søndag 24. august 2014

Đảng CSVN Bộ Mặt Thật Ðã Lộ Rõ


Nói gian dối là để nhằm lừa đảo người không hiểu biết, để mình được lợi hay để chạy tội cho mình. Nhưng hành động nói gian sẽ tự động chấm dứt, cần chấm dứt khi sự thật đã được bộc bạch! Nếu còn tiếp tục nói gian, ắt hẳn sẽ phản tác dụng, bị vạch mặt, và bị lãnh nhận những hậu quả khôn lường từ những người từng bị lừa dối! Thưa các ông bà “đảng”! Cái đảng CS của các ông bà đã hết thời rồi, nó đã “muốn nằm” rồi chứ không phải là “muôn năm” nữa! Nều cần có một “đảng” phù hợp cho các ông bà, thì đó là “đảng tư sản đỏ” chứ không còn là CS, hay chính xác hơn, đó là “đảng cướp có dấu mộc”!

Ngày nay, tất cả chân tướng, sự thật về bản chất của chủ nghĩa CS, cũng như chân tướng của những người CS đã lộ tẩy, đặc biệt là những tay CS gộc tại VN, từ HCM đến các hậu duệ CS. Cái bản chất, phẩm chất thật của các người, các người là ai, trình độ đến đâu, các người đã gây những tội ác gì cho dân, đã phá đất nước như thế nào, và đặc biệt các người đã bán nước ra sao, thì không còn ai là không tỏ tường, chỉ có điều người thì thẳng thừng phản kháng, kẻ thì âm thầm, người đã tỏ bày thái độ, và kẻ còn câm nín chờ đợi thời cơ chín mùi mới hành động, nhưng lòng căm phẫn của toàn dân thì đồng bộ, và vô cùng mãnh liệt, nó như một ngọn núi lửa, không, một dãy núi lửa đang âm thầm hoạt động, chờ giờ phút tảng đá bịt miệng nổ tung, sẽ long trời lở đất, và các ngọn lửa, những dòng nham thạch tiêu giệt sẽ trào lên thật khủng khiếp, để vùi lấp toàn bộ thế lực thù địch với dân tộc, là chính những tên CS tội đồ của lịch sử, của toàn dân VN, vì các người đã lừa dối, đã đè nén, đã gian hùng và hung bạo với cái đất nước này, dân tộc này hàng gần một thế kỷ nay, đã phá tan đất nước, đã đưa dân tộc đến tận cùng của sự nghèo đói, lạc hậu, cuộc sống không còn ra người vì bị tước đoạt toàn bộ tài sản vật chất và tinh thần! 

Không ngọn bút nào tả siết, không tòa án nào luận đủ các tội lỗi của các người! Kẻ sống và người chết, người của quá khứ, hiện tại và tương lai, cả anh linh tổ tiên dân Việt, tất cả nạn nhân của các người, không ai là không oán thù các người, trừ những đồng bọn từng đi theo đóm ăn tàn của các người! Tội của các người trời không thể dung, đất không thể tha, mà lưới trời thì lồng lộng, các người trốn ở đâu cho thoát? Các người cũng đừng trách Trời không dủ lòng thương các người! Chính vì thương xót các người, thương cái linh hồn của các người mà Ngài đã tạo nên, Ngài đã để cho các người tồn tại hàng 80 năm trời để hy vọng các người hồi tâm, cải tà quy chánh, mà các người đâu có thèm, lại càng gieo tai họa thêm cho người dân!

Ngày giờ này tiếng than của các nạn nhân của các người đã ngút trời, đã tới tai Thượng Đế, chắc chắn Ngài không thể kéo dài thời gian đau khổ của dân lành, và để chồng chất thêm tội ác của các người nữa! Giờ đây, “con phượng hoàng đỏ” của quỷ Satan đã trơ trụi thân hình là một loài quỷ dữ, mà nó còn cứ nghênh ngang khoác lác ngoài đường phố, nơi công sở, hay trên TV, báo chí để đợi dân phải đập nát nó hay sao? “CS chỉ tồn tại được trong sự giả trá!”, đó là một câu thời danh xuất phát từ một người gốc CS. Hỡi những người CSVN! Thời gian của các người đã hết! Bộ lông “phượng hoàng” mà các người khoác lên để ngụy trang một thân mình cú cáo của Hồ tặc và đảng CS của các người nay đã hoàn toàn rơi rụng! Cần biết rằng người dân đã nóng mặt, nóng máu lắm rồi! Những khẩu hiệu điêu xảo “Sống làm việc theo tư tưởng đạo đức HCM” phải dẹp bỏ ngay! “Đảng CS VN quang vinh “ nay chỉ MUỐN MẰM, chứ không thể đứng vững nữa! Hình ảnh Hồ tặc Hán gian, và cả lá cờ đỏ sao vàng của tỉnh Phúc Kiến bên Tàu mà tên quỷ sứ CS Tàu họ Mao đã trao tay cho HCM, tất cả những thứ rác rưởi tanh hôi mùi tội lỗi đó, và nhất là cái tượng sáp của Hồ, (còn cái xác thật thì được biết bọn Tàu đã rinh đi ngay lúc vừa chết để phi tang), cần phải thu gom và vứt bỏ ngay đi kẻo quá muộn, nếu các người không muốn những thứ đó sẽ bị dân VN đập nát, xé tan, hay kéo lôi nhục nhã ngoài đường phố như ở Ukraine hay một vài nước cựu CS! 

Hãy cứ gian ngoan như Tàu cộng, lừ lừ rút cái giàn khoan của nó đi với lời tuyên bố… láo, là “đã xong nhiệm vụ”, thế là yên và tốt nhất cho các người! Đừng để nghịch mắt dân lâu hơn, sẽ vô cùng khốn nạn và bất lợi cho các người! Nên nhớ rằng trong âm thầm, đã có hàng ngàn gia đình tự vứt bỏ TV, hàng trăm cái TV lớn nhỏ bị chủ tự ý đập tan bằng cách chọi đá, chọi ly, chọi gạt tàn thuốc lá vào cái mặt của các người khi thấy các người xuất hiện trên TV với những nét gian hùng, kệch cỡm,ngu muội, làm hề! Nếu để việc ấy xảy ra trên đường phố, trên thực tế khi các người xuất hiện trước nơi công cộng thì sao nhỉ? Chắc là thập phần nguy hiểm! Hãy nhìn gương sự kết thúc của những kẻ độc tài như Gaddafi, chỉ là độc tài thôi, chứ không phải BÁN NƯỚC như các người đâu, để thấy “cái hậu” kinh khủng của mình!

Nhân đây, cũng vì lòng bác ái mà chúng tôi nhắc nhỏ những kẻ “ăn theo”, những chú bộ đội, công an “còn đảng còn mình”, những cán lớn cán nhỏ, những nhà “báo… hại”, vì đi theo lề đảng mà viết bài quàng xiên láo khoét, lừa dân, hại nước, những người chỉ vì mê muội hay thiếu suy nghĩ, mà làm tay sai cho CS vì chút lợi lộc hay sinh kế bắt buộc, ăn hưởng chẳng là bao, nhưng tội tình cũng chẳng nhỏ đối với dân nước vì đứng vào hàng ngũ quân cướp, và có thể lây đến cả thân nhân của các người nữa, rằng các người cũng có nguy cơ nằm trong danh sách “lãnh đạn” đó, xin hãy tự suy nghĩ hầu tìm đường sống cho mình và thân nhân của mình, chứ đừng tự bịt mắt mà làm điều phản lương tâm, mất đạo đức, chống lại Trời, chống lại đồng bào của mình, để đâm đầu vào chỗ chết mà không biết! 

Hy vọng những lời cảnh thức chân thành này sẽ giúp được nhiều người lầm đường, muốn cải tà quy chánh để thoát khỏi cái họa do chính mình gây nên! Cầu mong ngày huy hoàng của nước Việt tự do, sẽ là niềm hân hoan và hạnh phúc cho toàn dân, những người có lòng ngay và hiền hòa, chứ không phải là một cuộc thanh trừng hay trả thù đầy bi thảm và thương đau!

Nhóm nhà giáo miền Nam.

Khi Con Phượng Hoàng Ðã Trụi Lông


Tràn lan trên khắp đất nước VN, từ thành thị đến thôn làng, từ trong các cơ quan công quyền đến hang cùng ngõ hẻm, chỗ nào cũng thấy đầy các khẩu hiệu: “Sống và làm việc theo tư tưởng đạo đức Hồ Chí Minh”! Trời ơi! Bộ đảng CS muốn toàn dân VN phải sống gian giả, bạo tàn và bán nước như HCM sao? Thời điểm này, từ trong nước cho đến toàn thế giới, ai cũng đều biết HCM như thế nào rồi! Các đảng viên CS thì càng rõ hơn, “cha già” của các ông bà ăn ở thế nào, có bao nhiêu vợ, bao nhiêu con, giết bao nhiêu người VN, thủ tiêu bao nhiêu phụ nữ sau khi ăn ở với họ có con, hại bao nhiêu đời các “thiếu nhi bác Hồ”! 

Cả những nạn nhân là người trong cuộc cũng đã vì uất ức, hận thù mà viết các bài “tự sự” về việc bị “bác” hại đời như thế nào, họ không thể cầm lòng dù để giữ danh dự cho chính mình! GƯƠNG để soi ắt phải trong sáng, chứ không thể là loại gương ố rỉ để nhìn vào đó mà sai lầm hay đi xuống hố! CẦN PHẢI XÓA BỎ NGAY KHẨU HIỆU: “SỐNG VÀ LÀM VIỆC THEO TƯ TƯỞNG ĐẠO ĐỨC HCM”!

Sau khi vừa mất Sài Gòn, thì nhiều người đã mơ ngay đến ngày “phục hồi” lại miền Nam, vì nghĩ rằng sự “quái gở” này làm sao mà xảy ra được? Hàng ngày chúng tôi gặp nhau ở trường, thường với những gương mặt lầm lì ít trò chuyện, chỉ nhìn nhau nhếch mép hay cúi đầu, thỉnh thoảng có cơ hội riêng tư mới to nhỏ: “bao giờ thì giải phóng lại?”, “bao giờ thì bọn CS bị đánh tan?”. Câu trả lời của một vài người: “khi nào con phượng hoàng rụng tơi tả bộ lông hào nhoáng của nó!”. Cũng có nguồn dư luận nói việc Mỹ bỏ miền Nam là do kế hoạch của vị tướng độc nhãn Do Thái Mossé Dayan (tôi không chắc viết có đúng không, vì thời gian đã quá lâu!), mang tên “cuốn mùng cho muỗi chui vô”. Khi mọi người đều bị “muỗi CS” hút máu, thì sẽ cùng đập chết nó, còn bây giờ nhiều kẻ vẫn mơ tưởng CS, điển hình là một số trí thức, tu sĩ và sinh viên thân cộng cứ luôn quậy phá, trong đó có các ông Lê Hiếu Đằng, Nguyễn Đình Đầu, Huỳnh Tấn Mẫm, Hạ Đình Nguyên…!

