Cho
đến hôm nay, phong trào đấu tranh cho dân chủ ở Việt Nam mặc dù chưa
thành công trong việc lật đổ chế độ cộng sản bán nước và độc tài. Tuy
nhiên không hẳn là chúng ta thất bại. Bằng chứng là đảng cộng sản
đã phải run sợ và có những biện pháp kêu la chứng tỏ sự sợ hãi của
mình. Xin ví dụ như: Thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng đã phải ra công văn cấm
dân chúng đọc Dân Làm Báo, Biển Đông. Hay như việc cũng chính thủ tướng
phải chi tiền cho một đội ngũ đông đảo Dư Luận Viên để có thể đánh phá
lề dân. Cũng bởi sợ hãi dân chủ và internet mà đảng cộng sản phải chặn
đường vào các trang của lề dân hay facebook. Đồng thời báo nhân dân,
quân đội nhân dân trước đây thường nhìn lề dân bằng nửa con mắt đã phải
vã mồ hôi để biện minh cho đảng trước sức mạnh sự thật của lề dân. Chính
vì vậy, chúng ta không thể quá bi quan với vấn đề đấu tranh cho dân
chủ. Nếu chúng ta bị quan nhụt chí hoặc nóng vội thì tất cả chỉ là “giục
tốc bất
đạt” mà thôi!.
Vong bản là bán nước:
Cho
đến hôm nay chúng ta đã biết rằng, Cờ Vàng không phải là lá cờ của Việt
Nam Cộng Hòa (VNCH) mà Cờ Vàng là lịch sử dân tộc. Điều này đã được
chứng minh rõ ràng qua hai bài “Những sự thật cần phải biết”. Như vậy chúng ta không thể gán ghép
việc lá cờ vàng với việc kêu gọi phục hồi VNCH. Có thể nói, quyền lựa
chọn lá cờ hay thể chế sau này là hoàn toàn do người dân Việt Nam lựa
chọn. Chúng ta tôn trọng quyết định của người dân. Tuy nhiên chúng ta
phải luôn nhớ hai điều là: Dù là thể chế nào cũng cần phải giữ được cội
nguồn của dân tộc và cần phải có một lá cờ trong lúc đấu tranh để có thể
thu thập được lòng người.
Theo
một số bài viết cho rằng “VNCH đã chết”, cứ tạm cho như thế, mặc dù
trên thực tế không phải thế vì một chế độ không hẳn chỉ sống bằng bề nổi
mà quan trọng là sống trong lòng dân và điều này thì VNCH hoàn toàn có
vì sau 38 năm nay trong lòng người dân trong và ngoài nước vẫn trung
thành với lá cờ vàng. Như vậy thì cờ Vàng không thể chết. Hơn thế nữa
VNCH không phải là chế độ đại diện cho cờ vàng, mà VNCH chỉ là một chế
độ trong nhiều chế độ, thời kỳ của lịch sử dân tộc lấy cờ vàng làm quốc
kỳ. Như vậy, nếu muốn quay về với cờ vàng sau này cũng không có gì là
điều lạ. Bởi vì chúng ta cần phải biết thể chế có thể thay đổi, đảng
phái có
thể thay đổi nhưng có những yếu tố lịch sử dân tộc không thể thay đổi. Ở
trong trường hợp này là lá cờ vàng. Bởi vì nếu một dân tộc tự mình ném
bỏ lịch sử dân tộc, ném bỏ yếu tố truyền thống thì đó chính là dân tộc
Vong Bản. Chẳng lẽ các bạn lại muốn chúng ta lấy 1 lá cờ đỏ giống cộng
sản đem từ Phúc Kiến bên Tầu về làm cờ sau này? Hay là các bạn lại muốn
đem một lá cờ của một nước XYZ nào đó về để chế biến? Tại sao cứ phải hô
hào vứt bỏ cái truyền thống dân tộc để đem về những cái mới không thích
hợp.
Một
dân tộc muốn trường tồn phải có bản sắc cho riêng mình. Một trong những
yếu tố đó chính là yếu tố lịch sử dân tộc mà trong trường hợp là lá cờ.
