Sau
khi “tổ quốc Liên Xô” của ông Lê Duẩn tan rã năm 1989, thì từ thời
Nguyễn Văn Linh cho đến thời Lê Khả Phiêu, các tổng bí thư vẫn coi việc
quy phục Trung Quốc là cách duy nhất để cứu vãn cơ đồ thống trị của đảng
trên nước Việt Nam.
Nhưng
lấy lý do nào để biện minh cho việc quay về thần phục Trung Quốc, sau
khi đã bị quân đội Trung Cộng tấn công ở biên giới năm 1979 và ở Trường
Sa năm 1988? Các ông tổng bí thư này phải nêu lý do cao siêu hơn quyền
lợi. Họ giải thích hai nước “đồng chí anh em” là những thành trì cuối
cùng bảo vệ thứ gọi là “chủ nghĩa xã hội!”.
Từ
đó, Việt Cộng bắt đầu theo con đường lệ thuộc Trung Cộng. Cho nên,
trong ngôn ngữ ngoại giao của Cộng Sản Việt Nam, khi nào còn đề cao chủ
nghĩa xã hội là còn chủ trương mối bang giao với Trung Cộng là trọng tâm
chiến lược.Nguyễn Văn Linh là người có kinh nghiệm cá nhân đau đớn khiến chính bản thân ông coi việc quy phục Trung Cộng là điều không thể tránh được. Tháng 10 năm 1989, Nguyễn Văn Linh tới Berlin dự quốc khánh Ðông Ðức, được chứng kiến cảnh giễu võ giương oai của “Cộng Hoà Dân Chủ Ðức” với các cuộc mít tinh hàng trăm ngàn người hô các khẩu hiệu chủ nghĩa cộng sản muôn năm đầy “hồ hởi phấn khởi.” Trong cuộc tiếp tân, Nguyễn Văn Linh được lãnh tụ cộng sản Ðông Ðức Honecker báo tin là chế độ Cộng Sản Ðức sẽ tồn tại vĩnh viễn mặc dù làn sóng người Ðông Ðức đang chạy ào ào qua Hung, Tiệp rồi qua Tây Ðức. Khi Nguyễn Văn Linh về tới Hà Nội thì bức tường Berlin bị sập, Honecker bị chính các đàn em lật đổ. Theo cuốn hồi ký Hồi Ức và Suy Nghĩ của Trần Quang Cơ, viết năm 2001, thì trong cuộc đại lễ ở Berlin, Linh cũng gặp lãnh tụ Rumani là Chủ Tịch Ceaucescu. Lãnh tụ tối cao cha già dân tộc Rumani và “anh Linh xem ra tâm đầu ý hợp trong việc bàn chuyện tâm huyết cứu vãn sự nghiệp xã hội chủ nghĩa thế giới đang lâm nguy”.
Nhưng
ngay sau đó, Linh nghe tin cả hai vợ chồng Ceaucescu bị các đàn em đảo
chính và đem bắn. Những kinh nghiệm đó khiến Linh phải lo lắng cho số
phận của chính mình và các lãnh tụ cộng sản Việt Nam khác. Phải tìm cách
tự cứu !
“Trước
tình hình ấy”, Trần Quang Cơ viết, trong nội bộ Ðảng Cộng Sản Việt Nam
“nổi lên một ý kiến… phải bằng mọi giá bắt tay ngay với Trung Quốc để
bảo vệ chủ nghĩa xã hội”. Xin nhấn mạnh những chữ “bằng mọi giá” và
“ngay” lập tức. Cựu Thứ Trưởng Ngoại Giao Trần Quang Cơ mô tả luận điểm
của Nguyễn Văn Linh dùng để thuyết phục Bộ Chính Trị nên chịu thua Trung
Cộng là: “Dù bành trướng thế nào, Trung Quốc vẫn là một nước xã hội chủ
nghĩa”. Linh đã nhấn mạnh lý luận trên khi Bộ Chính Trị thảo luận về
kết quả cuộc gặp gỡ các lãnh tụ Trung Cộng ở Thành Ðô năm 1990, trong
đó, Linh đã chấp nhận ngay phương cách giải quyết cuộc chiến ở Căm Pu
Chia do Trung Cộng đề nghị, mặc dù Bộ Trưởng Ngoại Giao Nguyễn Cơ Thạch
đã chống nên không được mời sang Tàu.