Thế là trong tâm tư chúng tôi, những người còn ở lại trong nước, cứ mỏi mòn chờ đợi! Ba năm, năm năm, mười năm… qua đi, ánh lửa hy vọng cứ thụt lùi cuối đường hầm! Nhiều bạn đồng nghiệp của chúng tôi đã đi kinh tế mới, đi tù, vượt biên, thậm chí chết vì đói, vì ưu phiền, và không ít người chết cả vợ chồng con cái nhờ một nồi cháo có thuốc độc, để tự kết thúc cho cả một gia đình không còn phải kéo dài cuộc sống trong âu lo, sợ hãi, uất ức! Những cái chết như thế khiến chúng tôi đau đớn khôn cùng, nhưng cũng không thể đi tiễn đưa đồng nghiệp về nơi an nghỉ, vì bị nhà trường, chính quyền theo dõi và cấm tham dự những cái “CHẾT NGU”, họ đặt tên cho như vậy! Cứ thấy đất nước mỗi ngày một tan hoang, người dân mỗi ngày một nghèo đói khổ đau, bị cướp đất, cướp nhà, cướp tài sản, bị đánh tư sản, tiếng than oán, nguyền rủa CS mỗi ngày càng nhiều, và bộ mặt thật đầy gian ác xảo trá của họ mỗi ngày mỗi lộ rõ, lòng tin của người dân dần cạn kiệt, thì một mặt chúng tôi buồn phiền phẫn nộ, nhưng mặt khác lại tăng hy vọng vì “con phượng hoàng đã rụng lông tơi tả”, báo hiệu ngày tàn của nó! Nhưng mãi mà ngày chết của nó vẫn chưa đến trong sự trông đợi mòn mỏi của muôn lòng! Người ta nói nó vẫn còn ít lông, do những kẻ dùng nó làm bình phong thủ lợi, còn cố gắn lông giả cho nó để lừa các kẻ mù lòa! Chỉ có những người dân đen là khốn khổ!

Những sự thật phũ phàng đã dần được lộ rõ: việc “giải phóng miền Nam, thống nhất đất nước” là cho Nga Tàu! Quá trình nô lệ hóa VN khởi đầu từ HCM, hắn kêu gọi: cần phải sớm sát nhập VN vào TQ! Rồi tuần tự các thế hệ CS sau tiếp nối, như lời cổ vũ của Trường Chinh kêu gọi dân ta không nên chữa bệnh theo Tây y, mà hãy chữa theo y học TQ, để tránh người dân tiếp cận, ảnh hưởng phương Tây. Trắng trợn nhất là Lê Duẩn phát biểu đầy tự đắc: “ta đánh chiếm miền Nam là đánh cho quốc tế vô sản, đánh cho Liên Xô, TQ”! Và cứ thế, Võ Nguyên Giáp dùng súng đạn TQ, Liên Xô, nhưng người thì là VN, để tạo nên cuộc chiến “nồi da xáo thịt”, cho thanh niên miền Bắc được “sinh Bắc tử Nam”, nhiều gia đình tan nát! Cuộc cải cách ruộng đất mà HCM theo lệnh của Mao đã giết hàng trăm ngàn người, lừa dân đen đấu tố chủ đất để cướp lại tài sản của họ hầu được chia chác, khiến dân làm tội ác, rồi một năm sau họ lại tiếp tục làm nông nô cho nhà nước CS, còn tệ hại hơn chủ điền cũ! Trận Mậu Thân mà mọi người dân miền Nam tự do đều biết rõ sự thật là cuộc tàn sát dân lành, của CS miền Bắc, đến nay với tài liệu được “giải mã” thì mọi người VN và cả thế giới đều cùng hiểu đúng như vậy! Những sự tuyên truyền lếu láo xảo trá: “miền Nam bị Mỹ Ngụy kìm kép, dân thì đói, gái miền Nam thì bán thân cho Mỹ”, khiến khi vừa vào tới Sài Gòn, nhìn thấy thành phố hoa lệ và văn minh, thì cán bộ cao cấp miền Bắc như bà Dương Thu Hương đã phải ngồi phệt xuống lề đường Tự Do mà nay gọi là Đồng Khởi,(Nam Kỳ Khởi nghĩa giệt Công Lý! Đồng Khởi đứng lên mất Tự Do!), để rồi ôm mặt khóc rằng bà và các đồng chí của bà đã bị CS lừa gạt, bà nói: “Một chế độ văn minh, tự do đã bị một chế độ lạc hậu, tàn ác và giả trá bức tử”

Những câu dân gian truyền miệng: “người Bắc nhận HÀNG, người Nam nhận HỌ”, cũng là cách đánh giá cuộc “giải phóng miền Nam”! Những nông dân miền Nam thì ruộng đất cò bay thẳng cánh, tư điền tư sản đầy rãy, trong khi toàn nông dân miền Bắc chỉ đi làm thuê cho hợp tác xã, miếng cơm manh áo không đủ no lòng ấm thân! Miền Nam “bị kìm kẹp mất tự do” đến nỗi trong các tiệm sách có đầy các sách Đông, Tây, kim cổ, nội, ngoại, cả những tác phẩm của các tác giả CS cũng tự do bày bán, trong khi miền Bắc thì các nhà văn nhà báo chỉ như ếch ngồi đáy giếng, vừa hé ra một chút tư tưởng tự do thì bị tiêu giệt, bị đấu tố, bị tù đày, như vụ “Nhân Văn Giai Phẩm”! Ngay cả việc HCM cướp chính quyền từ chính phủ Trần Trọng Kim để áp đặt chế độ CS ngoại lai lên VN, cũng đã rõ như ban ngày!

Sau đó là những cuộc CS tiêu diệt đẫm máu các nhà ái quốc. Các đảng phái khác từng tham gia chống thực dân Pháp, cũng bị đảng CS thủ tiêu để cướp công, tài liệu trên mạng internet có đầy! Việc gần 40 năm CS vét sạch tài sản quốc gia để trả nợ Liên Xô, TQ đã tài trợ vũ khí đánh miền Nam mà vẫn chưa đủ, đến nỗi phải cắt đất để trả, dân cũng biết! Thống nhất giang sơn rồi, CS “thể hiện chính sách” cướp đất, cướp tài sản, giết hại dân lành, đàn áp các tôn giáo, xử với dân như kẻ thù, và dần thực hiện âm mưu bán nước cho Tàu, đưa dân nước vào vòng nô lệ, mỗi ngày một lộ rõ trước mắt người dân và cả thế giới! Ấy thế mà đảng CS vẫn còn tiếp tục lừa bịp dân, cố tô vẽ, cố gắn bộ lông phượng hoàng cho con CÚ VỌ ăn thịt, khiến nhiều kẻ mê ngủ đến độ không thể mở mắt ra! Nhiều kẻ u mê còn cố tự lừa dối mình bằng cách dù chê bai chỉ trích chính quyền CS hiện tại, nhưng vẫn ca tụng tên đại bịp HCM, Võ Nguyên Giáp là những bậc thánh! 

Chúng tôi tự hỏi, những người trí thức CS, những đảng viên CS kỳ cựu họ muốn gì, mà không chịu nhìn vào sự thật, để cứ lừa mình và lừa dân bằng luận điệu “cụ Hồ là người yêu nước, người lãnh đạo tài ba, người CS chân chính, cái sai chỉ là đám hậu duệ về sau đã không đi theo đường lối của bác, của đảng”? Họ có biết chủ nghĩa TAM VÔ của CS: VÔ GIA ĐÌNH, VÔ TỔ QUỐC, VÔ TÔN GIÁO không nhỉ? Vô gia đình thì bọn người CS tự bỏ rồi, chỉ có tên Trường Chinh đấu tố cha mẹ ruột, còn bây giờ thì đảng viên CS đang nuôi dưỡng, bảo vệ gia đình, thân nhân của họ hầu gây bè cánh để không phản bội nhau, bằng xương máu của dân, bằng tài sản của nước! Còn “vô tổ quốc”, chỉ có “quốc tế vô sản” là trên hết, thì làm sao bảo rằng CS yêu nước? Và “vô tôn giáo”, không có linh hồn, không sợ tội, từ loài khỉ mà ra, nên tội gì mà họ chả dám làm, vì họ đã mất hết lương tri, lương năng! Ấy thế mà nhiều “trí thức CS”, “lão thành cách mạng” vẫn còn mê sảng không nhận ra!

Các vị không đủ tỉnh táo để nhận diện sự thật, hay vì tư lợi, địa vị, sự an toàn, và vì “sổ hưu” mà các vị vẫn nhắm mắt? Như vậy có phải câu nói thời danh: “Tin theo CS là không có cái đầu, làm theo CS là không có trái tim”, là để áp dụng cho các vị không? Hỡi những “trí thức mà không thức, chỉ ngủ”, hãy mở mắt, mở miệng dùm cho dân nhờ, đừng một mặt lên án, một mặt chống đỡ cho cái đảng cướp quái đản này, khi nó đã rơi bộ mặt giả, để lộ nguyên hình là loài cú cáo, yêu ma! Các vị mà cứ lảm nhảm ca ngợi “ông cụ”, “bác Hồ kính yêu”, “cha già dân tộc” của các vị, là các vị giết dân, hại nước đó! Kể cả những người gốc gác CS nhưng đã hồi tâm phản tỉnh, đang đấu tranh cho nền tự do của dân tộc thì thật là một sự khó tưởng tượng nổi, và đáng ân hận biết bao! Các vị không sợ sau này lịch sử chứng minh rằng HCM là Hồ Tập Chương người Hẹ bên Tàu, hay thiếu tá Hồ Quang của “quân đội nhân dân TQ” được Mao gài vào để thi hành nhiệm vụ đưa VN trở thành huyện lỵ của Tàu, thì lúc đó các vị sẽ ăn nói thế nào? Thiết nghĩ cùng lắm cái BIẾT của các vị, dù có thân cận mấy với HCM, thì cũng chỉ là giây lát, nghe một số câu tuyên bố lừa gạt của tên Hán gian này, nhưng chính hắn lại là người đưa dân tộc VN vào tròng nô lệ Tàu! Các vị hãy đọc thêm những tài liệu của thế giới về thực chất cái chiến tích Điện Biên Phủ giả tạo của Võ Nguyên Giáp, nhất là những tài liệu kín đã được bộc bạch: đại thắng Điện Biên Phủ là công của… Tàu, do Tàu điều khiển chứ không phải do nhà Võ tướng của VC, một võ tướng mà không hề được học hỏi, đào luyện từ các trường võ bị, quân sự, vốn chỉ là một thầy giáo dạy sử. Có thể ông thầy sử này là người yêu nước, nhưng cầm quân và điều quân trong trận mạc đối đầu với những võ tướng được đào tạo bài bản của Pháp, thì dĩ nhiên không thể là vị “quan văn” này, chính vì thế mà Võ Nguyên Giáp có biệt danh là “đại tướng nướng quân”! 

