lørdag 30. november 2013

Từ Ép Cung Cá Nhân Ðến Ép Cung Quốc Gia


Mấy tuần nay, vụ ông Nguyễn Thanh Chấn bị án phạt tù oan đã gây chấn động dư luận. Có kẻ nhận tội nên ông được tha sau 10 năm ngồi tù. Dư luận cả nước băn khoăn, tù nhân này có bị nhục hình, bức cung hay không. Ngay trong Quốc hội, nhiều người phẫn nộ với cách hành xử của tòa án và các điều tra viên.
Khi biết các điều tra viên đều chối bay biến, người ta tự hỏi, một người lương thiện, bỗng nhận tội để tự vào tù. Đứa trẻ con biết đọc, biết viết cũng có thể trả lời được, chẳng cần đến lời giải thích vòng vo của Chánh án Tối cao Trương Hòa Bình.

Thế giới đầy những chuyện tù oan, từ xa xưa đến giờ và sẽ còn tồn tại mãi. Xứ tam quyền phân lập như Mỹ vẫn có người bị án oan. Nhưng không thể dựa vào đó mà nói, người ta sai, mình có quyền làm sai theo. Thấy kẻ khác giết người mà mình vác súng bắn, bởi “có người làm thế nên tôi bắt chước”. Chỉ có trộm cắp, côn đồ đường phố mới lý luận thế.
Tại các quốc gia tiến bộ, pháp luật nghiêm minh, khi phát hiện ra sai như thế, người ngồi ghế quan tòa, cảnh sát điều tra, hoặc là mất việc, nặng hơn là đi tù nếu phạm tội ép cung, nhục hình, hoặc phải đền cả triệu đô la. Hệ thống tòa án độc lập và luật sư có quyền tranh tụng đến cùng để bảo vệ thân chủ, nên án oan sai bớt đi rất nhiều.
Xã hội văn minh sinh ra “tam quyền phân lập” và báo chí là quyền lực thứ tư “chõ mũi” vào ba nhánh quyền lực trên, để đảm bảo “tam quyền” không thành nhóm mafia do thông đồng với nhau vì lợi ích nhóm. Chuyện rõ như ban ngày và chẳng cần chứng minh tính ưu việt của xã hội dân chủ. Nếu có cái nhìn dài hạn trong phát triển không tuyệt đối hóa sự lãnh đạo của bất kỳ ai.

Tại Việt Nam, như Nguyễn Phú Trọng nói “Hiến pháp là văn kiện chính trị pháp lý quan trọng vào bậc nhất sau Cương lĩnh của Đảng”, thì chẳng có tam quyền, mà đảng đứng trên tất cả. Báo chí  đóng vai trò tuyên truyền cho đường lối của đảng mà không thể phản biện.

Độc đảng tạo nên quyền lực tuyệt đối, dẫn đến quyền lực bị tha hóa, chính là nguyên nhân làm cho khối Đông Âu đã sụp đổ, kéo theo Liên Xô tan vỡ.  Thời internet đã dần bạch hóa những khiếm khuyết và lỗi lầm do hệ thống này gây ra. Các cuộc cách mạng mầu nổ ra, những kẻ tàn bạo bị xử bắn, bị dân đập chết trên đường phố, xưa kia xử án dân bằng những phiên tòa kangaroo nay họ ngồi sau song sắt.
Nếu Hiến pháp được thông qua với điều 4 “Đảng lãnh đạo toàn diện” được giữ nguyên tại kỳ họp Quốc hội này thì các vị “Yes – Đồng ý” sẽ giúp cho “quyền lực tuyệt đối” được tiếp tục. Từ khi đảng giành chính quyền tới này, bất kỳ ai nói trái lời đảng dù nhiều lúc đảng sai nghiêm trọng, đều bị dọa dẫm, bị bắt, bị tù đầy, dân phải im mà đồng ý, bởi cơ chế phản biện xã hội không tồn tại. Đó kiểu “ép cung” 90 triệu người.

Quốc hội từng bỏ phiếu “lấy được” cho Hà Nội mở rộng, bắt dân Mường Mán thành người Thủ đô, bauxite Tây Nguyên là chủ trương lớn, và nhiều dự án trời ơi khác. Kết quả thế nào, chắc những người “Yes” còn nhớ.
Ông Nguyễn Thanh Chấn bị ép cung, bị dọa nạt và hạ nhục nên phải nhận tội, suốt 10 năm sống trong ngục tù. Đó là thảm họa cá nhân và nền pháp lý.

Nhưng chuyện gì xảy ra nếu một đất nước bị “ép cung” bởi vài điều trong Hiến pháp. Ở tầm quốc gia, khi nhận ra sai lầm, thời gian không phải là một thập kỷ như ông Chấn ngồi sau song sắt.
Các đại biểu Quốc hội hãy nghĩ một chút trước khi chọn nút Yes or No – Đồng ý hay Không việc sửa đổi Hiến pháp mà thực chất là chẳng thay đổi chút nào.

Hiệu Minh.


Chiếc Ghế Nhân Quyền LHQ


“…Việt Nam cũng không thấy ca ngợi ầm ĩ, ăn mừng hoành tránh lắm cũng phải. Thích chơi sang là phải có tiền, làm không ra thì vác đồ nhà đi bán. Lối sống của thanh niên Việt Nam ngày nay và lối làm việc của nhà nước, chính phủ Việt Nam liệu có gì khác nhau đâu?…”

Việt Nam được một ghế trong hội đồng nhân quyền. Vì trưng ra cho quốc tế thấy thành tích xóa đói giảm nghèo. Một số tờ báo VN hí hửng ca ngợi chiến công này và gọi là đập vào mặt dư luận phản động một cú đích đáng. Nhưng mấy ai biết đằng sau chiến công này là cái giá phải trả không ít ỏi. Đó là tiền hỗ trợ của quốc tế cho chương trình xóa đói giảm nghèo sẽ ít hơn so với trước.  Không phải ngẫu nhiên mà nhiều nước đồng ý cho Việt Nam được một ghế nhân quyền trong LHQ. Có nhiều lý do để họ làm vậy, để đỡ phải hỗ trợ tiền xóa đói giảm nghèo cho Việt Nam, để VN có chiếc ghế như thế rồi phải cư xử cho phải đạo hơn…Để có một chiếc ghế như vậy, VN bỗng mất đi một khoản tiền lớn hỗ trợ hàng năm của quốc tế. 

Chẳng sung sướng gì cho Việt Nam, bởi thế không như mọi khi báo chí thường ca ngợi rầm trời những chuyện tương tự thế này,vụ này lác đác một hai bài nhắc đến rồi im bặt. Chỉ có đám dlv cò con thì cứ tưởng thế là hay, lấy thành tích ấy ra để chế nhạo những người đấu tranh dân chủ.

Như thế áp lực của quốc tế về vấn đề nhân quyền với VN sẽ tăng chứ không hề giảm. Xưa nay VN vẫn lợi dụng chuyện đói nghèo để nhập nhằng chuyện nhân quyền. Khái niệm VN đưa ra là nhân quyền mỗi nước một khác nhau. Khác nhau ở đây là VN còn đói nghèo, phải bỏ được đói nghèo thì mới nói tiếp đến tự do ngôn luận… đến những quyền con người cao hơn. Ở Phương Tây thì nhân quyền liên quan đến tự do ngôn luận, tự do báo chí, xuất bản, bộc lộ quan điểm chính trị… vì đời sống phương Tây cao, an sinh xã hội tốt, phúc lợi xã hội cao. Còn ở Việt Nam người đói nghèo nhiều, muốn nói đến nhân quyền là phải cải thiện đời sống đã. Nôm na khi quốc tế nói nhân quyền, VN bảo tao đang đói, không có gì ăn, tao khác mày đã ăn no rồi. Tuy nói bên ngoài chảy bửa như thế, nhưng bên trong VN vẫn mập mờ với dư luận trong nước là khi VN đưa lý lẽ mỗi nước có đặc thù khác nhau thế giới cũng phải chịu!

Với thực tế sự đói nghèo ở VN là có thật, quốc tế khó lòng mà đòi hỏi được hơn trước lý lẽ của Việt Nam. Vì thế họ dồn sự giúp đỡ, hỗ trợ để VN thoát khỏi cảnh có nhiều hộ đói nghèo. Chiếc ghế nhân quyền hôm nay với VN tương tự như chiếc bằng chứng nhận đã tốt nghiệp xong lớp học khiêu vũ cổ điển. Chúng ta đều biết tham gia khiêu vũ cổ điển thường là những người khá giả, có trí thức, văn hóa cao. Chứng nhận tốt nghiệp khiêu vũ cổ điển cũng như một sự đánh giá về đẳng cấp xã hội. Nếu ở một sàn khiêu vũ, anh vừa khoe anh tốt nghiệp khóa học khiêu vũ và anh vừa kể lể anh đói nghèo, chạy ăn từng bữa để xin xỏ, vay tiền thì quả là một điều lố bịch. Phải ăn no rồi mới rửng mỡ chứ.

Giờ thì VN sẽ không còn nỏ mồm chuyện nhân quyền mỗi nước một khác với quốc tế. Cũng không nỏ mồm kể lể hoàn cảnh để vay mượn xin xỏ. Chiếc ghế nhân quyền như tấm bằng khiêu vũ hay chiếc nhẫn vàng trang sức đeo trên tay không bán đi, không mài ra mà gặm được. Nhưng quan chức cao cấp VN thấu hiểu cái giá phải trả cho chiếc ghế này là gì, nên họ không hào hứng đứng ra nói. Chỉ có cỡ quan chức vô danh, chức tước cũng hữu danh vô thực như ông Hằng chủ nhiện ủy ban đối ngoại quốc hội đăng đàn trả lời báo chí để ca ngợi về vấn đề này. Tuy nhiên ông cũng ý thức được cái khoản tiền mất đi trước mắt của quốc tế về xóa đói giảm nghèo cho Việt Nam, ông tự an ủi rằng khi được vị trí này rồi, quốc tế sẽ không áp lực nhân quyền mỗi khi bàn chuyện làm ăn với Việt Nam nữa, qua đó việc hợp tác làm ăn với quốc tế sẽ tốt hơn.
Đã thoát đói nghèo, đã có những vị thế khiến quốc tế kính nể. Vậy từ nay làm ăn sòng phẳng với nhau không nhân nhượng, ưu đãi gì hết. Cái mà ông Hằng hình dung ra chỉ là tưởng bở, vì làm ăn sòng phẳng phải có đi có lại công bằng. Một cơ sở hạ tầng như VN, đội ngũ nhân lực có tri thức, kỹ thuật , tinh thần công việc, thói làm việc…như ở VN…sẽ hợp tác được gì với quốc tế.? Có đi làm thuê và bán sức lao động giá rẻ để nó mua cho là còn may. Nhìn các khu công nghiệp hàng loạt nhà đầu tư rút đi thì thấy rõ.
Đi xin xỏ cũng không còn được nữa vì đã thoát nghèo, muốn làm ăn với đối tác thì con người, chính sách, hạ tầng đều lem nhem.

Có cái gì bán được thì tranh nhau bán, mỗi một đời lãnh đạo lên lại cố gắng vay hay bán thứ gì đó, vì chỉ có cách ấy mới đem tiền được về ngay. Đời trước ông bán đất cho người ta làm quặng nhôm, ông đời sau không nhao được sang phương Tây thì cũng cố nhao sang Trung Á chào bán dầu khí, bởi vì giờ chỉ còn mỗi dầu khí là thứ đào lên bán được ngay. Bốn (4) ông nguyên thủ thì 3 ông tranh nhau đi chào bán dầu khí để kiểm soát nguồn lợi nuôi phe cánh mình.

Chiếc ghế nhân quyền LHQ đưa VN thoát ra khỏi cảnh ”dại” để huênh hoang khoe mẽ với trong nước rằng là  “cú đấm vào mặt thế lực phản động” nhưng lại không đến được vị thế ”khôn” để thực sự mang lại lợi ích cho đất nước, dân tộc. Rút cục nó đưa Việt Nam vào thế ”dở dở ương ương”.
Bởi thế ở vụ này, Việt Nam cũng không thấy ca ngợi ầm ĩ, ăn mừng hoành tránh lắm cũng phải. Thích chơi sang là phải có tiền, làm không ra thì vác đồ nhà đi bán. Lối sống của thanh niên Việt Nam ngày nay và lối làm việc của nhà nước, chính phủ Việt Nam liệu có gì khác nhau đâu?

Người Buôn Gió.

Phản Ðối Hiến Pháp Mới Của ĐCS


Xin mọi công dân VN hãy ghi nhớ: 28 Tháng 11 năm 2013 là một ngày ô nhục của Dân tộc VN! Ngày mà Tổ Quốc VN lại một lần nữa bị giặc nội xâm là tập đoàn cầm đầu ĐCSVN, thái thú của giặc ngoại xâm Bắc triều, siết chặt hơn nữa chế độ đô hộ cực kỳ khắc nghiệt của tập đoàn đó lên đầu, lên cổ Dân tộc ta.

Chế độ đô hộ đó đã được tập đoàn cầm quyền thiết lập từ tháng 8 năm 1945, đến nay đã trên 68 năm rồi. Ngày nay, chế độ đô hộ đó đang ngày càng rệu rã, ngày càng bị nhân dân ta chán ghét, nên nhóm cầm đầu ĐCS lại bịp bợm bày trò lấy ý kiến dân để sửa đổi Hiến pháp.

Nhưng, tất cả những ý kiến xây dựng của nhân dân đều bị họ vứt bỏ hết để đưa ra một bản Hiến pháp cực kỳ phản dân chủ, thực chất là phản dân tộc và phản động, rồi giao cho cái Quốc hội bù nhìn của họ thông qua và áp đặt cho toàn Dân tộc.

Bản Hiến pháp mới của ĐCS được thông qua ngày 28 tháng 11 năm 2013 thực chất là một sợi dây thòng lọng siết chặt hơn nữa vào cổ nhân dân ta. Vì Hiến pháp mới một lần nữa khẳng định quyền lãnh đạo toàn diện – tức là quyền làm chủ thật sự và quyền thống trị tuyệt đối – của ĐCSVN đối với Đất nước và Nhân dân ta, mặc dù không ai chấp nhận cái quyền ấy! Đó là một hành động trắng trợn chà đạp lên mọi nguyên tắc của một chế độ dân chủ đích thực. Những lời lẽ “của dân, do dân, vì dân” mà họ thốt lên chỉ là lừa bịp để che đậy quyền lực của một nhúm nhỏ trong ĐCS được độc tài thống trị nước ta. Hãy thấy trước rằng, với Hiến pháp mới này, chẳng bao lâu nữa nền độc tài toàn trị tập thể sẽ có thể chuyển thành nền độc tài toàn trị cá nhân, dù cá nhân đó chẳng có chút tài cán, đạo đức gì cả!

