Chủ nghĩa CS là một chủ nghĩa không chỉ “phản động” mà là “đại phản động”. Mới đọc những lời đầu của bài viết chắc hẳn có một số không ít bạn đọc cho rằng tác giả quá cực đoan! Thế nhưng nhìn lại hiện tình đất nước, nhân dân VN một cách rộng rãi và đa chiều thì chúng ta sẽ thấy vấn đề được khách quan hơn. Trước hết tôi xin nói về phạm trù “phản động”.
Phản: Ngược lại, làm ngược lại.
Động: Sự di chuyển, ở đây chỉ sự tiến lên theo chiều tích cực. Theo sự tiến hóa với nỗ lực của con người để xã hội tiến lên văn minh, tiến bộ.
Vậy phản động là đi ngược
lại, là trái lại và cản trở bước tiến bộ để hoàn thiện hơn, tốt đẹp hơn,
ngược lại sự tiến hóa của con người, của xã hội. Như vậy những ai, tổ
chức nào làm cản trở bước đi lên của sự phát triển
của mọi vấn đề từ con người đến xã hội là những kẻ “phản động”, những
tổ chức phản động. Nếu sự phản động kéo dài và gây tác hại lớn, để lại
hệ luỵ không lường cho con người, cho xã hội thì những kẻ đó, tổ chức đó
là “Đại phản động”.
Ta hãy đứng độc lập ra bên ngoài xã hội
VN kể từ sau mùa xuân 1975 và tách khỏi khuynh hướng chính trị để có một
cái nhìn khách quan và công bằng.
Trong những năm của thập niên 60s và đầu
thập niên 70s của thế kỷ trước, nước VNCH có một vị trí khá cao ở Đông
Nam Á và kể cả Đông Bắc Á về lĩnh vực kinh tế, khoa học, văn hóa xã hội và kể cả chính trị. Những nước như Hàn Quốc, Singapore, Malaysia, Philippines, Indonesia,
ThaiLan… đều đứng sau VNCH trong những lĩnh vực kể trên và VNCH xứng
đáng với danh Hòn Ngọc Viễn Đông. Thế mà chỉ sau mùa xuân 1975 khi cộng
sản nhuộm đỏ miền Nam Việt Nam đem chủ nghĩa cộng sản “thần thánh” gieo
rắc khắp hang cùng ngõ cụt, từ rừng núi đến thôn quê, đến tận trong xó
bếp của mọi gia đình, đến các chuồng trâu, chuồng lợn, chuồng gà… ra đến
ao bèo ngoài đầu ngõ… đâu đâu cũng có sự lăm le của chiếc búa, lưỡi
liềm.
Theo báo cáo phát triển Việt Nam năm 2009 của WB thì VN đã tụt hậu so với Indonesia 51 năm, với Thailand 95 năm, với Singapore 158 năm và 200 năm so với Hàn Quốc.
Đó là sự đánh giá có tài liệu, hồ sơ, có
căn cứ cơ sở khoa học của ngân hàng thế giới một tổ chức phi chính trị
và luôn có cái nhìn, đánh giá chính xác và khách quan. Tôi xin kiểm
chứng như sau.
Những người dân miền Nam VN từ khi có
đảng chạy khắp đồng ruộng, phố phường không ai mà không thấy được 2 bức
tranh xã hội mang 2 gam màu tương phản trước và sau 30/4/1975.
Trước hết là mặt kinh tế xã hội đời sống
vật chất của nhân dân. Kể từ khi nhân dân miền Nam trở thành “con người
mới”- từ của đảng CSVN dùng để chỉ cho nhân dân miền Nam sau 30/4 – cái
họa trở thành tội phạm và chữ tù luôn treo lơ lửng trên đầu và tròng vào
cổ bất cứ lúc nào không biết từ các nguyên nhân sau: Nơi đây tôi chỉ
nhắc lại một số điểm căn bản mà cả nhân dân MNVN ai cũng rõ.
Ở MNVN trước 30/4/75 các phương tiện giao
thông cá nhân bằng xe gắn máy, xe hơi là bình thường, ai cũng có thể có
được. Và tất nhiên là xăng dầu đáp ứng cho phương tiện vận hành là tự
do. Thế nhưng sau những năm đầu sau 30/4/75 xăng dầu là hàng quốc cấm,
là vật tư quốc phòng. Nếu tàng trữ từ 3-5 lít xăng mà không có phiếu và
sổ xăng (chỉ có cán bộ cs trung cấp trở lên mới có) bị xem như tàng trữ
hàng quốc cấm, vi phạm an ninh quốc phòng. Như vậy nếu bị phát giác, tố
cáo thì đi tù là cầm chắc mà chẳng có một bản án nào được xét xử công
minh.