Đừng cố gắng bộ lông hào nhoáng giả tạo cho con cú nữa, cũng đừng vì chút sĩ diện từng xuất thân là “hàng khanh tướng CS”, mà ngại cái danh đó không còn, nếu cái “triều đại đảng” bị sụp đổ! Sự “thủy chung một lòng” dành cho những loại thần tượng giả trá là điều không buộc, và không bảo vệ được uy tín của những “thức giả”, ngược lại SỰ THẬT SẼ GIẢI THOÁt CHÚNG TA, chứ không phải SỰ GIẢ sẽ làm điều đó! 

Đây là một suy nghĩ chân tình chứ không hề có ác ý đối với những vị mà dân đang cần có họ trong cuộc đấu tranh dành tự do này!

Nhóm nhà giáo miền Nam.

Giải Mã Sự Thật Về CSVN


Thật đau lòng khi đã có người mở lời “cám ơn giàn khoan HD 981” của Tàu đã vào đục khoét hải phận của VN, hoặc “tiếc rằng giàn khoan không ở lại lâu hơn nữa”…! Họ có lý khi nói vậy, vì sự hiện diện “ăn cướp” của cái giàn khoan, đã khiến Tàu cộng tung lên đủ thứ “bằng chứng” hầu bênh đỡ cái “chủ quyền” gian trá của nó trên hai đảo Hoàng Sa và Trường Sa, được bọn chóp bu CS miền Bắc công nhận là của nó, được ví như hai kẻ cắp bán đổi đồ gian, mà cả cái bộ chính trị của CSVN không hề mở miệng để nói một câu “đính chính”, vì có “chính” đâu mà “đính”! Mở miệng là mắc quai, và từ đó tội ác bán nước của đảng CSVN từ kẻ chóp bu đến các đảng viên thế hệ kế, trước sau lớn bé “cùng một chủ trương, đường lối”: BÁN NƯỚC CẦU VINH, PHẢN LOẠN, TỘI ĐỒ, được toàn thế giới biết! 

Những tài liệu được Tàu cộng bạch hóa khác nào như những gáo nước sôi chúng tạt vào mặt đảng CSVN, khiến họ rát rúa mà không dám kêu ca, khiến họ bị lột trần như nhộng giữa người dân, mà không biết che đậy thế nào, cuối cùng họ trơ thổ địa, không ngượng ngùng! Các tài liệu làm bằng chứng bọn Tàu đưa ra:
- Trước nhất Tàu cộng cho tung tài liệu nói HCM là tên chệt Hồ Tập Chương, người Hẹ, một dân tộc ở Tàu, rồi HCM thật sự là thiếu tá Hồ Quang trong “quân đội nhân dân TQ”, và được tình báo Hoa Nam cài cắm vào để lãnh đạo đảng CSVN. Như vậy toàn đảng CSVN từ trước đến giờ là nô lệ trực tiếp của Tàu!
- Kế đến, là Hán gian HCM đã từng bước thực hiện chỉ thị của Mao Trạch Đông để “Hán hóa” VN: đầu tiên hắn đem cờ của tỉnh Phúc Kiến làm quốc kỳ của VNCS, và dần dần biến nước VN thành quận huyện của Tàu, bằng cách kêu gọi và ra lệnh cho đảng CS hãy sớm sát nhập VN vào TQ!
- HCM nhận lệnh của Mao, chỉ thị cho Trường Chinh mở cuộc đấu tố người nông dân miền Bắc VN, và tàn sát hàng trăm ngàn người, mang tên là “cải cách ruộng đất” năm 1954!
- HCM ra lệnh cho Phạm Văn Đồng ký công hàm năm 1958 công nhận 2 quần đảo Hoàng Sa và Trường Sa thuộc lãnh thổ của VNCH, là của Tàu!
- HCM ra lệnh cho Lê Duẩn in trong sách địa lý lớp 9, xuất bản năm 1974, công nhận HS và TS là thuộc Tàu, là vành đai bảo vệ Hoa Lục!
- Rồi năm 1988, 1990, những tên CS như Nguyễn Văn Linh, Đỗ Mười… đã ký kết ở hội nghị Thành Đô để sát nhập VN thành quận huyện của Tàu, trễ nhất là năm 2020!
- Và liên tiếp những năm gần đây, những tên CS bán nước như Nông Đức Mạnh, Nguyễn Phú Trọng, Nguyễn Tấn Dũng, Trương Tấn Sang, Nguyễn Sinh Hùng, Phùng Quang Thanh, Nguyễn Chí Vịnh, Tô Huy Rứa, Lê Thanh Hải… đua nhau dâng lãnh thổ cho Tàu cộng, cúi rạp mình làm tay sai cho kẻ ngoại xâm và bán đứng Tổ Quốc cho giặc phương Bắc! 

Hàng mấy chục ngàn cây số vuông ở vùng biên giới phía Bắc của VN đã nằm trong đất của Tàu: thác Bản Giốc, ải Nam Quan, và bao nhiêu núi rừng của VN nay do Tàu làm chủ, chưa kể biển đảo, 90% các dự án khai thác và xây dựng đất nước, CSVN đã giao cho Tàu để chúng vừa lấy tiền, vừa phá tan đất nước! Và khắp nơi từ Nam chí Bắc, các khu phố Tàu mọc lên, cùng với những cảng biển quan trọng đang do Tàu quản trị như cảng Vũng Áng, hay vùng Tây Nguyên trọng yếu chúng giao cho Tàu khai thác bauxite và chiếm lĩnh, biến thành khu tự trị của Tàu mà người Việt không thể bén mảng! Khi giàn khoan của bọn cướp vào khoan xới trong lãnh hải của VN, toàn dân phẫn nộ, thì bọn lãnh đạo CSVN im hơi, hay tuyên bố bá láp như tên bộ trưởng quốc phòng Phùng Quang Thanh nói: chuyện TQ gây hấn như chuyện “xích mích trong gia đình”, rồi sẽ “êm hòa”, còn Nguyễn Chí Vịnh thì nói “tình hữu nghị Việt Trung vẫn tốt đẹp”! 

Toàn dân yêu cầu nhà nước VN đưa Tàu cộng ra tòa án quốc tế, thì chính quyền CS không dám đưa, dù cả thế giới ủng hộ VN, và bằng chứng chủ quyền thì đầy đủ! Đã thế, những người dân biểu tình chống TQ thì chúng cấm cản; những nhà ái quốc lên tiếng phản đối TQ xâm lược thì chúng bắt tù, hành hạ, có người chết rũ tù, có người bị chúng đầu độc rồi cho về nhà chết, như nhà giáo Đinh Đăng Định hay anh Huỳnh Anh Trí mới đây! Tóm lại, đảng CSVN với chủ trương đường lối thống nhất trên dưới, trước sau, từ HCM đến các thế hệ CS nối dõi: TOÀN RẶT MỘT PHƯỜNG BÁN NƯỚC HẠI DÂN, chà đạp non sông do tiền nhân đã dày công xây dựng, bảo vệ bằng bao xương máu! Động lực bán nước thì có khác, HCM nô lệ hóa VN có động lực là do Tàu, vì Tàu, có thể hắn là một tên Tàu, còn đám hậu duệ CS thì động lực là do chính chúng, vì túi tham và sự đê hèn khiếp nhược của chúng. 

Toàn đảng bám vào Tàu, làm tay sai một cách ô nhục hèn hạ cho bọn Tàu cộng để bảo vệ miếng ăn, cái ghế! Động lực nào thì đó cũng là những kẻ phản quốc, tội đồ của dân tộc ta!

Nhóm Nhà Giáo Miền Nam.

Dân Chủ Và Ða Nguyên


“…Đất nước Việt Nam không có chọn lựa chính trị nào khác hơn là một thể chế dân chủ và đa nguyên. Dân chủ đa nguyên không những là chọn lựa hiển nhiên cho Việt Nam mà là hướng đi tất yếu của loài người tiến bộ…”

Để thoát khỏi chế độ độc tài hiện nay ở Việt Nam, và hội nhập vào thế giới tiến bộ, cũng như đất nước của chúng ta vươn lên tìm chỗ đứng xứng đáng trong cộng đồng quốc tế, chúng ta cần phải đoàn kết hơn nữa, cùng nhau tìm một hướng đi chung và cùng đồng thuận đấu tranh để xoá bỏ chế độ độc tài toàn trị. Đất nước Việt Nam không có chọn lựa chính trị nào khác hơn là một thể chế dân chủ và đa nguyên.
Dân chủ đa nguyên không những là chọn lựa hiển nhiên cho Việt Nam mà là hướng đi tất yếu của loài người tiến bộ.

Cuộc tranh đấu của chúng ta gay go và ác liệt nhất hiện nay là đọ sức với một chế độ độc tài toàn trị, chế độ độc tài này họ đang có cả một bộ máy đàn áp, từ quân đội đến công an, tòa án và các cơ quan truyên thông. Vấn đề cốt lõi chúng ta làm thế nào để nâng cao sự nhận thức của người dân trong và ngoài nước cùng đứng chung với chúng ta để quyết định vận mệnh đất nước qua những cuộc tranh đấu đòi tự do và dân chủ và đa nguyên.

Vói tư cách là những chiến sĩ dân chủ chúng ta cần phải tuyên truyền cho người dân biết những giá trị về dân chủ và đa nguyên, những điều quan trọng đối với Việt Nam trong thời hiện tại và tương lai, cũng là sự hội nhập với thế giới tiến bộ.

Chúng ta cùng nhau đoàn kết đấu tranh yêu cầu nhà nước xóa bỏ chế độ độc tài, đất nước Việt Nam phải có dân chủ và đa nguyên.

Một đất nước có dân chủ đa nguyên sẽ nhìn nhận và tôn trọng chỗ đứng và tiếng nói ngang nhau cho tất cả mọi người chúng ta và không phân biệt thành phần trong xã hội, cũng như mọi tín ngưỡng và mọi khuynh hướng chính trị. Dân chủ đa nguyên lên án mọi phân biệt đối xử, nó chống đối quyết liệt chế độ độc đảng. Một cách cụ thể bản hiến pháp của một thể chế dân chủ và đa nguyên không thể chứa đựng bất cứ một quy chiếu nào về một chính đảng, một chủ nghĩa hay một tôn giáo.

Đất nước Việt Nam nếu có dân chủ và đa nguyên thì sẽ có những cuộc bầu cử tự do, lúc đó không còn chế độ cộng sản quyết định một mình theo kiểu, đảng cử dân bầu.
Bầu cử tự do cũng phải được tổ chức bởi một chính quyền hội đủ điều kiện để được nhìn là có khả năng đảm bảo cho cuộc bầu cử được công bằng và lương thiện. Chính quyền này sẽ hoan nghênh sự hiện diện không giới hạn của những quan sát viên quốc tế vô tư trong những cuộc bầu cử tự do.

Tôi hy vọng trong những ngày tới những phong trào đấu tranh cho dân chủ và đa nguyên cho VN càng ngày càng lớn mạnh. Sự nhận thức của người dân về giá trị của dân chủ và đa nguyên càng cao, chế độ độc tài càng mau chóng sụp đổ. Đất nước của chúng ta đã đói nghèo và lạc hậu cùng vì nó.