Nhưng để duy trì và bảo vệ được một nền độc tài toàn trị đó thì tập đoàn cầm quyền cần phải ghi rõ trong Hiến pháp bắt buộc các lực lượng vũ trang, tức là quân đội và công an, do nhân dân đóng thuế để nuôi dưỡng phải trung thành trước hết với ĐCS, chứ không phải trung thành trước hết với Tổ quốc và Nhân dân. Đây là một ý đồ thâm độc của họ là dùng các lực lượng vũ trang của nhân dân để đàn áp nhân dân khi cần bảo vệ chế độ độc tài toàn trị của một người hay một nhúm người có thực quyền trong ĐCS. Trong Hiến pháp mới, tập đoàn cầm quyền vẫn ngoan cố không chịu trả lại quyền sở hữu đất đai cho người dân vốn đã có từ xưa, để giai cấp cầm quyền từ trung ương đến các địa phương tha hồ thao túng đất đai của người dân, tha hồ tham nhũng, tha hồ làm giàu trên mồi hôi, nước mắt và xương máu của nhân dân. Còn những điểm khác về mặt kinh tế trong Hiến pháp mới cũng nhằm tạo ra những điều kiện thuận lợi cho bọn cầm quyền, bọn cường hào ác bá mới, bọn tỷ phú “đỏ”, tức là con cái, họ hàng, bà con, bạn bè của “lãnh đạo”, tha hồ xâu xé, cướp đoạt tài sản quốc gia.

Tóm lại, Hiến pháp mới sẽ củng cố hơn nữa chế độ độc tài toàn trị phi nhân, phản dân chủ và khẳng định quyền thống trị muôn năm của băng đảng tham nhũng, thối nát đối với toàn dân. Như vậy thì nguy cơ mất đất, mất biển, mất đảo… sẽ trở thành một sự thật cay đắng đối với toàn Dân tộc. Vì mọi người đều biết chính lãnh đạo ĐCSVN từ lâu đã tạo điều kiện thuận lợi cho bọn lãnh đạo ĐCS phương Bắc thực hiện chính sách bành trướng xuống nước ta, đặc biệt là từ sau Hội nghị Thành Đô (1990), một lần nữa họ lại quàng vào cổ Tổ quốc ta sợi dây thòng lọng của Trung Quốc. Với Hiến pháp mới, hiểm họa mất nước lại càng tăng lên rõ rệt, nhất là lúc này Trung Quốc đã và đang lũng đoạn nền kinh tế văn hóa Việt Nam, đã và đang nắm hầu hết các công trường trọng điểm trên đất nước và những khối người đông đảo của họ đã và đang thâm nhập sâu vào các vùng xung yếu của Tổ quốc ta.

Chính vì thế, lúc này hơn bất cứ lúc nào, vì trách nhiệm công dân trước vận mệnh của Tổ quốc, toàn dân Việt Nam hãy đứng lên đồng thanh thét lớn:
PHẢN ĐỐI HIẾN PHÁP MỚI CỦA ĐCS ÁP ĐẶT CHO DÂN TA!

Người Thường Dân.

fredag 29. november 2013

Sám Hối


Hôm rồi, ngồi nghe ông bạn giảng giải về triết học, có đoạn ngoài lề, ông nói tôi rất thích: Một xã hội yên bình, kinh tế, khoa học tân tiến, thì dứt khoát luật pháp và Tôn giáo phải độc lập và song song phát triển. Để diễn giải cho việc mua thần bán thánh, hoặc sự lạm dụng, lừa đảo của các nhà ngoại cảm, trong nước, ông cho rằng, đó là sự bế tắc của xã hội cũng như Tôn giáo hiện nay. Con người mất phương hướng, mất lòng tin hoàn toàn vào chế độ xã hội, nên tìm đến tâm linh, ngoại cảm nhưng đằng sau nó thực ra là mê hoặc, lừa đảo. Họ bấu víu vào bất kể lời hứa hay con đường nào, dù là phi lý, mơ hồ nhất, hòng giải thoát bế tắc. Do vậy, các nhà ngoại cảm đểu sinh sôi nảy nở là điều tất yếu, để đáp ứng nhu cầu đó.

Có lẽ chưa bao giờ lương tâm, đạo đức, tình người xuống thấp như hiện nay. Dù có người phản đối, nhưng tôi vẫn phải viết, con người chính là sản phẩm của xã hội đương thời. Một bác sĩ phi nhân, đã hủy xác phi tang, khi làm chết chính người bệnh của mình. Những cảnh sát, công an Bắc Giang, chỉ vì một chút thành tích bổng lộc, không ngần ngại cho người dân vô tội vào tù. Hay những ông có chức có quyền các công ty tầu biển, xây dựng cầu đường… trộm cắp, bòn rút máu của dân để gái gú, xa hoa trác táng có khi nào lương tâm gợn lên một chút dằn vặt?

Vâng! Những sự việc kinh hoàng đó nhiều lắm, đầy đặc trên mặt báo. Và xã hội càng bế tắc, thì cái ác càng phát triển, nảy nở. Để rồi, người ta cũng lợi dụng cái u mê bế tắc đó, để thần thánh hóa lãnh tụ, thần thánh hóa con người. Và sự thần thánh hóa đó, chỉ thấy xảy ra ở những nơi, những nước lạc hậu, đói nghèo.

Sau cái chết Võ Nguyên Giáp, một nhóm, trong đó có cả một số nhà thơ tên tuổi, phát động, cùng nhau làm thơ, viết thơ về cụ Giáp. Tôi vui, buồn lẫn lộn, nhưng ông bạn nghiên cứu triết của tôi bảo, thơ ca gì, đọc lên sao thấy nó giống như dàn kèn, tụng ca vua chúa thời phong kiến vậy…. Và không hiểu sao, dạo này các bác hay đùa dai đến thế: Cứ bảo, cụ Giáp về với dân. Về với dân có nghĩa là như các bậc tiền nhân, sau khi hoàn thành nhiệm vụ, dám từ bỏ quyền lực, trở về ngôi nhà cũ của gia đình dòng họ và làm lại đúng cái nghề gõ đầu trẻ của mình. Chứ ai lại về với dân, mà sau khi thắng giặc, cụ ngự villa to vật vã giữa lòng thủ đô. Không phải ai muốn gặp cụ cũng được. Khi mất, lăng mộ cụ lại ngự nơi được cho có long mạch đẹp, lưng là núi mặt tiền là biển và dường như có cả lính túc trực ngày đêm? Vậy là xa dân, chứ làm sao có thể nói, cụ gần dân, về với dân. Thôi thì, cụ cứ nằm chung với các đồng chí của mình giữa thủ đô, có người chăm sóc luôn thể, có khi lại giản dị, đỡ tốn kém hơn.

Vâng! Người có công với chế độ như Võ Nguyên Giáp, được hưởng thụ ở mức “đại Nhà Thờ, đại Tôn Đản“ là điều đương nhiên, khỏi bàn cãi. Nhưng các bác cứ cố gò ép, cụ về với dân, quả thật nó vênh, tội và oan cho dân lắm.

Viết ra điều này, không có nghĩa là tôi không tôn trọng ý kiến cũng như việc làm của các bác về Võ Nguyên Giáp. Và chắc chắn có người, trong đó có cả bạn bè, người quen biết không cùng chung suy nghĩ với tôi. Nhưng đây là ý kiến cá nhân, dù tôi cũng rất kính trọng con người, cũng như sự trường thọ của cụ.
Có lẽ, do quá yêu quí cụ, nên nhiều người, trong đó có cả những nhà văn, trí thức cho rằng, Võ Nguyên Giáp không vướng vào những sai lầm cải cải cách ruộng đất, nhân văn giai phẩm v.v… Dù là người dốt về chánh trị, cũng có thể nhận ra, chủ trương dẫn đến những sai lầm này, của cả bộ chính trị, không phải chỉ có riêng các Trường Chinh, Hoàng Quốc Việt, Hồ Viết Thắng gánh chịu, mà phải tính từ Hồ Chí Minh trở xuống. Võ Nguyên Giáp lúc đó là ủy viên bộ chính trị, uy tín, tiếng tăm đang lẫy lừng, quyền hạn cao chót vót, nên không thoát khỏi trách nhiệm này.

Cũng như vậy, nguyên nhân sự xuống đường của Phật giáo, rồi chính phủ đưa quân đội, cảnh sát ra “chiến đấu“ thời cụ Diệm, cụ Thiệu, không nên đổ lỗi hết cho người cộng sản, hoặc cá nhân nào đó…Miền Nam trù phú, lại có gần một triệu đồng bào miền Bắc di cư làm nhân chứng và hậu thuẫn, nếu như không có cái tôi lớn hơn cái chúng ta của các cụ ngồi trên, thì kẻ nào dám xách động và sợ gì xách động? Khi đã chạy sang Âu-Mỹ rồi, có lúc nào các cụ có một chút lăn tăn, ân hận? Hay cái tôi lại trỗi dậy, quay ngoắt trở về ôm vai bá cổ…, thao thao bất tuyệt, như diễn viên trên sân khấu với nhau? Sự sai lầm này, trách nhiệm chính và trước nhất thuộc về những người đứng đầu quốc gia.

Không phải là người nghiên cứu sử, nên suy nghĩ trên của tôi chỉ ở những sự việc, hiện tượng, nhìn thấy, không biết đúng sai thế nào? Nếu đằng sau còn những uẩn khúc khác, có lẽ phải nhờ đến sự giảng giải, nghiên cứu công tâm của sử gia Trần Gia Phụng(Canada). Chứ ở trong nước, đến như nhà sử học Dương Trung Quốc, chưa đến bảy bảy, bốn chín ngày, bác đã vội vàng (bộp chộp) đưa ra ý kiến,bằng cách ghép tên Võ Nguyên Giáp vào tên đường Điện Biên Phủ. Thì quả thật, dù tôi rất thích tính khí bác đại biểu quốc hội Dương Trung Quốc này, nhưng cũng buộc phải lăn tăn(nghi ngờ) tính nghiên cứu sử học của bác.

Tất cả những gì đã qua, đều chứa giá trị lịch sử văn hóa của nó. Con đường nói chung chỉ là vật chết, vật câm, nhưng khi được đặt, gắn tên mang tính đặc trưng riêng, mặc nhiên nó trở nên có linh hồn và sự sống, tự bản thân nó nói lên được giá trị lịch sử văn hóa của mình. Với cái tên Tây Avenue Puginier, sau này các cụ nhà ta đổi thành đường Cột Cờ là đẹp và hoàn toàn chính xác bởi nó gắn liền với Cột Cờ Hà Nội (1812) từ thời nhà Nguyễn. Cái sai lầm năm 1970, nhà cầm quyền Hà Nội đổi tên thành đường Điện Biên Phủ. Bây giờ, theo đề nghị của bác Dương Trung Quốc một lần nữa ghép chung tên Võ Nguyên Giáp vào con đường này. Thành ra, đường Võ Nguyên Giáp- Điện Biên Phủ, xét về ngôn ngữ cũng như văn hóa hoàn toàn bất ổn, đọc lên chẳng khác gì mittinh, hô khẩu hiệu. Về tâm linh, ông bạn tôi (Không biết đùa hay thật) bảo, càng không nên. Trận Điện Biên Phủ địch và ta chết rất nhiều, cứ mỗi lần đọc tên phố Võ Nguyên Giáp – Điện Biên Phủ liền tù tì (như hai cái mệnh đề chính) như vậy, cô hồn (vất vưởng) của những người lính tử trận cả hai phía, tưởng là ngày lễ, ngày mừng chiến thắng. Cô hồn đồng chí, đồng đội đến thăm hỏi, chúc tụng, có khi lại kêu oan báo oán, kẻ thù đến quấy quả, cụ không thể trọn giấc ngủ ngàn thu.

Như vậy, sai lầm chồng lên sai lầm. Với cái nhìn tủn mủn này, dẫn đến phá sử, chứ không phải nghiên cứu sử, làm sử. Thật ra, đặt tên phố, tên đường cho danh nhân có nhất thiết cứ phải ở Hà Nội mới là ý nghĩa, mới là sang trọng? Khi nơi đó không phải quê quán, hoặc nơi gắn liền với tên tuổi chiến tích của họ.
Do vậy, các bác muốn đặt tên danh nhân hay cái gì gì đó, nên tìm con đường mới. Hà Nội nói riêng, cả nước nói chung, hiện tại không thiếu đất các bác đã, đang và sẽ thu hồi của dân để làm những công trình, những con đường đại hoành tráng, đại qui mô như các bác đã vẽ ra.

Ở cạnh nhà tôi, quận Grünau, thành phố Leipzig, thời Đông Đức có con đường mang tên Hồ Chí Minh, (Ho Chi Minh Strasse). Nhưng sau ngày thống nhất nước Đức, chính quyền mới bỏ tên Ho Chi Minh Strasse, trả lại tên cũ đường (người) Karlsruher Strase. Trong phe xã hội chủ nghĩa, hình như bác nào cũng khoái thay tên, đổi phố, chẳng cần tính đến văn hóa lịch sử, địa lý như vậy, chứ không riêng đất Việt ta.
Các cụ nhà ta có câu, bỏ dao thành phật, không biết đúng sai thế nào. Nhưng sáng nay, vô tình đọc câu chuyện trên báo Bild dưới đây, không hiểu sao, tôi tin tuyệt đối vào cái thiện trong mỗi con người cũng như luật nhân quả:

“Tháng 3 năm 2008, một kẻ móc túi, lấy đi bóp đựng giấy tờ và 350 Euro của ông Jürgensen ở Walsrode (CHLB Đức). Sau hơn sáu năm giày vò lương tâm, kẻ cắp đã hoàn trả lại nạn nhân, toàn bộ giấy tờ, tiền bạc. Cũng theo báo Bild (ngày 14-11-2013), ngoài số tiền 350 Euro đó, kẻ móc túi đã trả thêm cho ông Jürgensen 50 Euro, kèm theo bức thư xin lỗi. Để lý giải hành động này, ngoài sự day dứt, hắn bảo, còn tin vào Chúa và luật nhân quả, nên gửi trả lại tài sản cho ông“

Vâng! Sự sám hối của kẻ móc túi tuy có muộn màng, nhưng đó là một hành động dũng cảm với tâm hồn đẹp và trong sáng vô cùng. Từ đó tôi mới ngộ ra một điều, khi đã trèo lên, ngồi được ngất ngưởng trên cao, người ta ít khi nhìn lại, chiếc đế giầy bẩn của mình. Và nếu như được trở về cái thời cắp sách sách đến trường, phải viết bài luận gợi ca, thần thánh hóa con người, một điều chắc chắn tôi sẽ nghĩ đến hắn (kẻ móc túi vặt này).

