Nhưng
vấn đề không chỉ có thế. Trong 50 năm qua, khi những sai lầm của Giáo
Hội Phật Giáo Ấn Quang gây tang thương cho đất nước và cho Phật Giáo
được đưa ra ánh sáng, một chiến dịch tung hỏa mù có tổ chức và có hệ
thống đã
được phát động để chạy tội, đó là xử dụng Vọng Ngữ (nói láo) đánh Công
Giáo và chế độ Ngô Đình Diệm. Những bài thuyết trình của Huỳnh Tấn Lê,
Vũ Ánh trong "Lễ Tưởng Niệm 50 Năm Pháp Nạn Bồ Tát Thích Quảng Đức và
Tăng Tín Đồ Vị Pháp Vong Thân" tại Trường Jerome Center ở Santa Ana vào
chiều Chúa Nhật 23.6.2013 cũng nằm trong chiến dịch đó. Phải chăng VỌNG
NGỮ đã chính thức trở thành một sách lược “giải nghiệp” của nhóm Phật
Giáo Ấn Quang?
Để
trả lời câu hỏi này,
trước tiên chúng tôi xin nói qua về Huỳnh Tấn Lê, sau đó sẽ tóm lược
những thủ đoạn gian trá mà những kẻ muốn chạy tội đã và đang xử dụng.
HUỲNH TẤN LÊ LÀ AI?:
Chúng ta hãy đọc một đoạn do ông Phạm Hải viết về Huỳnh Tấn Lê được phổ biến trên các diễn đàn và trên website haingoaiphiemdan.com:
“Huỳnh
Tấn Lê tốt nghiệp khoá 17 Học Viện Quốc Gia Hành Chánh. Ra trường làm
việc tại bộ Dân Vận dưới thời Hoàng Đức Nhã. Sau ngày Việt
Cộng cưỡng chiếm nước Việt Nam Cộng Hoà thì Huỳnh Tấn Lê cũng phải vào
tù nhưng Lê là một thứ “tù cha” đi ra đi vô trại tù như đi chợ. Bọn cán
bộ quản giáo cũng phải kiêng mặt. Một ngày đẹp trời Lê thong thả bước
ra cổng trại tù và gia đình lên tầu vượt biên.
“Sang
Mỹ, Lê mở tiệm cho mướn video và rất phát đạt. Sau khi ổn định và có
tiền, Lê kinh doanh chùa và càng ngày càng giầu hơn. Chẳng ai biết rõ
hiện Lê có bao nhiêu chùa nhưng Huỳnh Tấn Lê là người đã sáng lập ra
Tổng Hội Cư Sĩ và dùng tiền bạc cũng như phe phái khống chế hầu như toàn
bộ các chùa Việt Nam ở hải
ngoại. Chùa đã đem lại cho Lê tiền bạc và đồng thời Lê cũng biết khôn
khéo gây bè kết phái để lũng đoạn các sinh hoạt tôn giáo thuần túy”.
Những
chuyện ông Phạm Hải viết chưa thể kiểm chứng được. Chúng tôi biết Huỳnh
Tấn Lê là người Phú Yên, cùng quê với Hòa Thượng Thích Nguyên Trí. Khi
thầy Nguyên Trí lập ra chùa Bát Nhã ở Santa Ana, Huỳnh Tấn Lê trở thành
“chủ sòng” của nhóm Nguyên Trí, chứ không phải chủ sòng của “hầu như
toàn bộ các chùa
Việt Nam ở hải ngoại” như ông Phạm Hải đã nói. Chức vụ hiện nay của
Huỳnh Tấn Lê được thổi lên là “Chủ Tịch (Muôn Năm) Hội Đồng Điều Hành
Tổng Hội Cư Sĩ Phật Giáo Việt Nam Hoa Kỳ”, nhưng trong thực tế Lê chỉ là
chủ tịch của nhóm cư sĩ thuộc chùa Bát Nhã mà thôi.
Cần phải nói rõ thêm hiện nay tại Orange County, thủ đô của VNCH nối dài, có đến ba giáo hội Phật Giáo: Giáo Hội Điều Ngự (Ấn Quang - Quảng Độ),
Giáo Hội Bát Nhã (Ấn Quang - Về Nguồn) và Giáo Hội Bảo Quang
(Việt Nam Quốc Tự). Ngoài ra, còn nhiều cơ sở Phật Giáo khác đứng ngoài
ba giáo hội này. Cả ba giáo hội đang “thi đua” chiếm ưu thế. Năm nay
Giáo Hội Bát Nhã do Huỳnh Tấn Lê lèo lái, đã tổ chức diễn hành rầm rộ
bằng xe hoa ở Mile Square Park ngày 11.5.2013 và cho nổ lớn vụ Quảng Đức
để vượt lên hai giáo hội kia, nhưng kết quả thật thê thảm.
