Đã
 khá lâu tôi không nhắc đến tên của bác sỹ Trương Thìn trong các bài 
viết của tôi, bởi khi hai nhạc sỹ trẻ Việt Khang và Trần Vũ Anh Bình bị 
đưa ra tòa xét xử và kết án vào ngày 30 tháng 10 năm 2012, trong  một 
bài viết để lên tiếng về sự việc đó, tôi đã đặt câu hỏi “Sao Không Xuống
 Đường?” trong đó tôi đã nêu đích danh các nhân sỹ trí thức, các dân 
biểu, nghị sỹ, các tu sĩ,
 các giáo sư đối kháng với chính phủ Việt Nam Cộng Hòa chuyên xuống 
đường biểu tình, chống đối và tôi cũng đã hỏi Bác sỹ Trương Thìn và một
 số cựu sinh viên “cấp tiến” của miền Nam rằng sao các anh không xuống 
đường để đòi hỏi nhà cầm quyền cộng sản Việt Nam trả tự do cho hai nhạc 
sỹ trẻ yêu nước, như các anh đã từng xuống đường, đã tuyệt thực để đòi 
hỏi chính phủ Việt Nam Cộng Hòa trả tự do cho những sinh viên cộng sản 
Dương Văn Đầy, Đỗ Hữu Bút, Nguyễn Ngọc Phương, Cao Thị Quế Hương, Huỳnh
 Tấn Mẫm bị bắt vào ngày 10 tháng 3 năm 1970 khi cơ quan công lực đã 
có đủ bằng chứng rằng đó là những đoàn viên, đảng viên cộng sản, là cán 
bộ thành đoàn được mặt trận giải phóng cài cắm vào
 đội ngũ sinh viên học sinh để lèo lái tập thể sinh viên Sài Gòn tham 
gia vào nhiều hình thức đấu tranh chống chính quyền, phá rối hậu phương 
của Việt Nam Cộng Hòa. Rồi không lâu sau khi bài viết được đăng tải 
trên các báo mạng, thì từ Sài gòn một thân hữu của bác sỹ Trương Thìn đã
 gửi email cho tôi báo tin rằng hiện bác sỹ Trương Thìn đang bệnh rất 
nặng, có thể là những ngày cuối đời và ông cũng hết sức ray rức về những
 việc làm của mình trong thời trai trẻ lạc lầm. Thân hữu của Bác sỹ 
Trương Thìn cũng mong tôi đừng nhắc lại chuyện quá khứ của ông và nhóm 
sinh viên do ông phụ trách nữa. Từ đó, tôi đã không còn nhắc gì đến 
chuyện buồn về những việc làm của một số nhân sỹ trí thức miền Nam và 
của nhóm sinh viên học
 sinh ăn cơm quốc gia thờ ma cộng sản đó cho đến nay.
Giờ
 đây, khi nghe tin bác sỹ Trương Thìn đã chết tôi lại đọc được nhiều bài
 báo lề đảng ca ngợi, táng dương ông hết lời thậm chí có một số bài viết
 còn vinh danh ông như một danh nhân lỗi lạc của dân tộc,
 mặc dù khi ông còn sống thì chính quyền cũng đâu có tin dùng ông cho 
xứng đáng với những công trạng ông đã có với đảng, với “bác” ngay khi 
ông đang là lãnh tụ của nhóm sinh viên chống chính thể Cộng Hòa ở miền 
Nam, mà nhà nước chỉ bố thí cho ông những công việc mang tính vô thưởng 
vô phạt, như một hình thức ngồi chơi xơi nước, bởi thực ra cộng sản chỉ 
lới dụng máu xương của ông và các đồng đội của ông thôi chứ chúng đâu có
 bao giờ đi tin dùng những kẻ mà từ khi sinh ra đã mang trong người dòng
 máu phản phúc như các ông, vì cộng sản cũng suy nghĩ được rằng chế độ 
Việt Nam Cộng Hòa vốn đã ban phát cho các ông quá nhiều ân huệ trong 
cuộc đời mà các ông còn phản trắc, còn chống nghịch  được, còn ăn cháo 
đái bát được,
 thì với chế độ cộng sản sẽ tước đoạt hết tất cả mọi quyền tự do căn bản
 của con người thì những kẻ đã từng phản phúc như các ông rồi sẽ tạo 
phản, sẽ chống nghịch lại họ là chuyện làm sao tránh khỏi.
