Khi mùa xuân năm nay ùa về, cơn cuồng phong cực kỳ mau lẹ ập đến
Ukraine chắc chắn đã làm nên một “Mùa xuân Ả rập” thứ hai, với chu kỳ ba
năm lặp lại.
Nếu lịch sử tái hiện, liệu “Mùa Xuân Ukraine” có tràn sang Belarus của Lukashenko và nước Nga của Putin hay không?
Và liệu sau ba năm nữa, tức vào năm 2017, liệu một mùa xuân khác có nở hoa trên khu rừng Đông Dương?
Mong nguyện nở hoa đó là có thật.
Tương tự
thái độ với cuộc cách mạng ở Libya, Tunisie và Ai Cập vào cuối năm 2010
và đầu năm 2011, biến chuyển ngoạn mục tại Ukraine đã được rất nhiều,
nếu không nói là hầu hết các tờ báo lớn nhỏ ở Việt Nam đăng tải và bình
luận.
"Ukraine chính là một bài học mới mẻ và có vẻ kỳ diệu
nhất cho người dân Việt về một sự thay đổi hết sức chóng vánh, dù phải
đổ máu."
Tuy nhiên, một chi tiết đáng lưu tâm là nếu
cách đây ba năm, “Mùa xuân Ả rập” vẫn bị hệ thống tuyên giáo trung ương
áp đặt cảnh báo đối với báo chí về “cần cảnh giác với việc lợi dụng
diễn biến hòa bình và các luận điệu thù địch”, và khiến giới truyền
thông lề phải phải tự xác lập một ranh giới vô hình để câm lặng dừng
bước, thì sự kiện Ukraine mới đây đã biến báo giới Việt Nam thành vận
động viên vượt rào.
Có ít nhất hai hoặc ba rào cản của Ban tuyên giáo trung ương đã không được báo chí tôn trọng đúng mức.
Chế
độ tự do biểu đạt và tự do báo chí cũng vì thế trở nên thực chất đôi
chút, ứng với vị thế tân thành viên Hội đồng nhân quyền Liên hiệp quốc
của Nhà nước Việt Nam.
Với tư cách là tiếng nói và nỗi lòng của công luận, phát ngôn của
báo chí cũng là tiêu chí hàng đầu nói lên nhận thức, tình cảm cùng nỗi
bức xúc của các tầng lớp dân chúng.
Trong hoản cảnh một đảng ở Việt Nam, hoàn toàn có thể xem đó là một loại
tiêu chí gián tiếp khi người dân không có hoặc chỉ có rất ít cơ hội để
điểm mặt chỉ tên các vụ việc, cá nhân trong một chính thể cầm quyền ngập
ngụa ô uế nạn tham nhũng và vô số vi phạm về quyền con người.
Đó là lý do vì sao chỉ mong đợi những “mùa xuân” nổ ra, báo chí lập tức cất tiếng.
Trước
cả “Mùa Xuân Ả Rập”, một trong những chủ đề bị xem là rất nhạy cảm mà
những tờ báo lề phải can đảm nhất ở Việt Nam thường đụng chạm là nền
chính trị và xã hội đương thời ở Trung Quốc.
Nhiều vấn nạn như tham nhũng, bê bối đạo đức công chức, đàn áp dân
chúng, ô nhiễm môi trường, phân hóa giàu nghèo, vẫn thường được nhắc đi
nhắc lại trên mặt báo Việt Nam một cách đầy ngụ ý, đôi khi xen cài bình
luận và các chỉ trích.
Hàng chục người chết trong đụng độ giữa người biểu tình và cảnh sát ở Kiev.
Hành
động tương tác thông tin như thế đã khiến không chỉ lớp người đọc trí
thức mà cả các giai tầng khác đều có thể nhận ra đó là những vấn đề
không quá dị biệt đối với nền chính trị và xã hội Việt Nam.
Mặc dù cách biệt địa lý giữa Ukraine và Việt nam lên tới một phần
tư vòng trái đất, song thế giới phẳng lại quá gần gũi về nhận thức và
phương pháp hành động.
