fredag 1. april 2011
Chuyến Săn Ðêm
Chuyến Săn Ðêm.
Sau khi về nhậm chức Tỉnh / Tiểu Khu Trưởng / Tiểu khu Bình Thuận cuối năm 1969, Việc đầu tiên của vị Tiểu Khu Trưởng, Ðại tá Ngô Tấn Nghĩa là bằng mọi giá phải lập lại an ninh trên toàn lãnh thổ Tỉnh. Con đường huyết mạch QL 1 xuyên qua Bình Thuận được khai thông hoàn toàn, vào năm 1970 những chuyến xe đò có thể hoạt động trở lại, những đoàn Quân xa di chuyển hằng ngày mà không bị phục kích. Ðời sống dân chúng toàn Tỉnh trở lại bình thường, Việt cộng bị đẩy lùi về hang ổ của chúng đó là các mật khu trong rừng sâu.
Bằng vào cái gì mà Ðại tá Tiểu khu trưởng Ngô Tấn Nghĩa làm được kỳ công này. Cũng chừng đó các đơn vị cơ hữu chiến đấu, nhưng dưới sự chỉ huy quả cảm, đầy tài năng, biết dấn thân mình tới các Tiền đồn heo hút. Sự có mặt của vị chỉ huy đứng đầu Tỉnh là liều thuốc kích thích tinh thần Binh sĩ chiến đấu lên cao độ. Họ không còn mặc cảm bị bỏ rơi, vì biết cấp chỉ huy cao nhất của mình cũng đang có mặt nơi nào đó, nơi tiền đồn heo hút, hoặc đang có mặt ở một Thôn Xã hẻo lánh như La Gàn, Lương Sơn, Chợ Lầu, Cây số 25, Gió Ngàn Phương, hay Vĩnh Hảo.
Những đêm thăm viếng bất ngờ như thế làm cho các Ðơn vị trưởng ở mỗi địa phương không dám lơ là bỏ đơn vị và quân số phải luôn luôn đầy đủ, trong tư thế sẵn sàng chiến đấu. Trong cuộc đời binh nghiệp, tôi chưa thấy vị chỉ huy nào mà tận tụy phục vụ như thế. nói thì nghe rất dễ, nhưng mấy ai làm được. Thường khi đã leo lên đến chức vị cao, thì việc đầu tiên là lo vơ vét, coi mạng sống của mình quan trọng, không ai dám đem nó ra mà giỡn mặt với tử thần.
Tôi đã được chứng kiến nhiều lần Ðại tá Ngô Tấn Nghĩa đến với đơn vị tôi trong âm thầm lặng lẽ, nhiều lúc vào lúc tám chín giờ tối, làm các vị Tiểu Ðoàn Trưởng, hoặc Liên đội trưởng phải ngạc nhiên. Sau khi ông đã đi qua Chợ Lầu bằng chiếc xe Jeep do con trai ông là Lễ lái, anh cũng là người cận vệ tin cẩn của Cha mình, cùng với hai âm thoại viên. Ðường Từ Chợ Lầu đến Phan Rí Cửa băng ngang qua Quán Mía, Khu ba Liêm Bình, khi trời xụp tối là vạn phần nguy hiểm, thế mà ông vẫn đi một cách bình thường. Ðây cũng là cách nói cho các đơn vị trưởng tại những nơi này biết là phải luôn luôn cảnh giác và phải thường xuyên có mặt ở những nơi nguy hiểm nhất.
Một lần vào mùa hè năm 1971, khoảng 8 giờ tối thì Ðại tá Ngô Tấn Nghĩa đến Yếu khu Phan Rí Cửa trên chiếc xe Jeep và chính anh Lễ lái cùng hai âm thoại viên. Ðại úy Nguyễn Ðình Thụy, Liên đội trưởng Liên đội 2/8/ÐP ra tiếp đón mời vào BCH. Ðại úy Thụy hỏi Ðại tá và anh em đi theo đã ăn uống gì chưa để lo cơm nước thì Ông cho biết khỏi phải lo vì đã ăn rồi. Ðồng thời ông hỏi tình hình bố phòng trong khu vực như thế nào, nhất là vùng Lâm Lộc, Thượng Văn. Dĩ nhiên là Ông Liên đội trưởng phải nói là rất tốt, các mũi đột nhập vào Lâm lộc đã bị chận đứng, với bốn Trung đội Nghĩa quân bảo vệ Lâm lộc và Ðại đội 730/ ÐPQ bảo vệ Hội Tâm thật an toàn.