Tôi tin chắc rằng dân chủ và đa nguyên sẽ có hiện thực ở Việt Nam và trở thành sự đồng thuận căn bản của dân tộc ta trong hành trình về tương lai. Đó là hướng đi tất yếu của loài người. Những người đấu tranh cho dân chủ và đa nguyên có quyền tự hào vì mình đang theo đuổi một lý tưởng đẹp và cũng có quyền lạc quan vì mình đang tranh đấu cho một lập trường nhất định sẽ thắng lợi.

Hoa Mai Nguyen.

fredag 22. august 2014

Thuộc Ðịa Kiểu Mới Từ Mật Ước Thành Ðô


Gần đây, vấn đề bạch hóa hội nghị thành đô đang được nhắc tới nhiều và câu hỏi “Liệu Việt Nam có thể trở thành một khu tự trị của Trung Cộng?” cũng đang được đặt vấn đề mạnh mẽ. Nhưng, vấn đề Việt Nam trở thành một khu tự trị trực thuộc Trung Quốc vào năm 2020 sẽ là vấn đề không tưởng mà với diễn biến hiện tại, cho thấy Việt Nam sẽ là một thuộc địa mới, mới về cả nội dung lẫn hình thức của Trung Cộng.


Vì sao nói Việt Nam sẽ không bao giờ thành đặc khu kinh tế hoặc khu tự trị của Trung Quốc? Có hai lý do để tin rằng Việt Nam không bao giờ thành một khu tự trị của Trung Quốc: Kinh nghiệm “một ngàn năm đô hộ giặc Tàu” đã ăn sâu trong huyết quản dân tộc Việt Nam; Lực lượng trí thức không nằm trong bộ máy của đảng cầm quyền chiếm con số rất đông và đương nhiên, những trí thức “không đỏ” này không bao giờ chấp nhận Việt Nam bị giặc Tàu đô hộ một lần nữa!

Ở khía cạnh thứ nhất, kinh nghiệm một ngàn năm đô hộ giặc Tàu, có thể nói rằng điều này không nằm trong ý thức mà đã nằm trong vô thức của người Việt, dường như một đứa trẻ đủ trưởng thành cũng có thể thấy ngay rằng giữa người Việt và người Tàu khó có thể sống chung trong một quốc gia hay thể chế chính trị/nhà nước. Vấn đề này không cấn lý giải nhiều, nó thuộc về ký ức tập thể của một dân tộc.

Ở khía cạnh trí thức không thuộc hàng “đỏ”, có thể nói rằng đa phần họ muốn Việt Nam thân Mỹ, lý do để họ mong mỏi điều này là vì Mỹ là một nước dân chủ, tiến bộ và thực dụng một cách rõ ràng. Với người Mỹ, họ không bao giờ bỏ ra đồng nào nếu không thu lợi về cho họ ít nhất là một đồng rưỡi. Trong khi đó, với người Tàu, đặc biệt là Tàu Cộng, họ không bao giờ bỏ ra bất cứ đồng nào nếu một đồng của họ không làm cho người khác mất đi hai đồng. Chính vì bản tính giảo hoạt này của họ, người Việt, đặc biệt là trí thức Việt luôn e ngại và tránh xa Tàu Cộng. Và nghiêm túc mà nói, nếu chọn giữa hai thứ: Trở thành một khu tự trị của Trung Quốc hay là trở thành một tiểu bang của Mỹ? Chắc chắn ít nhất cũng trên 80% dân số Việt Nam chọn trở thành tiểu bang của Mỹ!

Và đây là vấn đề mà chế độ Cộng sản Trung Quốc cũng như chế độ Cộng sản Việt Nam rất sợ hãi. Cộng sản Trung Quốc sợ vì nếu Việt Nam thân Mỹ, xa hơn một chút nữa là thành tiền trạm và một tiểu bang của Mỹ chẳng hạn, thì mức độ khó chịu cũng như sức mạnh khối Cộng sản ở Đông Nam Á chỉ còn co cụm trên lãnh thổ Trung Quốc, lúc đó Campodia và Lào cũng suy nghĩ lại về mối quan hệ với Trung Quốc và có những lựa chọn mới. Điều này là không thể tránh khỏi. Và với Cộng sản Việt Nam, một khi Việt Nam thân Mỹ, nhà nước độc tài Cộng sản Việt Nam sẽ thoái vị và đến một lúc nào đó, chủ nghĩa Cộng sản sẽ chết khô trên dải đất hình chS này.

Nhưng nếu không chấp nhận thân Mỹ, Việt Nam sẽ rơi vào tay Trung Cộng. Mà với người Cộng sản, dù rất huyễn hoặc và tự vỗ về nhau nhưng họ vẫn mê tín vào chủ nghĩa Cộng sản và quốc tế Cộng sản bởi đây là chỗ dựa duy nhất và cuồi cùng để họ tồn tại. Chính vì thế mà họ đã lựa chọn việc đến với hội nghị Thành Đô 1990 để biến trung ương Cộng sản Việt Nam thành những thái thú Tàu gốc Việt, và đây cũng là mấu chốt vấn đề thuộc địa mới của Trung Quốc.

Xâu chuỗi lại những mốc lịch sử, có thể nói rằng suốt quá trình dài ngót nghét ngàn năm đô hộ xứ Việt, các thái thú gốc Tàu chưa bao giờ yên thân để về nước nếu không nói là khi có biến, các thái thú người Tàu có thể không toàn thây để về quê. Chính vì thế, việc một lần nữa biến Việt Nam thành một vùng tự trị dưới sự giám sát, điều hành của thái thú người Tàu là một việc hết sức sai lầm và ấu trĩ. Chính vì thế, hội nghị thành đô có thể nói chính là thành tựu/tì vết đô hộ tích tụ trên ngàn năm nay mà người Tàu đã đúc kết thành kinh nghiệm xương máu để một khi có cơ hội sẽ ra tay với Việt Nam, và hội nghị Thành Đô 1990 là cơ hội ngàn năm có một, người Tàu ngay tức khắc đưa ra những yêu sách để biến bộ sậu trung ương đảng Cộng sản Việt Nam thành một đám thái thú người Việt dù muốn hay không muốn cũng phải răm rắp tuân lệnh của họ.

Kế hoạch thu thập đám thái thú người Việt cùng hàng loạt chiến lược, phương án xâm lược Việt Nam trên các mặt trận kinh tế, chính trị, văn hóa và quân sự suốt từ năm 1991 cho đến nay. Và có một điều rất chắc chắn là hội nghị Thành Đô đã rất thành công, bởi vì nếu như lúc đó, người Tàu sang làm thái thú Việt ở những vị trí trung tâm, đầu não thì sớm muộn gì họ cũng bị nhân dân lật tẩy và lật đổ họ. Chính vì thế, các thái thú người Việt sẽ giữ những chức danh trọng yếu và chịu sự quan sát của các gián điệp cũng như các đại diện Trung Cộng được ém trong bộ máy cầm quyền Việt Nam là một sách lược khả thể. Đứng ở những vị trí giám sát, gián điệp, họ vừa nắm được thông tin, đường hướng của đám quan lại người Việt lại vừa chỉ đạo sau sân khấu để đám thái thú trung ương này thực hiện mọi sách lược của họ, mau chóng biến Việt Nam thành thuộc địa kiểu mới của Trung Cộng.

Và một khi đã có thuộc địa mới trong tay với một đám lâu la gốc Việt làm thái thú, bản chất háo thắng của Trung Cộng lại nổi lên, bắt đầu có những hành động ngang ngược và chẳng còn nghĩ đến đàn em, lâu la bị phương hại ra sao. Chính sự háo thắng này vô hình trung đẩy đám lâu la đàn em rơi vào tình thế nổi loạn, và một khi có những pha diễn không ăn nhập gì với nhau đã làm lộ bộ mặt thật của đám lâu la cũng như dã tâm của chúng. Kết cục là nhân dân kinh tởm những gì lâu nay họ phải sống chung và một nguy cơ mới của chủ nghĩa Cộng sản đang bùng cháy mỗi lúc một dữ dội.

Và, với nhân dân, bộ mặt thật cũng như cái chết chậm của chủ nghĩa Cộng sản là một sự may mắn mà cũng là một vận hội mới để cả dân tộc bước dần ra ánh sáng!

VietTuSaiGon.

Ai Là Kẻ Phản Ðộng ?


Chủ nghĩa CS là một chủ nghĩa không chỉ “phản động” mà là “đại phản động”. Mới đọc những lời đầu của bài viết chắc hẳn có một số không ít bạn đọc cho rằng tác giả quá cực đoan! Thế nhưng nhìn lại hiện tình đất nước, nhân dân VN một cách rộng rãi và đa chiều thì chúng ta sẽ thấy vấn đề được khách quan hơn. Trước hết tôi xin nói về phạm trù “phản động”.


Phản: Ngược lại, làm ngược lại.

Động: Sự di chuyển, ở đây chỉ sự tiến lên theo chiều tích cực. Theo sự tiến hóa với nỗ lực của con người để xã hội tiến lên văn minh, tiến bộ.

Vậy phản động là đi ngược lại, là trái lại và cản trở bước tiến bộ để hoàn thiện hơn, tốt đẹp hơn, ngược lại sự tiến hóa của con người, của xã hội. Như vậy những ai, tổ chức nào làm cản trở bước đi lên của sự phát triển của mọi vấn đề từ con người đến xã hội là những kẻ “phản động”, những tổ chức phản động. Nếu sự phản động kéo dài và gây tác hại lớn, để lại hệ luỵ không lường cho con người, cho xã hội thì những kẻ đó, tổ chức đó là “Đại phản động”.

Ta hãy đứng độc lập ra bên ngoài xã hội VN kể từ sau mùa xuân 1975 và tách khỏi khuynh hướng chính trị để có một cái nhìn khách quan và công bằng.

Trong những năm của thập niên 60s và đầu thập niên 70s của thế kỷ trước, nước VNCH có một vị trí khá cao ở Đông Nam Á và kể cả Đông Bắc Á về lĩnh vực kinh tế, khoa học, văn hóa xã hội và kể cả chính trị. Những nước như Hàn Quốc, Singapore, Malaysia, Philippines, Indonesia, ThaiLan… đều đứng sau VNCH trong những lĩnh vực kể trên và VNCH xứng đáng với danh Hòn Ngọc Viễn Đông. Thế mà chỉ sau mùa xuân 1975 khi cộng sản nhuộm đỏ miền Nam Việt Nam đem chủ nghĩa cộng sản “thần thánh” gieo rắc khắp hang cùng ngõ cụt, từ rừng núi đến thôn quê, đến tận trong xó bếp của mọi gia đình, đến các chuồng trâu, chuồng lợn, chuồng gà… ra đến ao bèo ngoài đầu ngõ… đâu đâu cũng có sự lăm le của chiếc búa, lưỡi liềm.

Theo báo cáo phát triển Việt Nam năm 2009 của WB thì VN đã tụt hậu so với Indonesia 51 năm, với Thailand 95 năm, với Singapore 158 năm và 200 năm so với Hàn Quốc.
Đó là sự đánh giá có tài liệu, hồ sơ, có căn cứ cơ sở khoa học của ngân hàng thế giới một tổ chức phi chính trị và luôn có cái nhìn, đánh giá chính xác và khách quan. Tôi xin kiểm chứng như sau.