Đỗ Trường.


CSVN Và Những Âm Mưu Hán Hóa Việt Nam


Ngày 23/11/2013 Báo điện tử QĐND đăng bài: 3000 Thanh Niên Việt Nam (TNVN) tập trung ở các cửa khẩu: Lạng Sơn, Cao Bằng, Quảng Ninh và lên đường sang Trung Quốc dự liên hoan giao lưu Thanh Niên Việt Nam và Thanh niên Trung Quốc, tổ chức lần 2 bắt đầu từ ngày 24 đến 27 tháng 11 tại các thành phố: Liễu Châu, Bắc Hải, Khâm Châu, Quý Cảng, Ngọc Lâm, Phòng Thành, Sùng Tả và Nam Kinh.
Đoàn TNVN được chia làm 7 nhóm đi 7 thành phố, tham gia các hoạt động như: Lễ khởi công xây dựng của khẩu Đông Hưng. Thăm một số di tích gắn liền với cách mạng VN và chủ tịch Hồ Chí Minh. Tọa đàm phát triển công nghiệp, giao lưu văn hóa, văn nghệ, thể thao với thanh niên địa phương Trung Quốc. Sau cùng là trồng cây hữu nghị “Thanh niên Việt Trung”.

Chúng ta thấy gì qua sự kiện này? 
Tôi thiết nghĩ đây là một âm mưu xâm lược thâm hiểm của đảng Tàu cộng cùng cấu kết với đảng cộng sản VN để âm thầm chuẩn bị biến VN thành một tỉnh của Tàu cộng – Một nước chư hầu không hơn không kém.
Tôi xin được đưa ra một vài nhận định, để cùng quý vị tham khảo về những ý đồ và mục đích mà đảng CSVN lồng ghép trong sự kiện giao lưu nêu trên như sau:
1- CSVN đào tạo đội ngũ kế thừa bán nước
Chắc chắn những thanh niên được đi giao lưu này phải là những thành phần cốt cán được tuyển chọn từ trong hàng ngũ đảng, đoàn CS. Họ sẽ là những nhân tố kế thừa trong thời gian sắp tới. Khi mà quy luật thời gian sẽ đào thải lớp lãnh đạo thần phục Trung cộng này ra khỏi quyền lực, thì đội ngũ thanh niên này sẽ tiếp tục con đường bán nước, duy trì sự tồn tại của đảng và bảo vệ các lợi ích của nó. Đây rõ ràng là một kế sách chính trị của CSVN và CSTQ liên kết với nhau tạo ra một đội ngũ kế thừa trung thành với đường lối chủ trương sát nhập của hai đảng cộng sản này trong tương lai.

2- Tạo ra một thế hệ thanh niên thân Tàu cộng
Với một nền giáo dục không cần đến lịch sử dân tộc như hiện nay, đa số thanh niên mới lớn họ không biết, hoặc biết rất lờ mờ về 1000 năm Bắc thuộc, và kẻ thù truyền kiếp của dân tộc VN là bá quyền TQ, vì họ đã được nhồi nhét dạy dỗ bằng lịch sử dối trá từ trong nhà trường, trong các tổ chức đoàn thể của CS. Đó chính là điều mà đảng CSVN mong muốn, để tạo ra một thế hệ tương lai coi Tàu cộng là bạn quý như 16 vàng 4 tốt, xem đảng cộng sản TQ là ân nhân của dân tộc VN như lời ông đại tá PGS-TS Học Viện Chính Trị Trần Đăng Thanh tuyên bố trước các nhà giáo trong một buổi thuyết giảng về Biển Đông.
Để thực hiện những chủ trương đó, đảng CSVN đang gấp rút tổ chức những cuộc giao lưu giữa thanh niên VN và thanh niên TQ một cách hoành tráng to lớn như vậy, lên đến cả mấy nghìn người. Và rồi đây, chắc chắn sẽ có thật nhiều những lần giao lưu như thế, và số lượng thanh niên sẽ đông hơn rất nhiều, để tạo cho họ quen dần với thanh niên và người dân TQ. Nói tóm lại đảng CSVN đang muốn tạo ra một thế hệ thanh niên mới, thân Tàu cộng, chỉ biết vâng dạ và hỗ trợ họ trong mưu đồ sát nhập bán nước.
CSVN rất mưu mô xảo quyệt, tính toán rất quy trình bài bản, và rất ư nham hiểm. Với mục đích hèn hạ bỉ ổi là duy trì được quyền thống trị đất nước của đảng và những tài sản cướp được của dân của nước một cách lâu dài. CSVN sẵn sàng cam tâm đào tạo một thế hệ TN thân Tàu để nay mai tiếp tay cho đảng tiếp tục bán nước để duy trì quyền lợi của đảng. Việc đảng CSVN làm đã hủy hoại và giết chết bao mầm mống tinh hoa của dân tộc Việt, một thế hệ thanh niên bị chúng nhồi sọ, bịp bợm và dối trá.

3- Âm mưu Hán hóa
Chúng ta đã nghe và đã thấy CSVN và CSTQ đang âm mưu Hán Hóa người Việt chúng ta qua các việc họ làm:
a- Về văn hóa: Ngành giáo dục VN có chủ trương dạy tiếng Tàu trong chương trình cấp một. Sách giáo khoa in hình trường lớp và cờ Tàu cộng bay cao phất phới, nhà nước CSVN vừa đồng ý cho Tàu cộng lập viện Khổng Tử ngay giữa lòng thủ đô Hà Nội, cờ đỏ 6 sao được các em thiếu nhi VN vẩy chào đón tiếp Tập Cận Bình và các khu phố Tàu như trăm hoa đua nở trên mọi miền đất nước, ở đâu cũng thấy người Tàu, nhà hàng Tàu, tiệm ăn Tàu, biển hiệu đầy dẫy chữ nghĩa Tàu, tất cả đều là Tàu, Tàu, Tàu không sao kể xiết.
b- Về kinh tế: Hiện nay kim ngạch buôn bán của nhà nước CSVN, Tàu cộng nắm giữ hơn 70%. Các hợp đồng quan trọng tầm cỡ quốc gia thì 90% là Tàu cộng trúng thầu. Các công ty cơ sở làm ăn của người tàu trên đất Việt thì hằng hà sa số, đủ mọi ngành nghề. Hàng hóa thực phẩm mang nhãn mác Tàu thì trùng trùng điệp điệp, tràn ngập thị trường, nơi đâu cũng có. Một nền kinh tế do người Tàu làm chủ, quyết định.
c- Về chính trị: Đảng CSVN lệ thuộc Hán Triều. Các sự kiên quan trọng đều phải xin chỉ thị của đảng Tàu cộng, nhất là về vấn đề nhân sự. Thay đổi hoặc bầu mới vào các chức vụ quan trọng trong “Tứ Trụ” thì không thể thiếu bàn tay lông lá Tàu cộng xen vào, buộc phải theo ý chúng. Đảng CSVN luôn cúi đầu tuân thủ, và sẵn sàng để trở thành những tên thái thú nô dịch cho Thiên Triều Tàu cộng, miễn sao đảng tồn tại, dù phải bán đi giang sơn gấm vóc nghìn đời cha ông gầy dựng bằng xương bằng máu. Lãnh đạo đảng CSVN không phải con người, và chắc chắn không phải là người VN, nên sẵn sàng tiếp tay cho âm mưu Hán hóa của bọn bá quyền phương bắc. Và hôm nay đảng CSVN vẫn đang tiếp tục con đường Hán hóa cả một thế hệ thanh niên qua những chương trình giao lưu qua lại như trên. Đảng CSVN rất thâm độc nham hiểm, biết lợi dụng bản tính “Ngựa non háu đá” khờ khạo của một số những người trẻ tuổi. Những thanh niên này sẽ được hứa hẹn về lợi ích, quyền lực và bổng lộc, nên họ sẵn sàng biến mình thành những tên nô lệ, nửa Việt nửa Hán, là những tuyên truyền viên, dư luận viên. Đảng dùng họ làm lực lượng đối trọng với lực lượng Thanh Niên Yêu Nước của dân tộc, đang ngày một phát triển mà đảng CSVN rất là lo sợ. Đảng biến những thanh niên này thành những công cụ, tay sai đắc lực để đảng sai khiến lợi dụng. Tiếp tay cho đảng chống lại nhân dân, phản bội lại quê hương tổ quốc, phục vụ cho chương trình Hán hóa của cả 2 đảng Việt cộng và Tàu cộng đang tiến hành từng ngày từng giờ trên đất nước VN thân yêu.

Kính thưa tất cả quý vị. Đứng trong một góc độ hạn hẹp, người viết tôi chỉ thấy được một vài âm mưu thủ đoạn của đảng CSVN. Chắc chắn sẽ còn rất nhiều những ý đồ nham hiểm của họ tiềm ẩn trong cái gọi là “Giao Lưu TNVN & TNTQ”. Rất mong quý thôn dân và quý còm sỹ cùng nhau vạch trần những “Âm Mưu Nham Hiểm” của đảng CSVN như hồi chuông gióng lên cảnh tỉnh Thanh niên Việt Nam và nhân dân ta trước thảm họa vong quốc Hán hóa do đảng CSVN gây ra. Xin chân thành cảm ơn và chúc tất cả quý vị luôn dồi dào sức khỏe.

Nguyễn Chính Nghĩa.

Trò Hề Sửa Hiến Pháp


Từ đầu năm nay, 2013, bộ chính trị lệnh cho quốc hội Ba Đình đưa hiến pháp năm 1992 ra sửa lại. Lần này dân góp ý ‘thoải mái’. Âm mưu đen tối muốn ‘đạo diễn’ một màn ngoạn mục các đại biểu ‘đảng cử dân bầu’ nhất trí hoàn toàn với ‘cương lãnh thứ hai’ của đảng theo cách hiểu hiến pháp của tổng bí thư Nguyễn Phú Trọng. Thế là có dân chủ rồi còn gì. Khỏi cần phúc quyết của nhân dân hay tổ chức trưng cầu dân ý.

Thật bất ngờ! Gần như ngay lập tức rất nhiều người lên tiếng ‘diễu dở’ lời phát biểu của ông Trọng coi hiến pháp là cương lãnh thứ hai của đảng và nhất là đòi huỷ bỏ điều 4, đòi công nhận quyền sở hữu đất đai của nông dân, đòi phi chính trị hoá quân đội. Điển hình là những kiến nghị của nhóm 72 trí thức, Giáo Hội Phật Giáo Việt Nam Thống Nhất, Giáo Hội Phật Giáo Hoà Hảo, Hội Đồng Giám Mục Việt Nam, nhà báo Nguyễn Đắc Kiên và tuyên bố của Công Dân Tự Do… Hoảng hốt sợ phong trào quần chúng hưởng ứng dâng cao,  bạo quyền Hà Nội vội vàng tung ra chiến dịch tuyên truyền chống lại những đòi hỏi chính đáng trên. Và để chắc ăn, phái cán bộ đến từng hộ dân ép ký đồng ý với bản Hiến pháp mới chúng định sửa lại.

Đang điêu đứng khổ sở vì kinh tế khó khăn, đời sống cơ cực vất vả, tham nhũng tràn lan, mất đất canh tác, ngoài biển mất đảo hết đường đánh cá…,  lòng dân đã quá bực bội lại phải ngồi nghe tuyên truyền và nhất là bị ép ký đồng ý với bản hiến pháp mới mà họ chẳng buồn quan tâm có gì trong đó.

Đi đâu người ta cũng nghe dân ‘chửi’ về lối hành xử cưỡng bức, khinh dân của cộng sản. Vậy là bỗng dưng thế trận toàn dân quay lưng lại với bộ chính trị lớn mạnh như ‘Thánh Gióng’. Hiện bộ chính trị đang bị cô lập trong lòng dân tộc ta.

Ngày 28-11-2013, nhà hát Ba Đình muối mặt thông qua hiến pháp ‘bổn cũ soạn lại’ ấy trong bối cảnh chẳng đặng đừng. Thôi cũng đành khua chiêng, gõ trống, múa may, quay cuồng, đồng hát bài ca đổi lời từ ‘nhân dân chửi bố’ sang ‘nhân dân hồ hởi’. Kết quả là 97,99 % đồng ý (486 trong 488 tán thành, chỉ có 2 dân biểu không biểu quyết).
Những tưởng như thế là xong. Nhưng không phải. Hoá ra là đổ dầu vào lửa.
Nhân dân ta đã ‘ngộ’ ra rằng những đòi hỏi chính đáng của họ về hiến pháp đang làm cho độc tài âu lo, run sợ.

Trò hề ‘sửa rồi lại không sửa’ đã thực sự khởi phát  tinh thần đối kháng giữa quần chúng có sức mạnh rời non lấp biển với bộ chính trị đảng cộng sản Việt nam.
Bộ chính trị coi chừng!  Nên ý thức vai trò lịch sử của mình đã hết. Hãy thức thời!
Rồi ra, mọi chuyện sẽ hé lộ cho chúng ta biết Ai? là người đã xúi dại Hà Nội..
Nhưng ngay giờ, nếu tinh ý, có thể biết được ai đó là Ai.

Nguyên Châu.

torsdag 28. november 2013

Xã Hội Dân Sự Và Dân Chủ


Hầu như mọi người đều đồng ý: dân chủ là một thể chế tốt nhất trong lịch sử, ít nhất cho đến lúc này. Tốt về phương diện đạo đức: Nó tôn trọng những giá trị căn bản và phổ quát của nhân loại, trong đó, quan trọng nhất là sự tự do, bình đẳng và nhân quyền. Tốt về phương diện kinh tế: Dân chủ phát huy sáng kiến và năng lực của mọi người vốn là những yếu tố cần thiết cho sự phát triển và ổn định. Và tốt về phương diện chính trị, cả về đối nội lẫn đối ngoại: được xây dựng trên nền tảng pháp quyền vững chắc, các quốc gia dân chủ vừa tránh được các cuộc bạo loạn trong nội bộ vừa tránh được các xung đột vũ trang giữa họ với nhau.