Điều
 đó đã từng xãy ra trong lich sử con người từ ngàn xưa đến nay rồi mà! 
Và trong chế độ cộng sản thì việc đó lại càng xảy ra nhiều hơn, vì cộng 
sản vốn là chúa tể vắt chanh bỏ vỏ
 mà! Đến cả ông Võ Nguyên Giáp trước làm bộ trưởng quốc phòng, sau làm 
bộ trưởng đặt vòng ngừa thai, thì đối với bác sỹ Trương Thìn được nhà 
nước bổ nhiệm làm Phó Giám Đốc Sở Y Tế và Hội trưởng hội đông y thành 
phố, chuyên nghiên cứu về thuốc xuyên tâm liên thì cũng là lẽ thường.
Dù
 rằng nghĩa tử là nghĩa tận, nhắc đến những tội lỗi của một người đã 
chết là điều không nên, nhưng vì
 những việc làm của ông Trương Thìn và những sinh viên học sinh do ông 
phụ trách đã khiến cho miền Nam tự do rơi vào tay cộng sản, khiến cho 
đất nước Việt Nam đắm chìm trong  tăm tối, khiến cho dân tộc Việt Nam 
điêu linh và đó đích thị là tội ác với quê hương, với dân tộc, với tiền 
nhân và với hồn thiên sông núi, cho nên nếu không một lần nhắc lại những
 tội ác đó e rằng chúng tôi cũng đắc tội với quê hương. Cho nên một lần 
nữa tôi lại viết về sinh viên y khoa Trương Thìn, về bác sỹ Trương Thìn 
thêm một lần cuối, rồi những đúng sai, những lầm lạc trong cuộc đời ông 
lịch sử sẽ phán xét, vì chúng ta không thể chấp nhận để riêng cho báo 
chí lề phải viết về ông để  chỉ ca ngợi, để tán dương ông, một con người
 trí thức mà đối với đất nước Việt Nam, với dân tộc Việt Nam ông đã phạm
 quá nhiều tội lỗi.
Nhiều
 người từng biết rằng bác sỹ Trương Thìn sinh ra và lớn lên ở  Huế, học 
hết bậc trung học ở trường Trung Học Hàm Nghi ở Thành Nội Huế rồi đi học
 y khoa ở Sài gòn và trở thành lãnh tụ của sinh viên thân cộng ở Sài 
gòn. Nhưng đã có ai từng đặt câu hỏi rằng liệu bác sỹ Trương Thìn có vai
 trò gì
 trong cuộc thảm sát đồng bào Huế Mậu Thân 1968 và ông có cảm giác như 
thế nào khi những người người cộng sản đồng chí của ông đã thảm sát hàng
 ngàn đồng bào, đồng hương của ông một cách man rợ như thế trong biến cố
 tết Mậu Thân? Đã có ai đặt câu hỏi rằng tại sao một trí thức như sinh 
viên Trương Thìn lại có thể mù quáng đến mức tin cộng sản và theo cộng 
sản? Bởi nơi ông Trương Thìn sinh ra là làng Bao Vinh không xa thành phố
 Huế lắm, có một bến cảng được ví như là một Hội An của đất kinh kỳ, tức
 là nơi mà cư dân có điều kiện tiếp xúc, giao lưu với đủ nên văn hóa 
Đông-Tây thì sao mà ông Trương Thìn lại dễ dàng bị cộng sản lừa bịp đến 
vậy? Xưa nay cộng sản chủ yếu chỉ lợi dụng và lừa bịp thành phần dân 
chúng bần
 hàn và ít học thôi mà! Lạ quá!
Về
 việc sinh viên Trương Thìn chon học ngành y khoa cũng là chuyện lạ! Bởi
 lời tuyên thệ của sinh viên y khoa trong ngày tốt nghiệp nghe ra vô 
cùng nhân văn và cao cả như sau:
 “Trước đấng tối cao mà tôi tin tưởng,
Trước
 Apollon thần chữa bệnh, trước Æsculapius thần y học, trước thần Hygieia
 và Panacea, và trước sự chứng giám của tất cả các nam nữ thiên thần.