Những người dân miền Nam VN từ khi có đảng chạy khắp đồng ruộng, phố phường không ai mà không thấy được 2 bức tranh xã hội mang 2 gam màu tương phản trước và sau 30/4/1975.

Trước hết là mặt kinh tế xã hội đời sống vật chất của nhân dân. Kể từ khi nhân dân miền Nam trở thành “con người mới”- từ của đảng CSVN dùng để chỉ cho nhân dân miền Nam sau 30/4 – cái họa trở thành tội phạm và chữ tù luôn treo lơ lửng trên đầu và tròng vào cổ bất cứ lúc nào không biết từ các nguyên nhân sau: Nơi đây tôi chỉ nhắc lại một số điểm căn bản mà cả nhân dân MNVN ai cũng rõ.

Ở MNVN trước 30/4/75 các phương tiện giao thông cá nhân bằng xe gắn máy, xe hơi là bình thường, ai cũng có thể có được. Và tất nhiên là xăng dầu đáp ứng cho phương tiện vận hành là tự do. Thế nhưng sau những năm đầu sau 30/4/75 xăng dầu là hàng quốc cấm, là vật tư quốc phòng. Nếu tàng trữ từ 3-5 lít xăng mà không có phiếu và sổ xăng (chỉ có cán bộ cs trung cấp trở lên mới có) bị xem như tàng trữ hàng quốc cấm, vi phạm an ninh quốc phòng. Như vậy nếu bị phát giác, tố cáo thì đi tù là cầm chắc mà chẳng có một bản án nào được xét xử công minh.

Gạo là lương thực chiến lược có tính cách an ninh quốc gia. Lúc đó sổ hoặc tem phiếu gạo được cấp cho người dân từ 15kg-21kg/tháng tùy theo đối tượng lao động, trong đó 50% là gạo mục và 50% là mì (sắn) khô để ăn độn. Do đó ai mà tàng trữ 10 kg gạo trắng trở lên xem như phạm tội xâm hại đến an ninh quốc gia nếu bị phát giác như xăng dầu thì chữ tù là cầm chắc. Mà khổ nỗi là lúc đó các cán bộ cs bày vẽ cho các em cháu trong đội thiếu niên tiền phong đi lục lạo các nhà để phát hiện các thứ trên và tố cáo.

Lúc đó “luật” rất nghiêm minh, tên “hoạn lợn, thiến heo” Đỗ Mười (sau này là một trong 3 tên tội đồ ký mật ước Thành Đô tháng 9/1990 bán nước VN cho Tàu) đi công cán ở miền Tây Nam Bộ về lại Sài Gòn, “nhân dân ái mộ, ghi ơn” ông trong công cuộc cải tạo công thương nghiệp đẩy hàng triệu người dân xuống biển lên rừng… nên có quà tặng cho ông 10kg gạo trắng ngon, nhưng khi xe ông lên đến trạm kiểm soát liên hợp Tân Hương Long An bị nhân viên quản lý thị trường tịch thu. 
Lúc đó “cần vụ” của ông nói là của đ/c Đỗ Mười!- “Đ…mẹ của thằng Đỗ Mười Một tao cũng bắt tịch thu luôn chứ đừng nói Đ.M”. Đó! các bạn thấy không? “công pháp bất vị thân” mà, rất nghiêm minh, một nhân viên quèn ở trạm kiểm soát mà còn dám xử lý không nương tay, sòng phẳng với “Một đ/c ủy viên Bộ Chính Trị” và xem ngang bằng với một con dân buôn bán nhỏ lẻ qua đường kiếm cơm độ nhật! khi vi phạm thì dân đen và một đ/c ủy viên Bộ Chính Trị đều bị xử lý như nhau. Chứ đâu như hậu duệ của cs ngày nay, tội trạng như đ/c X bán cả giang san, thâu tóm cả tài nguyên vật lực của Quốc Gia Dân Tộc về cho riêng mình và dòng họ con cháu mà cả bầy đệ tử của “Mao Hồ” cũng cắn móng tay đứng nhìn mà còn thở ra buông câu “vì hoàn cảnh”… và đ/c X ngạo nghễ ném về phía đám bất tài một nụ cười thách thức bí hiểm của Mona Lisa. Những con người luôn ra rả vì nước, vì dân… thế mà giặc nội thù đạp bằng cả giang sơn dân tộc mà bất lực nhu nhược buông lời vô cảm, buông xuôi để mặc cho giặc thù tiếp tục xà xẻo Quốc Gia. Nói như dân dã là “Bù trớt”.
Phương tiện đi lại đường xa của nhân dân thời tư bản giãy chết thì bạt ngàn… từ Sài Gòn ra đến Đà Nẵng, Huế ngoài phương tiện máy bay còn xe khách các hãng như Phi Long-Tiến Lực, Phi Mã… người dân thoải mái lên xe nghe nhạc, ngủ… là đến nơi, chỉ trừ khi nào có vịt cộng ra đắp mô, phá cầu phá đường là bị trở ngại mà cũng chỉ trong thời gian ngắn là tái lập giao thông ngay. Thế mà sau khi đảng về, xăng dầu là vật tư quốc phòng, là hàng quốc cấm do đó xe cộ phải chuyển qua xài “than”. Đi một đoạn đường ngắn từ Sài Gòn ra Biên Hòa, Long Khánh là hành khách ngửi khói than mịt mù và hơi nóng hừng hực như lò bát quái, mồ hôi lẫn khói đen, mặt mày nhễ nhại, nước mắt chảy ròng vì cay như đang diễn tuồng “trướng hạ biệt Ngu Cơ”. Lơ (phụ) xe thì tay cầm khúc gỗ lớn gõ liên tục vào thùng than phía sau xe tung bụi, than hồng vung vãi khắp mặt đường như hỏa diệm sơn, như mưa sa gió cát… Mặt mũi thì đủ vầng đen, xám như thể “anh hùng lỡ vận lên nguồn đốt than”, như công nhân ở mỏ Hòn Gai, Cẩm Phả.
Cuộc sống thần tiên của những “con người mới” không giấy bút nào kể ra cho xiết. Nơi đây tôi chỉ đơn cử một số hình ảnh để chứng minh rằng sự đánh giá về phát triển của VN do Ngân hàng Thế giới báo cáo là không sai.
Các điểm nêu trên mới chỉ là bức tranh kinh tế xã hội VN trong bối cảnh những năm tháng đầu đảng cs Bắc Việt cưỡng chiếm MNVN. Bây giờ ta thử bước vào lĩnh vực văn hóa, chính trị.
Văn hóa là một biển trời mênh mông… từ mọi nét sinh hoạt trong cuộc sống, trong xã hội, học đường đến gia đình đâu đâu cũng toát lên một gam màu ảm đạm đen tối.

Đạo đức suy đồi, băng hoại một cách trầm trọng mà bao phen những nhà làm văn hóa, giáo dục có tâm huyết với dân tộc đã gióng lên những hồi chuông báo động, thậm chí có những tiếng gào thét kêu cứu trước sự diệt vong của một nền văn hóa, đạo đức mà ông cha đã vun xới tô bồi qua bao thế hệ để thay thế bằng một nền đạo đức gọi là đạo đức cách mạng rồi biến thái thành đạo đức HCM. Một nền văn hóa phi nhân bản gọi là văn hóa xhcn phá bỏ mọi giềng mối, kỷ cương, đức tin tôn giáo mà hàng ngàn năm trên khắp hành tinh được loài người tôn vinh, làm con đường sáng để tiến về phía trước, làm thước đo cho mọi giá trị tinh thần và là những giáo trình, giáo án để truyền dạy cho con cháu đời sau.

Cái hiểm họa diệt vong cho dân tộc chính là sự băng hoại về đạo đức, suy đồi về văn hóa. Sự tha hóa của một xã hội mục ruỗng về mọi mặt như xã hội VN hiện nay, nếu muốn cứu nguy cho dân tộc thì ta chỉ còn có một con đường duy nhứt là đào thải cái văn hóa nô dịch là phương tiện truyền tải cho chủ nghĩa cs với mộng xâm lăng, bá quyền Tàu cộng.
“Sai lầm về văn hóa có thể làm chết muôn đời…” Lão Tử đã nói hơn hai ngàn năm qua rồi đó sao?
Nói về chính trị thì rõ ràng đảng csvn đang áp đặt một nền chính trị độc đảng, độc tài, độc đoán, độc tôn và cuối cùng là độc ác với nhân dân. Ở đây ta không bàn thêm về học thuyết của chủ nghĩa cs mà chỉ nói lên một khía cạnh là đảng csvn đã làm cản trở và triệt tiêu bước tiến của Quốc Gia, của dân tộc. Trong đó đảng csvn đã phạm một trọng tội đối với tổ tiên, dân tộc VN là triệt tiêu lòng yêu nước của nhân dân. Đảng csvn đã tự vạch ra cho mình lằng ranh giới tuyến tách biệt với nhân dân và phân định rạch ròi địch-ta (giữa đảng với dân) một cách công khai.
Không riêng gì nhân dân VN mà nhân dân trên toàn thế giới đều biết rõ và rất rõ rằng Trung Quốc đang xâm chiếm cõi bờ, biển đảo và từng bước Hán hóa dân tộc VN bằng mọi hình thức nào có thể.
Nhưng cũng có một điều dứt khoát rằng, cho dù trong mọi hoàn cảnh nào dù là sức yếu thế cô dân tộc VN cũng không bao giờ chịu cúi đầu, bó tay khuất phục trước quân thù. Điều này đã chứng minh qua mấy ngàn năm lịch sử. Giặc Tàu đặt ách đô hộ lên dân tộc Việt cả ngàn năm nhưng nào có xóa được biên cương? có đồng hóa được dân tộc? có xóa tan được nét văn hóa dân tộc đặc thù và cuối cùng dân tộc Việt vẫn ngẩng cao đầu trước bốn bể năm châu.

Ở đây tôi muốn nói lên một điều rằng đảng csvn cho dù đặt lên đầu, lên cổ nhân dân VN bằng một thể chế chính trị man rợ, một chính sách tàn độc, dã man và bằng mọi cách triệt tiêu lòng yêu nước của nhân dân cũng không thể nào dập tắt được những ngọn lửa kiêu hùng, bất khuất của vạn vạn lớp anh thư, tuấn kiệt mang trong người dòng máu liệt oanh của bà Trưng, bà Triệu, của Hưng Đạo Vương, Quang Trung Nguyễn Huệ… hùng anh.