Ngay cả những nhà độc tài hiện nay dường như cũng không phản đối những điều vừa kể. Họ cũng nói đến dân chủ, cũng tự cho chế độ họ là dân chủ, dù là một kiểu dân chủ... khác. Ở các nước xã hội chủ nghĩa, trước đây, họ vừa tuyên dương dân chủ vừa chủ trương chuyên chính vô sản; sau, tất cả đều đồng loạt từ bỏ khái niệm "chuyên chính" và chỉ nói đến dân chủ, dù là dân chủ...xã hội chủ nghĩa.
Ai cũng đồng ý với nhau như vậy. Tuy nhiên lại có một nghịch lý: trên thế giới, quá trình dân chủ hóa lại rất chậm chạp và đầy khúc khuỷu.

Văn hoá dân chủ là văn hoá của các công dân (civic culture), của những người sống và hành xử như những công dân. Một cá nhân có thể là một cái gì độc lập, nhưng một công dân, tự bản chất, bao giờ cũng là một thành viên của một cộng đồng, chủ yếu là của một đất nước. Trong ý niệm công dân, do đó, đã có sẵn hai ý niệm khác: sự liên đới và trách nhiệm. Biểu hiện của hai ý niệm ấy là sự quan tâm đối với cái chung và hơn nữa, sự tham gia vào những vấn đề chung.

Xin lưu ý: công dân là một hiện tượng lịch sử khá mới. Xưa, chỉ có thần dân. Khái niệm công dân chỉ ra đời từ thời hiện đại. Có điều, trong thời hiện đại, không phải ở đâu người ta cũng tìm cách nuôi dưỡng hoặc phát triển những phẩm chất vốn gắn liền với ý niệm công dân. Chủ nghĩa thực dân bao giờ cũng tìm cách chia rẽ dân chúng các nước thuộc địa để họ không còn nghĩ đến cái chung; hoặc nếu nghĩ, chỉ thấy những cái chung ấy đều là những thứ đáng bị chối bỏ: chúng là di sản của tình trạng mọi rợ hoặc bán khai. Các chế độ độc tài theo thần quyền cũng phủ nhận tư cách công dân, và thay vào đó, họ chỉ vun bồi một nền văn hoá sùng kính và tuân phục, ở đó, chỉ có, trên cao, các sứ giả và dưới thấp là các tín đồ. Dưới các chế độ độc tài xã hội chủ nghĩa cũng vậy, một mặt, với nguyên tắc "dân chủ tập trung", người ta thâu tóm hết quyền hành vào tay một số người và đẩy tất cả những người còn lại vào thế ngoại cuộc; mặt khác, với chủ trương thần thánh hoá lãnh tụ, người ta biến cái "dân chủ tập trung" ấy thành một thứ siêu quyền lực, khống chế toàn bộ guồng máy lãnh đạo, và mọi công dân biến thành "thần dân" chỉ biết cúi đầu vâng dạ như xưa.

Trong văn hoá dân chủ, ngược lại, công dân luôn luôn cảm thấy mình là một thành viên của cả cộng đồng, mình chia sẻ trách nhiệm với cộng đồng, và mình có quyền để thực hiện những điều được chia sẻ ấy. Ý thức dân chủ, trước hết, là ý thức về quyền; nhưng một ý thức về quyền đúng đắn và thực sự dân chủ bao giờ cũng gồm hai mặt: quyền của mình và quyền của người khác. Đối diện với hai loại quyền ấy, người ta vừa biết tranh đấu lại vừa biết đối thoại, thương thảo, nhân nhượng và thoả hiệp.
Từ sau chiến tranh thế giới lần thứ hai, Mỹ luôn luôn có tham vọng gieo rắc dân chủ khắp nơi trên thế giới vì họ tin đó là lý tưởng lớn và chính đáng nhất, hơn nữa, đó cũng là phương cách tốt nhất để bảo vệ hoà bình trên thế giới. Tuy nhiên, Mỹ chỉ thành công được ở hai nơi: Nhật và Đức. Ở những nơi khác, họ đều thất bại. Vì không hợp... thổ nhưỡng.
Cái gọi là "thổ nhưỡng" ấy chính là văn hoá. Để xây dựng dân chủ, như vậy, trước hết, là xây dựng văn hoá dân chủ.

Văn hóa dân chủ được xây dựng bằng cách nào? Một trong những cách chính được ghi nhận trong suốt mấy chục năm nay là: xây dựng xã hội dân sự (civil society).
Nhận định về cuộc Cách mạng Hoa hồng tại Georgia, Tổng thống Mikheil Saakashvili cho đó là đóng góp của xã hội dân sự tại nước ông. Sự thành công của Nam Phi trong việc chuyển tiếp từ chế độ phân biệt chủng tộc sang một chế độ dân chủ cũng được xem là một thành tích của xã hội dân sự. Fareed Zakaria đề nghị chính phủ Mỹ, khi hoạch định chính sách ngoại giao, nên xem việc thay đổi chính phủ như là phó sản (byproduct) của xã hội dân sự. Liên Hiệp Quốc xem xã hội dân sự đóng vai trò trung tâm trong việc xây dựng dân chủ.

Dĩ nhiên, tự nó, xã hội dân sự, dù phổ biến và mạnh mẽ đến mấy, cũng không thể làm lật đổ được một chế độ độc tài. Nhưng không có xã hội dân sự, không có một nền dân chủ nào có thể được xây dựng và vững mạnh cả.

Nguyễn Hưng Quốc.

Phân Biệt Chủng Tộc


Chủ nghĩa cộng sản đã bị chính ông tổ khai sinh ra nó là Liên Xô vứt đi từ lâu lắm rồi. Ngay tại quê hương của người viết nên chủ thuyết hoang tưởng đó là nước Đức, người ta cũng không chấp nhận thứ chủ nghĩa quân phiệt, độc tài và ấu trĩ đó. Rồi lần lượt sau Liên Xô là các nước Đông Âu theo chủ nghĩa cộng sản sụp đổ để thay đổi theo đường lối dân chủ và cởi mở hơn.

Ngày nay chúng ta có thể dễ dàng nhận ra bộ mặt độc tài của cộng sản Việt Nam một cách rõ nét nhất. Điều đó là những điều hiển hiện quá rõ nét trong việc không chịu bỏ điều 4 Hiến pháp, coi cương lĩnh đảng to hơn Hiến Pháp và bắt bớ những tiếng nói đối lập trong suy nghĩ. Nhưng có một điều cần phải nói thêm là cộng sản Việt Nam còn đang thể hiện một bộ mặt khác: Bộ mặt phân biệt chủng tộc.

Trong thời gian gần đây, trời Hà Nội mưa và gió lạnh, nhưng những người H'Mông đã bị công an quận Đống Đa đuổi ra khỏi nhà thờ trong đêm giá lạnh đã cho thấy cộng sản đang thực hiện một chính sách phân biệt chủng tộc thông qua bàn tay của công an và côn đồ chế độ. Những lực lượng của đảng đã đuổi những người đồng bào của họ ra vườn hoa Mai Xuân Thưởng trong cảnh màn trời chiếu đất. Câu hỏi đặt ra là những đồng bào dân tộc hiền lành chất phác tại sao lại phải dầm mưa nắng để làm gì? Được biết vì bà con người H'Mông đã về thủ đô là để đòi người, những người bị bắt đi khi họ tham gia đấu tranh với nhà cầm quyền đó là những mục tiêu chính đáng của người H'Mông.

Theo trình bày của người dân H'Mông tại vườn hoa Mai Xuân Thưởng thì tất cả dân tộc H'Mông sống trong 4 tỉnh phía Bắc là Cao Bằng, Bắc Cạn, Thái Nguyên, Tuyên Quang đều bị đàn áp tàn nhẫn, cấm không cho sống đời sống văn minh mà bắt trở về với các thủ tục lạc hậu của dân tộc H'Mông. Người H'Mông không nghe theo nhà cầm quyền địa phương bắt họ trở lại phong tục tập quán như xưa, đó là người chết phải treo trên tường 7 ngày 7 đêm và phải bón cơm, phải mổ trâu mổ bò ngồi ăn cùng với xác chết 7 ngày 7 đêm rồi vác xác chết đi chôn không quan tài, 13 ngày sau lại phải mổ trâu bò cúng ma, người H'Mông không nghe theo nhà cầm quyền xã, huyện sống lại phong tục lạc hậu từ trước năm 1989. Từ năm 1989 người H'Mông thuộc 4 tỉnh phía Bắc bao gồm Cao Bằng, Bắc Cạn, Thái Nguyên, Tuyên Quang đã xây dựng cho mình một cuộc sống mới, từ bỏ phong tục cổ hủ, lạc hậu, họ đã thống nhất mỗi nơi làm một cái nhà nhỏ để đồ tang lễ để mỗi khi ai chết mang ra dùng. Đó chính là những tư tưởng và tập tục tiến bộ của văn minh nhân loại. Nhưng thật không ngờ là đảng cộng sản lại làm trò đê hèn là phân biệt chủng tộc đến vậy.

Những bà con H'Mông đã không chấp nhận bạo quyền, công an mang dùi cui điện và còng số 8 đến đàn áp, phá nhà tang lễ và đánh đập người dân, nhiều người bị bắt mang đi. Người H'Mông cũng rất biết ơn anh Dương Văn Minh sống ở tỉnh Tuyên Quang, anh Minh là người đã giúp người H'Mông thay đổi đời sống. Người H'Mông đã sống và thay đổi phong tục tập quán mới như trên từ năm 1989 là nhờ anh Dương Văn Minh, họ đã sống trong môi trường trong lành và đời sống khỏe mạnh, không còn ám ảnh bởi ma tà cúng tế, mổ trâu bò suốt 7 ngày 7 đêm nữa... thế nhưng anh Dương Văn Minh lại bị công an bắt giam 5 năm tù với tội "tổ chức tôn giáo trái pháp luật" và vu cho anh là "hoạt động chống phá nhà nước". Đồng bào H'Mông chính là nhân chứng cho sự thật, cho những việc làm của anh Minh, họ không chấp nhận việc nhà cầm quyền bóp méo sự thật, xúc phạm danh dự, nhân phẩm và quyền lợi của nhân dân và đòi hỏi kẻ cầm quyền phải trả lại tiếng thơm cho anh Dương Văn Minh, cấp bằng khen thưởng cho anh Minh, là người đã mang lại cho dân tộc H'Mông đời sống văn minh, thoát khỏi đói nghèo 25 năm nay. Người H'Mông yêu cầu nhà cầm quyền phải trả lại sự thật và thả anh Minh ra khỏi ngục tù. Nhưng đáp lại yêu cầu chính đáng của đồng bào là sự im lặng của nhà cầm quyền cùng sự đàn áp của công an.

Như vậy, một lần nữa chúng ta có thể thấy quá rõ đảng cộng sản Việt Nam vẫn đang đi ngược lại hoàn toàn xu thế chung của nhân loại. Đảng cộng sản đã tự mình đẩy người dân Việt Nam, trong đó có những đồng bào dân tộc thiểu số vào ngu dốt và tối tăm để dễ bề cai trị. Đó là những bằng chứng thể hiện sự phân biệt chủng tộc một cách man rợ của đảng cộng sản mà chúng ta cần phải lên án để bảo vệ đại gia đình dân tộc Việt Nam. Những kẻ độc tài và phân biệt chủng tộc phải bị lên án và phải đưa chúng ra trước ánh sáng của công lý vì chúng là những kẻ phản bội lại chính sách đoàn kết dân tộc mà ông cha ta đã xây dựng qua hàng ngàn năm. Và khi đó chúng ta sẽ không còn phải chứng kiến những nỗi đau của người dân dưới ách cai trị của độc tài cộng sản.

Ngọc Huy.

Quyền Lực Và Trách Nhiệm


Bản chất của chính trị là quan hệ quyền lực. Quyền lực, nói một cách tóm tắt, là khả năng ảnh hưởng đến cách suy nghĩ cũng như hành vi của người khác. Trong hệ thống đẳng cấp của chính trị, chức vụ càng lớn, quyền lực càng nhiều; quyền lực càng nhiều, ảnh hưởng trên suy nghĩ và hành vi của người khác càng sâu và rộng. Ở vị trí cao nhất trong một quốc gia, ảnh hưởng ấy có thể tác động đến mọi công dân trong nước ấy. Ở Tây phương, hầu như ai cũng biết: Khi thay đổi lãnh tụ, chúng ta thay đổi chính phủ; và khi thay đổi chính phủ, chúng ta thay đổi cả quốc gia.

Về phương diện chính trị, có nhiều loại quyền lực, nhưng đơn giản và phổ biến nhất, có hai loại chính: quyền lực chính đáng và quyền lực không chính đáng. Quyền lực chỉ được xem là chính đáng khi nó được dân chúng ủy thác: Lúc ấy, quyền lực (power) biến thành thẩm quyền (authority).

Có thể nói thẩm quyền là thứ quyền lực được sự đồng thuận giữa người cai trị và những người bị trị. Hình thức phổ biến nhất của sự đồng thuận ấy là qua các cuộc bầu cử tự do, bình đẳng, công khai và minh bạch.
Tuy nhiên, dù được tiến hành dưới hình thức nào thì mọi quyền lực và mọi thẩm quyền đều phải đáp ứng được một số điều kiện dân chủ, trong đó, quan trọng nhất là giới hạn và trách nhiệm. Cái gọi là giới hạn ấy có hai khía cạnh chính: một là giới hạn về thời gian (có tính chất nhiệm kỳ, không phải vĩnh viễn, cha truyền con nối) và giới hạn của chính quyền lực (phải chấp nhận phân quyền và chịu sự kiểm soát của các cơ quan độc lập). Những điều này đã có nhiều người viết. Ở đây, tôi chỉ xin tập trung vào yếu tố trách nhiệm.