Chúng ta không chấp nhận cờ đỏ Phúc Kiến tại sao chúng ta lại cố tình
không chấp nhận cờ vàng có từ thời Hai Bà Trưng để đi tìm một lá cờ khác
như một số tác giả trên Dân Làm Báo và một số báo mạng khác đang định
hướng? Phải chăng chính những tác giả này đang cố tình Vong Bản. Xin
nhắc cho những tác giả này rằng tội Vong Bản nặng không kém gì tội bán
nước.
Có
một điều chúng ta phải thấy rằng, không phải cái gì mới cũng tốt. Thể
chế dân chủ mới sẽ tốt, con người mới sẽ tốt nhưng truyền thống dân tộc
không thể phai nhòa được. Liệu các bạn có nghĩ đến một ngày nào đó chúng
ta ném bỏ khăn đóng áo dài để mặc đồ đại cán như Hồ Chí Minh và đàn em.
Liệu chúng ta có thể vứt bỏ những bộ áo dài thiết tha của thiếu nữ Việt
để nhập về những bộ Kimono để làm quốc phục?. Yếu tố lịch sử và văn hóa
không cho phép chúng ta làm như vậy vì làm như vậy chính là phản bội
dân tộc. Xin lấy ví dụ: Chế độ Nga Hoàng sau khi có Liên Xô đã mất.
Nhưng lá cờ dân tộc Nga không chết. Và nước Nga mới đã dùng lá cờ dân
tộc của họ. Tại sao chúng ta cứ phải tìm cách bỏ lá cờ vàng? Đó phải
chăng là âm mưu vong bản của một số người?. Nếu là vậy thì thật đáng
buồn vì chúng ta kêu gào chống cộng sản đấu tranh cho dân chủ, cho Dân
Tộc nhưng bản thân lại đi đánh mất bản sắc dân tộc.
Cũng
có một số người cho rằng đến nay phong trào dân chủ chưa thành công là
do có sự cãi cọ cờ vàng / đỏ làm ảnh hưởng đến đấu tranh. Nhưng điều này
lại không đúng. Vì sao?
Vì chúng ta đang đấu tranh cho dân tộc, nên chúng ta lấy lá cờ dân tộc làm phương hướng, làm biểu tượng phân biệt với cộng sản bán nước không có gì sai. Và việc những người yêu cộng sản hoặc không yêu cộng sản mà vẫn dùng cờ đỏ có sự khác biệt không có gì lạ. Với cộng sản chúng ta miễn bàn. Còn những người không yêu cộng sản mà vẫn dùng cờ đỏ vì họ chưa biết, chưa hiểu sâu sau nhiều năm bị cộng sản lừa dối vẫn tưởng là lá cờ vàng của VNCH thì chúng ta phải làm cho họ hiểu để họ dần quay về với dân tộc, với quốc gia. Tại sao chúng ta không chịu làm điều đó với tư cách truyền thông sự thật mà lại đổ tội cho có sự tranh cãi giữa cờ vàng và cờ đỏ. Phải chăng đây là sự ngụy biện của những kẻ vong bản và muốn phá vỡ tinh thần dân tộc?
Vì chúng ta đang đấu tranh cho dân tộc, nên chúng ta lấy lá cờ dân tộc làm phương hướng, làm biểu tượng phân biệt với cộng sản bán nước không có gì sai. Và việc những người yêu cộng sản hoặc không yêu cộng sản mà vẫn dùng cờ đỏ có sự khác biệt không có gì lạ. Với cộng sản chúng ta miễn bàn. Còn những người không yêu cộng sản mà vẫn dùng cờ đỏ vì họ chưa biết, chưa hiểu sâu sau nhiều năm bị cộng sản lừa dối vẫn tưởng là lá cờ vàng của VNCH thì chúng ta phải làm cho họ hiểu để họ dần quay về với dân tộc, với quốc gia. Tại sao chúng ta không chịu làm điều đó với tư cách truyền thông sự thật mà lại đổ tội cho có sự tranh cãi giữa cờ vàng và cờ đỏ. Phải chăng đây là sự ngụy biện của những kẻ vong bản và muốn phá vỡ tinh thần dân tộc?
Xin nhắc lại một lần nữa: Thể
chế có thể thay đổi, tên gọi có thể thay đổi, đảng phái có thể thay đổi
nhưng lá cờ dân tộc không thể thay đổi. Nhưng ai đòi thay đổi lá cờ dân
tộc là VONG BẢN – Tội vong bản là tội đồ bán nước.