Tôi cũng xin nói lên một điều nữa rằng chỉ có quân xâm lăng cướp nước mới ra tay triệt tiêu lòng yêu nước của công dân VN, mới hung hăng tàn sát, tù đày đánh đập, khảo tra người yêu nước VN.
- Người yêu nước VN chống Trung Quốc xâm lăng là chống đảng? Vậy đảng csvn là của ai? và đang thực hiện mưu đồ mục đích gì?
- Nhân dân VN thể hiện lòng yêu nước mà đảng csvn cho là thế lực thù địch? Vậy đảng csvn đã tự thú rằng chính họ là kẻ thù của dân tộc VN!
- Nữ sinh viên Nguyễn Phương Uyên nói lên tiếng nói yêu nước VN, yêu dân tộc VN, ghét kẻ xâm lăng nhiều mưu ma chước quỉ thâm độc hãm hại dân tộc VN khi vừa tròn 20 tuổi. Cũng vì trái tim rạo rực, trăn trở với tình yêu nước nồng nàn đó mà đảng cs VN đã cho tay sai bắt cóc rồi tống cô vào ngục không khác gì phường thảo khấu lục lâm!
Với tâm hồn trong trắng, tinh khôi, với trái tim yêu nước nồng nàn, với lời lẽ trong sáng và mạnh mẽ, với hành động cao đẹp chính danh, với tuổi đời trẻ trung đầy sức sống, ngoan cường bất khuất… Phương Uyên nhất định phải thắng và đã thắng. Thế hệ trẻ yêu nước như Phương Uyên, Minh Hạnh, Nguyên Kha, Việt Khang, Thanh Nghiên, Hoàng Vi, Thục Vy, thị Nga và hàng hàng anh thư tuấn kiệt khác sẽ cất cao đầu trên đỉnh vinh quang của niềm tin và hy vọng. Tôi hoàn toàn tin là như thế.
Một Việt Khang. Người thanh niên dũng cảm không hề nao núng trước bạo lực của kẻ hung tàn. Anh luôn cất cao giọng hát với cung đàn theo nhịp hành khúc tương lai của đất nước. Những kẻ chống lại anh, che lấp bóng hình anh, bịt tắt tiếng hát anh chính là những kẻ đã tự đưa đầu vào cho bánh xe lịch sử lăn qua và làm cho cung bậc của nốt nhạc quê hương thêm bay bổng.

Xuyên suốt các sự việc, qua hành động của đảng csvn và tinh thần người yêu nước VN hẳn chúng ta và toàn thể nhân loại cũng đã rõ ai là kẻ “phản động”, “đại phản động”?. Cho dù dưới hình thức nào, phương tiện nào kẻ tà quyền dùng làm vũ khí để chụp lên đầu những người yêu nước VN với phạm trù “phản động” thì lẽ tất nhiên phạm trù đó nó sẽ tự quay về nơi nào là vị trí đích thực của nó.

Những lời này tôi xin gởi đến cho tất cả những anh hùng liệt nữ của dân tộc VN đang chịu sự sách nhiễu, đọa đày bởi gông cùm tàn độc của quân khát máu hung tàn, đồng thời để trả lời cho Nguyễn tấn Dũng về bài phát biểu của ông ta tại bộ côn an nhân ngày kỷ niệm 69 năm thành lập đội ngũ “còn đảng còn tiền”.

David Thiên Ngọc.

lørdag 2. august 2014

BẢN TRƯỜNG CA THỨ BẢY


Có lẽ đến bây giờ chưa có bài thơ "CHỐNG CỘNG" nào nhẹ nhàng, đậm tình người, thâm thúy, đúng sự thật mà SẮC NHƯ GƯƠM để NGƯỜI DÂN trong nước nếu đọc được CÙNG NHAU ĐỨNG LÊN LẬT ĐỔ LOÀI CỘNG NÔ BÁN NƯỚC và TÀN ÁC với DÂN. Bài thơ chỉ có thua HỊCH NGUYỄN TRÃI chống quân Tàu mà thôi. Xin chia sẻ vả kính nhờ PHỔ BIẾN THẬT RỘNG RÃI về TRONG NƯỚC. 
Quí vị có thể lưu trữ một ÁNG THƠ TUYỆT TÁC để đời cho con cháu đọc.

Gió thu lạnh, từng lá vàng run rẩy
Cây  trơ cành buồn bã hứng trời sương
Tôi viết tiếp bản trường ca thứ bảy
Chút lòng người vong quốc gởi quê hương !
 
Một quê hương bên kia bờ đại hải
Nửa địa cầu vời vợi cánh chim bay
Quê tôi đấy, dân đau thương quằn quại
Tôi xa quê, lòng nhớ qúa, đêm ngày!
 
Xưa, đẹp lắm, từng bờ sông, ngọn núi
Giặc tràn về tất cả trắng màu tang
Hăm mấy năm tôi chờ cơn gió nổi
Tôi đợi Kinh Kha phất ngọn cờ vàng!
 
Anh hỏi chúng tôi sao yêu đất nước
Lại âm thầm rời bỏ để ra đi
Và chị hỏi vì sao yêu tổ quốc
Cần bàn tay xây dựng lại không về ???
 
Tôi thẳng thắn trả lời anh và chị
Giận cũng đành. Tôi nói thật lòng tôi
Nếu còn đó, một độc tài đảng trị
Tôi có về, về tranh đấu mà thôi !
 
Quê hương đấy nhưng tôi không ở được
Cũng không về đóng góp bởi vì saỏ
Bởi Bác Đảng qúa tham tàn, bạo ngược
Hút máu dân đen, xiết họng đồng bào !
 
Hai chúng ta ở hai bờ giới tuyến
Hai con đường, lý tưởng nghịch chiều nhau
Tôi yêu tự do, công bình, chính thiện
Chế độ do dân lựa chọn, dân bầu
 
Đường anh chị rắc gieo mầm oan nghiệt
Nào giáo điều, nào lừa mị, gian tham
Nào khủng bố, nào tù lao, tiêu diệt
Nên căm hờn đầy dẫy Bắc Trung Nam !
 
Tôi nói thế nếu anh không vui lắm
Thì xin nhìn đất nước một lần xem
Có phải dân lành đói ăn, rách mặc
Chẳng tự do, không một chút nhân quyền ?
 
Dòng Bến Hải, Đảng chia đôi  vĩ tuyến
Rồi Đảng xua quân  xâm lược miền Nam
Có phải Đảng ném thương binh xuống biển
Đoạn tôn danh người ..."mất tích"...vinh quang ?
 
Có phải Đảng đã trả thù ác độc
Dân miền Nam sau khi cướp miền Nam
Nhãn "Cải tạo", mác "khoan hồng, học tập"
Thực chất giết người quỷ quyệt, dã man ?
 
Có phải Đảng chặt cây rừng, trộm gỗ
Để lụt hàng năm nước nổi, dân chìm ?
Cứu trợ gởi về, tiền kia Đảng giữ
Hiện vật nhập khọ Dân đói, đứng nhìn ?
 
Có phải đất dân Đảng thu, Đảng lấy
Dân biểu tình đòi, Đảng trả lại chưa ?
Có phải khắp nơi lòng dân chán ngấy
Những oán hờn cao chất ngất đơn thưa ?
 
Có phải Đảng bán dân làm nô lệ
Hết hạn rồi chẳng nhận họ về không?
Nước người trả. Đảng làm ngơ, mặc kệ
Chỉ dân đen là thân phận khốn cùng!
 
Có phải trẻ thơ bao em thất học
Đêm vỉa hè, ngày bới rác tìm cơm
Trường lớp thiếu nhưng hotel vẫn mọc
Dân không nhà nhưng Đảng lắm sân golf ?
 
Có phải Đảng bôi đen dòng lịch sử
Dạy trẻ thơ thù hận, dối gian không?
Trăm năm trồng người, người thành công cụ
Luồn cúi Nga Tàu, khinh rẻ tổ tông
 
Có phải thiếu niên đốt đời xuân trẻ
Để tương lai không là thoáng phân vân ?
Em gái mười hai môi tô, mắt vẽ
Ai thắp đèn hồng mời mọc thiêu thân ?
 
Có phải Đảng, đỉnh cao ngồi chễm chệ
Trên ngai vàng, lòng chẳng xót thương dân
Kiểu bạo chúa, reo cười trên máu lệ
Trên bạc vàng, trên quyền lực, phi nhân ?
 
Đảng và dân rõ ràng hai giai cấp
Đảng sang giàu, dân nghèo đói,đau thương
Đảng thống trị và người dân bị trị
Đảng tàn hung, dân khốn cực trăm đường !
 
Lệ đã thấm.  Mầm xanh từ lòng đất
Đã nẩy chồi, đang lớn giữa quê hương
Dân Việt Nam với tinh thần bất khuất
Sẽ vùng lên mà rửa mối căm hờn
 
Anh thừa biết những lời tôi nói: ĐÚNG
Nên lo buồn mà chẳng dám nghe thôi
Đừng sợ nữạ Hãy nhìn vào sự thật
Để thương thân và thương đến giống nòi
 
Thế giới ngoài kia từng ngày biến chuyển
Những Bắc Hàn, Đông Đức, những Nam Tư
Khối Cộng Sản đang đi vào cõi chết
Vì lòng người bừng tỉnh giấc hoang mơ...
 
Thì hỡi chị, hỡi anh và hỡi bạn
Cùng chúng tôi, ta bước lại từ đầu
Hãy thành thật cho tình không đơn bạc
Muốn vườn tươi, phải diệt những loài sâu!
 
Muốn đất nước kịp người trong hội mới
Muốn ta không mai một chính đời ta
Muốn dân tộc tương lai không mù tối
Muốn ấm no hạnh phúc tới muôn nhà
 
Thì ta phải đập tan đời áp bức
Phá gông xiềng đòi dân chủ, tự do
Một thể chế chính quyền dân tạo dựng
Phải không anh? dân Việt vẫn mong chờ ???
 
Tôi đang nói với anh lời chí thiết'
Bằng con tim, bằng chân thật, tình người
Anh chẳng muốn nghe như tôi vẫn biết
Trong lòng anh, nguồn thác đã ngầm khơi...
 
Dòng thác đó lớn dần, lan rộng mãi
Trong trái tim người tiến bộ các anh
Thành những dòng sông hướng về đại hải
Cùng với muôn lòng, đốt lửa đấu tranh!
 
Ngày anh về, quê hương vui biết mấy
Cả ba miền vàng rực bóng cờ xưa
Anh  đọc lại bản trường ca thứ bảy
Nhìn anh, tôi cười. Mắt biếc. Xinh chưa ???


(Gởi người anh em bên kia giới tuyến)

Ngô Minh Hằng. 

Vì Sao Việt Cộng Thần Phục Trung Cộng ?

 
Sau khi “tổ quốc Liên Xô” của ông Lê Duẩn tan rã năm 1989, thì từ thời Nguyễn Văn Linh cho đến thời Lê Khả Phiêu, các tổng bí thư vẫn coi việc quy phục Trung Quốc là cách duy nhất để cứu vãn cơ đồ thống trị của đảng trên nước Việt Nam.
Nhưng lấy lý do nào để biện minh cho việc quay về thần phục Trung Quốc, sau khi đã bị quân đội Trung Cộng tấn công ở biên giới năm 1979 và ở Trường Sa năm 1988? Các ông tổng bí thư này phải nêu lý do cao siêu hơn quyền lợi. Họ giải thích hai nước “đồng chí anh em” là những thành trì cuối cùng bảo vệ thứ gọi là “chủ nghĩa xã hội!”.
Từ đó, Việt Cộng bắt đầu theo con đường lệ thuộc Trung Cộng. Cho nên, trong ngôn ngữ ngoại giao của Cộng Sản Việt Nam, khi nào còn đề cao chủ nghĩa xã hội là còn chủ trương mối bang giao với Trung Cộng là trọng tâm chiến lược.