Nếu bản chất của quyền lực, dưới các chế độ dân chủ, là sự đồng thuận thì hai cơ sở chính để duy trì sự đồng thuận ấy là: sự tín nhiệm và trách nhiệm. Nói đến tín nhiệm là nói đến một thứ quan hệ nhiều chiều, nhưng trong đó, chiều quan trọng nhất là chiều từ dưới lên: những người bị trị tín nhiệm những người cai trị. Trách nhiệm, ngược lại, chủ yếu là theo chiều từ trên xuống: những người có quyền lực phải chịu trách nhiệm về chính quyền lực của mình, và với những người đã ủy thác quyền lực ấy cho mình.

Quyền lực không phải là một cái gì có tính chất tự thân: quyền lực vì quyền lực. Mọi quyền lực chính đáng đều có tính mục đích: quyền lực để làm một cái gì. Dưới chế độ độc tài, cái gì đó là bản thân người và/hoặc gia đình người có quyền lực; dưới chế độ dân chủ, cái gì đó là những mục tiêu chung mà mọi người tin tưởng và giao phó, thuộc về cộng đồng, hay rộng hơn, quốc gia. Những mục tiêu chung ấy chính là trách nhiệm.
Có thể nói, quyền lực chỉ chính đáng trong chừng mực nó gắn liền với trách nhiệm và chu toàn trách nhiệm. Một nhà lãnh đạo lý tưởng phải nhắm đến trách nhiệm nhiều hơn là quyền lực. Ở Việt Nam, ngược lại, với quyền lực, người ta muốn tuyệt đối (độc quyền lãnh đạo), nhưng với trách nhiệm, người ta lại muốn chia sẻ (trách nhiệm tập thể). Hậu quả là không ai chịu trách nhiệm về điều gì cả, ngay cả với những sai lầm của chính mình và/hoặc thuộc quyền hạn của mình.

Tất cả những điều ấy, người ta đều thấy từ lâu. Vụ thất thoát tài sản đến cả mấy tỉ đô la của tập đoàn kinh tế Vinashin: Không ai chịu trách nhiệm cả. Các vụ vỡ nợ liên tục của các tập đoàn kinh tế quốc doanh khác sau đó: Không ai chịu trách nhiệm cả. Kinh tế càng lúc càng suy thoái: Không ai chịu trách nhiệm cả. Nạn tham nhũng càng ngày càng phát triển từ một số con sâu đến cả một "bầy sâu": Không ai chịu trách nhiệm cả. Đạo đức ở khắp mọi nơi càng ngày càng suy đồi: Không ai chịu trách nhiệm cả. Giáo dục càng ngày càng xuống dốc: Không ai chịu trách nhiệm cả.

Mới đây, gây xôn xao dư luận trong nước nhiều nhất là những chuyện liên quan đến ngành y tế: Nhiều bác sĩ, vì bất cẩn và thiếu đạo đức, làm chết hàng loạt bệnh nhân, trong đó có các sản phụ và trẻ em, thậm chí, một bác sĩ thẩm mỹ ở Hà Nội làm chết bệnh nhân rồi vứt xác xuống sông Hồng để phi tang. Trách nhiệm thuộc về ai? Không có ai nhận cả. Mọi người cứ đổ lỗi cho nhau. Dân chúng bức xúc đến độ, lần đầu tiên trên báo chí chính thống (PetroTimes) trong nước, có người kêu gọi Bộ trưởng Y tế Nguyễn Thị Kim Tiến từ chức.
Có lẽ, cuối cùng, bà Nguyễn Thị Kim Tiến vẫn tiếp tục làm Bộ trưởng. Như tất cả những nhà lãnh đạo khác của Việt Nam từ trước đến nay. Vô trách nhiệm đến mấy, cái ghế của họ vẫn bất khả xâm phạm, dù cái giá mà họ và đảng họ phải trả rất đắt: Càng ngày càng mất sự tín nhiệm của dân chúng.

Không có trách nhiệm, mọi quyền lực đều là ăn cắp. Không có sự tín nhiệm, mọi quyền lực đều là ăn cướp. Không có cả hai, người ta vừa ăn cắp vừa ăn cướp.

Nguyễn Hưng Quốc.

Rượu Ðã Quá Cũ


Phiên tòa xử Đinh Nhật Uy đã diễn ra theo một kịch bản quá cũ mà chúng ta vẫn thường thấy trong cái gọi là "phiên tòa công khai" của cộng sản Việt Nam. Nó như thể là một thứ rượu đã quá cũ trong cái thứ bình "mới" về tự do và nhân quyền mà ông thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng, ông chủ tịch nước Trương Tấn Sang đã từng nhiều lần tuyên bố ở các cuộc gặp với nhiều nguyên thủ quốc gia, tổ chức quốc tế.

Sở dĩ gọi nó là một thứ rượu quá cũ, đến mức "nhạt hơn nước ốc" này là bởi vì nó có một điệp khúc lặp đi lặp lại đó là : Công khai bịt miệng. Chúng ta đã từng thấy trước đó các phiên tòa như đối với linh mục Nguyễn Văn Lý, luật sư Cù Huy Hà Vũ, Luật sư Lê Quốc Quân, v.v... đều là những phiên tòa nổi tiếng và là những phiên tòa mà nhà cầm quyền cộng sản không hề thực hiện cho đúng pháp luật do mình đề ra đó là công khai và minh bạch. Phiên tòa đối với Đinh Nhật Uy cũng vậy, những người thân và gia đình đã bị ngăn cản không cho tham dự buổi xét xử mang danh công khai này. Thậm chí rất nhiều bạn bè, người thân của Đinh Nhật Uy còn bị công an cộng sản mang danh "công an nhân dân" coi như không bằng một con vật với những cái đánh đập, quăng quật lên những chiếc xe bít bùng trực sẵn nơi cửa phiên tòa.Và những điều đó cho thấy tất cả đúng thật sự đó là một thứ rượu cũ đã quá nhạt mang tên đảng và nhà nước cộng sản Việt Nam.

Điều tiếp theo làm cho thứ rượu mà đảng cho người dân uống thật sự nhạt nhẽo đó là những tội trạng mà đảng cộng sản đang cố tình tròng vào cổ người dân lành. Chỉ vì lên tiếng bênh vực em mình là Đinh Nguyên Kha và nói lên tinh thần yêu nước của mình trên facebook mà Uy đã mắc vào cái tội "tuyên truyền chống phá nhà nước". Thật không thể hiểu nổi trên thế gian này lại có những cái án thật sự ngược đời đến thế. Chẳng lẽ lên tiếng cho em mình là người đấu tranh cho dân tộc mà bị một bản án bất công là có tội? Chẳng lẽ lên án Tầu khựa cút khỏi biển Đông là có tội? Nếu mà nói như vậy thì đúng là những anh hùng dân tộc Lý Thường Kiệt, Hai bà Trưng, Ngô Quyền, Quang Trung... đều có tội hay sao? Có lẽ so sánh là vô cùng khập khiễng. Nhưng cái mà anh em Kha và Uy làm, đó chính là noi gương những tiền nhân, những anh hùng dân tộc để bảo vệ nước và chống giặc ngoại xâm.

Thật đáng buồn là những hành động yêu nước đó không được đảng cộng sản hoan nghênh mà còn ra tay đàn áp và bịt miệng. Chợt nhớ lại nhân vật Chí Phèo đã phải thốt lên " Ai cho tôi lương thiện ?" thì bây giờ có rất nhiều người dân Việt cũng đang phải thét lên "Ai cho tôi yêu nước?". Chẳng lẽ tình yêu dân tộc và đất nước cũng phải xin cho hay sao? Đau lòng quá mẹ Việt Nam ơi! Bởi vì giờ đây yêu nước chống Tầu có nghĩa là "Chống đảng, chống nhà nước". Vậy thì, chẳng có gì chính xác hơn khi chúng ta phải gọi đảng cộng sản Việt Nam chính là một chi nhánh của đảng cộng sản Trung hoa. Và nhà cầm quyền hiện hành cũng là một hình thức khác của nhà cầm quyền Trung cộng trên đất nước Việt Nam.

Cuối cùng thì thứ rượu cũ, nhạt thếch mà đảng cộng sản cho người dân uống bao nhiêu năm qua đã tạm kết thúc với kết cục nhanh chóng ngay trong buổi sáng. Đinh Nhật Uy bị kết án 1 năm 3 tháng tù treo, và 1 năm thử thách tính từ ngày 29/10/2013. Một bản án bất công giành cho những người thường dân yêu nước lại một lần nữa đã được giáng xuống. Lẽ ra Nhật Uy không hề đáng phải chịu bản án treo đó. Vì trên thực tế, Uy không hề có tội gì ngoài tội yêu nước và lên tiếng với bất công cho em trai mình.

Mặc dù đảng cộng sản đã cố tình khoác cho những thứ rượu cũ của mình bằng những chiếc bình mới lung linh và tinh xảo hơn. Nhưng nó không khỏa lấp đi một sự thật đó là nhân quyền và pháp luật chưa bao giờ được tôn trọng trên quê hương Việt Nam kể từ khi có đảng cộng sản. Đó là một thực tại đáng buồn cho một dân tộc có hơn 4000 năm dựng nước và giữ nước oai hùng, mà giờ đây đang phải dần rơi vào tay của giặc Tàu thông qua bàn tay nối dài đó là đảng cộng sản Việt Nam.

Đã đến lúc chúng ta phải nhìn nhận ra một sự thật đó là mặc dù mang tên Việt, nói tiếng Việt và ăn cơm Việt, nhưng thực chất toàn thể đảng cộng sản Việt Nam chính là những người Tầu hiện diện để đàn áp dân tộc ta. Nó luôn tạo ra những ngục tù vô lý và những phiên tòa bình cũ rượu mới để giam cầm người dân nào dám khẳng khái nói lên tình yêu quê hương và dân tộc VN. Và cũng đã đến lúc chúng ta phải tìm cho mình một thứ rượu mới đó là rượu của tự do, của dân chủ và độc lập vì chính nó mới là thứ rượu truyền thống của dân tộc. Nó hoàn toàn không phải là thứ rượu ngoại lai bị Hồ Chí Minh nhập về làm cho dân mình phải chịu đựng. Chỉ có thế, dân tộc Việt nam mới trường tồn và phát triển mạnh mẽ để chúng ta, con cháu chúng ta không thể hổ thẹn với núi sông gấm vóc mà cha ông ta đã dày công xây dựng bằng máu và nước mắt của cả một dân tộc oai hùng !

Hiền Sỹ.

Sẽ Không Có " Hòa Hợp-Hòa Giải "

 
Nhiều người kêu gọi "hòa hợp, hòa giải" ở trên mạng, mình nghĩ những người đó có ý tốt, nhưng có lẽ họ chưa hiểu hết nguyên nhân sâu xa của vấn đề. Thật ra không có sự chia rẽ ở người dân từ hai phía: những người theo quốc gia với những người theo cộng sản ở miền Nam. Nhất là 38 năm sau khi chiến tranh kết thúc, người dân cả hai phía đều hiểu rõ cuộc chiến, họ biết rằng họ chỉ là nạn nhân của cuộc nội chiến huynh đệ tương tàn, họ cảm thấy đau thương, mất mát nhiều hơn là oán hận hay thù hằn người anh em của mình ở bên kia chiến tuyến.

Người Việt hải ngoại (đa số là dân tị nạn chính trị) không hề có thù hằn gì với người dân trong nước, mà trái lại, họ rất quan tâm, lo lắng cho bà con mình ở quê nhà. Hàng tháng họ giúp đỡ bà con trong nước bằng cách tích cóp tiền bạc để gửi về, chia sẻ những khó khăn, thiếu thốn với người anh em mình. Cho nên, giữa người dân với nhau không có gì phải hòa giải hay hòa hợp. Nếu có, phải là sự hòa giải và hòa hợp giữa “bên thắng cuộc”, tức CSVN với những người ở “bên thua cuộc”.

Không riêng những người Việt Nam, mà các nước trên thế giới đều muốn nhìn thấy dân tộc Việt Nam hòa giải và hòa hợp. Họ muốn Việt Nam đoàn kết, xây dựng đất nước giàu mạnh thật sự, để họ không phải tốn tiền giúp đỡ VN qua con đường viện trợ hàng năm.

Khi chiến tranh chưa kết thúc, Mỹ cũng muốn nhìn thấy VN hòa giải và hòa hợp sau chiến tranh. Hiệp định Paris đã nhiều lần nhắc tới chuyện hòa giải và hòa hợp. Hiệp định này có tổng cộng 23 điều, trong đó có 5 điều nhắc tới “hòa giải và hòa hợp dân tộc”. Cụm từ “hòa giải và hòa hợp dân tộc” đã được nhắc tới 11 lần trong hiệp định này ở điều 8, 11, 12, 13 và 21. Những người soạn thảo Hiệp định Paris có lẽ đã nhìn thấy trước thời kỳ đen tối sẽ được mở ra ở Việt Nam sau khi Mỹ rút quân về nước và họ muốn ngăn chặn bằng hiệp định đó, nhưng họ đã thất bại, bởi hiệp định được ký nhưng chưa bao giờ được thực hiện.

Vậy thì “hòa giải và hòa hợp dân tộc” bằng cách nào? Không thể bằng cách cứ mỗi năm đến ngày 30/4, “bên thắng cuộc” tiếp tục ôn lại “chiến thắng lịch sử vẻ vang”, “đánh cho Mỹ cút, Ngụy nhào”, “giải phóng hoàn toàn miền Nam”.

Không thể hòa giải và hòa hợp bằng cách xem chuyện chém giết, bỏ tù, bắt những người ở “bên thua cuộc” đi “học tập cải tạo” sau chiến tranh là đúng.

Không thể hòa giải và hòa hợp bằng cách gây sức ép với các nước khu vực, đập phá các tượng đài thuyền nhân VN ở Pulau Galang, ở đảo Bidong, ở Melbourne… những tượng đài tưởng niệm các thuyền nhân, đa số là những người ở “bên thua cuộc” đã bỏ mình trên đường vượt biển.

Không thể hòa giải và hòa hợp khi cùng là những người chết trận, nhưng một bên thì được đảng và nhà nước chi rất nhiều tiền để tìm mộ liệt sĩ, còn một bên thì bỏ mặc với những nấm mồ hoang lạnh vì họ “đáng chết”.

Blogger Đồng Phụng Việt đã từng viết: “Đau thương, mất mát vốn thuộc phạm trù không thể cân, đo, đong, đếm nhưng lạ là một số người vẫn thích, vẫn muốn phân loại chúng. Vì sự phân loại này, có những nỗi đau không được tôn trọng và những mất mát không được thừa nhận. Mình xem đó là sự bất nhân, bất nghĩa. Hòa hợp, hòa giải không thể khởi đầu từ bất nhân, bất nghĩa”.

