Hồi Tưởng Một Mùa Xuân ( Thơ )
Cơn gió nhẹ xuyên qua manh áo rách,
Buốt thân gầy tàn phế ... vết thương đau,
Đường phố khuya ... bóng tối phủ một màu,
Tôi trở giấc ... u sầu ... nhìn xuân đến ...
Ba lăm năm ... Tôi âm thầm đón Tết ...
Dưới gầm cầu ... xót xa mảnh quê hương,
Đang nát tan trong tay lũ bạo cường,
Từng phần đất, đại dương lìa quê mẹ ...!
Nhớ thuở xưa ... Quê hương mờ khói lửa,
Chiến chinh dày ... nhưng đất nước an vui,
Hai mươi năm ... Lính chia sẻ ngọt bùi,
Với dân tộc ... thăng trầm dòng lịch sử.
Lính đón xuân nơi núi rừng, biên giới ...
Ngăn quân thù ... cho hoa thắm quê hương,
Để trẻ thơ vui tết ... đẹp phố phường,
Cho mùa xuân hậu phương tràn hạnh phúc.
Một mùa xuân ... giặc điên cuồng thảm sát,
Sáu ngàn người ... máu đỏ đất Cố Đô,
Vạn khăn tang phủ trắng bao nấm mồ,
Ôi chiến thắng của giặc Hồ khát máu ...!
Trận chiến cuối ... mảnh chiến bào đẫm máu,
Máu tuôn trào nhuộm đỏ cả tấm thân,
Mảnh pháo thù ghim nát cả đôi chân,
Tôi ngã quỵ ... vừa nghe ... buông tay súng ...!
Kể từ đó ... tấm thân tàn ... mưa nắng ...
Lết lê đời trên rách nát quê hương,
Những đêm khuya ... Tôi một bóng trên đường,
Tìm dĩ vãng để thương và để nhớ ...!
Cơn gió lạnh đưa tôi về thực tại,
Phút giao thừa cũng vừa bước nhẹ sang,
Tôi đón xuân ... giòng lệ nóng tuôn tràn,
Đau thân xác ... khóc giang san đổ nát ...!
Hoàng Nhật Thơ
torsdag 18. februar 2010
Abonner på:
Legg inn kommentarer (Atom)
Ingen kommentarer:
Legg inn en kommentar