“Chúng
tôi muốn cùng những người cộng sản chân chính bàn vấn đề bảo vệ chủ
nghĩa xã hội… Tôi sẵn sàng sang Trung Quốc… Các đồng chí cứ kêu một
tiếng là tôi đi ngay… Trung Quốc cần giương cao ngọn cờ chủ nghĩa xã
hội, kiên trì chủ nghĩa Mác-Lênin…”. Lúc đó Nguyễn Văn Linh đóng vai
người lãnh đạo cao nhất nước mà nhún mình nói, “các đồng chí cứ kêu một
tiếng là tôi đi ngay !”
Ba
ngày trước khi Linh, Ðỗ Mười, Phạm Văn Ðồng lên đường sang Thành Ðô, Bộ
Chính Trị họp ngày 30 tháng 8 năm 1990. Trần Quang Cơ kể:
“ Linh nêu ý kiến là sẽ bàn hợp tác với Trung Quốc để bảo vệ chủ nghĩa xã
hội chống đế quốc…” Linh được Lê Ðức Anh ủng hộ, mặc dầu có những người
không tin việc hợp tác với Trung Cộng có thể thực hiện được, như Nguyễn
Cơ Thạch, Võ Chí Công. Sau cuộc họp Thành Ðô, khi các lãnh tụ cộng sản
Việt Nam bay sang Cam Pu Chia giải thích phương cách giải quyết này với
Hunsen, Lê Ðức Anh nói thêm cho rõ, “Mỹ muốn cơ hội này xoá bỏ cộng sản.
Nó đang xoá ở Ðông Âu… Ta phải tìm đồng minh. Ðồng minh này là Trung
Quốc”.
Nguyễn
Văn Linh đã khởi xướng chủ trương quy phục Trung Cộng, có thể chỉ vì
biết mình đã được lọt vào mắt xanh giới lãnh đạo cộng sản bên Tầu. Tháng
10 năm 1989, tổng bí thư Ðảng Cộng Sản Lào là Kayson Phomvihan đã qua
Bắc Kinh, được Ðặng Tiểu Bình tiếp đãi trong 70 phút, trong đó 60 phút
là nói chuyện về Việt Nam. Qua Kayson, Ðặng Tiểu Bình đã “bắn tin” cho
các lãnh tụ Hà Nội. Trần Quang Cơ viết:
“Trong
khi không tiếc lời phê phán Lê Duẩn, Ðặng đã hết lời ca ngợi Nguyễn Văn
Linh. Ðặng kể lại khi làm tổng bí thư Ðảng Cộng Sản Trung Quốc, năm
1963 (Ðặng) đã tổ chức đưa Nguyễn Văn Linh từ miền Nam (Việt Nam) sang
Hồng Kông để đi Bắc Kinh gặp nhau, (Ðặng) khen Nguyễn
Văn Linh là ‘người tốt,
sáng suốt, có tài’; nhờ Kayson chuyển lời thăm Nguyễn
Văn Linh…”.
Không
thể nói Nguyễn Văn Linh đã ngả theo Trung Cộng vì bị “ăn bánh phỉnh”
của Ðặng Tiểu Bình. Bởi vì chính sách quy phục Trung Cộng không do một
cá nhân quyết định là vì đa số các lãnh tụ Cộng Sản Việt Nam thời
đó đồng ý. Vì họ không có chỗ tựa nào khác. Muốn dựa vào Trung Cộng, họ
phải nêu một lý do cao cả hơn quyền lợi của nhóm thiểu số cầm quyền
này, lý do cao cả đó là “bảo vệ chủ nghĩa xã hội”. Mặc dù không ai biết
chủ nghĩa đó thực hiện thế nào, ngoài chế độ công an trị và hệ thống
doanh nghiệp nhà nước !