Gạo là lương thực chiến lược có tính cách
an ninh quốc gia. Lúc đó sổ hoặc tem phiếu gạo được cấp cho người dân
từ 15kg-21kg/tháng tùy theo đối tượng lao động, trong đó 50% là gạo mục
và 50% là mì (sắn) khô để ăn độn. Do đó ai mà tàng trữ 10 kg gạo trắng
trở lên xem như phạm tội xâm hại đến an ninh quốc gia nếu bị phát giác
như xăng dầu thì chữ tù là cầm chắc. Mà khổ nỗi là lúc đó các cán bộ cs
bày vẽ cho các em cháu trong đội thiếu niên tiền phong đi lục lạo các
nhà để phát hiện các thứ trên và tố cáo.
Lúc đó “luật” rất nghiêm minh, tên “hoạn
lợn, thiến heo” Đỗ Mười (sau này là một trong 3 tên tội đồ ký mật ước
Thành Đô tháng 9/1990 bán nước VN cho Tàu) đi công cán ở miền Tây Nam Bộ
về lại Sài Gòn, “nhân dân ái mộ, ghi ơn” ông trong công cuộc cải tạo
công thương nghiệp đẩy hàng triệu người dân xuống biển lên rừng… nên có
quà tặng cho ông 10kg gạo trắng ngon, nhưng khi xe ông lên đến trạm kiểm
soát liên hợp Tân Hương Long An bị nhân viên quản lý thị trường tịch
thu.
Lúc đó “cần vụ” của ông nói là của đ/c Đỗ Mười!- “Đ…mẹ của thằng Đỗ
Mười Một tao cũng bắt tịch thu luôn chứ đừng nói Đ.M”. Đó! các bạn thấy
không? “công pháp bất vị thân” mà, rất nghiêm minh, một nhân viên quèn ở
trạm kiểm soát mà còn dám xử lý không nương tay, sòng phẳng với “Một
đ/c ủy viên Bộ Chính Trị” và xem ngang bằng với một con dân buôn bán nhỏ
lẻ qua đường kiếm cơm độ nhật! khi vi phạm thì dân đen và một đ/c ủy
viên Bộ Chính Trị đều bị xử lý như nhau. Chứ đâu như hậu duệ của cs ngày
nay, tội trạng như đ/c X bán cả giang san,
thâu tóm cả tài nguyên vật lực của Quốc Gia Dân Tộc về cho riêng mình
và dòng họ con cháu mà cả bầy đệ tử của “Mao Hồ” cũng cắn móng tay đứng
nhìn mà còn thở ra buông câu “vì hoàn cảnh”… và đ/c X ngạo nghễ ném về
phía đám bất tài một nụ cười thách thức bí hiểm của Mona Lisa. Những con
người luôn ra rả vì nước, vì dân… thế mà giặc nội thù đạp bằng cả giang
sơn dân tộc mà bất lực nhu nhược buông lời vô cảm, buông xuôi để mặc
cho giặc thù tiếp tục xà xẻo Quốc Gia. Nói như dân dã là “Bù trớt”.
Phương tiện đi lại đường xa của nhân dân
thời tư bản giãy chết thì bạt ngàn… từ Sài Gòn ra đến Đà Nẵng, Huế ngoài
phương tiện máy bay còn xe khách các hãng như Phi Long-Tiến Lực, Phi
Mã… người dân thoải mái lên xe nghe nhạc, ngủ… là đến nơi, chỉ trừ khi
nào có vịt cộng ra đắp mô, phá cầu phá đường là bị trở ngại mà cũng chỉ
trong thời gian ngắn là tái lập giao thông ngay. Thế mà sau khi đảng về,
xăng dầu là vật tư quốc phòng, là hàng quốc cấm do đó xe cộ phải chuyển
qua xài “than”. Đi một đoạn đường ngắn từ Sài Gòn ra Biên Hòa, Long
Khánh là hành khách ngửi khói than mịt mù và hơi nóng hừng hực như lò
bát quái, mồ hôi lẫn khói đen, mặt mày nhễ nhại, nước mắt chảy ròng vì
cay như đang diễn tuồng “trướng hạ biệt Ngu Cơ”. Lơ (phụ) xe thì tay cầm
khúc gỗ lớn gõ liên tục vào thùng than phía sau xe tung bụi, than hồng
vung vãi khắp mặt đường như hỏa diệm sơn, như mưa sa gió cát… Mặt mũi
thì đủ vầng đen, xám như thể “anh hùng lỡ vận lên nguồn đốt than”, như
công nhân ở mỏ Hòn Gai, Cẩm Phả.
