Để đấu 
tranh, phải có người đấu tranh. Không có người 
đấu tranh thì không có cuộc 
đấu tranh. Đấu tranh 
quá ít người thì không có sức 
mạnh để thay đổi 
được cục 
diện. Đó là yếu tố nhân 
sự. 
Nhưng đông người mà 
không đoàn kết, không thống 
nhất được ý chí 
và đường lối 
đấu tranh, thì chỉ là một đám 
người ô hợp, không 
sức mạnh. 
Muốn đám đông ấy liên 
kết thành một 
khối, cùng chung một ý chí, 
cùng theo một đường 
lối, thì phải có tổ chức. 
Muốn có tổ chức thì 
phải có người 
đứng ra xây dựng 
tổchức, quy 
tụ người vào 
tổ chức, 
đồng thời 
điều hành những 
người trong tổ chức, tóm 
lại là phải có người lãnh 
đạo.
Một tập 
thể không có lãnh đạo 
tương tự như rắn không 
đầu. Không đầu thì 
thân thể dù 
lành mạnh cường 
tráng đến đâu cũng chẳng làm 
được gì ra hồn.
Cuộc đấu tranh 
chống độc tài 
cộng sản 
hiện nay, muốn 
chiến thắng, 
muốn thành công, các lực 
lượng hay tổ chức 
đấu tranh dù trong nước hay 
hải ngoại 
đều cần có 
lãnh đạo.
Lãnh 
đạo 
một tổ chức ở trong nước 
quả là 
khó, vì bất kỳ ai xuất 
đầu lộ diện lãnh 
đạo cuộc 
đấu tranh cũng đều 
bị cộng 
sản tìm cách tiêu diệt, khai 
trừ, bỏ tù, nếu không 
được thì cô lập, vô 
hiệu hóa các hoạt 
động, hay ít nhất là 
hạn chế khả năng hoạt 
động. Dù đức 
độ tài 
ba đến đâu, hễ đã bị hạn 
chế hay 
vô hiệu hóa hoạt 
động thì khó mà lãnh đạo.
Còn ở hải 
ngoại tuy không có những khó 
khăn ấy, 
nhưng có những khó 
khăn khác khiến cho lực 
lượng đấu 
tranh ở hải 
ngoại hiện nay 
chưa xuất 
hiện được 
người nào có khả năng quy tụ được 
đại đa số quần chúng, 
được quần chúng 
nể phục, tín 
nhiệm và chấp 
nhận quy phục. 
Biết bao người mong 
mỏi một lãnh 
đạo xuất chúng 
đưa cuộc 
đấu tranh tại 
hải ngoại đi 
đến thành công! Nhưng cho 
tới nay, sau mấy 
chục năm đấu tranh, 
lãnh đạo ấy 
vẫn chưa 
xuất hiện. 
Người Việt 
hết nhân tài rồi 
sao?
Để đi 
vào vấn đề, 
trước hết 
cần tìm hiểu xem 
người lãnh đạo 
cần có những 
đặc tính 
nào.
Lãnh 
đạo 
giỏi không nhất 
thiết phải tài 
giỏi hơn 
người về mọi 
phương diện, mà 
phải làm sao để những 
người tài giỏi 
hơn mình sẵn sàng 
cộng tác hầu cùng 
đạt đến 
mục tiêu chung. Điều mà 
người lãnh đạo có 
thể làm 
được trong khi những 
người tài giỏi kia 
không làm được, đó là liên kết các cá 
nhân hay các nhóm người khác biệt nhau 
lại thành một 
tổ chức, 
đồng thời 
thống nhất 
được những 
đường lối 
vốn rất đa 
dạng của 
những nhóm ấy thành 
một đường 
lối duy nhất. 
Người lãnh đạo 
giỏi dùng sự khôn khéo, tế nhị, 
mềm dẻo 
để thống 
nhất hơn là 
dùng những biện pháp 
mạnh. Cưỡng 
chế chỉ được 
sử dụng 
một cách hạn 
chế và 
bất đắc dĩ 
trong những trường 
hợp "chẳng 
đặng đừng" mà 
thôi.
Biết bao người cho 
rằng người lãnh 
đạo lý tưởng mà 
mọi người mong 
đợi phải là 
người gương 
mẫu, chính trực, 
biết hy sinh, có nghị lực, 
tự tin, 
thông minh, có khả năng 
phân tích và tổng hợp, 
vừa sắc bén, 
nhạy cảm, 
sẵn sàng ra tay hành động, 
vừa tập 
hợp được 
quần chúng, tạo 
niềm tin tưởng, 
cổ vũ 
và động viên những 
người cộng tác, 
đồng thời có 
tầm nhìn xa, tầm nhìn 
chiến lược, 
quyết tâm và bền 
bỉ theo 
đuổi, lại 
quyết đoán và tạo 
được những thay 
đổi, 
v.v...
Nếu cứ kỳ vọng và 
đòi hỏi người lãnh 
đạo phải 
được như thế thì chúng ta rất 
dễ thất 
vọng, vì cả thế giới 
từ xưa 
đến nay không chắc có 
vị lãnh 
đạo nào có đầy 
đủ những 
đức tính ấy. Nhìn 
lại những anh 
hùng của dân tộc ta 
cũng như của 
thế giới, 
hoặc những 
người nổi 
tiếng là những minh 
quân trên thế giới, chúng 
ta thấy các vị cũng có khá nhiều 
khuyết điểm. 