Nguyễn Văn Linh là người có kinh nghiệm cá nhân đau đớn khiến chính bản thân ông coi việc quy phục Trung Cộng là điều không thể tránh được. Tháng 10 năm 1989, Nguyễn Văn Linh tới Berlin dự quốc khánh Ðông Ðức, được chứng kiến cảnh giễu võ giương oai của “Cộng Hoà Dân Chủ Ðức” với các cuộc mít tinh hàng trăm ngàn người hô các khẩu hiệu chủ nghĩa cộng sản muôn năm đầy “hồ hởi phấn khởi.” Trong cuộc tiếp tân, Nguyễn Văn Linh được lãnh tụ cộng sản Ðông Ðức Honecker báo tin là chế độ Cộng Sản Ðức sẽ tồn tại vĩnh viễn mặc dù làn sóng người Ðông Ðức đang chạy ào ào qua Hung, Tiệp rồi qua Tây Ðức. Khi Nguyễn Văn Linh về tới Hà Nội thì bức tường Berlin bị sập, Honecker bị chính các đàn em lật đổ. Theo cuốn hồi ký Hồi Ức và Suy Nghĩ của Trần Quang Cơ, viết năm 2001, thì trong cuộc đại lễ ở Berlin, Linh cũng gặp lãnh tụ Rumani là Chủ Tịch Ceaucescu. Lãnh tụ tối cao cha già dân tộc Rumani và “anh Linh xem ra tâm đầu ý hợp trong việc bàn chuyện tâm huyết cứu vãn sự nghiệp xã hội chủ nghĩa thế giới đang lâm nguy”.

Nhưng ngay sau đó, Linh nghe tin cả hai vợ chồng Ceaucescu bị các đàn em đảo chính và đem bắn. Những kinh nghiệm đó khiến Linh phải lo lắng cho số phận của chính mình và các lãnh tụ cộng sản Việt Nam khác. Phải tìm cách tự cứu !
 
“Trước tình hình ấy”, Trần Quang Cơ viết, trong nội bộ Ðảng Cộng Sản Việt Nam “nổi lên một ý kiến… phải bằng mọi giá bắt tay ngay với Trung Quốc để bảo vệ chủ nghĩa xã hội”. Xin nhấn mạnh những chữ “bằng mọi giá” và “ngay” lập tức. Cựu Thứ Trưởng Ngoại Giao Trần Quang Cơ mô tả luận điểm của Nguyễn Văn Linh dùng để thuyết phục Bộ Chính Trị nên chịu thua Trung Cộng là: “Dù bành trướng thế nào, Trung Quốc vẫn là một nước xã hội chủ nghĩa”. Linh đã nhấn mạnh lý luận trên khi Bộ Chính Trị thảo luận về kết quả cuộc gặp gỡ các lãnh tụ Trung Cộng ở Thành Ðô năm 1990, trong đó, Linh đã chấp nhận ngay phương cách giải quyết cuộc chiến ở Căm Pu Chia do Trung Cộng đề nghị, mặc dù Bộ Trưởng Ngoại Giao Nguyễn Cơ Thạch đã chống nên không được mời sang Tàu.

Trước đó, khi Liên Xô bắt đầu giảm bớt viện trợ kinh tế, mà các chính sách xã hội chủ nghĩa của Cộng Sản Việt Nam đã đưa quốc dân đến kiệt quệ, năm 1988 đảng đã đành nhẫn nhục, tự sửa cả điều lệ đảng lẫn Hiến Pháp, chịu xoá bỏ những câu ngu dốt viết trong thời Lê Duẩn, gọi tên “Trung Quốc là kẻ thù trực tiếp và nguy hiểm nhất”. Ngày 5 tháng 6 năm 1990, để xin hoà trước khi sang Thành Ðô, Nguyễn Văn Linh đã mời Ðại Sứ Trung Cộng Trương Ðức Duy tới, tự thú nhận là Ðảng Cộng Sản Việt Nam đã sai lầm, đồng thời khoe công nay đã thay đổi: “Trong 10 năm qua có nhiều cái sai. Có cái đã sửa như việc sửa đổi lời nói đầu Hiến Pháp, có cái sai đang sửa.” Linh ngỏ ý muốn sang Tầu gặp các nhà lãnh đạo Trung Quốc để “bảo vệ chủ nghĩa xã hội”; vì “đế quốc đang âm mưu thủ tiêu chủ nghĩa xã hội”. Lời nói của Nguyễn Văn Linh được Trần Quang Cơ thuật lại nguyên văn như sau:
“Chúng tôi muốn cùng những người cộng sản chân chính bàn vấn đề bảo vệ chủ nghĩa xã hội… Tôi sẵn sàng sang Trung Quốc… Các đồng chí cứ kêu một tiếng là tôi đi ngay… Trung Quốc cần giương cao ngọn cờ chủ nghĩa xã hội, kiên trì chủ nghĩa Mác-Lênin…”. Lúc đó Nguyễn Văn Linh đóng vai người lãnh đạo cao nhất nước mà nhún mình nói, “các đồng chí cứ kêu một tiếng là tôi đi ngay !”  
 
Ba ngày trước khi Linh, Ðỗ Mười, Phạm Văn Ðồng lên đường sang Thành Ðô, Bộ Chính Trị họp ngày 30 tháng 8 năm 1990. Trần Quang Cơ kể:
“ Linh nêu ý kiến là sẽ bàn hợp tác với Trung Quốc để bảo vệ chủ nghĩa xã hội chống đế quốc…” Linh được Lê Ðức Anh ủng hộ, mặc dầu có những người không tin việc hợp tác với Trung Cộng có thể thực hiện được, như Nguyễn Cơ Thạch, Võ Chí Công. Sau cuộc họp Thành Ðô, khi các lãnh tụ cộng sản Việt Nam bay sang Cam Pu Chia giải thích phương cách giải quyết này với Hunsen, Lê Ðức Anh nói thêm cho rõ, “Mỹ muốn cơ hội này xoá bỏ cộng sản. Nó đang xoá ở Ðông Âu… Ta phải tìm đồng minh. Ðồng minh này là Trung Quốc”.

Qua những lời tường thuật trung thực của Trần Quang Cơ, một người tỏ ra rất trung thành với đảng và kính trọng Nguyễn Văn Linh, chúng ta thấy động cơ khiến Linh và tập đoàn lãnh đạo Cộng Sản Việt Nam đã lựa chọn con đường hợp tác với Trung Cộng chỉ vì họ thấy hoàn toàn cô đơn, không còn biết nương tựa vào đâu để “bảo vệ chủ nghĩa xã hội.” Trong thực tế là bảo vệ quyền hành của họ. Nguyễn Cơ Thạch, Trần Quang Cơ sau này đều bị loại dần dần ra khỏi Bộ Chính Trị và Trung Ương Ðảng Cộng Sản vì không “nhất trí!” 
 
Nguyễn Văn Linh đã khởi xướng chủ trương quy phục Trung Cộng, có thể chỉ vì biết mình đã được lọt vào mắt xanh giới lãnh đạo cộng sản bên Tầu. Tháng 10 năm 1989, tổng bí thư Ðảng Cộng Sản Lào là Kayson Phomvihan đã qua Bắc Kinh, được Ðặng Tiểu Bình tiếp đãi trong 70 phút, trong đó 60 phút là nói chuyện về Việt Nam. Qua Kayson, Ðặng Tiểu Bình đã “bắn tin” cho các lãnh tụ Hà Nội. Trần Quang Cơ viết:
“Trong khi không tiếc lời phê phán Lê Duẩn, Ðặng đã hết lời ca ngợi Nguyễn Văn Linh. Ðặng kể lại khi làm tổng bí thư Ðảng Cộng Sản Trung Quốc, năm 1963 (Ðặng) đã tổ chức đưa Nguyễn Văn Linh từ miền Nam (Việt Nam) sang Hồng Kông để đi Bắc Kinh gặp nhau, (Ðặng) khen Nguyễn Văn Linh là ‘người tốt, sáng suốt, có tài’; nhờ Kayson chuyển lời thăm Nguyễn Văn Linh…”.

Không thể nói Nguyễn Văn Linh đã ngả theo Trung Cộng vì bị “ăn bánh phỉnh” của Ðặng Tiểu Bình. Bởi vì chính sách quy phục Trung Cộng không do một cá nhân quyết định là vì đa số các lãnh tụ Cộng Sản Việt Nam thời đó đồng ý. Vì họ không có chỗ tựa nào khác. Muốn dựa vào Trung Cộng, họ phải nêu một lý do cao cả hơn quyền lợi của nhóm thiểu số cầm quyền này, lý do cao cả đó là “bảo vệ chủ nghĩa xã hội”. Mặc dù không ai biết chủ nghĩa đó thực hiện thế nào, ngoài chế độ công an trị và hệ thống doanh nghiệp nhà nước !
 
Ðiều tội nghiệp cho Việt Cộng là Trung Cộng hoàn toàn thờ ơ với ý kiến hoàn toàn lý thuyết cao siêu đó. Họ chỉ nghĩ tới quyền lợi quốc gia của họ, và sẵn sàng đánh sau lưng Ðảng Cộng Sản Việt Nam. Trung Cộng đã “mở bài” làm “lộ tẩy” những bí mật trong cuộc đàm phán về Cam Pu Chia giữa hai nước. Trần Quang Cơ kể: “Hiểm độc nhất là Trung Quốc đã thông báo khá rộng rãi với các nước những điều Nguyễn Văn Linh và Lê Ðức Anh nói riêng với Trương Ðức Duy” (đại sứ Trung Cộng ở Hà Nội). “Sáng ngày 26 tháng 6, 1990 đại sứ Cộng Hoà Liên Bang Ðức gặp Bộ Ngoại Giao Việt Cộng, cho biết là ngày 22 tháng 6 Trung Quốc đã thông báo cho đại sứ các nước Liên Hiệp Âu Châu ở Bắc Kinh nội dung cuộc họp giữa Từ Ðôn Tín và Trần Quang Cơ và đưa ra kết luận: ‘Việt Nam là những người rất xảo trá, rất xấu xa…’”
 
Một tháng sau cuộc họp ở Thành Ðô, Ngoại Trưởng Mỹ James Baker nói với các nhà báo rằng Trung Quốc tố cáo các lãnh đạo Cộng Sản Việt Nam nói rồi không giữ lời. Baker được Trung Cộng mớm cho, tuyên bố thẳng, “Không thể tin được ngay cả lãnh đạo cao cấp nhất của Việt Nam”. Trần Quang Cơ thuật lại: “Baker còn nói rằng Trung Quốc đã bác bỏ đề nghị… ‘Việt Nam và Trung Quốc đoàn kết bảo vệ chủ nghĩa xã hội…’” mà giới lãnh đạo cao cấp của Việt Nam đưa ra. Bắc Kinh nói một cách công khai, lại khuyến khích ngoại trưởng Mỹ nhắc lại, để làm mất mặt nhóm lãnh tụ ở Hà Nội. Nhưng nhóm lãnh tụ này vẫn cắn răng chịu đựng !