Ðiều
tội nghiệp cho Việt Cộng là Trung Cộng hoàn toàn thờ ơ với ý kiến hoàn
toàn lý thuyết cao siêu đó. Họ chỉ nghĩ tới quyền lợi quốc gia của họ,
và sẵn sàng đánh sau lưng Ðảng Cộng Sản Việt Nam. Trung Cộng đã “mở bài”
làm “lộ tẩy” những bí mật trong cuộc đàm phán về Cam Pu Chia giữa hai
nước. Trần Quang Cơ kể: “Hiểm độc nhất là Trung Quốc đã thông báo khá
rộng rãi với các nước những điều Nguyễn Văn Linh và Lê Ðức Anh nói riêng
với Trương Ðức Duy” (đại sứ Trung Cộng ở Hà Nội). “Sáng ngày 26 tháng
6, 1990 đại sứ Cộng Hoà Liên Bang Ðức gặp Bộ Ngoại Giao Việt Cộng, cho biết là
ngày 22 tháng 6 Trung Quốc đã thông báo cho đại sứ các nước Liên Hiệp Âu
Châu ở Bắc Kinh nội dung cuộc họp giữa Từ Ðôn Tín và Trần Quang
Cơ và đưa ra kết luận: ‘Việt Nam là những người rất xảo trá, rất xấu
xa…’”
Một
tháng sau cuộc họp ở Thành Ðô, Ngoại Trưởng Mỹ James Baker nói với các
nhà báo rằng Trung Quốc tố cáo các lãnh đạo Cộng Sản Việt Nam nói rồi
không giữ lời. Baker được Trung Cộng mớm cho, tuyên bố thẳng, “Không thể
tin được ngay cả lãnh đạo cao cấp nhất của Việt Nam”. Trần Quang Cơ
thuật lại: “Baker còn nói rằng Trung Quốc đã bác bỏ đề nghị… ‘Việt Nam
và Trung Quốc đoàn kết bảo vệ chủ nghĩa xã hội…’” mà giới lãnh đạo cao
cấp của Việt Nam đưa ra. Bắc Kinh nói một cách công khai, lại khuyến
khích ngoại trưởng Mỹ nhắc lại, để làm mất mặt nhóm lãnh tụ ở Hà Nội.
Nhưng nhóm lãnh tụ này vẫn cắn răng chịu đựng !
Trước
những thủ đoạn xảo trá của Bắc Kinh như vậy, thật không thể hiểu được
tại sao các Ðảng Cộng Sản Việt Nam vẫn bám lấy con đường hợp tác với Bắc
Kinh để bảo vệ chủ nghĩa xã hội! Ðến thời Lê Khả Phiêu, còn đi sang Tàu năn nỉ tái lập một tổ chức quốc tế cộng sản, với
Việt Nam, Cuba, Bắc Hàn, mà Trung Cộng đứng lãnh đạo !
Có phải các lãnh tụ cộng sản bây giờ vẫn muốn trung thành với di sản chủ nghĩa xã hội do Hồ Chí Minh để lại, hay không?
Ðiều
này khó tin. Vì tất cả các lãnh tụ trung ương đều đang lo vơ vét của
cải cho vợ, con, gia đình. Họ chỉ lo bảo vệ những của cải đó chứ không
thiết tha đến chủ nghĩa nào cả.
Vậy
tai sao cuộc họp Trung Ương Ðảng Cộng Sản vừa qua vẫn nhấn mạnh đến
khẩu hiệu “Tiến lên chủ nghĩa xã hội” trên “giai đoạn quá độ” dài dằng
dặc không biết bao giờ tới bờ bên kia?
Vì
khẩu hiệu đó cũng là một tín hiệu về ngoại giao. Hô khẩu hiệu đó là cho
biết đảng vẫn tiếp tục chính sách của Nguyễn Văn Linh, Lê Khả Phiêu:
Vẫn tuyệt đối trung thành với các đồng chí Trung Quốc. Kể từ thời Nguyễn
Văn Linh, bất cứ ai lên cầm quyền ở Hà Nội, đều phải được Bắc Kinh phê
chuẩn. Trung Cộng không cho Nguyễn Cơ Thạch đi trong phái đoàn sang
Thành Ðô năm 1990. Thế là sau đó Thạch bị rút ra khỏi Bộ Chính Trị và
Trung Ương Ðảng, suốt đời không còn ngóc lên được nữa. Trung Cộng mời
Phó Thủ Tướng Vũ Khoan sang Bắc Kinh năm 2005, nhưng Khoan tới nơi bèn
bị bỏ rơi giữa chợ, không cho gặp một nhân vật quan trọng nào cả. Thế là
mọi người đều hiểu: Vũ Khoan không thể lên chức thủ tướng được, mặc dù
đã có công vận động để ký thỏa ước thương mại song phương với Mỹ cho
Việt Nam vào Tổ Chức Thương Mại Thế Giới. Vì thế Nguyễn Tấn Dũng, một
phó thủ tướng khác, đã lên ngồi ghế thủ tướng cho tới bây giờ.
Chỉ
khi nào Ðảng Cộng Sản Việt Nam chính thức từ bỏ chủ nghĩa Mác Lê, đổi
tên đảng, bỏ những chữ “xã hội chủ nghĩa” trong tên nước; khi nào dân
Việt Nam được sống làm người Việt bình thường không theo chủ nghĩa nào
cả, không bám lấy cường quốc nào để nhận làm anh em cả, thì lúc đó Việt
Nam mới thực sự độc lập !
Ingen kommentarer:
Legg inn en kommentar