Ngồi trong quán cóc. Tôi đang ngắm nghía nhìn “cái nồi ngồi trên cái cốc” chảy từng giọt cà phê đen. Bỗng nghe tiếng rao mời:
- Ông ơi mua cho cháu tờ báo.
Tôi ngước đầu lên bắt gặp đứa bé tuổi mười ba, mười bốn. Nó cầm xấp báo Sài Gòn giải phóng che trước bụng. Tôi nói đùa:
- Nếu chú mua hết thì cháu lấy cái gì che cu.
Nó sấn tới rỉ rả vô tai tôi:
- Chú rõ là sặc mùi phản động. Nhà nước đã dạy tui ngày lao động bán báo, ban đêm đội khăn quàng đỏ bắt nhân dân thi đua tiến nhanh tiến mạnh lên XHCN. Bộ chú không đi học về đường lối tư tưởng cách mạng hay sao mà chê tui không có quần mặc.
- Chú xin lỗi cháu. Chú để lại chữ nghĩa trên rừng để ông quản giáo giữ hộ rồi. Thế hệ chú họ đã vắt cho tuyệt giống. Cháu còn trẻ còn gieo giống cắt mạng thì được dùng đó cháu.
Nói xong tôi đưa tiền mua một tờ báo nhưng trả gấp đôi để đứa bé khi bán hết thì để dành một tờ che trước che sau.
Tôi uống một ngụm đắng cà phê. Chưa xuống tuốt dạ dày, ruột đã sôi lùng bùng. Tôi nghi là tại sữa dỏm của Trung cộng. Tôi hỏi cô chủ:
- Xin lỗi. Tôi có thể đi nhờ nhà vệ sinh được không ?
- Chắc là ông ở ngoài Bắc vô hỉ ! Quán tôi xiêu vẹo mái tranh vách đất như thế ni mần răng (làm sao) mà có nhà hố xí (cầu tiêu). Ông làm như ở lăng Ba Đình không bằng. Ngoài đó thì cái chi cũng nhiều rồi. Nghe mô "cán bọ" nói người ta đổ xô nhau tới thăm, sắp hàng dài đau bụng thì đi ỉa trong lăng luôn đó.
Tôi nghĩ tới "cán bọ" ngoài ấy sao mà sung sướng quá chừng. Nào là TV chạy đầy đường. Người ta ăn kem không hết thì đem lên nóc nhà phơi khô. Tủ lạnh để dành ướp xác rắn rít cóc nhái làm đồ nhậu. Dân chúng miền Bắc thật là phúc ấm. Đảng đã có sách lược hộ khẩu. Dân khỏi lo xa. Đảng có hợp tác xã lo cho cái kim sợi chỉ. Đứng sắp hàng cả ngày khỏi lao động mồ hôi thì áo quần lâu ngày mới rách. Cô con gái nào có chồng đi bộ đội khỏi sợ trai tráng quấy rầy chọc phá. Ăn một con gà cũng có người đi tố cáo. Ông nội đứa nào làm thân con vạc đi ăn sương. Công an khu vực, các đảng viên địa phương sẽ ra công săn sóc từ lỗ rún tới cái lai quần rồi. Đụng tới là ba đời tàn lụi. Những gia đình đẻ con trai có cái sướng là lớn lên khỏi làm phiền cha mẹ tốn tiền cưới vợ. Đảng xúc hết lên rừng vô Nam thọc huyết anh em, rồi qua Cam Bốt, rồi lên sáu tỉnh miền biên giới đánh bài răng hở môi lạnh, thắm thiết tình Việt Trung, rồi lên thuyền ra biển đảo Hoàng Sa, Trường Sa mò tôm không ngày về.
Tôi nghĩ tới chuyện cán bộ nói ngoài miền Bắc cái chi cũng có qua cái mõm tuyên truyền. Cho nên khi vô Nam đảng ra lệnh lột hết để đem cái giàu sang ra Bắc, để rồi mang cái “đỉnh cao trí tuệ” cướp cuả giết người vào thay thế. Tôi thấy rõ như mặt trời buổi sáng, ngày này qua ngày nọ hàng vạn chuyến xe vận chuyển hàng hóa từ Nam ra Bắc để dồn hết “kềm kẹp” tư bản vô kho vật liệu đảng làm chủ. Tôi đang nghĩ tới từng miếng đất khô cằn, từng mảnh đá vụn mà đảng bất đồng bào tôi phải “hồ hởi”thi đua “lao động vinh quang”. Thằng bạn ngồi chung bàn lắc vai tôi:
- Mi có biết thành tích cuộc đời vợ con bác Hồ không ?