Cuộc sống thần tiên của những “con người
mới” không giấy bút nào kể ra cho xiết. Nơi đây tôi chỉ đơn cử một số
hình ảnh để chứng minh rằng sự đánh giá về phát triển của VN do Ngân
hàng Thế giới báo cáo là không sai.
Các điểm nêu trên mới chỉ là bức tranh
kinh tế xã hội VN trong bối cảnh những năm tháng đầu đảng cs Bắc Việt
cưỡng chiếm MNVN. Bây giờ ta thử bước vào lĩnh vực văn hóa, chính trị.
Văn hóa là một biển trời mênh mông… từ
mọi nét sinh hoạt trong cuộc sống, trong xã hội, học đường đến gia đình
đâu đâu cũng toát lên một gam màu ảm đạm đen tối.
Đạo đức suy đồi, băng hoại một cách trầm
trọng mà bao phen những nhà làm văn hóa, giáo dục có tâm huyết với dân
tộc đã gióng lên những hồi chuông báo động, thậm chí có những tiếng gào
thét kêu cứu trước sự diệt vong của một nền văn hóa, đạo đức mà ông cha
đã vun xới tô bồi qua bao thế hệ để thay
thế bằng một nền đạo đức gọi là đạo đức cách mạng rồi biến thái thành
đạo đức HCM. Một nền văn hóa phi nhân bản gọi là văn hóa xhcn phá bỏ mọi
giềng mối, kỷ cương, đức tin tôn giáo mà hàng ngàn năm trên khắp hành
tinh được loài người tôn vinh, làm con đường sáng để tiến về phía trước,
làm thước đo cho mọi giá trị tinh thần và là những giáo trình, giáo án
để truyền dạy cho con cháu đời sau.
Cái hiểm họa diệt vong cho dân tộc chính
là sự băng hoại về đạo đức, suy đồi về văn hóa. Sự tha hóa của một xã
hội mục ruỗng về mọi mặt như xã hội VN hiện nay, nếu muốn cứu nguy cho
dân tộc thì ta chỉ còn có một con đường duy nhứt là đào thải cái văn hóa
nô dịch là phương tiện truyền tải cho chủ nghĩa cs với mộng xâm lăng,
bá quyền Tàu cộng.
“Sai lầm về văn hóa có thể làm chết muôn đời…” Lão Tử đã nói hơn hai ngàn năm qua rồi đó sao?
Nói về chính trị thì rõ ràng đảng csvn
đang áp đặt một nền chính trị độc đảng, độc tài, độc đoán, độc tôn và
cuối cùng là độc ác với nhân dân. Ở đây ta không bàn thêm về học thuyết
của chủ nghĩa cs mà chỉ nói lên một khía cạnh là đảng csvn đã làm cản
trở và triệt tiêu bước tiến của Quốc Gia, của dân tộc. Trong đó đảng
csvn đã phạm một trọng tội đối với tổ tiên, dân tộc VN là triệt tiêu
lòng yêu nước của nhân dân. Đảng csvn đã tự vạch ra cho mình lằng ranh
giới tuyến tách biệt với nhân dân và phân định rạch ròi địch-ta (giữa
đảng với dân) một cách công khai.
Không riêng gì nhân dân VN mà nhân dân
trên toàn thế giới đều biết rõ và rất rõ rằng Trung Quốc đang xâm chiếm
cõi bờ, biển đảo và từng bước Hán hóa dân tộc VN bằng mọi hình thức nào
có thể.
Nhưng cũng có một điều dứt khoát rằng,
cho dù trong mọi hoàn cảnh nào dù là sức yếu thế cô dân tộc VN cũng
không bao giờ chịu cúi đầu, bó tay khuất phục trước quân thù. Điều này
đã chứng minh qua mấy ngàn năm lịch sử. Giặc Tàu đặt ách đô hộ lên dân
tộc Việt cả ngàn năm nhưng nào có xóa được biên cương? có đồng hóa được
dân tộc? có xóa tan được nét văn hóa dân tộc đặc thù và cuối cùng dân
tộc Việt vẫn ngẩng cao đầu trước bốn bể năm châu.