Mình tin rằng chuyện “hòa giải và hòa hợp dân tộc” ở Việt Nam chắc chắn sẽ không bao giờ xảy ra nếu Đảng CSVN vẫn còn giữ vai trò lãnh đạo “toàn diện, tuyệt đối”.

Không nên kêu gọi hòa hợp, hòa giải nữa, bởi những người chịu trách nhiệm chính trong chuyện này sẽ không bao giờ làm theo.

Ngọc Thu.

Cám Ơn Anh


Đất nước bao nhiêu năm chinh chiến, bao nhiêu năm dài hờn hận, đã dày vò người lính miền Nam, trong mưa bom đạn xéo trùng hằng. Cuối cùng  những người nằm xuống, những kẻ ra đi hay ở lại chịu cảnh ngục tù khổ sai của Việt cộng, ai nấy cũng đã trả xong cái nợ “da ngựa bọc thây”, tủi nhìn từng trang lịch sử của nước nhà, bị giặc thù bôi nhọ và khép kín.

Có làm lính mới cảm thông cho kiếp lính nghiệt ngã đoạn trường. Có làm dân thời ly loạn mới biết được thế nào là mạng sống của con người, giữa bom đạn vô tình, héo úa còn thua cây cỏ. Có là người thương phế binh sau khi xuất viện, bỏ lại một phần cơ thể, mới thật tội nghiệp cho tuổi trẻ bạc phước vô phần. Thê thiết tận cùng là đời của người lính về chiều lại còn mang thương tật. Hỡi ôi những mảnh đời cùng khốn ấy rồi sẽ đi về đâu, trong cảnh mưa gió phũ phàng của cuộc đời? “ngày xưa, là lính vì đời chiến đấu là cầu đem người sang sông, hôm nay làm ma cô đơn, gục chết bên vệ đường…”
Và đó là Thân Phận Người Lính VNCH.

Ngày hôm nay trong khung cảnh cuối mùa thu buồn ảm đạm tại Odenwald, những chiếc lá vàng úa rơi phủ đầy cả đường phố.  Không quản ngại thời tiết, thời gian và không gian, để thể hiện tinh thần luôn đoàn kết, gìn giữ ngọn lửa đấu tranh, những anh chị em trong CĐNVTD – MB cùng với Hội Cao Niên München đã cùng nhau đến tham dự ngày „ CÁM ƠN ANH“ do HNVTNcs tại Odenwald tổ chức, để cùng nhau tưởng nhớ đến tất cả những vong linh các anh chiến sĩ VNCH đã hy sinh chính mạng sống mình cho một Quê Hương Việt Nam Tự Do, để Cám Ơn tất cả những anh chiến sĩ VNCH đã hy sinh một phần thân thể của chính mình cho Đất Nước đau thương . Và cũng để Cám Ơn tất cả những anh chiến sĩ VNCH đang chịu cảnh sống lưu vong nơi xứ lạ quê người, hay vẫn còn lầm than ngay chính Quê Hương mình dưới sự cai trị độc tài của nhà cầm quyền cộng sản Việt Nam.

Trên bàn thờ Tổ Quốc với khói hương nghi ngút thật trang nghiêm, tất cả khách tham dự đều hướng về Lá cờ Vàng, là hình ảnh duy nhất để những người con Việt Nam còn tìm đến nhau, hát bài Quốc Ca vang dậy lòng yêu thương Đất Mẹ, chỉ mong trở về khi không còn bóng giặc thù cs VN.
Mở đầu chương trình là nghi thức chào cờ, đặt vòng hoa tưởng niệm những anh linh chiến sĩ VNCH đã hy sinh vì Tổ Quốc Việt Nam.

Anh Lê Trung Ưng trong HNVTNcs Odenwald thay mặt BTC ngỏ lời chào mừng tất cả các hội đoàn và quan khách từ khắp nơi đến tham dự.
Với những lời phát biểu của những vị đại diện các Hội Đoàn.
Bác Nguyễn Kim Định Đại Tá thiết giáp VNCH trong Hội Cao Niên München, đã không ngần ngại về sức khỏe, tuổi đã ngoài 80 đã mạnh dạn phát biểu những lời về một quá khứ oai hùng của người chiến sĩ VNCH để gìn giữ miền Nam VN không rơi vào tay cs VN, về một lịch sử đau thương của đất nước khi cả nước VN bị nhuộm đỏ của chế độ cs, và về sự đau đớn tâm hồn lẫn thể xác của những người chiến sĩ VNCH bị tù đày trong lao tù cs tại ngay chính nơi mảnh đất yêu thương của mình.

Qua phần văn nghệ trong ngày tổ chức với chủ đề „ Cám Ơn Anh“ .Với sự đóng góp lời ca tiếng nhạc của tất cả anh chị em khắp nơi, không thể quên được những giọng hát quen thuộc của anh Lê Phi Bằng, chị Lê Kim Tơ, anh Nguyễn Văn Nghệ, anh Hoàng Ngọc Đức trong CĐNVTD- MB.
Và một lần nữa bài thơ rực lửa đấu tranh của nhà thơ Yên Sơn „Thanh Niên ơi! Giờ Thiêng đã điểm đã được chị Nguyễn Thị Phương trong CĐNVTD- MB đọc , nhấn mạnh từng chữ và với hai câu thơ đã làm thổn thức hàng triệu con tim: "Thanh Niên ơi! Đừng cúi mặt vong thân
Hồn Sông Núi đã nghẹn lời kêu gọi..."

Những điệu vũ do ban văn nghệ Điểm Sáng đã làm say mê tất cả quan khách hiện diện cũng như những màn trình diễn võ thuật đặc sắc đã được khán giả vỗ tay hưởng ứng nồng nhiệt.
Tất cả quan khách được dịp thưởng thức những món ăn thuần túy của Quê Hương do HNVTNcs Odenwald khoản đãi.

Đêm đã khuya, thời tiết lạnh nhiều, quan khách giã từ ra về vẫn còn văng vẳng bên tai tiếng hát tuyệt vời của chị Thu Sương đến từ Paris:
"Người Thương Binh Việt Nam! Non sông nợ ơn người
Người Thương Binh Việt Nam! Giữa quê người tôi hát tên Anh…"

Chúng ta những người được sống trong an lành sẽ không bao giờ quên được những hy sinh cao cả của những anh chiến sỹ VNCH, và hôm nay chúng ta có được một ngày đầy ý nghĩa để sống, để chia xẻ cùng nhau trong ngày  “Cám Ơn Anh” do HNVTNcs Odenwald tổ chức.

Này cánh dù rơi chiều lửa đạn
Thân mình làm đuốc sáng Trời Nam
Là điểm khởi hành trong đổ nát
Để người kiêu hãnh đứng vươn lên
Nguyễn Lập Đông.

onsdag 27. november 2013

Bài Diễn Văn Của Hoa Hậu Cung Hoàng Kim


    Kính Thưa Quý Vị,
    Qua Lịch Sử, chúng ta được học là nên ghi nhớ lấy các Tư Tưởng, hơn là Con Người. Vì con người có thể thất bại. Con người có thể bị bắt giữ, bị giết chết và quên lãng, nhưng dù năm tháng trôi qua, một tư tưởng vẫn có thể tồn tại và thay đổi cả thế giới. Chúng ta không thể tiếp xúc, va chạm, hoặc giữ lấy một tư tưởng trong tay mình. Tư tưởng không biết đổ máu và không biết đau đớn, nhưng nó tiếp tục sống và hiện hữu với thời gian…
    
    38 năm đã trôi qua kể từ khi Saigon thất thủ, nhưng chúng ta vẫn tụ họp ở đây hôm nay, tưởng niệm về sự mất mát quê hương xinh đẹp của mình. Tuy nhiên, có thể không đáng kể lắm về việc mất đi mảnh đất, mà đáng kể hơn nhiều, là Sự Mất Tự Do, Mất Đạo Đức, Và Sự Mưu Cầu Hạnh Phúc Cho Dân Tộc Việt Nam.
    
    Là một nữ sinh viên 22 tuổi, sắp tốt nghiệp hạng Danh Dự, từ University of Texas (UT) vào Tháng 5, 2013, tôi tự hào là cư dân Texas, và hơn thế nữa, hãnh diện mình là người Mỹ gốc Việt. Dĩ nhiên tôi rất ý thức là gia đình tôi đến Hoa Kỳ vì sự lựa chọn chính trị, với tư cách là Người Tỵ Nạn, nạn nhân của chế độ Cộng Sản Việt Nam, chứ không phải vì lý do kinh tế vật chất.
    
    Đằng sau lớp sơn "dân chủ" mỏng và rẻ tiền, Việt Nam bây giờ vẫn có đủ những đặc tính của Cộng Sản độc tài, mà các quốc gia tân tiến như Hoa Kỳ không thể tin được là những chuyện này còn tồn tại. Không có cơ sở thông tin nào do tư nhân làm chủ, tất cả từ báo chí, đài truyền hình, và ngay cả các chương trình ca nhạc giải trí, đều do nhà nước kiểm soát. Các người trong đảng Cộng Sản tự phong mình là "lãnh đạo" cầm quyền. Hậu quả là luật lệ không được thi hành, công an và quân đội Việt Cộng bảo vệ đảng, không bảo vệ dân, và người dân khổ sở...
    Tôi thật đau xót khi nghĩ đến những cô gái đồng trang lứa với tôi ở Việt Nam hôm nay, bị mang bán ra nước ngoài, hoặc phải làm việc quá sức. Họ bị mắc bẫy trong cuộc sống đầy dẫy lạm dụng về tình dục, đói khổ, làm việc kiệt sức, nói chung là một cuộc sống đầy máu và nước mắt.
    
    Trong khi đó, ở Hoa Kỳ, tôi được đi học và được làm công việc tôi thích: làm người kể chuyện bằng cách tường-thuật tin tức về những gì xẩy ra chung quanh tôi. Tôi nhận thức, được sống trong một xứ sở tự do ở đây, là một đặc ân. Nhưng sự tự do nầy có được, với cái giá rất cao. Sau cùng, Năm Mươi Tám Ngàn Chiến Binh Hoa Kỳ, Ba Trăm Ngàn Chiến Binh Việt Nam Cộng Hòa Đã Hy Sinh Cho Miền Nam Việt Nam. Họ đã ngã xuống cho tôi được đứng đây hôm nay, trước mặt quí vị. Năm Trăm Ngàn Thuyền Nhân Việt Nam đã chết trên Biển Đông, trong khi cố gắng vượt thoát để hy vọng có Cuộc Sống Tự Do như tôi hôm nay. Những người đàn ông, phụ nữ, thanh niên, và các trẻ em, đã chiến đấu cho một Lý Tưởng hoặc một Tư Tưởng, Không Bao Giờ Mất.
    
    Nhưng Tư Tưởng này là gì? Đó là một Nguyên Tắc về Nhân Quyền, Dân Chủ, Công Lý, và Tự Do. Nó cung cấp cho dân Việt sự yên bình trong tâm hồn và không phải khiếp sợ nhóm cầm quyền cộng sản như hiện nay. Họ có thể ngủ yên an toàn ban đêm, không phải lo toan cho có bữa ăn ngày hôm sau, hoặc bị nhốt tù vì Ý Tưởng Được Độc Lập, như Cựu Đại Úy VNCH Nguyễn Hữu Cầu, Nhà Báo Điếu Cày Nguyễn Văn Hải, như Nông Dân Đoàn Văn Vương, như Ca Nhạc Sĩ Việt Khang, Blogger Tạ Phong Tần, nữ sinh viên Nguyễn Phương Uyên, và còn biết bao nhiêu người khác nữa... Họ đang gánh chịu ngục tù Cộng Sản, vì họ dám đứng lên tranh đấu cho Nhân Quyền và Độc Lập ở quê hương Việt Nam, chống lại Tầu.
    
    Đối với thế hệ trẻ, những người được sinh ra và nuôi dưỡng trong một xã hội tự do, thì Sự Tự Do Giống Như Khí Trời Bao La. Chúng ta hiếm khi nghĩ đến nó vì Sự Tự Do luôn luôn có sẵn đó. Nhưng đối với 90 triệu người Việt đang sống trong một đất nước Cộng Sản, tràn đầy áp bức và ngăn cấm, Sự Tự Do Không Hề Hiện Hữu.
    
    Nếu Có Ai Cần Ghi Nhớ Và Bảo Vệ Tư Tưởng Nầy, Đó Chính Là Chúng Ta, Những Người Tỵ Nạn Miền Nam Việt Nam. Chúng ta phải tranh đấu để ghi nhớ Tư Tưởng Tự Do và Nhân Quyền nầy, vì nó sống mãi trong thâm sâu, tận đáy lòng ta. Đó Là Một Giấc Mơ Rực Lửa. Lúc đầu, nó là ngọn lửa rất đẹp, thường bùng cháy dữ dội, nhưng rồi dần dần vơi đi... Tuy nhiên, khi ngọn lửa Tư Tưởng Tự Do được phát triển lâu dài, nó giống như than đốt, nóng bỏng, cháy thâm sâu xuống dưới, và không sao dập tắt được nữa…
    Austin, Texas, Ngày 27/4/2013.
    HOA HẬU CUNG HOÀNG KIM.

Bài diễn văn rất đặc biệt của Hoa Hậu Mỹ năm 2012- 2013 là cô gái Việt tên là Cung Hoàng Kim, ch: Cung Nhật Thành hiện phục vụ trong ngành Cảnh Sát Hoa Kỳ và mẹ là Giáo Sư Trần Thủy Tiên (đã về hưu sau 16 năm làm việc tại Colleges: College Advisor, Psychology/Sociology/ Vietnamese Professor. M.A in Counseling & Guidance và M.S. in Psychology/ Sociology) .

søndag 24. november 2013

Chúng Ta Ðang Sống Trong Thời Ðại Nào ?