Có
tin đồn Thiền sư Lê Mạnh Thát, đệ tử của Thích Trí Quang, người khởi
xướng phong trào Về Nguồn, mới từ Việt Nam qua, sẽ xuất hiện để kêu gọi
“hòa hợp hòa giải trong ngoài” trong buổi lễ nói trên, nên một số người
đã đến đợi Lê Mạnh Thát xuất hiện là hô
“Đả đảo Cộng Sản”, nhưng Lê Mạnh Thát không dám ra. Tuy nhiên, nhóm
Liên Thành cũng đã chụp được tấm hình Lê Mạnh Thát đang đứng với Thích
Nguyên Trí và đưa lên các diễn đàn.
NHỮNG THỦ ĐOẠN GIAN TRÁ:
Có
quá nhiều bài phê phán nặng nề “nguồn tài liệu” bịp bợm mà Huỳnh Tấn Lê
đã đưa ra, trong số này có hai bài được dư luận chú ý nhất là bài “Thư Gửi Đồng Môn CS Huỳnh Tấn Lê” của một Cựu SV QGHC ở Virginia vốn là huynh trưởng của Huỳnh Tấn Lê, và bài “Vài góp ý với Tiến Sĩ Huỳnh Tấn Lê, huynh trưởng đồng môn Trường Quốc Gia Hành Chánh” của Chu Tất Tiến. Ở cuối bài “Thư Gửi Đồng Môn CS Huỳnh Tấn Lê” người
huynh trưởng của Huỳnh Tấn Lê đã viết:
“Anh có nghĩ rằng anh cần xin lỗi cộng đồng tỵ nạn về những việc láo lếu mà anh xỉ nhục chế độ VNCH không?
“Tôi
nghĩ rằng nếu anh không nhận lỗi và xin lỗi thì chúng tôi không coi
anh là đồng môn của chúng tôi nữa, và sẽ coi anh như một kẻ phản bội
cùng lứa với những tên Nguyễn Phương Hùng, ETC Quang Trường, Nguyễn Cao
Kỳ, những kẻ đời đời bị nguyển rủa.”
Chúng
tôi thấy điều quan trọng là phải nói lên các thủ đoạn gian trá mà nhóm
Phật Giáo đấu tranh đã xử dụng từ 1963 đến nay để che đậy những mưu đồ
bất chính của
họ, gây ra nhiều hậu quả tai hại cho đất nước và cho Phật Giáo. Sau đây
là những thủ đoạn chính:
1.- Thủ đoạn thứ nhất: Đốt hồ sơ Phật Giáo:
Sau
khi Tổng Thống Ngô Đình Diệm bị giết, chiều 2.11.1963 Đổ Mậu đã cho
người đi đốt tất cả hồ sơ lưu trữ ở Đoàn Công Tác Đặc Biệt, sau đó ra
lệnh thủ tiêu tất cả tài liệu về Phật Giáo ở các cơ quan an ninh. Đỗ Mậu
nghĩ rằng đốt xong hồ sơ là có thể nói phét. Nhưng đốt làm sao hết
được? Sau này người ta còn tìm thấy tờ khai dài 32 trang của Hòa Thượng
Thích Tâm Châu ở Bộ Nội Vụ, Phúc trình của Ty Công An Cảnh Sát Thừa
Thiên về vụ Phật Giáo Huế ở văn phòng của Tướng Đỗ Cao Trí, Tư Lệnh Quân
Đoàn I, v.v. Ngoài ra còn vô số tài liệu khác đang được lưu trử trong
các văn khố Mỹ, nói láo sẽ bị lật tẩy ngay.
2.- Thủ đoạn thứ hai: Nhổ ra liếm lại:
Nếu Huỳnh Tấn Lê
có học thi tiến sĩ thật, anh ta phải biết thế nào là Sử Liệu (Historical Documents), thế nào là Bằng Chứng Lịch Sử
(Historcal evidence) và các phương thức phải được xử dụng để kiểm
chứng. Vì không phải là tiến sĩ thật nên anh đã coi những chuyện giả
tưởng là sử liệu và bằng chứng lịch sử như quyển “Đảng Cần Lao” của Chu Bằng Lĩnh hay quyển "Việt Nam Đệ Nhất Cộng Hòa Toàn Thư 1954-1963” của Nguyễn Mạnh Quang chẳng hạn. Đoạn Chu Bằng Lĩnh nói Đảng Cần Lao giết 300.000 Phật tử, con nít nghe cũng phải bật cười.