Ở đây tôi muốn nói lên một điều rằng đảng
csvn cho dù đặt lên đầu, lên cổ nhân dân VN bằng một thể chế chính trị
man rợ, một chính sách tàn độc, dã man và bằng mọi cách triệt tiêu lòng
yêu nước của nhân dân cũng không thể nào dập tắt được những ngọn lửa
kiêu hùng, bất khuất của vạn vạn lớp anh thư, tuấn kiệt mang trong người
dòng máu liệt oanh của bà Trưng, bà Triệu, của Hưng Đạo Vương, Quang
Trung Nguyễn Huệ… hùng anh.
Tôi cũng xin nói lên một điều nữa rằng
chỉ có quân xâm lăng cướp nước mới ra tay triệt tiêu lòng yêu nước của
công dân VN, mới hung hăng tàn sát, tù đày đánh đập, khảo tra người yêu
nước VN.
- Người yêu nước VN chống Trung Quốc xâm lăng là chống đảng? Vậy đảng csvn là của ai? và đang thực hiện mưu đồ mục đích gì?
- Nhân dân VN thể hiện lòng yêu nước mà
đảng csvn cho là thế lực thù địch? Vậy đảng csvn đã tự thú rằng chính họ
là kẻ thù của dân tộc VN!
- Nữ sinh viên Nguyễn Phương Uyên nói lên
tiếng nói yêu nước VN, yêu dân tộc VN, ghét kẻ xâm lăng nhiều mưu ma
chước quỉ thâm độc hãm hại dân tộc VN khi vừa tròn 20 tuổi. Cũng vì trái
tim rạo rực, trăn trở với tình yêu nước nồng nàn đó mà đảng cs VN đã
cho tay sai bắt cóc rồi tống cô vào ngục không khác gì phường thảo khấu
lục lâm!
Với tâm hồn trong trắng, tinh khôi, với
trái tim yêu nước nồng nàn, với lời lẽ trong sáng và mạnh mẽ, với hành
động cao đẹp chính danh, với tuổi đời trẻ trung đầy sức sống, ngoan
cường bất khuất… Phương Uyên nhất định phải thắng và đã thắng. Thế hệ
trẻ yêu nước như Phương Uyên, Minh Hạnh, Nguyên Kha, Việt Khang, Thanh
Nghiên, Hoàng Vi, Thục Vy, thị Nga và hàng hàng anh thư tuấn kiệt khác
sẽ cất cao đầu trên đỉnh vinh quang của niềm tin và hy vọng. Tôi hoàn
toàn tin là như thế.
Một Việt Khang. Người thanh niên dũng cảm
không hề nao núng trước bạo lực của kẻ hung tàn. Anh luôn cất cao giọng
hát với cung đàn theo nhịp hành khúc tương lai của đất nước. Những kẻ
chống lại anh, che lấp bóng hình anh, bịt tắt tiếng hát anh chính là
những kẻ đã tự đưa đầu vào cho bánh xe lịch sử lăn qua và làm cho cung
bậc của nốt nhạc quê hương thêm bay bổng.
Xuyên suốt các sự việc, qua hành động của
đảng csvn và tinh thần người yêu nước VN hẳn chúng ta và toàn thể nhân
loại cũng đã rõ ai là kẻ “phản động”, “đại phản động”?. Cho dù dưới hình
thức nào, phương tiện nào kẻ tà quyền dùng làm vũ khí để chụp lên đầu
những người yêu nước VN với phạm trù “phản động” thì lẽ tất nhiên phạm
trù đó nó sẽ tự quay về nơi nào là vị trí đích thực của nó.
Những lời này tôi xin gởi đến cho tất cả
những anh hùng liệt nữ của dân tộc VN đang chịu sự sách nhiễu, đọa đày
bởi gông cùm tàn độc của quân khát máu hung tàn, đồng thời để trả lời
cho Nguyễn tấn Dũng về bài phát biểu của ông ta tại bộ côn an nhân ngày
kỷ niệm 69 năm thành lập đội ngũ “còn đảng còn tiền”.
David Thiên Ngọc.
Ingen kommentarer:
Legg inn en kommentar