Trước những thủ đoạn xảo trá của Bắc Kinh như vậy, thật không thể hiểu được tại sao các Ðảng Cộng Sản Việt Nam vẫn bám lấy con đường hợp tác với Bắc Kinh để bảo vệ chủ nghĩa xã hội! Ðến thời Lê Khả Phiêu, còn đi sang Tàu năn nỉ tái lập một tổ chức quốc tế cộng sản, với Việt Nam, Cuba, Bắc Hàn, mà Trung Cộng đứng lãnh đạo !
Có phải các lãnh tụ cộng sản bây giờ vẫn muốn trung thành với di sản chủ nghĩa xã hội do Hồ Chí Minh để lại, hay không?
Ðiều này khó tin. Vì tất cả các lãnh tụ trung ương đều đang lo vơ vét của cải cho vợ, con, gia đình. Họ chỉ lo bảo vệ những của cải đó chứ không thiết tha đến chủ nghĩa nào cả. 
 
Vậy tai sao cuộc họp Trung Ương Ðảng Cộng Sản vừa qua vẫn nhấn mạnh đến khẩu hiệu “Tiến lên chủ nghĩa xã hội” trên “giai đoạn quá độ” dài dằng dặc không biết bao giờ tới bờ bên kia?
Vì khẩu hiệu đó cũng là một tín hiệu về ngoại giao. Hô khẩu hiệu đó là cho biết đảng vẫn tiếp tục chính sách của Nguyễn Văn Linh, Lê Khả Phiêu: Vẫn tuyệt đối trung thành với các đồng chí Trung Quốc. Kể từ thời Nguyễn Văn Linh, bất cứ ai lên cầm quyền ở Hà Nội, đều phải được Bắc Kinh phê chuẩn. Trung Cộng không cho Nguyễn Cơ Thạch đi trong phái đoàn sang Thành Ðô năm 1990. Thế là sau đó Thạch bị rút ra khỏi Bộ Chính Trị và Trung Ương Ðảng, suốt đời không còn ngóc lên được nữa. Trung Cộng mời Phó Thủ Tướng Vũ Khoan sang Bắc Kinh năm 2005, nhưng Khoan tới nơi bèn bị bỏ rơi giữa chợ, không cho gặp một nhân vật quan trọng nào cả. Thế là mọi người đều hiểu: Vũ Khoan không thể lên chức thủ tướng được, mặc dù đã có công vận động để ký thỏa ước thương mại song phương với Mỹ cho Việt Nam vào Tổ Chức Thương Mại Thế Giới. Vì thế Nguyễn Tấn Dũng, một phó thủ tướng khác, đã lên ngồi ghế thủ tướng cho tới bây giờ. 
 
Chỉ khi nào Ðảng Cộng Sản Việt Nam chính thức từ bỏ chủ nghĩa Mác Lê, đổi tên đảng, bỏ những chữ “xã hội chủ nghĩa” trong tên nước; khi nào dân Việt Nam được sống làm người Việt bình thường không theo chủ nghĩa nào cả, không bám lấy cường quốc nào để nhận làm anh em cả, thì lúc đó Việt Nam mới thực sự độc lập ! 
 

BaoMai‏.

 
 

Vượt Qua Gian Khổ Và Sự Cống Hiến



Từ một bác sĩ quân y, theo vận nước, trở thành một người tù lao động khổ sai, làm y tá trong trại giam, rồi vượt biển, trở thành bác sĩ dạy tại một đại học khá nổi tiếng. Ðại Học Cornell của Hoa Kỳ, Bác Sĩ Nguyễn Công Trứ đã sống rất âm thầm, âm thầm phục vụ mục đích cao cả của một người y sĩ, nguyện trung thành với lời thề Hippocrates. 

Sau nhiều sự khuyến khích, đến thúc giục của một số bạn bè quý mến ông, cuốn hồi ký “Vượt Qua Gian Khổ” của ông, do nhà xuất bản Nam Việt vừa in xong, sẽ được ra mắt vào Tháng Bảy, tại phòng sinh hoạt VNCR, 14861 Moran St., Westminster, CA 92683.

Sự sụp đổ của miền Nam đưa tới sự tang thương chết chóc, cửa nhà tan nát, hàng triệu con người bị tù đày, biết bao con người chôn thân nơi biển cả. Một nửa đất nước chìm đắm trong nỗi đau buồn, tăm tối, thất vọng, hoài nghi, lo sợ.
 

Trong cả triệu người bị tù lao động khổ sai ấy, may có những người còn sống sót trở về , may hơn nữa đến được bến bờ tự do giống như hạt gạo trên sàng. Bác Sĩ Trứ là một trong những người này, nhưng hạt gạo Nguyễn Công Trứ không phải còn nằm trên sàng chỉ đơn giản là to hơn cái ô vuông ấy. Cao hơn thế nữa, xa hơn thế nữa, hạt gạo Nguyễn Công Trứ thật nhân cách, thật tròn trịa, thật mịn màng, sáng lóng lánh như một hạt kim cương nằm trộn lẫn với những hạt gạo trên sàng ấy. Hạt kim cương đó đã, đang và sẽ mãi mãi tỏa sáng bằng tấm lòng cống hiến cho tha nhân, mà tôi, kẻ viết bài này, cũng đã từng nhận lãnh.

Trong một bài viết về ông, cũng đăng trên nhật báo Người Việt ngày 11 Tháng Giêng, 2011, tôi đã viết về lòng từ tâm và độ lượng của ông trên cương vị của một người thầy thuốc trong trại tập trung “cải tạo” không hề phân biệt bệnh nhân là ai. Ngay cả một cô công an cộng sản đã nhiều phen đánh đập ông thật dã man, bắt ông đứng trần truồng giữa đất trời mà không vì lý do nào hết, ngoài lý do làm trò đùa cho cô ả! 

Trong bài này tôi không nhắc lại những nghĩa cử cao đẹp ấy nữa, chỉ xin được giới thiệu khái quát về cuốn hồi ký “Vượt Qua Gian Khổ” của ông, còn việc tìm hiểu nhiều hơn thì mời quý vị, nhất là những cựu tù ở Kim Sơn (Bình Ðịnh) hãy tìm đọc cuốn hồi ký này.

Trong khoảng 200 trang sách gồm một số bài viết được hệ thống lại, kể cho chúng ta nghe cuộc đời của ông từ lúc mới lớn, thời học sinh, sinh viên, thời làm bác sĩ, rồi tù đày, rồi vượt biên, thời gian sống trên đất Mỹ... cho đến hiện nay, Bác Sĩ Trứ đã hết sức chân thành viết xuống (ban đầu bằng tiếng Anh) những suy tư, những đau đớn ê chề trước biết bao gian lao đầy thử thách tử sinh. Bàng bạc khắp cuốn hồi ký này là lòng yêu thương, lòng tự trọng và đòi hỏi sư công bằng cho mọi người, tất cả đều thể hiện bằng lối văn bình thản, thành thật không có tính khoe khoang khiến cho người đọc càng có nhiều thiện cảm với tác giả.


Trong đoạn ông nói về những ngày cuối cùng của quân y viện Quy Nhơn, nơi mà chỉ còn một mình ông là bác sĩ cùng với vài y tá ở lại để phục vụ cho thương bệnh binh, sau khi chôn Ðại Tá Nguyễn Hữu Thông đã tự sát và 47 chiến sĩ của Sư Ðoàn 22 trong một nấm mồ ngay trước kỳ đài của quân y viện, rồi ông cũng tự sát như sau:

“Về đến doanh trại, tôi nghĩ cuộc đời tôi đã trọn vẹn, tôi đã làm tròn bổn phận và công việc của một người chiến sĩ phục vụ cho đồng bào, và tổ quốc, cho sự tự do và sinh tồn của đất nước. Tôi đã hứa với các anh em trong nấm mộ tập thể chờ tôi, và cho tôi một chỗ đứng trong anh em. Tối hôm đó, tôi tự tay truyền thuốc mê cho tôi để ngưng thở, và uống một lần 50 viên Chloroquine. Nhưng cuộc đời tôi đâu có dễ dàng buông xuôi được...”

Sau đó, ông được cứu sống, để tiếp tục chịu cảnh đọa đày. Muốn sống không được, muốn chết cũng không xong! 

Một lần bộ đội gác cổng trại xét trong người ông, thấy có cây thánh giá của một vị linh mục từ trần trước mắt ông tặng lại, ông viết “...( họ) bắt tôi cởi áo và bỏ nón xuống, đứng thế nghiêm phơi nắng... nửa ngày trời dưới nắng hè gay gắt. Sau đó bộ đội gác cổng đem treo tôi trên cái cột cao của bót gác. Họ nguyền rủa tôi đến bây giờ mà vẫn còn tin tưởng vào Chúa với Phật (!)...”

Cuộc sống tù ngục dưới chế độ cộng sản đã đày đọa ông nhưng đã không khuất phục ý chí, lòng tự trọng, yêu sự công bằng và tự do của ông. May mắn đã ôm lấy người bác sĩ từ tâm này đem đến bờ biển Indonesia. Tại đây, ông đã cương quyết chối từ lên đất liền vì hải quân của Indonesia chỉ chịu đưa người còn sống vào bờ còn người chết thì vứt xuống biển. Cuối cùng, họ phải đồng ý đưa người chết trên tàu vô đảo để ông sẽ lên bờ. “Tôi nói với người thủy thủ nếu họ ném người chết này xuống biển tôi sẽ nhảy theo.” 

Ôi một câu nói thật hùng hồn đầy tình thương và dũng cảm.

Nếu những ngày ở Việt Nam là những chặng đường lao khổ cho thể xác, thì những ngày định cư tại Mỹ là những thử thách khổ nhục cho tinh thần của ông. Với di chứng của bệnh Stress Syndrome (tuy đã chữa khỏi ở đảo), vốn tiếng Anh chưa khá, tiền bạc không có, ông đã đem toàn lực ra để tranh đấu. Cuối cùng, ông đã thắng sự cực khổ, sự kỳ thị, với cả gia đình và điều quan trọng nhất là ông đã thắng chính bản thân mình, để trở thành một bác sĩ giảng dạy về quang tuyến (clinical assistant professor in the Department of Radiology).

Bác Sĩ Nguyễn Công Trứ đã cất lời tuyên thệ, lời thề Hippocrates, và chúng tôi tin rằng ông thực hành lời thề ấy đã trọn vẹn. Và cũng tin chắc rằng ông đươc hưởng sự quý trọng của mọi người như phần cuối của lời thề: 

“Nếu tôi làm trọn lời thề này và không có gì vi phạm tôi sẽ được hưởng một cuộc sống sung sướng và sẽ được hành nghề trong sự quý trọng mãi mãi của mọi người. Nếu tôi vi phạm lời thề này hay tôi tự phản bội, thì tôi sẽ phải chịu một số phận khổ sở ngược lại.”


Ðặng Phú Phong.