Trước di ảnh của y tổ Việt Nam  và thế giới Hải Thượng Lãn Ông và Hippocrate.
Trước
 các thầy và các bạn đồng môn và nhất là trước lương tâm chức nghiệp của
 tôi, tôi xin tuyên bố sẽ đem hết sức lực và khả năng để làm trọn lời 
tuyên thệ và lời cam kết sau đây:
Tôi sẽ coi các thầy học của tôi ngang hàng với các bậc thân sinh ra tôi. Tôi sẽ chia sẻ với các vị đó của cải của tôi, và khi cần tôi sẽ đáp ứng những nhu cầu của các vị đó. Tôi sẽ coi con của thầy như anh em ruột thịt của tôi, và nếu họ muốn học nghề y thì tôi sẽ dạy cho họ mà không lấy tiền công và cũng không dấu nghề. Tôi sẽ truyền đạt cho họ những nguyên lý, những bài học truyền miệng và tất cả vốn hiểu biết của tôi cho các con tôi, các con của các thầy dạy tôi và cho tất cả các môn đệ cùng gắn bó bởi một lời cam kết và một lời thề đúng với Y luật mà không truyền cho một ai khác.
Tôi sẽ chỉ dẫn mọi chế độ có lợi cho người bệnh tùy theo khả năng và sự phán đoán của tôi, tôi sẽ tránh mọi điều xấu và bất công.
Tôi sẽ không trao thuốc độc cho bất kỳ ai, kể cả khi họ yêu cầu và cũng không tự mình gợi ý cho họ; cũng như vậy, tôi cũng sẽ không trao cho bất cứ người phụ nữ nào những thuốc gây sẩy thai.
Tôi suốt đời hành nghề trong sự vô tư và thân thiết.
Tôi sẽ không thực hiện những phẫu thuật mở bàng quang mà dành công việc đó cho những người chuyên.
Dù vào bất cứ nhà nào, tôi cũng chỉ vì lợi ích của người bệnh, tránh mọi hành vi xấu xa, cố ý và đồi bại nhất là tránh cám dỗ phụ nữ và thiếu niên tự do hay nô lệ.
Dù
 tôi có nhìn hoặc nghe thấy gì trong xã hội, trong và cả ngoài lúc hành 
nghề của tôi, tôi sẽ xin im lặng trước những điều không bao giờ cần để 
lộ ra và coi sự kín đáo trong trường hợp đó như một nghĩa vụ.
Tôi
 sẽ luôn coi nghề thày thuốc mà tôi đã chọn là một cơ hội để cứu người, 
giúp đời chứ không phải là một phương tiện thương mại.
Nếu
 tôi làm trọn lời thề này và không có gì vi phạm tôi sẽ được hưởng một 
cuộc sống sung sướng và sẽ được hành nghề trong sự quý trọng mãi mãi của
 mọi người.
Nếu tôi vi phạm lời thề này hay tôi tự phản bội, thì tôi sẽ phải chịu một số phận khổ sở ngược lại.”
Thật
 là cao cả thay những bác sỹ y khoa, bởi họ đã chọn nghề thầy thuốc như 
là chọn lựa một cơ hội để cứu người, giúp đời chứ không phải là một 
phương tiện thương mãi!
 Nhưng
 thật lạ là nhiều sinh viên y khoa sài gòn của những năm 1960s lại là 
đoàn viên, đảng viên cộng sản, là những cơ sở của biệt động Sài gòn, họ 
không chỉ xuống đường kích động, đấu tranh chống chính quyền và phá hoại
 hậu phương của Việt Nam Cộng Hòa, mà trong biến cố Mậu Thân 1968 họ 
cũng là chỉ điểm cho những cuộc tấn công đẫm máu, những vụ thảm sát đồng
 bào, đồng chủng giữa những ngày Xuân tưởng như thanh bình đó. Tại sao
 những sinh viên y khoa lại không luyện rèn y đức, y nghiệp để cứu người
 mà chỉ toàn đi giết người như vậy? Lạ quá!