Nói
một cách rõ ràng hơn, đây chỉ là những thứ nhổ ra liếm lại. Lý Khôi
Việt còn chơi bạo hơn, anh ta viết ra những chuyện bịa đặt rồi cho đăng
trên tờ Bông Sen của anh ta, sau đó trích dẫn lại và coi đó là “bằng
chừng lịch sử”!
Đa
số những chuyện nhóm Đổ Mậu, Giao Điểm, Chuyển Luân… phổ biến đều là
chuyện nhổ ra liếm lại. Cuốn “Đảng Cần Lao” của Chu Bằng Lĩnh được coi
ngang hàng với kinh Phật cũng chỉ là loại nhổ ra liếm lại!
Cũng
không phải tất cả sách do người Mỹ viết ra đều là “tài liệu lịch sử”.
Người ta thấy nếu đem so lại với đóng tài liệu Mỹ đã giải mã, có thể có
đến 60% trong số khoảng 30.000 sách người Mỹ viết về chiến tranh Việt
Nam có rất nhiều điều sai.
3.- Thủ đoạn thứ ba: Xử dụng đồ cổ giả:
Như
chúng ta đã biết, khi cần thực hiện một âm mưu bất chính, chính phủ Hoa
Kỳ thường đưa ra những tin tức hay tài liệu giả để đánh lừa dư luận.
Tuy nhiên, vài chục năm sau, họ giải mã những tài liệu mật và cho chúng
ta thấy rõ sự thật. Như vụ Hòa Thượng Quảng Đức chẳng hạn, ngay Hòa
Thượng Tâm Châu cũng tưởng chính ông ra lệnh cho tự thiêu, nhưng những
tài
liệu Mỹ công bố sau này cho thấy chính điệp viên William Kohlmann đã
phối hợp với Thích Đức Nghiệp và Trần Quang Thuận để thực hiện vụ đó.
Sau khi tin tự thiêu của thầy Quảng Đúc được gởi đi khắp thế giới, CIA
bảo Trần Thiện Khiêm dẫn các tướng lãnh vào gặp ông Diệm đòi ban hành
tình trạng khẩn cấp và lục xét chùa. Ông Diệm đã trúng kế CIA. Ngày
24.8.1963 Mỹ ra lệnh đảo chánh. Như vậy Phật Giáo chỉ là công cụ của
CIA. Không có CIA nhúng tay vào, hàng chục vụ tự thiêu tiếp theo đều chỉ
là tiếng kêu trong sa mạc.
Vụ
lật đổ ông Diệm cũng vậy, lúc dầu Mỹ chối dài và nói chuyện đó do các
tướng Việt Nam làm. Nhưng năm 2003 Mỹ công bố Kennedy Tapes và Johnson
Tapes cho biết Mỹ đã dùng một bọn ác ôn côn đồ đáng nguyền rủa
làm cuộc đảo chánh đó.
Tuy nhiên, vì những tài liệu được giải mã đã làm cho những hãnh diện của Phật Giáo trở thành lố bịch, nên nhóm Đỗ Mậu, nhóm Giao
Điểm, nhóm Chuyển Luân và nhóm Huỳnh Tấn Lê vẫn tiếp tục xài đổ cổ giả!
4.- Thủ đoạn thứ tư: Trích dẫn tài liệu theo kiểu lưu manh:
Cũng
như Lê Mạnh Thát khi viết sử, nhóm Đỗ Mậu, nhóm Giao Điểm, nhóm Chuyển
Luân hay nhóm Huỳnh Tấn Lê khi trích dẫn tài liệu thường chỉ trích dẫn
những tài liệu nào hợp với ý mình và coi đó là chân lý, mặc dù sai, và
bỏ qua những tài liệu khác mặc dầu đó là sự thật.
Một
thứ dụ cụ thể là Huỳnh Tấn Lê khi nhận định về phúc trình điều tra của
phái đoàn LHQ, thay vì trích dẫn lời tuyên bố của các viên chức trong
phái đoàn, của Thượng Nghị Sĩ Thomas Dodd, Chủ Tịch Ủy Ban Tư Pháp
Thượng Viện, hay của Tổng Thống Nixon, lại trích dẫn “nhận định” của
Hoàng Nguyên Nhuận tức Hoàng Văn Giàu!
Về trường hợp ông Ngô Đình Nhu gặp Phạm Hùng cũng
thế, thay vì trích dẫn văn kiện chính thức là phúc trình của CIA có tên là “Possible Rapprochement Between North and South Vietnam” hay “The War Of The Vanquished”
của Mieczyslaw Maneli, lại đi trích dẫn một bài trên tờ Newsweek và coi
đó là bằng chứng kịch sử! Đó là một lối viết lách lưu manh.