Nghe xong Ðại tá Ngô Tấn Nghĩa rất lấy làm hài lòng và nói tiếp: Hôm nay tôi muốn đi săn ở Dốc Hội Long, anh chuẩn bị cho tôi một Tiểu đội, chiếc xe Dodge và anh nếu muốn thì đi với tôi cho vui. Nói thì nói vậy chứ Ðại tá Tiểu khu trưởng đến vùng mình trách nhiệm mà không đi thì coi sao được, thế là Ðại úy Thụy ra lệnh cho Tiểu đội Tình Báo của Liên đội là một đơn vị thiện chiến cùng tháp tùng. Tài xế là Thiếu úy Nguyễn Cầu, Trưởng ban Tiếp liệu, không biết ông nghĩ sao mà bảo Thượng sĩ Giáo Ban 2, và Tôi Thiếu úy Cao Hoài Sơn trưởng ban 5 đi theo. Sở dĩ ông chọn Thiếu úy Cầu lái xe vì tài lái xe của Thiếu úy Cầu rất giỏi.
Trước khi đi, Ông thông báo cho Chi khu trưởng Tuy Phong Thiếu tá Trung biết ông đi săn ở khu vực Dốc Hội Long và có thể tối nay ông ngủ lại Tuy Phong. Như ta đã biết đường từ Dốc Hội Long ra tới Ngã ba Long Hương dài gần hai chục Km toàn rừng cây gai thấp, không có làng xóm nên không có đơn vị Lính nào trú phòng, rất nguy hiểm dù là ban ngày, chứ nói chi về đêm. Nhận được tin Thiếu tá Trung điều động lực lượng đi ngược vào Dốc Hội Long đón Ðại tá Tiểu khu trưởng.
Xe tôi mở đường hướng về Dốc Hội Long, theo sau là xe của Ðại tá Nghĩa, đường ra thì tôi không sợ vì còn sớm Việt cộng chưa có thể mò về Lâm Lộc sớm quá được, có sớm lắm theo kinh nghiệm thường ngày thì VC đột nhập phải trên mười giờ đêm. Ấp Lâm Lộc trải dài trên bốn Km với bốn Trung đội Nghĩa Quân nằm đường giữ an ninh thì quá thưa. Nhưng lúc trở về thì tôi vô cùng lo lắng, vì những lần VC mò về chúng bị phục kích bắn chết, hoặc bị mìn Claymore tự động giết chết rất nhiều nên chúng vô cùng thận trọng mỗi khi đột nhập, và khi đột nhập được rồi thì chúng âm thầm lặng lẽ lấy đồ tiếp tế xong là lặng lẽ rút êm không dám làm lộ đường xâm nhập, vì sợ ăn mìn sau này.
Trên đường đi với hai xe nên đèn xe chiếu sáng đã báo cho VC biết là ta có vấn đề gì đây nên xe mới đi ra, chúng sẽ tổ chức phụ kích đoàn xe trên đường về, nếu chúng có đột nhập vào Lâm Lộc tối nay. Trên đường ra rất an toàn, trời đêm đen như mực, chỉ có anh sao trời lấp lánh, mùa hè nóng nực gió im phăng phắc. Khi qua khỏi Dốc Hội Long chừng 3Km thì Ðại tá Nghĩa ra lệnh dừng lại và bắt đầu tổ chức Ðêm săn bắn. Xe của Ðại tá Nghĩa chạy trước, đèn xe tắt chỉ sử dụng đèn pha bằng bình ắc quy, xe càn qua những buội cay thấp, mặt đất ghồ ghề, lồi lõm, một anh Lính Pha đèn quét ngang dọc, khi thấy con mồi thường là con Mễn, hay Thỏ thì xe Jeep dừng lại và Ðại tá Nghĩa giơ súng lên tầm ngắm và bóp cò khẩu súng săn, một tiếng nổ nhỏ vì súng có ống Hãm thanh,và ống ngắm nên bắn rất chính xác.