Thế kỷ 21 là một kỷ nguyên toàn cầu, với sự phát minh ra internet trái đất đã không còn hình tròn mà đã là một đường thẳng kết nối những ý nghĩ của mọi người. Thế giới không còn biên giới với các vùng lãnh thổ quốc gia khác và để mặc cho nhà cầm quyền độc tài tiếp tục chính sách bưng bít thông tin bằng bức màn sắt ở thế kỷ 20 – nay đã bị xuyên thủng tan nát. Những luận điệu tuyên truyền một chiều chỉ còn sót lại trên miệng những người thân cộng hoặc các dư luận viên sống nhờ nói láo, lấy dối trá làm phương tiện dù trong thâm tâm thực sự họ cũng không tin đó là sự thật vì thực tế đã chứng minh điều đó hàng ngày trong cuộc sống.
Những thực tế đó cho thấy dưới sự cai trị sắt máu của đảng CS dân tộc Việt Nam tiếp tục sống như một loài động vật dật dờ không còn sinh khí khi ban tuyên láo ra rả hàng ngày:
- Mọi việc đã có đảng và nhà nước lo! Đảng ơi, đảng thật là vĩ đại quá đấy.
Về quốc phòng dưới sự điều hành hèn nhát của đảng, các chiến sỹ trong mọi binh chủng chỉ có một nhiệm vụ tối quan trọng:
Đàn áp người dân dưới các mệnh đề phòng chống bạo loạn, khủng bố, phản động nhưng thật ra là chiếm đoạt đất đai, tước đoạt quyền tư hữu hợp pháp của người dân. Những ý kiến phản biện, tranh đấu cho một nước Việt Nam Dân chủ Đa nguyên đã bị đảng bóp nghẹt thẳng tay. Ngoài ra cái sự hèn hạ của đảng còn lây lan qua đội ngũ tướng lĩnh chỉ huy quỵ lụy van xin cái lòng hữu hảo thương hại của bọn bạn vàng khốn nạn, qua những thế lực đã giúp đảng thôn tính Việt Nam. Một số khác lôi thôi lếch thếch nói nhăng nói cuội như tướng Nguyễn Chí Vịnh hết đi chỗ này đến đi chỗ khác cầu mong tìm kiếm được một sự hậu thuẫn của các quốc gia văn minh hùng mạnh, nhưng tiếc thay cái chủ nghĩa CS ngày nay trên thế giới ai cũng biết khuôn mặt thật bạo tàn cho nên không ai dại gì giúp cho một tên độc tài vũ khí, phương tiện để đàn áp ngay chính người dân của mình!
Chỉ còn có cách đi mua và cái giá đã được đội lên nhằm tư lợi các viên chức có thẩm quyền với các hạm đội tàu ngầm lạc hậu so với thế giới, máy bay thì cũng chỉ thuộc loại xoàng xoàng đánh đâu thua đấy!
Về kinh tế thì chỉ có những cái đầu nói láo như vẹm mới có cái phát minh ra một nền kinh tế thị trường định hướng XHCN, một cách nói láo không biết ngượng mồm bằng ngụy từ nhằm biện minh cho con đường đi theo tư bản chủ nghĩa của chế độ CS, kết tinh đó là các tập đoàn, quả đấm thép đã tan chảy vào không khí chỉ còn lại những cái xác không hồn và số nợ không tưởng!
Đội ngũ doanh nhân ngoài quốc doanh chịu không nổi các sắc thuế hút máu của đảng mạnh ai nấy dẹp, chỉ còn lại các công ty với danh xưng vang như sấm nhưng thực chất chỉ là cho vay cắt cổ, bán hóa đơn ăn lời thuế VAT, lừa đảo, móc ngoặc, tham nhũng, đảng cứ thử nhìn các công ty của mình điều hành theo công thức cha truyền con nối cho đến các dự án có cái nào không có hoa hồng? thậm chí muốn mua hàng đảng hóa giá sau khác vụ án cũng phải biết làm hai giá điều đó chứng tỏ cho toàn dân được thấy cái mệnh đề sống, học tập làm theo tấm gương đạo đức HCM trong tầng lớp cán bộ đảng viên đã băng hoại đến như thế nào.
Chỉ còn những mặt hàng thiết yếu đảng độc quyền như xăng dầu, điện nước, phân bón, hóa chất, thuốc men là còn mãi lực nhưng đảng lại quá điếm đàng khi bán cho người dân với cái giá thắt cổ hòng đem lại lợi nhuận cao nuôi sống băng đảng của mình, có cái đảng cầm quyền quốc gia nào hành xử với dân như đảng?
Về xã hội càng buồn hơn khi dưới sự dẫn dắt của cái đảng tự hào quang vinh đạo đức người dân đã xuống cấp nghiêm trọng!
Những con người chạy ngược chạy xuôi trên các nẻo đường hàng ngày chỉ mong mỏi một điều duy nhất:
Tiền! 
Trong đầu họ chỉ mong có tiền, để có bữa cơm chén cháo đạm bạc cho gia đình, tiền học cho con, tiền đi khám bệnh, tiền để đóng mọi thứ tiền tháng mà đảng đòi và họ dần trở nên chai sạn trước đồng loại, cứ nhìn những vụ việc trên báo chí loan tin hàng ngày, một kẻ bị nạn trên đường mọi người xúm vô đen nghẹt, nhưng không phải họ xúm vô vì muốn giúp đỡ mà là hôi của, lượm tiền, ăn cắp công khai trước mặt nạn nhân hoặc tồi tàn hơn các thanh niên trộm chó bị đánh đến chết đã cho thấy đảng đã không còn tính người trong việc điều hành quốc gia, đảng chỉ mong muốn đem đến một điều duy nhất cho người dân:
Đói! 
Chỉ có đói họ mới bôn ba kiếm tiền mà lãng quên các bất cập trong cuộc sống, làm ngơ trước tầng lớp quan tham tư bản đỏ dòi bọ và nhủ thầm đó là do số phận.
Số phận con người khi sinh ra đời ai cũng như ai đảng ạ, nhưng chỉ vì nhờ có đảng gồm những tên xuất thân từ tầng lớp thất học dẫn dắt nên chúng ta mới có một xã hội như ngày hôm nay.
Đảng sẽ lại lý luận cùn là nước ta còn nghèo, dân tộc ta mới chấm dứt chiến tranh có… 38 năm cho nên còn nhiều khó khăn để tiếp tục lừa mị toàn dân tộc sự trị vì của mình và lại tiếp tục con đường nhồi sọ thế hệ trẻ trong nước về những vinh quang giả tạo, những anh hùng ma mị, những đường lối chính sách xây nhà tình nghĩa cho những kẻ theo đảng năm xưa, điện đường trường trạm đảng chỉ show mặt trái còn mặt thật thì đảng dấu biệt cái sự thật là đảng phải có trách nhiệm làm việc đó như chính phủ các quốc gia khác.
Những gì đảng làm được ít thì nhưng nhờ có cái ban tuyên láo bốc phét lên thì nhiều còn đến khi sự cố nghiêm trọng xảy ra như thủy điện, tai biến ngành y thì các quan nhà đảng trốn biệt hoặc đưa cái mặt lên cơ quan truyền thông ba hoa chích chòe theo cái cách lý luận bại não của mình, mạng người vô tội của Việt Nam rẻ rúng đến thế sao đảng?
Ở thế kỷ này cho dù đảng có bưng bít cũng vô ích thôi vì thời gian để đảng chứng minh đã hết, cứ nhìn các trẻ em vùng sâu vùng xa thiếu đói, thiếu chữ, thiếu tất cả những gì mà loài người được hưởng thì ai cũng biết cái uy tín của đảng đã tuột dốc không phanh.
Đừng nhìn các quốc gia khác mà mắc cỡ đảng ạ!
Cứ nhìn miền Nam trước năm 1975 chưa có sự giải phóng của đảng trên các góc cạnh dân trí, dân sinh an sinh xã hội thì người dân hôm nay đã thụt lùi so với thời điểm đó hàng thế kỷ, các giá trị nhân văn đã mai một, đạo đức không còn hiện diện trong đời sống Việt Nam thì tình đồng loại nghĩa đồng bào ở đâu mà ra?
Lấy đâu mà người với người không sẵn sàng giết nhau chỉ vì những lý do vụn vặt đời thường?
Đảng không đồng thuận với bài viết ư?
Cứ đưa bàn tay mình lên mà nhìn xem, từ người cao nhất cho đến kẻ thấp nhất xem có ai sạch không?
Tiếc thay tay người nào người nấy đều trót nhúng chàm hết rồi nhưng đảng vẫn đeo cái khuôn mặt mo vào leo lên thuyết giảng về chế độ ưu việt, quang vinh và như các loài thú hoang dã đảng tỉa tót bộ cánh của mình thật sạch sẽ bước vào ánh đèn chói lòa mà đảng nghĩ là ánh hào quang của mình tươi tỉnh ngồi nghe lại những nhạc phẩm xa xưa, sản phẩm của một nền văn hóa một thời được đảng cho là đồi trụy phản động cần phải tiêu diệt loại trừ và tấm tắc khen hay.
Quá tồi đảng nhỉ?
Đi chết đi đảng, sống làm gì cho chật đất và bẩn mắt người dân!

Nguyên Anh.

Những Kẻ Giết Người Bằng Nước Lũ


Về nạn lũ lụt, nhất là ở miền Trung, điều rõ ràng đầu tiên là tính chất khủng khiếp của nó trong những năm gần đây ngày càng tăng và người dân thường ở vùng này đang sống trong tình trạng tuyệt vọng kéo dài không biết đến bao giờ. Dù “chủ nghĩa xã hội hoàn thiện” có đến sớm hơn những người lãnh đạo cấp cao dự báo, thậm chí đến ngay bây giờ, họ cũng cứ phải hứng chịu lũ lụt mỗi năm mấy đợt, với những ngôi nhà (hay túp lều) ngập đến tận nóc, với những cái bụng lép kẹp, với những “khối tài sản” không có gì khác ngoài vài chiếc quần áo cũ rách, và một tương lai tối đen tuyệt đối. Dù cái cỗ máy cứu trợ khổng lồ có vận hành rầm rộ liên tục thì cũng thế mà thôi!
Tôi về miền Trung trong đợt lũ vừa qua, một đợt lũ hoàn toàn bất ngờ ập đến khi người dân không có thông tin gì để đề phòng. Sau hàng tuần mệt mỏi “triển khai” phòng chống cơn bão Hayan mà theo dự báo thì nó sẽ triệt hạ cả miền Trung, xóa sổ mọi nếp nhà “cấp 4”, người dân vừa xả hơi được vài ngày, bỗng tai họa bất ngờ ập đến, không có sự cảnh báo nào của cái cơ quan gọi là Cục dự báo khí tượng – thủy văn.
Tôi gặp anh trai mình, người lớn hơn tôi 3 tuổi nhưng già hơn tôi tới 30 tuổi, người có căn nhà vừa bị lũ cuốn trôi. Đứng trước thân hình tiều tụy của anh, tôi uất nghẹn. Không một lời hỏi thăm, an ủi, bởi tôi thực sự không dám hé răng nói lên những lời đó.
Tôi tìm chỗ ngồi tạm cho đỡ mỏi chân, trong khi ông anh tôi vẫn đứng lom khom. Mắt anh tối lại và vằn lên những tia máu.
“Mẹ cha chúng nó.” Cuối cùng anh cũng lên tiếng. “Quân giết người. Bọn diệt chủng.”
Tôi hơi bối rối. Sao đang trong cơn hoạn nạn thế này mà anh lại nói đến bọn diệt chủng nào ở đâu đâu? Liệu có phải tai họa làm anh suy nghĩ mất bình thường rồi chăng?
“Anh nói bọn nào?” Tôi khẽ hỏi.
“Bọn thủy điện, thủy lợi chứ bọn nào?”
“Sao?”
“Vậy mày có biết tại sao lũ lớn như ri không? Tại vì chúng xả lũ chớ sao! Đầu trận mưa, chúng làm ra vẻ giữ nước để cứu dân khỏi lụt. Đến khi nước lên ngang mặt đập, chúng bất ngờ đồng loạt xả lũ, làm gì dân chả chết? Hả? Mẹ cha chúng nó!” Anh tôi cố kìm để khỏi gào lên.
“Nhưng, họ đã cố giữ… Nhưng nước lớn quá, nêu không xả thì bể đập. Mà khi bể thì cũng giống như xả lũ, lại thiệt hại bao nhiêu tài sản nhà nước…”
“Đồ ngu.” Anh tôi trợn mắt, chỉ tay vào mặt tôi. “Bởi vì có biết bao nhiêu kẻ được ăn được học như mà vẫn ngu như mày nên cái bọn đó vẫn đàng hoàng tồn tại, đàng hoàng giết dân đó. Mả cha chúng nó!”
Tôi vẫn chưa thật hiểu.
“Nhưng…”
“Nhưng nhưng cái chi? Sao chúng nó lại không xây đập sao cho khi có lũ lớn đập cũng không bể, hả?”
Trong phút chốc, tôi quên mất anh tôi đang khổ sở ra sao. Tôi quyết định tranh luận với anh cho ra lẽ.
“Anh ơi, lụt dữ như thế đập nào trụ nổi hả anh? Sức chịu đựng của con đập thì có giới hạn, sức tàn phá của thiên nhiên thì không có giới hạn…”
“Đó, cái ngu là ở chỗ đó. Tao chưa nói chúng nó làm đểu. Cho là chúng nó làm ăn chân chính. Nhưng tao hỏi mày: Nếu con đập trên kia kìa, thay vì 20 mét chiều cao, nếu bê tông tốt, mà nó làm thấp bớt đi, chừng 12-13 mét thôi, mà chiều dày vẫn như rứa, thì nó có bao giờ bể không? Không thì giữ nguyên cao 20 mét, nhưng chiều dày tăng gấp rưỡi, thì nó có vỡ vì lụt không, hả?”
“Làm thì người ta phải có bản thiết kế, thuyết minh, có luận cứ khoa học, chứ nói chừng như anh mà được…”
“Thì đã đành. Nhưng mà ý tao là nếu sợ không trụ được lũ thì xây thấp thôi, hoặc đủ chiều dày. Khi lũ lớn quá, nó tự tràn qua thì có đỡ khốn nạn cho dân hơn nhiều không, hả? Có hơn là cố xây cho cao, lại còn ăn bớt vật liệu, rồi tích nước lại, rồi bất ngờ xả hay không?”
Tôi bắt đầu thấy anh tôi nói có lý, nhưng vẫn cố nói thêm.
“Nhưng nếu làm đập thấp quá thì lại được ít điện…”
Anh tôi lắc đầu không muốn nói tiếp. Còn tôi, trong thâm tâm tôi đã hiểu: thà thiếu điện còn hơn chịu cảnh thế này.
“Còn bọn làm đường nữa. Chúng nó cũng là bọn giết người.” Anh tôi nói tiếp. Lần này tôi chỉ lặng im nghe. “Mỗi lần chúng nó làm lại đường, chúng nó không đào đất xuống, chỉ để vậy, đổ thêm mấy chục phân đất đá, bê tông hoặc nhựa lên trên. Cống thoát thì quá ít, quá nhỏ. Mỗi lần lụt thì đường trở thành đê chắn nước, mà không phải chắn nước từ sông từ biển vào, mà chắn không cho nước ngập thôn bản làng mạc rút đi. Thật khốn nạn.
Và đằng sau tất cả những bọn đó, bọn thủy điện, thủy lợi, giao thông,… là cả một cỗ máy khổng lồ giữ cho chúng không bị động đến lông chân.
Quân giết người. Bọn diệt chủng. Mẹ cha chúng nó.”