Đấu tranh có nhiều con đường
Đấu tranh có nhiều con đường
Đấu
tranh dân chủ là một quãng đường dài, chúng ta không thể nóng vội nhất
là chúng ta không chỉ chống cộng sản Việt Nam mà còn phải chống sư phụ
của chúng là lũ giặc Trung cộng. Nếu chúng ta cứ nóng vội sẽ thất bại.
Hiện nay đang xuất hiện một số bài viết cò mồi cho vấn đề nóng vội như thế này và đó chính là một chiếc bẫy mà chúng ta cần phải nhận ra. Tại sao lại gọi là bẫy? Vì những lý do như sau:
Hiện nay đang xuất hiện một số bài viết cò mồi cho vấn đề nóng vội như thế này và đó chính là một chiếc bẫy mà chúng ta cần phải nhận ra. Tại sao lại gọi là bẫy? Vì những lý do như sau:
Thứ nhất,
chúng ta không phủ nhận việc những tấm gương công khai phản kháng như
Tạ Phong Tần, Nguyễn Văn Hải… đã là một thành công để cổ vũ cho tinh
thần dân chủ dám nghĩ, dám làm của dân tộc ta. Nhưng chúng ta cũng nên
nhận thấy rằng trong lúc này, cộng sản Việt nam vẫn còn trong tay công
an, quân đội và sau lưng là Tầu cộng. Cứ nhìn chúng thẳng tay đàn áp dân
chủ, bỏ tù người yêu nước là chúng ta thấy. Vậy chúng ta cũng nên rút
kinh nghiệm thực tế này để tạm thời chia nhỏ lực lượng, đi vào bí mật để
âm thầm tuyên truyền chờ thời cơ đứng lên. Lúc này chúng ta cần đoàn
kết nhưng không phải tất cả tập trung vào một
mối, hoặc để cho 1 người nào đó đứng ra công khai đương đầu với cộng
sản thì chúng ta ắt sẽ bị cộng sản nắm thóp và bẻ gãy dễ dàng.
Đây
là cuộc cách mạng toàn dân, chứng ta phải âm thầm lập nhóm và cho dân
biết chủ trương, sự thật rồi lợi dụng Internet để kết nối các nhóm lại.
Cộng sản chỉ sợ nhiều nhóm liên kết chặt chẽ vì chúng không biết đâu mà
lần. Còn những luận điệu quy tụ về một mối lúc này chỉ giúp cộng sản dễ
triệt tiêu mà thôi. Chúng ta đừng nên quá chú trọng vào danh tiếng của
một ai đó làm Leader mà quan trọng là chúng ta có nhiều Leader của các
nhóm thì mới làm cộng sản mất phương hướng và không thể triệt hạ.
Thứ hai,
chúng ta kêu gọi đấu tranh cho dân chủ không chỉ bởi có một phương pháp
đó là nêu lên những tham nhũng bỉ ổi của cộng sản hiện nay. Mà chúng ta
cần phải chỉ ra quá khứ lịch sử nhân dân Việt Nam đã bị lừa đảo bởi
đảng cộng sản. Chúng ta có lúc nào đặt tay lên trán tự hỏi là tại sao
vẫn có người Việt Nam tin rằng cộng sản có công với nước, Hồ Chí Minh là
một vị thánh? Chính vì thế chúng ta cần tuyên truyền nhiều hơn nữa sự
thật đến với đồng bào để họ có thể biết họ đã bị lừa đảo. Từ đó, chính
những người dân biết mình bị lừa sẽ là lực lượng tiên phong đánh đuổi
cộng sản.
Chúng
ta cũng nên biết rằng, lịch sử là một môn khoa học có ảnh hưởng rất lớn
đến đường lối chính trị và thể chế ở một quốc gia. Chúng ta nghiên cứu
lịch sử sự thật vừa có thể giúp nhân dân Việt Nam giải độc sau nhiều năm
bị bưng bít. Cũng đồng thời là mục đích giúp cho các thế hệ sau ý thức
được việc cần phải làm để tránh mắc phải những sai lầm trong quá khứ.
Chính người Nhật có ngày hôm nay vì họ đã học nhiều từ lịch sử đau
thương cũng như hào hùng của chính dân tộc họ. Tại sao vẫn có một số
người sợ chúng ta viết về lịch sử, quên quá khứ? Phải chăng đó chính là
một hình thức chạy tội cho cộng sản.