Thật là thiện xạ, mỗi một phát là một con mồi ngả gục, Lính của Tiểu đội Tình Báo đi theo đem con mồi lên xe chúng tôi. Cuộc đi săn đầy hào hứng vì vùng này Mễn và Thỏ rất nhiều, mỗi khi đèn pha qua là bắt gặp những cặp mắt sáng ngời phản chiếu lại và chỉ bóp cò vào giữa hai mắt là con mồi ngả gục. Ðến mười giờ đêm thì Thiếu tá Trung cùng đoàn hộ tống đến và xe chúng tôi thì cũng đã đầy mồi săn được. Tôi đếm được vào khoảng mười con Mễn và chừng hơn hai mươi con Thỏ. Sau khi lấy vài con giao qua xe cho Thiếu tá Trung chở về Chi Khu Tuy Phong để ăn tối nay, Ðại tá Nghĩa bảo chúng tôi đem tất cả về Yếu Khu Phan Rí Cửa giúp làm sạch sẽ, ngày mai ông trở lại lấy vài con, còn bao nhiêu thì cho chúng tôi làm gì thì làm.
Ðoàn xe Chi Khu Tuy Phong đưa Ðại tá Tiểu khu trưởng trở về Long Hương vừa khuất dạng, chúng tôi lên xe Dodge trở về Phan Rí Cửa. Linh cảm tôi như báo trước VC sẽ tấn công chúng tôi trên đường về, nên với cương vị Liên đội trưởng Nghĩa quân Phan Rí Cửa tôi liên lạc với bốn Trung đội đang có mặt ở Lâm Lộc là cố gắng mở đường giữ an ninh trong phạm vi trách nhiệm, chú ý đến những dãy nhà bên phía núi vì VC không bao giờ dám băng qua đường để phục kích.
Sau khi nghe Liên đội NQ tại Lâm Lộc báo cáo đã hoàn tất lục soát trong phạm vi trách nhiệm và an toàn, chiếc xe Dodge chở chúng tôi do Thiếu úy Nguyễn Cầu lái lao hết tốc lực về phía trước. Băng ghế trước có Ðại úy Liên đội trưởng và Thượng Sĩ Nguyễn văn Giáo tự Giáo già phụ tá ban 2 và tôi thì đứng ngoài bửng cửa trước xe, một tay vịn chặt cửa, một tay chỉa khẩu súng M79 về phía trước. Tiểu đội Tình Báo do Thượng sĩ Bằng chỉ huy chĩa súng ra hai bên hông sẵn sàng nhả đạn.
Xe lao vun vút trong bóng đêm với hai đèn pha sáng chói, qua Dốc Hội Long, xe băng qua Hội Tâm tiến về Lâm Lộc. Tất cả chúng tôi trên xe thật căng thẳng cao độ, thực tâm không thể tin hoàn toàn vào các anh em Nghĩa quân mở đường, vì đoạn đường quá dài không thể kiểm soát trong đêm tăm tối như đêm nay. Mặt đường nhựa như bị nuốt chửng phía trước vì tốc độ xe quá nhanh, nhìn ra hai bên chẳng thấy gì ngoài bóng đêm đen như mực.
Xe qua khúc cua có ngôi Trường Tiểu học Lâm Lộc, bên kia đường đối diện là ngôi Chùa cổ, chổ này tôi sợ nhất vì địa thế rất thuận lợi cho VC tổ chức phục kích, nhưng xe cũng vượt qua an toàn, chỉ còn một Km là đến Cầu Nam ở đó là nơi an toàn vì có một Trung đội NQ đang đồn trú tại đó, và cũng đang cho một Tiểu đội lục soát phía dưới xóm nhà cách Cầu Nam chừng 200 mét. Xe đi qua Trụ sở Ấp Lâm Lộc mà không thấy có gì, tôi hơi yên lòng, chỉ còn chừng hai phút nữa là an toàn. Chẳng lẽ linh cảm tôi đoán sai, xe vượt qua xóm nhà chỉ còn chừng 300 mét là đến Cầu thì bất ngờ những loạt đạn AK và B40 bắn ra như mưa vào xe chúng tôi.