Nguyễn Trần Sâm.

lørdag 23. november 2013

Tòa Án Tây Ban Nha Ra Lệnh Truy Nã Giang Trạch Dân Và Lý Bằng


Tư pháp Tây Ban Nha hôm qua 19/11/2013 đã ra lệnh truy nã quốc tế cựu Chủ tịch Trung Quốc Giang Trạch Dân và cựu Thủ tướng Lý Bằng, trong khuôn khổ một vụ án được thụ lý từ năm 2006 vì tội “diệt chủng” đối với người Tây Tạng trong thập niên 80-90. Trung Quốc hôm nay lên tiếng đòi Tây Ban Nha phải “làm rõ” vấn đề.

Tòa án quốc gia ở Madrid nhận thấy có thẩm quyền điều tra vì một trong số các nguyên đơn là Thubten Wangchen, một người Tây Tạng lưu vong mang quốc tịch Tây Ban Nha ; và tư pháp Trung Quốc không mở điều tra về vụ kiện này.

Từ năm 2005, tư pháp Tây Ban Nha có thẩm quyền trên toàn cầu để truy tố các tội phạm hàng loạt như tội diệt chủng, với điều kiện là chưa được điều tra tại nước liên quan.
Trong phán quyết hôm qua, tòa án Madrid nhận định có “những dấu hiệu cho thấy có sự tham gia” của Giang Trạch Dân, Lý Bằng và ba lãnh đạo khác vào thời đó vào tội ác diệt chủng người Tây Tạng. Đó là do “trách nhiệm về chính trị và quân sự của từng người trong suốt một thời kỳ dài được điều tra”. Xét các yếu tố trên, tòa án Madrid “cho rằng cần thiết phải ra lệnh truy nã quốc tế” đối với họ.

Đơn kiện chủ yếu do Ủy ban Ủng hộ Tây Tạng (CAT) và quỹ “Nhà Tây Tạng” đệ trình, tố cáo năm người này về tội “diệt chủng, tội ác chống nhân loại, tra tấn và khủng bố đối với nhân dân Tây Tạng” trong thập niên 80-90.
Ba bị cáo khác là cựu lãnh đạo ngành an ninh Trung Quốc Kiều Thạch (Qiao Shi), cựu Bí thư Khu tự trị Tây Tạng (1992-2000) Trần Khuê Nguyên (Chen Kuiyuan), và cựu Bộ trưởng Kế hoạch hóa gia đình thập niên 80 Bành Bội Vân (Peng Pelyun).

Hôm 11/10, tòa án Madrid đã mở rộng điều tra đến cựu Chủ tịch Trung Quốc Hồ Cẩm Đào vì không còn được quyền đặc miễn từ khi thôi chức Chủ tịch nước vào tháng 11/2012.
Cũng như các nguyên đơn, tòa án Tây Ban Nha cho rằng Hồ Cẩm Đào, nguyên Bí thư Tây Tạng, “có thẩm quyền và quyền hạn đủ để tiến hành một loạt các hoạt động trong những chiến dịch nhắm vào việc quấy nhiễu nhân dân Tây Tạng”. Và ông Hồ Cẩm Đào “là cựu Bí thư Đảng Cộng sản Trung Quốc ở Tây Tạng, trong nhiều chiến dịch đàn áp khác nhau ở vùng này trong những năm 1988-1992″.

Hơn nữa, tòa án nhắc lại các nghị quyết của Liên Hiệp Quốc nhìn nhận rằng “chính quyền Trung Quốc đã quyết định tiến hành một loạt hành động nhắm vào việc loại trừ tính đặc thù và sự hiện hữu của đất nước Tây Tạng, bằng cách áp đặt lệnh thiết quân luật, cưỡng bức di dời, tung ra các chiến dịch triệt sản hàng loạt, tra tấn các nhà ly khai”.

Hôm nay Bắc Kinh cho biết đã đòi hỏi Madrid “làm rõ” về lệnh truy nã này. Phát ngôn viên Bộ Ngoại giao Trung Quốc Hồng Lỗi cho biết “hết sức bất bình và kiên quyết phản đối các định chế liên quan của Tây Ban Nha”. Bắc Kinh hy vọng chính quyền Tây Ban Nha sẽ không “tiến hành những hành động có thể gây tổn hại cho Trung Quốc và cho quan hệ hai nước”.

Thụy My.




Nếu Dung Không Kịp Trở Về ( Thơ )


“Chắc Dung không kịp trở về”
Ngắm dòng sông Hậu xuôi về biển khơi
An Giang một thuở nơi nơi
Thanh bình hạnh phúc người người an vui
Từ ngày quân cướp vào đây
Mạo danh giải phóng xóm làng tan hoang
Phật môn thánh thất giảng đường
Biến thành trụ sở ấp phường quỷ ban
Giờ đây trên những dòng sông
Ngập tràn nước mắt con rồng cháu tiên
Nhà tù khắp nẻo quê hương
Giam người ái quốc hiền lương khắp miền
“Chắc Dung không kịp trở về”
Nhìn ngày dân tộc nguyện thề đứng lên
Chung lòng diệt lũ buôn dân
Giữ gìn bờ cõi ông cha ngàn đời
Nếu Dung không kịp trở về
Bửu ơi hãy biến nỗi niềm đau thương
Thành cơn bão lửa hờn căm
Chờ ngày đốt sạch lũ quân tham tàn

Như Ngọc.

mandag 18. november 2013

Lật Cái Mặt Nạ Ðạo Ðức Giả Của Ðảng


Qua những bài viết về những anh hùng cách mạng, những điều tốt đẹp mà ban tuyên giáo từ TW cho đến địa phương vinh danh ca ngợi hàng ngày người viết chỉ có một mong muốn duy nhất: Đem lại sự thật cho tất cả người dân để chúng ta thấy được mình đã và đang là những con lừa bị bịt mắt được đảng xỏ mũi và dẫn dắt một cách có hệ thống.
Về các tấm gương ảo, anh hùng dỏm ban tuyên láo ca ngợi mục đích chính là gì?
- Để lên gân, để chiến thắng bất kể cái giá phả trả là quá đắt với sinh mạng binh lính, chiến sỹ đổi lấy một chủ nghĩa hoang tưởng, điên khùng quái dị ngày hôm nay.
Các chương trình mà người dân bắt buộc phải nghe hàng ngày, hàng tháng, hàng năm như chủ nghĩa CS quang vinh, sống học tập theo tấm gương đạo đức HCM, chủ nghĩa anh hùng cách mạng, người CS chân chính, chế độ ưu việt XHCN, kinh tế thị trường định hướng XHCN thực chất là gì?
Là Láo! Vì sao phải láo?
Vì chủ nghĩa CS do HCM du nhập vào VN đã không theo kịp các quốc gia CS khác, tại đó họ đã đi trước chúng ta rất lâu và nhận thấy đó là một chủ nghĩa không khả thi, đã từ bỏ để theo kịp đà tiến hóa của nhân loại.
Những người lãnh đạo chế độ  CSVN cũng thừa biết rằng chủ nghĩa CS là một chủ nghĩa hoang tưởng đã bị diệt vong thế nhưng do tâm lý tham quyền cố vị do xuất thân từ tầng lớp bần cố nông cho nên họ vẫn cố khoác cái mặt nạ đẹp đẽ của chủ nghĩa CS, chỉ thị cho ban tuyên giáo phải đánh bóng tô hồng chế độ, ca ngợi công ơn trời biển của bác và đảng, các anh hùng dỏm, anh hùng lụi hàng ngày nhằm kéo dài sự tồn vong, tiếp tục nắm quyền lãnh đạo và cai trị đất nước không thông qua dân ý bằng cuộc trưng cầu và bầu cử tự do.
Mặt khác nếu tuyên bố chủ nghĩa CS là sai lầm với dân tộc thì hai cuộc kháng chiến đổ nhiều xương máu đồng bào là điều vô cùng phi lý và chế độ CS không còn có tư cách gì để thống trị và điều hành đất nước, cho nên họ vẫn cố muối mặt ca ngợi về cuộc kháng chiến thần thánh dù tại các quốc gia khác không cần phải đổ giọt máu nào mà họ vẫn độc lập và trở thành những nhà nước Dân chủ Tự do có mức GDP cao hơn VN gấp nhiều lần mà phải nhiều chục năm sau chúng ta mới có thể theo kịp.
Cái nền độc lập tự do độc tài giả hiệu đó chỉ để thỏa mãn lòng tham không đáy của đảng với mệnh đề đất đai của người dân, nhà nước quản lý (!) kéo theo những khiếu kiện kéo dài và những cái chết thương tâm.
Đảng đã dẫn đưa nước VN trở thành một quốc gia tan hoang với rừng vàng biển bạc bị khai thác đến mức gần như cạn kiệt và những đồng tiền đó người dân hoàn toàn không được thụ hưởng mà chỉ làm giàu cho một bộ phận cầm quyền.
Quyền con người tại VN là một cái quyền không bao giờ có, người dân chỉ biết thụ động cho bao nhiêu hưởng bấy nhiêu và không bao giờ dám đòi hỏi những cái quyền căn bản của công dân mà người dân tại các quốc gia khác mặc nhiên thụ hưởng trong đó không thể không kể đến tự do tôn giáo, tư duy, ngôn luận. Sinh mạng con người tại VN thật rẻ rúng, các giá trị Chân Thiện Mỹ đã mai một, con người đối xử với nhau tàn tệ độc ác, sẵn sàng giết nhau chỉ vì những giá trị vật chất tầm thường.
Đạo đức đã không còn hiện hữu, từ tầng lớp lãnh đạo cho đến người dân, họ nói dối không hề biết ngượng, nói thản nhiên như đó là những sinh hoạt bình thường, liêm sỉ đã hoàn toàn không tồn tại thành ra những giá trị về lòng tự trọng, tiền bẩn, tiền sạch đã không còn ý nghĩa.
Từ đó xã hội đã trở về thời kỳ hỗn mang mạnh được yếu thua như trong thời kỳ tiến hóa của loài người nguyên thủy sơ khai tuy khoác lên người những vật chất văn minh thế nhưng tư duy lại nghèo nàn mọi rợ.
Nền Độc lập của nước VN đang phải đối mặt với thử thách nghiêm trọng trong lịch sử, với lòng tham không đáy tên láng giềng ngày đêm lăm le chờ cơ hội nuốt gọn nước VN và nếu điều đó xảy ra dân tộc chúng ta sẽ là một dân tộc bị trị, thuộc Tàu nhưng chúng ta chỉ là người nô lệ, một loại công dân hạng hai thấp kém.
Những quốc sách của giới lãnh đạo VN cho thấy họ không bao giờ có thể tự mình bảo vệ chủ quyền quốc gia, nếu có muốn điều đó thì cũng nhanh chóng sụp đổ vì chúng ta không có sự hậu thuẫn nào từ các quốc gia hùng mạnh trên thế giới:
- Đơn giản vì nước chúng ta là một quốc gia CS, một tên gọi một chủ thuyết hoang đường mà ai nghe đến đều muốn tránh xa (ngoài trừ giao thương kinh tế có lợi cho nước họ)
Vì vậy nếu là con dân nước Việt, trước những bất cập dối trá của nhà cầm quyền các công dân hãy tự ý thức được vị trí của mình, đảng viên CS chân chính có lòng yêu nước thương nòi hãy noi gương những người đi trước cùng nhau trả thẻ đảng, tự suy nghĩ tìm cho mình một con đường khả thi để có thể xây dựng một xã hội đáng sống cho thế hệ con cháu chúng ta.
Hãy giải phóng đầu óc khỏi những định chế phi lý mà đảng đã cầm tù, suy nghĩ về những bất cập xã hội, tìm hiểu tại sao đất nước chúng ta không có  đảng Cộng hòa, Dân chủ hoặc các đảng phái có chính danh như các quốc gia khác, và nước Việt Nam sẽ tốt lên hay xấu hơn khi nhiều đảng phái tham gia chính trường hay chỉ duy trì một chế độ độc đảng như hiện nay.
Chỉ có một chế độ đa đảng phái với tiêu chí minh bạch hóa trong điều hành, cùng tránh sự lạm dụng quyền lực bằng một thể chế tam quyền phân lập thì mới có cơ may nước Việt Nam thoát được những vấn nạn hiện nay, tất nhiên những đảng phái nào có học thuyết khả thi tiến bộ, chủ trương đường lối được người dân đồng thuận thì nắm quyền tham chính là điều hiển nhiên.
Đó là sự khó khăn vô cùng to lớn tranh đấu trong lòng những người của đảng giữa một bên là tiền tài danh vọng và một bên là Quốc Gia Dân Tộc.
Trong khi điều đó chưa đến thì mọi người hãy cùng nhau nâng cao tầm nhận thức, bổ sung kiến thức bấy lâu nay bị tuyên truyền bưng bít, tự tìm đến sự thật và những giá trị cao cả Chân Thiện Mỹ của nhân loại để làm phương châm sống cho gia đình mình từ đó trở thành các hạt nhân nòng cốt cho một xã hội tươi đẹp sau này, tự đề kháng và miễn nhiễm trước một chủ thuyết ngoại lai vay mượn!
Tự do không bao giờ đến nếu chúng ta không mong muốn và đòi hỏi… Điều đó sẽ đến nếu chúng ta nhận thức được vấn đề và khát khao mong muốn. Và khi toàn dân đồng thuận với tỷ lệ áp đảo thì lúc đó chủ nghĩa CS sẽ diệt vong!

Nguyên Anh.