Không khí bùng nổ thông tin trên vô số trang mạng đã làm cho 34 triệu
người Việt dùng Internet không thể bàng quan với những gì đang xảy ra ở
thế giới bên ngoài, và do đó cũng không thể thờ ơ với mối liên tưởng với
hiện tình khốn quẫn của dân tộc mình.
Ukraine chính là một bài học mới mẻ và có vẻ kỳ diệu nhất cho người
dân Việt về một sự thay đổi hết sức chóng vánh, dù phải đổ máu.
Bầu không khí tích hợp thông tin như thế đã lan trải ở nhiều quán cà phê, nhiều góc phố tại nhiều đô thị trong những tuần qua.
Kết quả rất dễ kiểm chứng là mặc dù không có bất cứ buổi “xuống
đường” nào ở Việt Nam để hưởng ứng cuộc cách mạng lật đổ chế độ độc tài
Yanukovych, nhưng vô số bàn tán hả hê xen tâm trạng hồi hộp ngóng đợi đã
đủ để minh họa cho một tâm thế quy nạp phẫn nộ theo chiều dài toán học.
Chiều dài đó sẽ được kết thúc tại điểm mà chế độ cầm quyền ở Việt
Nam không có khả năng rút ra một bài học xương máu nào từ lịch sử số
phận cầm quyền Ukraine.
Vốn đã thấm nhuần bài học cách đây một phần từ thế kỷ từ
sự phân rã đột ngột của Liên Xô, sự sụp đổ của bức tường Berlin hay
cuộc cách mạng êm đềm ở Tiệp Khắc, hiển nhiên trong não trạng giới lãnh
đạo Việt Nam, biến động Ukraine mang dấu ấn như một sóng triều cập nhật
nhất nhấn sâu hơn hình ảnh con thuyền bươm nát của những chế độ độc tài
còn sót lại.
Người dân Hà Nội còn kháo tin
về một làn sóng quan chức thủ đô vội vã gom góp của nả để bay ra nước
ngoài khi cái tin Yanukovych bị lật đổ được chính thức xác nhận.
"Những người dân mẫn cảm nhất còn bình phẩm về thái độ trở nên ôn hòa hơn hẳn của một số quan chức công an mẫn cán ở Hà Nội, vào cái ngày trên mạng hiện ra hình ảnh hàng trăm cảnh sát Ukraine quỳ gối xin người dân tha thứ cho vụ các đồng nghiệp của họ đã gây ra cái chết của hàng trăm đồng bào biểu tình."
Người ta cũng không quên câu
chuyện ít nhất vài quan chức nào đó đã bị lên huyết áp đến mức phải cấp
tốc nhập viện khi lệnh truy nã Yanukovych được chính phủ mới ở Ukraine
ban hành.
Những người dân mẫn cảm nhất còn bình phẩm về thái độ trở nên ôn
hòa hơn hẳn của một số quan chức công an mẫn cán ở Hà Nội, vào cái ngày
trên mạng hiện ra hình ảnh hàng trăm cảnh sát Ukraine quỳ gối xin người
dân tha thứ cho vụ các đồng nghiệp của họ đã gây ra cái chết của hàng
trăm đồng bào biểu tình.
Vốn luôn bị xem là một thế lực rất không tương nghĩa với tuyên xưng
“bạn của dân”, ngành công an Việt Nam như đang trong cơn rùng mình chua
xót và hổ thẹn về nhận thức lại đối với tương lai của mình.
Vào đầu năm 2014, hoạt động tái nhận thức như vậy càng trở nên âm ỉ
và xung đột trong đầy rẫy hoang mang, càng khiến mỗi công an viên thêm
bất an và tự suy ngẫm về đường công danh, mối tư lợi hay số phận bất
trắc đính kèm của anh ta, chính vào lúc xảy ra ra cái chết cực kỳ bất
bình thường ngay trong nội bộ ngành: Thượng tướng, thứ trưởng công an
Phạm Quý Ngọ.