5.- Thủ đoạn thứ năm: Coi Vọng Ngữ là võ khí tối ưu:
Mặc dầu
Phật Giáo coi Vọng Ngữ (nói láo) là một trọng tội, nhóm Phật Giáo đấu
tranh đã xử dụng không ngừng nghỉ Vọng Ngữ như một thứ võ khí tối ưu.
“Bản Tuyên ngôn của Tăng, tín đồ Phật Giáo Việt Nam”
đầu tiên ngày 10.5.1963 gồm 5 điểm là một bản tuyên ngôn nói lên toàn
những chuyện bịa đặt như chuyện “triệt hạ cờ Phật Giáo”, Dụ số 10, đòi
“được tự do hành đạo và truyền đạo”, v.v. Sau đó việc xử dụng Vọng Ngữ
đã trở thành sách lược trắng trợn của Giáo Hội Ấn Quang, chẳng như Tuyên
bố 5 điểm của GHPGVNTN tại Quốc Hội Hoa Kỳ năm 1966, Tuyên Ngôn 6 điểm
của Phật Giáo VN
tại Hội Nghị Thế Giới về Tôn Giáo và Hòa Bình tại Tokyo năm 1970, Diễn
văn “Mừng Giải Phóng” do Thích Mãn Giác đọc ngày 15.5.1975, v.v. Tất
cả đều là Vọng Ngữ. Những sách viết về cuộc đấu tranh "Bi Trí Dũng" của
Phật Giáo trong 50 qua đều là Vọng Ngữ. Bài diễn văn Huỳnh Tấn Lê đọc
hôm 23.6.2013 vừa qua cũng là Vọng Ngữ.
CHẠY TRỜI KHÔNG KHỎI NẮNG:
Trong bài “Vọng ngữ: Con đường giải thoát?”
phổ biến hôm 9.5.2013, chúng tôi đã cho thấy rằng các cuộc chiến bằng
võ khí Vọng Ngữ của Giáo Hội Ấn Quang từ 1963 đến nay đã bị thất bại
liên tục và thê thảm:
(1) Bị Mỹ biến thành công cụ lật đổ chế độ Ngô Đình Diệm, xài xong rồi bỏ.
(2) Bị Mỹ bỏ, đi theo Mặt Trận Giải Phóng Miền Nam, thắng cuộc rồi cũng bị Cộng Sn loại.
(3) Trở về với Mỹ bị Mỹ biến thành con bài thí, mất gần hết các cơ sở hạ tầng và bị chia rẽ nghiêm trọng trong nội bộ.
(4) Sau đó, nhóm Già Lam do Thiền sư Lê Mạnh Thát lãnh đạo đã chủ trương “trá hàng để làm văn hóa và hoằng pháp”, quay trở lại với Việt Cộng dưới danh nghĩa “Về Nguồn”.
Nhóm này cho rằng có thể xâm nhập vào Giáo Hội Nhà Nước, đợi khi Cộng
Sản sụp đổ sẽ “thống lãnh” Phật Giáo và từ đó lên nắm chính quyền! Nhưng
Đảng CSVN đâu phải là trẻ con. Sau khi xử dụng Lê Mạnh Thát để tổ chức
lễ Vesak LHQ năm 2008 tại Hà Nội xong, Việt Cộng cho Lê Mạnh Thát “đi
chỗ khác chơi”.
Trước
những thất bại nặng nề đó, nhiều nhóm trong Giáo Hội Ấn Quang đã xử
dụng Vọng Ngữ đánh phá Công Giáo và
chề độ Ngô Đình Diệm để khỏa lấp những sai lầm của mình. Nhưng ở nước
Mỹ này, tại Tòa Bạch Ốc, Quốc Hội, Tối Cao Pháp Viện và ngay cả trên
đồng 1 dollar đều có ghi câu “In God We Trust” làm sao dùng Vọng Ngữ để hạ Thiên Chúa Giáo được?
Nếu
thấy ở các nước Thiên Chúa Giáo không hợp, có thể đóng bè đi Cambodia,
Lào, Thái Lan, Tích Lan hay Miến Điện bất cứ lúc nào. Tuy nhiên, Kinh
Pháp Cú, ở PHẨM ÁC có
dạy:
“Chẳng
phải bay lên không trung, chẳng phải lặn xuống đáy biển, chẳng phải
chui vào hang sâu núi thẳm, dù tìm khắp thế gian này, chẳng có nơi nào trốn khỏi ác nghiệp đã gây.”
Như vậy là kinh Phật đã nói rõ: “Chạy trời không khỏi nắng”. Càng quậy thì càng chìm sâu xuống.
Lữ Giang.
Ingen kommentarer:
Legg inn en kommentar