Nhưng vì tốc độ xe quá nhanh, nên những quả B40 bay vụt qua trúng những nhà bên kia đường, lúc này tôi không biết những viên đạn AK có trúng vào xe và có ai bị trúng đạn hay không ? Tiếng súng bắn trả của toán Viễn thám vang lên dữ dội làm lùng bùng lổ tai. Sự việc xảy ra nhanh quá tôi chỉ kịp quay họng súng M79 về những lằn chớp dưới các hiên nhà bóp cò. Tiếng nổ còn đuổi theo xe mặc dù nó đã thoát khỏi nơi bị phục kích. Xe lao vào cán qua cuộn Concertina chắn ngang đường và đứng lại giữa cầu, tôi nhảy xuống bửng xe chạy ra sau hỏi nhanh có anh em nào có việc gì không ? tôi nghe tất cả trả lời không có, tôi mới thật sự vui mừng. Tôi lấy cây đèn Pile rọi khắp thân xe tim coi có vết đạn nào không thì lạ quá không có một lổ đạn nào, mặc dù bọn VC chủ động nổ súng trước và khoản cách chừng hai chục mét nhưng không trúng phát nào thật quá tệ.
Thì ra VC không phải là không có đầu óc, khi xe của chúng tôi chạy ra hướng Dốc Hội Long VC thấy được vì đèn xe chiếu sáng, VC đoán là chúng tôi ra Duồn có việc gì đó và sẽ trở lại, và nếu Phục kích chổ khác thì sẽ bị Nghĩa quân lục soát sẽ bị lộ ngay vì vậy VC mới nghĩ ra tuyệt chiêu là phục kích sát chân cầu, gây sự bất ngờ vì không ai nghĩ chúng dám đến gần Cầu như vậy.
Phải đáng khen ngợi tài lái xe Thiếu úy Cầu, rất bình tĩnh nên mới vượt qua nguy hiểm. Trung đội Nghĩa quân gần đó nhanh chóng tràn tới bắn tới tấp làm toán VC phục kích chạy tán loạn, và chúng tháo chạy về hướng Ðộng Bà Ban. Tôi cho anh em Nghĩa Quân biết chúng tôi không sao cả để anh em an tâm, đây không phải là lỗi của các anh, không ngờ VC lại có một sáng kiến hay như vậy, đây là một bài học đáng nhớ cho lần sau.
Chúng tôi cũng không báo cáo về trận phục kích cho Ðại tá Ngô Tấn Nghĩa biết vì sợ ông không vui. Việc bảo vệ Xóm làng không cho VC đột nhập lấy thực phẩm của nhân dân nuôi sống bọn chúng là nhiệm vụ của những người Lính Ðịa Phương Quân và Nghĩa Quân chúng tôi. Cũng cám ơn Phật Trời đã hộ trì cho chúng tôi thoát khỏi cơn nguy biến này. Chúng tôi về đến Yếu Khu PRC lúc 11 giờ đêm, và cho lột da, làm sạch ruột các con vật săn được, Tôi về nhà Tôi gần đó lấy cái nồi đồng thật lớn dùng để nấu trong dịp cúng giỗ đem vô Yếu khu nấu một nồi cháo lòng rất ngon mời tất cả anh em trong đơn vị phòng thủ cùng ăn.
Tôi viết lại câu chuyện này để nhớ lại một chuyến đi săn đầy lý thú, phải nói là Ðại tá Ngô Tấn Nghĩa rất là gan dạ, mới dám đi săn ở một vùng mà Việt Cộng xuất hiện bất cứ lúc nào . Nếu đổi lại là tôi với cương vị của ông tôi sẽ không dám đi săn như vậy . Nghe anh em Sĩ quan ở Nam Bình Thuận kể lại, có lần ông đã cùng Tổng Thống Nguyễn Văn Thiệu đi săn ở cây số 25. Thú thật tôi rất ái mộ sự can đảm của hai vị vô cùng.
Câu chuyện đã xảy ra gần bốn mươi năm, nhưng tôi có thể hình dung từng chi tiết vì nó đã in sâu vào ký ức mình. Chuyến đi săn lần đó chỉ có thể có một lần trong đời, một kỷ niệm khó quên.
Lính Già 229.
Abonner på:
Legg inn kommentarer (Atom)
Ingen kommentarer:
Legg inn en kommentar