- Xưa hơn cả trái đất rồi. Cái “khứa lão”nầy là đại láo khi còn trẻ kia mà. Để râu làm kiểu người già rồi bắt người ta gọi “bác”. Cũng may là ông nội khứa qua đời. Phải chi còn sống gọi cháu bằng bác thì trở thành ngoan cả lũ chớ phải chơi đâu.
- Thế thì mi có biết các tay dân chơi bắt được nai tơ thì mần chi ?
- Ý của mi đề cập tới chuyện “bề hội đồng” chứ gì. Sách lược này mấy tay anh chị cầu Ba cẳng học lóm cáo già đấy! Bắt được bò lạc thì nhởn nha mơn trớn rồi thong thả “bề” khi em chịu chơi. Bề kiểu này là sắp hàng chờ đến phiên. Chuyện tình Bắc Bộ Phủ thì chia nhau bề hội đồng theo kiểu đảng. Có nghĩa là Trần Quốc Hoàn đưa cô Xuân dành trọn đêm này cho thầy. Đêm sau là Hoàn làm một tí cho phải đạo làm người cộng sản. Khi hoa tan nhụy tàn thì sai người làm thịt rồi dàn dựng tai nạn.
- Thế mi có đọc báo đảng đồng loạt đánh tới tấp nhà thờ, chùa chiền bằng cách đưa công an côn đồ vào đóng chốt điều hành không ?
- Đã nói là đảng lãnh đạo, nhà nước quản lý, nhân dân làm chủ kia mà. Đảng quản lý là đảng có toàn quyền đuổi người ra khỏi nhà thờ, tống khứ dân ra khỏi nhà riêng mà cướp đất. Đuổi dân đi lên núi dành chỗ cho con cháu Mã Viện mượn cớ bô xít để vô canh tác sinh sôi nảy nở đó.
- Mi nói răng lạ rứa. Tao không hiểu.
- Mi mà đòi hiểu thì xương mi đã hóa thành tro bụi. Chúng có cho mi tự do ăn, tự do nói đâu. Chúng dàn cảnh cởi trói văn nghệ rồi khi vô hết mẻ lưới từ từ đem ra cắt tiết từng con mồi một. Chúng hô hào phanh phui tham nhũng, kẻ điều tra đưa lên mặt báo thì chờ cơ hội chúng lấy cớ bắt đi tù. Có báo đặt vấn đề đất đai giang san thì bị đình bản. Mi còn nhớ là ngày Tết dân Huế rủ nhau đi thăm mộ thân nhân chết oan. Trong lúc đảng mở tiệc ăn mừng kỷ niệm. Ngay cả bèo bọt sông Hương sợ quá cũng kéo nhau ra cửa bể. Mầy thử ra công trường Thương Bạc. Mi thử xuống bến đò Gia Hội sẽ thấy đó đây những bãi cứt xã hội chủ nghĩa bầy nhầy lối đi. Thôi thì cũng đành, dân chịu làm nô lệ trong tay băng đảng có súng đạn, đảng ăn mừng no nê thì đảng cũng phải đi iả rồi lấy roi quất trên đầu dân bắt đi dọn dẹp.
Tôi đang dung dăng dung dẻ quê hương là chùm khế ngọt đảng trèo hái mỗi ngày như mọi ngày. Bỗng đứa bạn nó chỉ tay ra đường cái rồi la lên:
- Ô kìa kìa ! Thằng nhỏ bán báo Sài Gòn giải phóng bị công an rượt đuổi chạy tuột mất cả báo che cu.
Tôi nói nhỏ trong miệng:
- Mình đã trả thêm tiền để cho nó giữ lại một tờ che thân không bán. Thế mà thằng bé tránh trời không khỏi nắng. Còn mỗi một con cu bé tí cũng không thoát nỗi cửa thiên đường CHXHCNVN.
Lê Hải Lăng.
Ingen kommentarer:
Legg inn en kommentar