành chánh pháp lý tăm tối, ngu dốt của “ xã hội chủ nghĩa ” cùng với quyền lực trong tay, bạo quyền đã đánh phá tận gốc rễ mọi dạng thức văn hóa, mọi tôn giáo và mọi truyền thống tốt đẹp từ nghìn xưa của dân tộc. Không ai có thể phủ nhận được rằng, tham ô, quan lại, cửa quyền, lường gạt, sát nhân, đĩ điếm,… và hàng núi tội ác đủ lọai tại quê hương Việt Nam ngày nay, đều do bạo quyền CSVN cái lũ bán nước cầu vinh là cha đẻ, là nguyên ủy của mọi tội ác tày trời này.
Quả thực, chưa bao giờ dân tộc ta lại đau nhục như bây giờ và cũng chưa bao giờ, đồng bào quê nhà lại lầm than và thống khổ như bây giờ! Cho nên, từ những chiêu bài, “ hòa hợp hòa giải dân tộc, vứt bỏ quá khứ, xóa bỏ hận thù ”, đến những xảo thuật, “ cầu hòa thỏa hiệp, đầu tư góp vốn và giao lưu văn hóa với bạo quyền ”,v.v…mà bọn tay sai, bọn trở cờ đón gió, đánh bóng rao hàng cho CSVN tại hải ngoại, đang ra sức phỉnh gạt, lừa đảo để tạo ra những mâu thuẫn, những chia rẽ nhằm phá nát hàng ngũ người Việt quốc gia trong các cộng đồng tỵ nạn hải ngoại của chúng ta, cũng như để đánh lạc hướng dư luận quốc tế và thế giới. Những điều này càng thể hiễn rõ bản chất phi nhân, vô đạo, phản dân, hại nước của tập đoàn CSVN, bọn chúng cố bám giữ quyền lực để tiếp tục hưởng đặc quyền đặc lợi, đưa dân tộc và đất nước đến diệt vong.
Chính vì vậy, dù đã hơn 33 năm dưới gông cùm bạo quyền CSVN, đồng bào quốc nội vẫn bền chí hiến dâng mồ hôi, nước mắt và máu xương cho khát vọng tự do của dân tộc. Bằng mọi phương tiện, bằng mọi hình thức, đồng bào đã liên tục vùng dậy chống kẻ thù chung. Lẽ cố nhiên, từ vòm trời đen tối ấy, đồng bào đã không quên hướng về người Việt hải ngọai chúng ta và kỳ vọng nơi “ những kẻ ra đi không vì cơm áo ”, hãy thể hiện lời nguyện ước: “ đồng tâm hiệp lực, giải trừ Cộng Sản, quang phục quê hương ”.
Liệu chúng ta có đủ can đảm ngồi chờ sự tự hủy hay tự diệt vong của bạo quyền, cũng như một số người, với thái độ rất ư là thức giả trong các cộng đồng đang ru ngủ những người chung quanh: ” thời đại này là thời đại diệt vong của chủ nghĩa CS, thời đại của bất chiến tự nhiên thành. Tại sao không thảnh thơi thơ túi rượu bầu ”. Nhất định rồi đây bạo quyền CSVN cũng sẽ bị lịch sử đào thải. Nhưng không vì vậy mà chúng ta giảm bớt quyết tâm và cường độ đấu tranh. Vì rằng, công cuộc giải cứu đồng bào thân yêu thóat cảnh khốn khổ hiện nay là một mệnh lệnh của lương tâm. Mệnh lệnh đó, hàng ngày, hàng giờ, thôi thúc chúng ta phải đấu tranh chấm dứt đời bạo quyền càng sớm càng tốt. Chậm một ngày, đồng bào ta càng bị nhận chìm xuống vực sâu lầm than, thống khổ. Chắc chắn rằng, chúng ta không đủ can đảm để thảnh thơi, ngồi chờ sự rơi rụng, tiêu vong của bạo quyền CSVN. Quả thực, nếu như bạo quyền CSVN còn tồn tại thì còn gì là quê hương của chúng ta, lãnh thổ, lãnh hải tập đoàn mang rợ này đã dâng cúng dần cho quan thầy Trung Cộng và ngoại bang.
Mỗi người Việt hải ngọai hôm nay, chẳng những vừa là nạn nhân, vừa là chứng nhân bi thương của lịch sử đối với bạo quyền CSVN mà còn là niềm hy vọng lớn lao của đồng bào quốc nội. Cho nên, chúng ta phải có bổn phận cất lên tiếng nói sự thật, quyết tâm đấu tranh, cho mọi người thấy rõ đồng bào cả nước đang bị xích xiềng bịt miệng. Tiếng nói của chúng ta, chẳng những củng cố niềm tin cho người ở lại mà còn giúp cho chính chúng ta nuôi dưỡng được niềm tin. Vậy xin đừng im lặng, vì im lặng chính là đồng lõa với tội ác, hãy nhìn rõ sự thật về độc tài tòan trị của CSVN đang hãm hại trên quê hương Việt Nam thân yêu của chúng ta hiện nay.
Năm Kỷ Sửu 2009 này, chúng ta hãy cùng nhau tâm nguyện: “ Kết hợp mọi tủi nhục của những anh em đồng đội, vì tự do dân chủ đấu tranh, đang bị bạo quyền giam cầm, nỗi đau thương trong kiếp sống lầm than, tủi nhục của hơn 85 triệu đồng bào ruột thịt, những giọt máu đào của các chiến sĩ quốc gia, đang ngày đêm vùng lên tranh đấu nơi quê nhà, thành vũ khí sắc bén đấu tranh để cứu nguy tổ quốc. Chúng ta quyết biến tình thương nhớ và yêu quê hương thành sự đòan kết, sắt son một lòng tranh đấu cho tự do, hạnh phúc và tương lai dân tộc’’, để cùng nhau vui hưởng một mùa Xuân trọn vẹn ý nghĩa mà dân tộc Việt Nam hằng mong đợi.
Người Tha Hương
onsdag 21. januar 2009
Abonner på:
Legg inn kommentarer (Atom)
Ingen kommentarer:
Legg inn en kommentar