Người được 
mặt này thì mất 
mặt kia. Người 
điều hành giỏi thì 
nhiều khi lại 
rất độc đoán, 
lúc nào cũng cho mình là đúng; người 
được mọi 
người quý mến thì 
lại thiếu 
quyết đoán; người 
đạo đức thì 
lại dễ tin người nên 
hay bị qua 
mặt; người nhân 
hậu thì không đủ cứng 
rắn đối 
với người 
xấu…
Nhìn 
lại 
lịch sử, ta 
thấy những 
người lãnh đạo 
giỏi có thể là người bình 
dân, không giỏi về chữ nghĩa, như Đinh Bộ Lĩnh, Lê Lợi, 
Nguyễn Huệ… 
nhưng có khả năng làm cho những nhân 
tài xuất chúng như Nguyễn Trãi, 
La Sơn Phu Tử… 
cộng tác với mình. 
Trong bộ tiểu 
thuyết lịch 
sử "Hán 
Sở Tranh Hùng", Lưu Bang 
cho quần thần 
thấy ông không giỏi 
bằng những quan, 
tướng dưới 
quyền ông, nhưng ông 
có khả năng 
sử dụng 
họ, làm cho họ hết lòng vì mình.
Saint Bernard nói: 
"Hỡi những 
người thông thái, xin hãy dạy dỗ chúng tôi. Hỡi 
những người đạo hạnh, xin hãy làm 
gương đểchúng tôi 
bắt chước. Và hỡi 
những 
người khôn ngoan, 
xin hãy lãnh đạo chúng 
tôi". Như thế, theo 
Saint Bernard, người lãnh đạo 
giỏi không nhất 
thiết là người 
nổi bật 
về thông thái hay đạo 
hạnh, mà phải 
hơn người 
về khôn 
ngoan. Vì thế chúng ta đừng đòi 
hỏi người lãnh 
đạo phải là trí 
thức, thông thái, có bằng 
cấp, hay có đời 
sống luân lý thật 
gương mẫu. 
Người lãnh đạo 
chỉcần 
đạt được 
mức trung bình hoặc trên 
trung bình về hai 
phương diện ấy là 
đủ .
Người lãnh đạo có 
thể không giỏi 
về một 
số mặt, 
nhưng để là một lãnh 
đạo tốt, thì 
phải có những 
đặc tính hơn 
người sau đây: có lòng yêu nước, 
biết đặt 
đại cuộc 
(quyền lợi 
đất nước) trên 
tiểu cuộc 
(quyền lợi riêng 
của đảng phái, 
gia đình, cá nhân), lòng quảng 
đại (không chấp 
nhất những 
chuyện tiểu 
tiết), tính đàn anh (biết 
bảo vệ và quan tâm đến 
những người 
dưới quyền), 
biết lắng nghe, 
tính tình cao thượng.
Lãnh 
đạo có 
thể có 
những sai lầm, có 
thể còn 
một số những 
khuyết điểm. Vì 
thế chúng ta cần có cái 
nhìn tổng thể mang tính tương 
đối. Người 
tốt là người có 
nhiều điều 
tốt hơn 
điều xấu, và 
người xấu là 
người có nhiều 
điều xấu 
hơn điều 
tốt. Chứ không phải 
người tốt là 
người không có điều 
xấu, và người 
xấu là người không 
có điều tốt. 
Đừng nhìn vào phần ít 
hơn mà đánh giá cảtoàn 
thể. Đừng vì 
một vết đen 
trong một tờ giấy 
trắng mà bảo đó là 
tờ giấy đen! 
Hiện nay có khá nhiều 
người đánh giá con người và 
sự việc theo 
kiểu ấy!
Thật ra, trên đời, chúng 
ta rất khó kiếm 
được sự gì hoàn hảo, lý 
tưởng, đúng như mình muốn. 
Những gì chúng ta có thể có được trong 
tầm tay thường 
không hoàn hảo. Vì thế sự khôn ngoan đòi hỏi chúng 
ta phải chọn và 
chấp nhận cái 
tương đối 
tốt nhất 
hoặc cái ít xấu 
nhất, chứ không phải cái 
mình mong muốn. Nếu 
cứ đòi 
phải có được cái 
hoàn hảo và chê bỏ những cái 
tốt nhất 
(nhưng không được 
như ý) 
đến với mình, 
chúng ta sẽ bỏ lỡ nhiều 
cơ hội đáng 
tiếc. Chúng ta sẽ rơi vào 
trường hợp "già 
kén, kẹn hom" của 
những người vì 
chỉ muốn 
kết duyên với 
người như ý muốn nên 
từ chối 
những người 
tương đối 
xứng đáng, để rồi khi 
không thể chờ đợi 
được nữa thì 
phải lập gia 
đình với những 
người còn dở hơn 
rất nhiều so 
với những 
người mình đã từ chối.
Nhìn 
lại 
lịch sử, chúng 
ta thấy những 
trường hợp "tránh 
vỏ dưa, 
gặp vỏ dừa" không 
chỉ của 
một cá nhân hay một đoàn 
thểmà của 
cả một dân 
tộc. Người dân 
vì không hài lòng với một chính 
phủ tương 
đối tốt, 
nhưng không vừa ý mình 
nên lật đổ để rồi sau đó 
phải chấp 
nhận những chính 
phủ còn 
tồi tệ hơn 
rất nhiều.
Trong các lãnh 
vực, chúng 
ta đều phải 
chấp nhận tính 
tương đối 
của con người cũng 
như sự việc và 
hoàn cảnh. Trong chính trị cũng thế, 
thậm chí còn hơn 
thế nữa.
Muốn lãnh đạo thì 
trước tiên phải thu 
phục được 
quần chúng và có được 
những người 
cộng tác chặt 
chẽ với mình. 
Vào những thời 
đại trước, các 
nhà lãnh đạo tương 
đối dễ.Hùng Vũ.


Ingen kommentarer:
Legg inn en kommentar