Bởi tất cả đều có nguyên do của nó, và đều là thứ nguyên do xác
đáng. Chưa nói tới cuộc cách mạng Ukraine có vẻ khá xa xôi về địa lý,
chỉ mới cuối năm trước, chính giới cao cấp Hà Nội đã không thể bỏ qua
cơn chấn động do Sam Rainsy - thủ lãnh đảng đối lập ở Campuchia - gây
nên.
Tất nhiên cuộc biểu tình dẫn tới bạo động của hàng chục ngàn công
nhân ở Phnômpênh luôn có thể là một đề dẫn hấp lực cho điều tương tự có
thể xảy ra ở Việt Nam trong tương lai gần.
Tương lai đó tất yếu sẽ xảy ra, nếu như các chế độ chính trị cầm
quyền ở Đông Dương không tự chuyển mình, hoặc hơn nữa là tự thay máu
mình. Quá nhiều bức xúc và phẫn nộ xã hội luôn có thể làm nên một thùng
thuốc súng có sức công phá không kém thua những gì đã công hiệu trong
lịch sử dày đặc biến loạn của dân tộc Việt.
Nhưng khác hẳn với biến động có xu hướng ôn hòa ở châu Âu, thật khó
có thể hy vọng kịch bản ở Campuchia và Việt Nam tránh thoát được cơn
bạo lực “hồi tố” từ phía người dân, đặc biệt từ những nạn nhân của chế
độ. Mối xung đột âm ỉ từ quá nhiều năm qua giữa dân oan đất đai, nạn
nhân của nạn bạo hành công an… đã tạo nên thật nhiều mối quan hệ mang
tính tư thù. Một số vụ việc quan chức các địa phương và ngay tại Hà Nội
bị trả thù bằng mìn, dao và súng là phần nhập đề cho bài luận văn tả
cảnh, tả người và lưu trữ cả số nhà cho cái tương lai bịt bùng rất có
thể xảy đến.
Cũng khác khá nhiều với đặc tính biến động chính trị ở châu Âu, các
nước Đông Dương khó có được sự thay đổi tức thời và ngọt lịm. Bởi lịch
sử vẫn thường cho thấy sự biến đổi ở Đông Dương nói chung và Việt Nam
nói riêng luôn phải thấm trải một chu kỳ đủ dài và đủ đau, đau đến mức
ứa máu và có thể cả tắm máu. Để cuối cùng, hiệu ứng lò xo nén mới xảy
ra: cái gì bị áp bức tàn tệ nhất sẽ phản ứng ghê gớm nhất.
Bất chấp các tư cách háo danh trên trường đối
ngoại, chế độ chính trị ở Việt Nam vẫn đang lao dốc theo một cơn nguy
biến không thể kềm giữ: khủng hoảng kinh tế.
Nhưng điều đau đớn tận cùng đối với một dân tộc chính là cuộc khủng
hoảng đang và sẽ trở nên cao trào trong những năm tới lại được kiến tạo
bởi chính các nhóm lợi ích thuộc về lòng chế độ chứ không phải do một
thế lực ngoại xâm nào.
Nhân nào quả nấy. Sự hoành hành không còn bút tích nào diễn tả của
các nhóm lợi ích và nhóm thân hữu đã trở thành điều kiện cần đẩy cả dân
chúng cùng chế độ xuống hố, cũng như bảo đảm cho xác suất rất cao diễn
ra một phong trào “hồi tố” của dân chúng đối với quan chức trong tương
lai không xa, vào bất kỳ thời điểm nào xảy ra biến động từ nhỏ đến lớn.
Và lao tới một biến động vĩ đại.
Hãy nhìn và hãy chiêm
nghiệm số phận của Yanukovych: nếu sắp tới ông ta không thể có chỗ trú
thân ở bất cứ nơi nào trên lục địa châu Âu kể cả Moscow, làm sao những
quan chức có bề dày thành tích ngược chiều với các quyền con người ở
Việt Nam lại có thể đào thoát khỏi khu vực Đông Dương?
Phạm Chí Dũng.
Ingen kommentarer:
Legg inn en kommentar