Hơn
thế nữa, đấu tranh với cộng sản trên mặt trận truyền thông có nhiều con
đường. Có thể có người viết về tình trạng kinh tế, xã hội hiện tại
nhưng cũng có người phải viết về lịch sử để chỉ ra sai lầm từ quá khứ.
Chúng ta không thể bắt tất cả mọi người viết về lịch sử mà cũng không
thể bắt tất cả viết về hiện tại. Nếu thực lòng có tâm với dân tộc thì
mỗi người tùy theo khả năng và điều kiện của mình phải làm điều tương
xứng. Không thể cho rằng nói về lịch sử là không tốt trong lúc này. Nói cho đúng hơn, chính lịch sử đang giúp giải độc cho rất nhiều thế hệ còn đang lầm tưởng “Đảng
quang Vinh, bác Hồ vĩ đại!”.
Thứ ba,
chúng ta cần đoàn kết nhưng là đoàn kết với ai? Có nhiều người cho rằng
chúng ta cần phải tập hợp cả những người cộng sản. Tôi không phản đối
điều này nhưng chúng ta cũng nên thấy rằng chỉ có thể đoàn kết với những
người cộng sản phản tỉnh thực sự mà thôi. Vì sao? Chúng ta còn nhớ
những câu nói nổi tiếng như “Đừng nghe những gì cộng sản nói, hãy nhìn những gì cộng sản làm” hay là “Cộng sản chỉ biết tuyên truyền và nói láo”.
Hay chúng ta nhìn thấy trên thực tế, ngày xưa cộng sản nói muốn nhân
dân ăn tết ký hiệp định đình chiến nhưng lại đem quân đánh phá
Miền Nam mậu thân 1968 hay sau này là việc vi phạm hiệp định Paris
1973. Ngay mới đây chúng ta thấy Nguyễn Quang A, Chu Hảo là những người
được cho là lớp cộng sản đang có tư tưởng phản tỉnh vẫn ca ngợi Hồ mặc
dù ai cũng biết Hồ là tội đồ của dân tộc. Như vậy chưa nên có thể tin
vào đội ngũ này. Thậm chí có người tuyên bố bỏ đảng nhưng vẫn ngầm ca
ngợi đảng cộng sản có cương lĩnh và đường lối tốt hay nói cách khác
trước kia cộng sản tốt còn ngày nay cộng sản mới xấu. Chính vì vậy chúng
ta cần phải biết sàng lọc những người cần đoàn kết đó là những người
cộng sản phản tỉnh thực sự như cụ Tô Hải, Nhà thơ Nguyễn Chí Thiện…
Chúng ta không thể đoàn kết với những kẻ đi hàng hai hoặc “Đòi đa đảng chứ không
chống đảng” hay “Chỉ chống đảng để đảng sửa đổi chứ không muốn lật đổ đảng”.
Đó chính là những đối tượng nguy hiểm cho phong trào dân chủ. Một là
những đối tượng này sẽ phá hoại phong trào dân chủ từ bên trong mà tiêu
biểu mới đây là vụ chữ ký của Nguyên Đình Lộc. Hoặc những đối tượng này
sẽ dọn chỗ cho một cộng sản version 2. 0 tại Việt Nam sau này. Bởi vậy
chúng ta cần phải nhận thấy rằng: Đoàn kết là tốt nhưng không thể vơ bèo vặt tép!
Tương
lai dân tộc Việt Nam nằm trong tay người dân Việt Nam. Phải biết kết
hợp toàn bộ sức mạnh đoàn kết dân tộc một cách khéo léo lúc này. Nếu
chúng ta chưa đủ mạnh thì cần bí mật vận động và tuyên truyền cho người
dân lúc này. Đừng vì nóng vội mà quy tập cả những thành phần không đáng
tin cậy vào hàng ngũ dân chủ. Đồng thời cần phải cho người dân thấy được
quá khứ đau thương của dân tộc và ngay cả thảm cảnh hiện nay là do Hồ
Chí Minh và cộng sản gây nên mới có thể có sức bật để lật đổ cộng sản và
đánh tan giặc ngoại xâm Trung cộng.
Đặng Chí Hùng.
Ingen kommentarer:
Legg inn en kommentar