Và
 chắc nhiều người cũng biết rằng sau khi tốt nghiệp Đại Học Y Khoa Sài 
gòn, bác sỹ Trương Thìn cũng đã tham gia quân đội và tùng sự trong binh 
chủng Thủy Quân Lục Chiến – Một bác sỹ quân y cộng sản được đưa vào tùng
 sự trong binh chủng Thủy Quân Lục Chiến
 sát cộng. Lạ quá! Có lẽ ngành an ninh quân đội của Việt Nam Cộng Hòa 
không biết việc này chăng? Mỗi khi nhớ đến sự việc này, tôi không khỏi 
giật mình khi nghĩ rằng với ngần ấy thời gian phục vụ trong quân y của 
binh chủng Thủy Quân Lục Chiến, bác sỹ Trương Thìn đã làm gì khi phải 
điều trị cho hàng ngàn thương binh, bệnh binh Thủy Quân Lục Chiến? Có 
khi nào lý tưởng cộng sản trong trái tim ông lấn át cái lương tâm chức 
nghiệp của ông, khiến ông không còn nhớ đến lời thề Hippocrate mà trở 
thành một “dũng sỹ diệt Mỹ Ngụy” thì bác sỹ Trương Thìn chắc chắn sẽ trở
 thành anh giải phóng quân giết người có bằng cấp, nên không cần đến bom mìn súng đạn như Bảy Lốp hay những
 đặc công, những du kích khác…. Biết đâu chừng!
Vì
 vậy mà sau khi miền Nam bị hoàn toàn rơi vào tay cộng quân Bắc Việt thì
 cả triệu sỹ quan, hạ sỹ quan của QLVNCH phải bị tập trung cải tạo, 
trong số đó dễ có đến cả hàng ngàn sỹ quan quân y, trong khi đó cựu sỹ 
quan quân y Trương Thìn vẫn an nhiên tự tại ở Sài gòn, rồi được đảng và 
nhà nước bổ nhiệm chức phó
 giám đốc sở y tế thành phố HCM, viện trưởng viện y dược học thành phố 
HCM và vẫn tiếp tục sinh hoạt văn nghệ với nhóm những cựu sinh viên “Hát
 Cho Đồng Bào Tôi Nghe” thuở trước, với cả bác sỹ chính trị Huỳnh Tấn 
Mẫm nữa.
Tôi
 không biết, nhưng một số bè bạn thì rỉ tai nhau rằng bác sỹ quân y 
Trương Thìn đã vì nuốt lời thề Hippocrate trong thời gian phục vụ trong 
binh chủng Thủy Quân Lục Chiến của
 QLVNCH, nên cuối đời ông phải khổ đau bệnh tật như vậy lại không có một
 mụn con trai để nối dõi tông đường cho dòng họ Trương, tức là Trương 
Thìn đã “vô hậu kế đợi”. Tôi không biết, nhưng một số bạn bè khác cũng 
rỉ tai nhau rằng bác sỹ Huỳnh Tấn Mẫm cũng vậy, cũng vô hậu kế đợi, rằng
 vợ chồng Tấn Mẫm chỉ sinh được một mụn con trai nhưng lại bị thiểu năng
 trí tuệ. Tôi không biết, nhưng bạn bè rỉ tai nhau rằng hai tên đồ tể 
máu lạnh của Mậu Thân 1968 ở Huế Hoàng Phủ Ngọc Tường và Lâm Thị Mỹ Dạ 
cũng vô hậu kế đợi, chỉ sinh được 3 "con vịt giời" thôi. Nhiều người cho
 rằng ấy là cái phúc cho dân tộc Việt bởi những kẻ ác nhân thất đức đã 
bị tuyệt tự chứ không còn truyền tôn nối tử để tàn hại quê hương
 được nữa.
“Thiên
 võng khôi khôi sơ nhi bất lậu”: Lưới Trời lồng lộng nhưng có ai thoát 
được đâu! Những kẻ ăn cơm quốc gia, thờ ma cộng sản để mang lại tang 
thương cho đất nước để tàn hại giống nòi thì rồi cũng sẽ như Trương 
Thìn, Huỳnh Tấn Mẫm, Hoàng Phủ Ngọc Tường mà thôi. 


Ingen kommentarer:
Legg inn en kommentar